Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 107:




Thẩm Như Như cười một cái: “Đến cũng đến rồi, để ý cái gì?
Nụ cười trên mặt Lục Vũ cứng đờ, cô ta quay đầu nhìn Dư Bích, ánh mắt giống như đang bị bắt nạt.
Dư Bích không chú ý đến ánh mắt của cô ta, thái độ của anh ta có chút kỳ quái, cứ nhìn Thẩm Như Như, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Thẩm Như Như coi như không nhìn thấy.
Sáu người bước vào quán trà cạnh hiệu sách, gọi một ấm trà rồi ngồi xuống. Mặt hội trưởng đỏ bừng, sau khi ngồi xuống liền rót hai ly trà giải rượu để uống, giải thích nói: “Hôm nay ký túc xá của chúng tôi liên hoan nên uống hai chai rượu.
Thẩm Như Như gật đầu, đưa ( bùa chuyển vận 1 cho anh ta: “Bùa này có hiệu lực trong khoảng hai năm, nhớ phải luôn mang theo người, không được làm mất. Nếu cậu khó chịu thì nên trở về nghỉ ngơi sớm một chút. Hội trưởng xua tay: “Không sao, tôi chỉ hơi chóng mặt, ngồi một lát là được.
Người bạn cùng phòng còn lại tên là Tiền Mục, anh ta đeo một cặp kính gọng đen, khí chất văn tĩnh, anh ta tỏ ra rất hứng thú đối với sự nghiệp của Thẩm Như Như: “Đàn em, tại sao em lại nghĩ đến việc chuyển sang làm nghề này? Nghe nói em còn biết xem tướng và xem bói, có đúng không? Có thể xem giúp tôi không?”
Thẩm Như Như lắc đầu: “Chỉ biết một chút xem tướng, cũng có thể tính bát tự, nhưng chưa học xem bói. Tiền Mục rất kích động: “Vậy em xem tướng cho tôi đi, tôi muốn biết công việc của tôi trong tương lai sẽ như thế nào? Có phát triển hay không? Đúng rồi, có mất tiền không? Giảm giá cho đàn anh nhé!”
Thẩm Như Như nói: “Không thu phí, trình độ xem tướng của tôi cũng bình thường, chỉ học cho vui. Còn nữa, tôi phải nói trước một câu, số mệnh có thể bị thay đổi, vì vậy tướng mạo cũng sẽ thay đổi, hiện tại xem như thế nào không có nghĩa là tương lai sẽ như vậy, anh đừng quá để tâm.
Tiền Mục nghe vậy không khỏi gật đầu: “Đàn em, tôi cảm thấy em nói như vậy càng đáng tin hơn”
Thẩm Như Như yêu cầu anh ta tháo kính ra, nhìn kỹ một lúc rồi nói: “Sống mũi của anh thẳng tắp và đầy đặn, khóe miệng thu vào, điều đó cho thấy anh là một người quyết đoán và có chừng mực, hơn nữa, phúc duyênthâm hậu dễ được quý nhân giúp đỡ. Trong sự nghiệp chỉ cần nắm chắc cơ hội thì sẽ dễ dàng thành công, nhưng nếu không kinh doanh tử tế, chỉ vì cái lợi trước mắt, mọi thứ kiếm được lúc trước đều sẽ thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ.”
Tiền Mục liên tục gật đầu: “Được, cảm ơn đàn em, tôi nhớ rồi. Chỗ em có bùa chú nào trợ giúp sự nghiệp không? Gần đây, tôi và mấy đàn anh hợp tác kinh doanh, đầu tư rất nhiều tiền vào đó, trong lòng luôn cảm thấy bất an và sợ thâm hụt”
Thẩm Như Như bình tĩnh mở túi lấy ra chu sa và giấy vàng: “Có, tôi vẽ cho anh một lá bùa chiêu tài, đảm bảo không lỗ tiền”
Tiền Mục vui mừng ra mặt, tò mò nhìn bức vẽ của cô, lấy điện thoại di động ra chuẩn bị trả tiền: “Đàn em, nếu lần này anh kiếm được một khoản lớn, nhất định sẽ mời em một bữa thịnh soạn!”
Hai người sôi nổi tán gẫu, bốn người còn lại không nói gì, im lặng ngồi bên cạnh uống trà.
Từ Dẫn Châu dựa vào lưng ghế, sắc mặt nhàn nhạt nhìn hai người trò chuyện, tách trà trên bàn chỉ nhấp một ngụm trà liền không động vào nữa.
Dư Bích thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Như Như, sau đó lại liếc mắt nhìn Từ Dẫn Châu, trầm tư suy nghĩ gì đó.
Lục Vũ nhìn anh ta, lại nhìn Từ Dẫn Châu, không nhịn được hỏi: “Anh đẹp trai, không biết nên xưng hô với anh như thế nào?”
Từ Dẫn Châu nhìn cô ta một cái, không nóng không lạnh nói: “Tôi họ Từ”
“Anh đẹp trai, anh thật là lạnh lùng, em họ Lục, tên là Lục Vũ, còn anh ấy họ Dư, tên là Dư Bích. Lục Vũ nghiêng đầu, chớp mắt hỏi: “Anh không thích uống trà à? Em thấy anh còn chưa chạm vào ly Từ Dẫn Châu: “Không hợp khẩu vị mà thôi”
Lục Vũ kéo dài giọng “ồ” một tiếng, nhìn quần áo của anh và nói đùa: “Anh Từ, ngoại hình của anh đẹp như vậy, anh có phải là người mẫu trên tạp chí không? Anh và chị Như Như quen nhau như thế nào? Có thể tiết lộ một chút không?”
