Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 115:




Đúng là thần khí khi đi ra ngoài, gió to đến mấy cũng không sợ rối tóc?
Hình như Lật Tử có chút sửng sốt, ngẩng đầu lên một chút lại cúi xuống, sau đó không nhịn được mà bật cười:
“Bà chủ Thẩm, điểm chú ý của cô thật đặc biệt.
Theo động tác ngẩng đầu cúi đầu trong nháy mắt của hắn ta, nửa gương mặt trắng như tuyết hiện lên trước mắt Thẩm Như Như, cô nhíu mày, có chút nghi hoặc, hình như hình vẽ trên gương mặt trắng bệch đã biến mất. Trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên một suy đoán, cô cúi đầu nhìn túi đồ trong tay Lật Tử, suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh mua giấy bút và mực để vẽ gì?” Lật Tử nhanh chóng trả lời: “Vẽ lung tung thôi”
Đúng là dùng để vẽ tranh, Thẩm Như Như âm thầm gật đầu, nói: “Có mấy khách hàng thường xuyên nhờ tôi mua đồ trang điểm, anh có cần không?”
Lật Tử đang cúi đầu: “
””
Một người đứng bên trong, một người đứng bên ngoài, hai bên im lặng giằng co năm phút, Lật Tử khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn cô: “Bà chủ Thẩm, cô không sợ sao?”
Dưới chiếc mũ trùm đầu màu trắng rộng thùng thình là một khuôn mặt không có ngũ quan, trắng như tuyết, giống như một cục bột trắng.
Thẩm Như Như cẩn thận quan sát một lát, thầm nghĩ khuôn mặt này thật sự sạch sẽ, không có một chút tỳ vết nào, trắng hơn cả trứng gà bóc, cô lắc đầu nói: “Lúc trước anh vẽ dáng vẻ quỷ dị đó còn không dọa được tôi, vậy mà bây giờ lại lo lắng sao?”
Lật Tử im lặng một hồi, nghi ngờ hỏi: “Thật không? Như vậy đáng sợ hơn sao?”
Trên gương mặt trắng bệch vẽ một đôi mắt híp dài theo phong cách truyện tranh, còn có mấy nốt màu đen như mực, như vậy có thể không đáng sợ sao?
Thẩm Như Như sờ mũi, uyển chuyển bày tỏ kỹ năng hội họa vẫn còn rất nhiều không gian để phát triển.
Lật Tử nghiêm túc gật đầu và nói nhất định sẽ nỗ lực gấp bội.
Xuất phát từ tâm lý tò mò, Thẩm Như Như quan sát hắn ta một chút rồi hỏi: “Mặt của anh… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có cần tôi giúp đỡ gì không, hay là tôi mua cho anh một chiếc mặt nạ để đeo?”
“Không có cách nào khác. Lật Tử lắc đầu, toàn thân tản ra một cỗ hơi thở suy sụp: “Lúc tôi qua đời đã có kẻ động tay động chân, không biết bọn họ dùng cách gì để biến mặt của tôi thành như thế này, không chỉ mất ngũ quan, mà còn bị lột da.
Mỗi ngày lột một lớp da khiến cho da mặt của tôi càng ngày càng mỏng, chạm nhẹ vào thôi cũng đau hơn bị kim đâm, không thể đeo mặt nạ, chỉ có thể nhịn đau vẽ một gương mặt khác. “Đây là mặt nạ của tôi lúc trước, bây giờ không dùng được, nhưng mà tôi không nỡ ném, vẫn luôn mang theo bên mình”
Hắn ta lấy ra một chiếc mặt nạ từ trong tay áo, Thẩm Như Như cầm trong tay quan sát thật cẩn thận, sau đó nhận xét: “Rất hợp với quần áo trên người anh.
Đó là một chiếc mặt nạ thiên cẩu, chỉ che được nửa khuôn mặt chứ không thể che được cằm. Lật Tử là một người rất sáng tạo, hắn ta đã tự tay thêm một chiếc yếm ở phần cằm của mặt nạ, vẽ một đôi mắt trên vòng tròn mắt, toàn bộ chiếc mặt nạ khiến người ta có cảm giác quỷ súc quen thuộc.
Thẩm Như Như thật sự không muốn nhìn tiếp, cô trả mặt lạ lại cho hắn ta: “Tại sao những người đó lại động tay động chân đối với khuôn mặt của anh?”
Hơn nữa còn sử dụng thủ đoạn quỷ dị như vậy, không chỉ làm hỏng khuôn mặt, mà còn khiến cho mặt của Lật Tử liên tục bị lột da, dùng cách này để tra tấn hắn ta… Tâm lý gì mà lại kỳ quái như vậy?
Chẳng lẽ Lật Tử là một nhân vật nổi tiếng nào đó của công chúng, làm như vậy vì không muốn người khác nhận ra hắn ta?
Thẩm Như Như đang suy đoán lung tung, Lật Tử thở dài nói: “Bởi vì tôi quá đẹp”
Giọng điệu tràn đầy bất lực và đáng thương, giống như một đóa hoa nhỏ rung rinh trong mưa gió.
