Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 109:




Thẩm Như Như quay đầu nhìn về phía Bách Lý Vô Thù, thấy anh ta rất bình tĩnh, không có một chút ngạc nhiên nào, cô nhỏ giọng nói: “Trước đây cũng như vậy sao?”
Bách Lý Vô Thù gật đầu: “Đúng vậy, bán thảm* trước, sau đó cho một ít lợi ích thì mới có thể thu được tiền, chiêu trò cũ
*Bán thảm: Tỏ vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Thẩm Như Như: “???”
Lúc này, PPT trên màn hình đã kết thúc, sau khi quản lý Hạ hoàn thành nhiệm vụ liền lặng lẽ rời khỏi bục giảng, đổi một đạo sĩ mập mạp đi lên. Đạo sĩ béo cười ha hả nói: “Mọi người đều biết tình hình hiện tại của Hiệp hội Đạo giáo của chúng ta, để hoạt động này có thể tiếp tục kéo dài trong tương lai, tiếp theo đây xin các vị đừng keo kiệt, cứ việc sử dụng tuyệt kỹ độc môn của mình, năm nay, ai quyên góp được nhiều tiền nhất sẽ được trao giải Đạo hữu xuất sắc nhất năm.
Còn nữa, trong một năm tiếp theo, mỗi tháng người đó còn nhận được trợ cấp gạo, ngũ cốc và dầu miễn phí, quà tặng ngày lễ cũng sẽ được nhận gấp đôi! Mười vị đạo hữu có số tiền quyên góp cao nhất có thể được trợ cấp nửa năm.”
Ông ta nói một mạch không dừng, Thẩm Như Như càng nghe càng mơ hồ: “Quyên góp tiền ở đâu?” Bách Lý Vô Thù ôm kiếm, không cảm xúc nói: “Ở ngay tại đây, có thể triển lãm tất cả những gì mình có thể làm, rao bán ngay tại chỗ, tiền kiếm được đều thuộc về Hiệp hội Đạo giáo.
Thẩm Như Như nghe vậy liền sững sờ, đây là thao tác gì thế? Vậy mà lúc mới đến cô còn khen Hiệp hội Đạo giáo hào phóng nữa chứ, sắp xếp chỗ ở tốt như vậy, thì ra là lông dê ở trên người dê, bọn họ còn phải kiếm lại! Cô có chút buồn bực, hỏi Bách Lý: “Lần trước tham gia, anh quyên bao nhiêu tiền?” Khuôn mặt tuấn tú của Bách Lý lập tức thối hoắc, khóe miệng trùng xuống, dáng vẻ giống như vô cùng mất mặt:
“Hai mươi năm ngàn tệ.
Con số này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít, nhưng mà nhìn dáng vẻ này của Bách Lý, có vẻ anh ta rất không hài lòng, hẳn là xếp vào nhóm thấp hơn, cô nghĩ một chút rồi hỏi: “Vậy lúc ấy anh trình diễn cái gì?” “Kiếm thuật. Bách Lý nghiến răng nghiến lợi nói.
Kiếm thuật, đó chẳng phải là lên sân khấu chơi kiếm sao, lại còn phải rao hàng, như vậy giống bán nghệ trên đường hơn. Thẩm Như Như âm thầm gật đầu, khó trách dáng vẻ Bách Lý lại giống như chịu nhục nhã như vậy, ra sức biểu diễn chỉ quyên được hai mươi năm ngàn tệ, đúng là có chút thảm.
Đạo sĩ béo vừa dứt lời liền có một đạo sĩ cao gầy xung phong lên sân khấu trổ tài, hắn ta cầm túi vải biểu diễn ảo thuật ngay tại chỗ, không ngừng lấy ra đủ loại đồ vật kỳ lạ từ trong túi nhỏ, chỉ một lát đã chất đầy nửa sân khấu. Mọi người trong hội trường đồng thanh thốt lên đầy cảm thán, sau đó bắt đầu ghé tai nhau thảo luận xem đó là gì.
Đạo hữu cao gầy thấy hiệu quả tạm ổn, bắt đầu nhét từng thứ vào trong túi, sau đó nói với mọi người: “Đây là túi Càn Khôn gần đây tôi mới nghiên cứu chế tạo ra, có thể mở rộng không gian chứa đồ mà không làm tăng trọng lượng bằng cách kết hợp trận pháp và túi vải. Không gian thực tế bên trong túi vải này là mười mét vuông, tương đương với một căn nhà kho di động”
Mọi người tại hiện trường đều nghển cổ nhìn chiếc túi vải nhỏ, tràn đầy kinh ngạc và nghi ngờ, có người hỏi một câu sắc bén: “Qua cửa kiểm tra an ninh có thể bị phát hiện khác thường không?”
Đạo hữu cao gầy tự tin cười nói: “Tất nhiên là không, tôi mang nhiều thứ như vậy lên máy bay đến đây, không có vấn đề gì cả. Nhưng mà trận pháp có thời hạn, một năm phải tu bổ một lần, cũng có thể bao thầu trọn đời”
Những lời này vừa nói ra, đại đa số người tại hiện trường đều động tâm, những người không thiếu tiền đã bắt đầu ra giá, vừa mở miệng đã là sáu con số.