“Không có gì để nói cả. Từ Dẫn Châu cúi đầu lấy điện thoại di động ra, thái độ từ chối nói chuyện cực kỳ rõ ràng.
Lục Vũ lập tức xấu hổ, suýt nữa đã không giữ nổi nụ cười đáng yêu trên mặt, cô ta thấy Dư Bích không có ý định giải vây cho mình thì không dám nói nhiều nữa, đành phải cúi đầu uống trà.
Thẩm Như Như và Tiền Mục trò chuyện một hồi lâu, cô nhìn thời gian: “Không còn sớm nữa, hội trưởng, tôi và bạn của tôi phải về, chúc cậu xuất ngoại thuận buồm xuôi gió, vạn sự như ý”
Sau khi uống vài ly trà, men say trên người hội trưởng đã giảm đi hơn nửa, mặt cũng không đỏ, nhưng mà vẫn hơi choáng váng, anh ta gật đầu nói: “Được, tôi cũng phải trở về nghỉ ngơi, sau này có cơ hội sẽ gặp lại.
Mọi người rời khỏi quán trà, lúc chuẩn bị chia tay, Dư Bích đột nhiên gọi Thẩm Như Như lại, dưới ánh đèn của bảng hiệu, không nhìn ra trong mắt anh ta có ý gì: “Có thể nói chuyện một lúc không?”
Thẩm Như Như nhíu mày, theo bản năng nhìn về phía Từ Dẫn Châu, Từ Dẫn Châu cũng đang nhìn cô, biểu cảm nhàn nhạt, không nhìn ra cảm xúc gì. Thẩm Như Như đè nén sự khó chịu trong lòng, tiến lên hai bước, một bàn tay lạnh lẽo đột nhiên nắm lấy cổ tay cô.
Cô dừng bước, quay đầu nhìn lại, Từ Dẫn Châu khẽ nhếch môi cười với cô, anh kéo cô ra phía sau, chậm rãi bước về phía Dư Bích: “Có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi sẽ giúp anh chuyển lời cho cô ấy”
Sắc mặt Dư Bích trầm xuống, cực kỳ khó coi: “Anh và cô ấy có quan hệ gì? Đây là chuyện giữa tôi và cô ấy, không tiện nói với anh Từ Dẫn Châu giơ bàn tay đang nắm cổ tay của Thẩm Như Như lên lắc lắc, đôi lông mày dài hơi nhướng lên: “Có quan hệ gì? Anh không nhìn thấy sao?”
Biểu cảm của Dư Bích lập tức giống như ăn phải một con ruồi, sắc mặt tối sầm không nói nên lời.
Bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ xấu hổ, hội trưởng và Tiền Mục đều tiến lên hòa giải, cho Dư Bích một bậc thang, Từ Dẫn Châu thấy vậy liền kéo Thẩm Như Như xoay người rời đi.
Lục Vũ đứng ở bên cạnh, trong mắt lộ ra không cam lòng cùng tức giận, cô ta nhìn chằm chằm bóng dáng hai người đang rời đi một lát, sau đó đột nhiên hô lên: “Chị Như Như, không phải chị rất thích đàn anh Dư Bích sao? Còn viết thư tình cho anh ấy, sao bây giờ nói trở mặt liền trở mặt?”
Hội trưởng kéo cô ta một cái, trừng mắt nói: “Lục Vũ, câm miệng!”
Dư Bích lại không trách cô ta, thậm chí còn có chút chờ mong nhìn Thẩm Như Như.
Thẩm Như Như cạn lời, không thèm khách sáo nói: “Chuyện đó xảy ra từ bao giờ? Tôi đã ném ra khỏi đầu lâu rồi, bây giờ mấy người lại lôi ra làm trò trước mặt bạn trai của tôi là muốn làm gì, nhanh chóng cất vẻ mặt ghê tởm đó đi, làm người không thể thiện lương một chút sao? Chẳng lẽ cả đời tôi không thể nhìn lầm một lần à?”
Dư Bích: “…”
, Lục Vũ cũng nghẹn lời, không biết nên nói cái gì, vừa rồi đầu óc nóng lên nên nói không lựa lời, lúc này tỉnh táo lại, cô ta hận không thể đứng dựng người lên cho nước trong đầu chảy hết ra ngoài.
Dư Bích im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thật xin lỗi, tôi chỉ muốn nói với em rằng năm đó tôi không nhận được bức thư đó”
Thẩm Như Như đang muốn nói chuyện, Từ Dẫn Châu lại kéo cô, anh tiến lên một bước nói: “Tôi phải cảm ơn vì anh đã không nhận được nó, nếu không có lẽ tôi đã không gặp được cô ấy.
Dư Bích lại im lặng, nhìn vẻ mặt giống như giây tiếp theo sẽ hộc máu.
Sau đó không còn gì để nói, cuối cùng là đường ai nấy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.