Thẩm Như Như: “…”
Lật Tử bước qua ngưỡng cửa, đi ngang qua cô rồi ngồi vào bàn: “Có phải lý do này rất ngoài dự đoán đúng không? Lúc mới biết tôi cũng vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta chậm rãi kể lại chi tiết mọi chuyện cho Thẩm Như Như nghe. Trước khi qua đời, Lật Tử là một giáo viên đại học, thành tích học tập của hắn ta ở nước Y vô cùng xuất sắc, vì vậy, sau khi tốt nghiệp tiến sĩ, hắn ta đã trở về nước và vào giảng dạy tại một trường đại học trọng điểm.
Thời buổi hiện nay, bất kể là nam hay nữ, lớn lên đẹp đều rất hấp dẫn người khác, huống chi hắn ta cũng không phải là đẹp bình thường, mà còn là một tiến sĩ xuất sắc vừa từ nước ngoài trở về, ngoại hình và nội hàm cũng không thiếu. Vì vậy, Lật Tử đi dạy chưa đến một tuần đã khiến cho rất nhiều đồng nghiệp nữ và nữ sinh thần hồn điên đảo.
Lúc mới đầu mọi chuyện đều rất bình thường.
Từng bước đi làm, dạy học, làm đề tài nghiên cứu, cuộc sống bình dị mà phong phú, ngoại trừ có hơi nhiều hoa đào, những mặt khác đều rất tốt, Lật Tử rất hài lòng đối với cuộc sống hiện tại.
Bởi vì hắn ta không tiếp thu những lời ám chỉ trong tối ngoài sáng của đồng nghiệp nữ và các nữ sinh, đối xử với ai cũng rất lãnh đạm, hơn nữa mỗi ngày đều làm mọi thứ một mình, mải mê nghiên cứu và từ chối mọi mối quan hệ, trải qua một thời gian, phái nữ theo đuổi hắn ta ít dần đi. Trên diễn đàn của trường thậm chí còn lan truyền tin đồn nói rằng hắn ta là gay, cũng tung tin nói sinh hoạt cá nhân của hắn ta lúc đi du học rất loạn, giới người Hoa ở địa phương đều biết…
Lật Tử không có thói quen truy cập diễn đàn, bên cạnh lại không có bạn bè thân thiết, vì vậy, hắn ta không hề biết đến những lời đồn thổi trong trường. Cho đến khi có một nam sinh tỏ tình với hắn ta và bị từ chối, Lật Tử mới ý thức được có gì đó không đúng.
Nhưng mà lúc đó làm sáng tỏ đã quá muộn, có người đã bịa đặt rất nhiều thông tin sai sự thật để vu khống hắn ta, miêu tả hắn ta giống như một kẻ mặt người dạ thú, lấy thân phận giáo viên để dụ dỗ nam sinh, thậm chí còn có năm nam sinh đứng ra để làm chứng chỉ tội Lật Tử.
Thanh danh của hắn ta hoàn toàn bị phá hủy, nhà trường vì danh tiếng của trường đã ép chuyện này xuống, âm thầm đuổi việc và cảnh cáo hắn ta, không được ra ngoài nói bậy hủy hoại danh tiếng của trường.
Lẽ ra mọi chuyện nên kết thúc ở đây.
Lật Tử thu dọn hành lý và chuẩn bị trở về nước Y, bên đó có bạn bè và người thân của hắn ta, không đến mức tứ cố vô thân như ở đây.
Nhưng mà một ngày trước khi hắn ta ra nước ngoài, có một nam sinh gọi điện thoại cho hắn ta, là một trong năm người đứng ra chỉ tội hắn ta. Nam sinh khóc lóc thảm thiết nói biết bản thân đã làm sai, hy vọng có thể gặp mặt trực tiếp để xin lỗi, hắn ta không chút do dự đến cuộc hẹn, nhưng cuối cùng lại kết thúc cuộc đời mình ở đây.
Ngày đó đi đến điểm hẹn, Lật Tử không chết, những người đó cũng không đánh đập anh ấy, mà là đem anh ấy giam ở 1 tầng hầm ngầm, cũng cạo sạch tóc của anh ấy.
Anh ấy ở dưới tầng hầm nhịn đói ba ngày, không ai đưa đồ ăn đồ uống cho anh ấy, cũng không ai để ý đến anh ấy.
Anh ấy đã cố gắng trốn thoát nhưng đều thất bại.
Ba ngày sau, những người đó chuyển anh ấy đến một nơi khác, anh ấy gặp được nam sinh đã từng thổ lộ với anh ấy.
Nam sinh kia có bộ dạng vô cùng tầm thường, ở trường học cũng luôn tỏ vẻ ngại ngùng, thuộc típ học sinh bình thường không có tiếng tăm gì. Nam sinh như hai người khác nhau, nói với anh ấy rất nhiều ngôn ngữ công kích nhục nhã, hơn nữa chỉ trích anh ấy câu dẫn người yêu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.