Thẩm Như Như cũng rất động tâm, nhưng mà khi nghĩ đến những khoản chi phí khổng lồ cần thiết để phát triển đạo quan trong tương lai, cô chỉ có thể từ bỏ ý định này. Nhìn những người khác liên tục phát giá cạnh tranh, cô không khỏi cảm thán: “Có tiền thật là tốt”
Bách Lý Vô Thù rõ ràng không có hứng thú với túi vải nhỏ, anh ta mở miệng nhắc nhở: “Cô không chuẩn bị biểu diễn sao?”
Thẩm Như Như thật sự không biết biểu diễn thứ gì, tất nhiên là không thể ngự kiếm, mấy thanh kiếm nhỏ bay qua bay lại giống như trình diễn ảo thuật. Nếu vẽ bùa, hình ảnh đó cũng không có gì đáng xem, hiệu quả của bùa chú đều là âm thầm ảnh hưởng, nói miệng chưa chắc mọi người đã tin. Về phần bùa công kích, uy lực của nó có chút lớn, có lẽ sẽ phá hoại hội trường…
Cô cân nhắc một hồi cũng không nghĩ ra được gì, cho nên hỏi Bách Lý: “Anh thì sao, vẫn biểu diễn kiếm thuật sao?”
Mặt Bách Lý trầm xuống, toàn thân lộ ra vẻ bài xích và hối hận: “Dĩ nhiên là không, tôi mang theo một chiếc lệnh bài, có thể chiêu mộ quỷ tiên”
“Thứ quý giá như vậy mà anh mang tới bán sao?” Thẩm Như Như giật mình: “Trong nhà có mỏ à?”
Bách Lý không để ý nói: “Tôi trộm từ chỗ của đại sư huynh, người Hiệp hội Đạo giáo mời chính là anh ấy, tất nhiên anh ấy phải ra đồ vật.
Thẩm Như Như: “…”
, Cuối cùng, túi càn khôn được bán với giá một triệu tệ, đạo hữu cao gầy tươi cười đi xuống, thay vào đó là một ông cụ tóc trắng xóa.
Ông cụ lấy ra một cái rổ tre, nói rằng có thể dùng để vớt đồ, chỉ cần thả xuống sông hoặc xuống biển, tôm cua cá sẽ tự động nhảy vào bên trong. Ông ấy biểu diễn ngay tại hiện trường, mang một thùng nước từ bên ngoài vào, sau đó nhẹ nhàng đặt chiếc giỏ tre lên trên mặt nước, giây tiếp theo lập tức có cá chép thi nhau nhảy vào.
Thẩm Như Như có chút khó hiểu, loại chuyện này rất dễ làm giả, loại bằng chứng này độ tin cậy quá thấp, sẽ không có ai tin đúng không?
Bách Lý giống như biết cô đang nghĩ gì: “Vị này chính là ông cụ Dư đến từ trụ sở của Hiệp hội Đạo giáo ở tỉnh H. Truyền thừa của ông ấy khá đặc biệt, nghe nói là nghệ nhân chế tác, mỗi năm đều chế tạo ra những thứ hiếm thấy và rất kỳ lạ, Tam Thanh Trản là do ông ấy làm ra Thẩm Như Như lập tức kinh ngạc, là cô không đúng, không thể trông mặt mà bắt hình dong, thực lực của vị này thật là mạnh!
Nghĩ đến đây, cô lại càng lo lắng, rốt cuộc mình lên biểu diễn thứ gì bây giờ?
Tại hiện trường, chỉ cần không phải là người lần đầu tiên tham gia hội nghị giao lưu thì đều biết ông cụ Dư, chỉ với danh tiếng của ông ấy thôi cũng đủ khiến cho rất nhiều người sẵn sàng bỏ tiền ra cổ vũ. Một chiếc giỏ tre không có gì hấp dẫn nhanh chóng được bán ra với giá trị lên đến bảy con số, Thẩm Như Như nhìn xung quanh, phát hiện những hội viên bình thường tương đối có tiền gần như là không có hành động gì, những người ra sức cạnh tranh đều là những hội viên cao cấp, cô không hiểu lắm: “Bách Lý, vì sao những đạo hữu này lại đều có nhiều tiền như vậy?”
Mỗi lần tăng một trăm ngàn tệ, vậy mà không chớp mắt cái nào. Gia đình cô cũng có thể coi là gia đình khá giả, nhưng mà cô cũng không dám tiêu tiền như vậy…
Bách Lý Vô Thù nhướng mày nhìn về phía bên đó, không để ý nói: “Khu vực đó là vị trí của hội viên cao cấp, đều là các đại sư có tiếng ở trong giới, mặc dù không thể bái nhập Huyền Môn, nhưng chắc chắn là có bản lĩnh riêng của mình.
Trước đây tôi từng nghe nói, có một vị đại sư vô cùng nổi tiếng, ông ta quen biết với rất nhiều tín đồ giàu có, pháp hội do ông ta chủ trì ra giá rất cao, một lần ít nhất là bảy chữ số”
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà Thẩm Như Như vẫn bị choáng váng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.