Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 113:




Giọng nói của Lật Tử vừa nhẹ nhàng vừa từ tốn, lịch sự nho nhã, nếu không có chiếc mặt nạ kỳ quái đó thì ấn tượng của người khác đối với hắn ta sẽ tốt hơn, có một loại cảm giác giống như được tắm mình trong gió xuân.
Thẩm Như Như gật đầu, lấy ra một quyển sổ ghi lại yêu cầu của Lật Tử: “Có yêu cầu thương hiệu cụ thể nào không? Hoặc là nguyên liệu gì đó.
Nếu chú ý đến giấy, bút và mực thì thực sự rất phiền phức. Chỉ riêng giấy thôi đã chia ra rất nhiều loại, càng không cần nhắc đến các loại chất liệu làm bút lông hay nghiên mực gì đó. Trên thị trường không biết có bao nhiêu loại, riêng mực còn phải chú ý nhiều hơn.
Lật Tử xua tay nói: “Không cần quá đặc biệt, tôi không có nhiều tiền, rẻ là được, chỉ cần mực dễ lên màu, giấy trắng là được.”
“Được, tôi biết rồi. Thẩm Như Như gật đầu ghi nhớ: “Anh đợi thông báo của tôi, khi nào có hàng tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh, anh đến lấy hàng vào giờ như hôm nay.
Lật Tử khẽ cười nói: “Cảm ơn bà chủ Thẩm, thật sự không ngờ một nơi nhỏ bé như thị trấn Mộ Nguyên lại có một cửa hàng như vậy, nếu không tình cờ nghe thấy những con quỷ khác nói chuyện, có lẽ tôi cũng không phát hiện.
, Thẩm Như Như ngẩng đầu nhìn hắn ta, khi đối diện với đôi mắt quỷ dị trên mặt nạ, cô không nhịn được mà di chuyển tầm mắt: “Anh là người ở nơi khác sao?”
Lật Tử gật đầu: “Đúng vậy, tôi từ thành phố M đặc biệt tìm tới đây. Hai năm trước tôi từng mua đồ của một bà cụ ở thành phố M, bà ấy đốt giấy, bút và mực cho tôi, nhưng mà tháng trước tôi đã dùng hết rồi, tôi lại đi tìm bà ấy thì phát hiện bà ấy đã qua đời, vậy nên tôi phải tìm một người bán mới. Nghe nói chỗ này của cô rất tốt nên tôi đã tới đây”
Không có ông chủ nào không thích cảm giác được khách hàng tin tưởng, Thẩm Như Như cũng không ngoại lệ, tâm trạng của cô nháy mắt tốt lên rất nhiều, cho dù nhìn gương mặt đeo mặt nạ của Lật Tử cũng không cảm thấy khó chịu như vậy.
Cô nhắc nhở nói: “Lần sau nếu muốn mua thứ gì, anh có thể đặt hàng trước với tôi trên WeChat, sau khi tôi mua xong có thể đến lấy, đỡ phải chạy đi chạy lại” Lật Tử dịu dàng gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn bà chủ Thẩm đã nhắc nhở”
Sau khi giao dịch xong, Lật Tử chuẩn bị rời đi, Thẩm Như Như đột nhiên nhớ tới một chuyện, vỗ trán gọi hắn ta lại: “Gần đây trong thị trấn có rất nhiều đạo sĩ, tốt nhất là anh nên hạn chế đi ra ngoài, lỡ như gặp phải người có khả năng nhìn thấy quỷ, rất dễ rước họa vào thân”
Không phải đồng nghiệp nào cũng dễ nói chuyện như cô.
Lật Tử xua tay, rất hào phóng: “Yên tâm đi, với dáng vẻ này, tôi cũng không thích ra ngoài” Dáng vẻ nào? Thẩm Như Như lại nhìn chiếc mặt nạ trên mặt hắn ta, còn có chiếc mũ trùm đầu rộng màu trắng gần như che hết cả đầu, không khỏi nở nụ cười: “Mặt của anh làm sao vậy? Anh đeo một chiếc mặt nạ kỳ quái như vậy càng khiến người khác chú ý, tại sao không đổi một chiếc bình thường hơn?”
Lật Tử im lặng, đôi mắt phẳng lì được vẽ trên nền trắng nhìn thẳng vào cô, vô cùng quỷ dị.
“…” Cô giật giật khóe miệng, ý thức được có lẽ mình đã nói lỡ lời: “Sao vậy?”
“Tôi không đeo mặt nạ” Lật Tử bình tĩnh nói, cái miệng được vẽ trên bột trắng cũng không nhúc nhích: “Mặt của tôi chính là như vậy, cũng có chút khủng bố, không làm cô sợ chứ?”
Thẩm Như Như lắc đầu: “Tôi là Huyền Môn đại sư, sao có thể bị một gương mặt dọa sợ”
Thật sự mà nói đúng là có chút đáng sợ, nhưng mà ý tưởng này tuyệt đối không thể nói cho Lật Tử biết, mặt mũi của đại sư không thể ném được.
“Vậy thì tốt, tôi đi đây, hẹn gặp lại” Lật Tử vẫy tay chào cô, xoay người biến mất phía trên mái hiên.
Sau khi tiễn Lật Tử đi, Thẩm Như Như khóa cửa cửa hàng và trở về phòng nghỉ ngơi. Nằm trên giường, cô suy nghĩ một lúc, cầm điện thoại di động lên và tạo một tin nhắn nhóm cho tất cả những người bạn không phải con người của cô trên WeChat, thông báo cho họ biết trong thị trấn có rất nhiều đạo sĩ, mọi người chú ý một chút, không có việc gì thì đừng đi lung tung.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm Như Như thức dậy, rửa mặt thay đồ rồi đến nhà ăn ăn sáng, cô nhìn thấy trong sân và nhà ăn đều là các đạo sĩ, ngay cả chuồng vịt của Tiểu Hoàng cũng có hai vị đạo sĩ vây xem, tiếng thảo luận đầy kích động của bọn họ không ngừng truyền đến…
“Nhìn màu lông này, chắc chắn là vịt đực!”
“Không thể nào, buổi sáng tôi nhìn thấy Mạch Mạch đi vào lấy trứng vịt!”
“Có lẽ trong ổ còn có vịt mẹ chưa đi ra…”
Thẩm Như Như: “…”
Cô đi qua sân vào đến nhà ăn, ngắn ngủi mấy bước chân đã nghe thấy ít nhất hơn ba mươi tiếng “Chào Thẩm đại sư”, thực sự sắp không nhận ra bốn chữ này nữa rồi.
Kết thúc một bữa sáng khó tiêu, cô dặn Tuệ Trí sắp xếp một số công việc cho mọi người làm, sau đó liền trốn trong Kính Hoa Duyên.
Có thích hợp thu nhận vào môn phái hay không, ít nhất phải ở trong quan gần một tháng mới có thể nhìn ra, đợi xem có bao nhiêu người có thể kiên trì đến lúc đó.
Sau khi có nhiều đạo sĩ đến, trong quan trở nên rất náo nhiệt, những người dân gần đó rất tò mò khi thấy rất nhiều người mặc đạo bào ra ra vào vào như vậy, khi đi qua Kính Hoa Duyên đều dừng bên cửa sổ của Thẩm Như Như để hỏi thăm.
Thẩm Như Như không nói chi tiết, chỉ nói với mọi người rằng bọn họ ngưỡng mộ danh tiếng của Huyền Thiên Quan nên đến học tập.
Nhóm dân cư xung quanh nghe vậy, không hẹn mà đều tỏ ra ngạc nhiên xen lẫn tự hào.
Ngạc nhiên vì một Huyền Thiên Quan nho nhỏ lại thu hút nhiều đạo sĩ đến học tập như vậy, kiêu ngạo vì đạoquan xuất sắc như vậy lại ở thị trấn của bọn họ.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền trong thị trấn, thu hút rất nhiều người dân thị trấn đến xem. Xuất phát từ sự tôn trọng đối với Vô Lượng Tổ Sư, người dân thị trấn sẽ đến chính điện thắp hương khi vào đạo quán, thậm chí có người còn quyên tiền dầu mè, trong lúc nhất thời, hương khói của đạo quan trở nên vô cùng thịnh vượng. Thẩm Như Như không để ý đến điều này, đây chỉ là hương khói từ những tò mò người nhất thời, cũng không phải là tín đồ thành kính thật sự, qua mấy ngày hết tò mò sẽ khôi phục trạng thái ban đầu.
Từng ngày cứ trôi qua như vậy, ba ngày sau, có mười mấy đạo sĩ trẻ tuổi đến chào tạm biệt Thẩm Như Như. “Thẩm đại sư, trong nhà chúng tôi còn có việc phải làm, không thể ở bên ngoài quá lâu, hôm nay chúng tôi phải trở về, hai ngày nay cảm ơn cô đã chiêu đãi”
Những lời này nghe có vẻ có nhiều ý nha! Đã nói trước rằng phải thực tập một thời gian mới có thể xem xét chuyện thu nhận đệ tử, lúc đến thì hào hứng, mới hai ngày đã sửa miệng thành mất quá nhiều thời gian. Thẩm Như Như cười nói: “Đừng khách sáo, việc trong nhà quan trọng hơn, các vị đặt vé máy bay chưa, gọi xe đến sân bay sao?”
Mấy vị đạo sĩ nhìn nhau, liên tục gật đầu: “Đã sắp xếp ổn thỏa, Thẩm đại sư không cần lo lắng”
Thẩm Như Như nói: “Được, vậy tôi không tiễn, chúc các vị thuận buồm xuôi gió, khi nào có cơ hội sẽ gặp lại” Cô nói xong liền cúi đầu tiếp tục vẽ bùa, không để ý tới bọn họ.
Mấy người đứng trước bàn một lúc, thấy cô chỉ mải mê vẽ bùa, đành phải rời đi, trong lúc đó, bọn họ không ngừng nhìn những lá bùa do cô vẽ, ánh mắt đầy khao khát..
Sau khi rời khỏi phạm vi Kính Hoa Duyên, lập tức có người bắt đầu hối hận: “Tại sao lại không giống những gì đã nói? Đạo hữu Thanh Tử, không phải anh nói Thẩm đại sư sẽ nóng lòng giữ chúng ta lại sao, nhìn cô ấy rất thoải mái, không nói lời nào đã để chúng ta đi, biết trước như vậy đã không nghe lời xúi dục của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.