Tiệm Tạp Hóa Âm Dương

Chương 1:




Thời tiết mùa xuân chim bay đầy trời, muôn hoa khoe sắc, trấn nhỏ Mộ Nguyên tỉnh dậy trong tiếng nước chảy dưới chân cầu nhỏ, trên con đường lát đá bên bờ sông có một người nông dân từ trong núi khiêng đòn gánh đi qua, vội vàng đi trấn nhỏ phía đông bày quán ở chợ.
Trên bờ sông có tốp ba tốp năm phụ nữ tụ tập giặt quần áo, vừa giặt vừa nói chút chuyện nhà, chày gỗ trên tay vang lên tiếng gỗ gõ bang bang.
Ở bên kia bờ sông, đối diện con đường lát đá trong một ngôi nhà cũ, một bóng dáng mảnh khảnh của một cô gái trẻ tuổi đang ở trong nhà lau dọn.
Nhà cũ là kiểu kiến trúc điển hình của vùng sông nước Giang Nam, tường trắng lợp ngói, ở phía trước sát đường chính là cửa hàng, đi xuyên qua một cái sân nhỏ là ngôi nhà hai tầng để ở.
Từ khi trời còn chưa sáng Thẩm Như Như đã bắt đầu dọn dẹp, cho đến giữa trưa khi mặt trời lên đến đỉnh đầu mới vừa dọn được hai căn phòng, cộng thêm một phòng bếp nhỏ.
Ở giữa sân sau chồng chất lá khô và công cụ cũ còn chưa kịp xử lý, sân sau vốn không lớn, đồ vật thì nhiều khiến cho không gian bỗng trở nên chật hẹp. Thẩm Như Như đứng ở một bên hiên quan sát một lát, thật sự không chịu được cái nóng rát trên đỉnh đầu do mặt trời chiếu vào, bèn quay trở về phòng.
Cô quyết định chờ buổi chiều khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ hạ xuống lại tiếp tục thu dọn sau.
Thẩm Như Như đi về phòng bếp mở tủ lạnh cầm chai Coca ra, sau đó đi đến chiếc sô pha màu hồng nhạt thời thượng mới mua, nằm lười biếng lướt vòng bạn bè.
Lướt đại khái khoảng 20 trang, cũng chưa nhìn thấy người mình đang chờ đợi kia, Thẩm Như Như thở dài, vẻ mặt như đưa đám ném điện thoại sang một bên.
Quả nhiên là cô tự mình đa tình, người ta có lẽ đến cả tên cô cũng không nhớ rõ làm sao có thể sẽ để ý cô đi nơi nào. Có khi cô chạy tới sa mạc định cư, người ta căn bản cũng không biết, càng sẽ không có bất kỳ phản ứng gì.
Nghĩ đến điều này, Thẩm Như Như trở nên uể oải. Cô bỏ qua di động, lưu loát mở nắp Coca, chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng làm lạnh buốt cả đầu, đem một chút bực bội cùng bất an vừa xuất hiện trong lòng cô tiêu diệt.
Thẩm Như Như cũng là một người có tính hay quên, một lon Coca xuống bụng tâm trạng đã khôi phục lại, cô một lần nữa cầm di động mở ra app đặt cơm hộp, kết quả buồn bực phát hiện xung quanh nơi này chỉ có ba tiệm cơm hộp.
Thẩm Như Như lớn lên ở Ma Đô  từ nhỏ, sau này khi học đại học cũng là học ở thủ đô, từ đang sinh sống ở thành phố lớn đột nhiên liền trở về sinh sống ở một trấn nhỏ mộc mạc khiến cho cô chưa kịp thích ứng.
Cô đem ba tiệm cơm hộp xem lại lần nữa, cuối cùng chọn một quán có tên là Khẩu Đông Trì.
Anh trai giao cơm hộp giao cơm tới rất nhanh, thời điểm Thẩm Như Như dẫm lên dép lê đi đến cửa trước của cửa hàng lấy cơm hộp, anh trai nhỏ ngạc nhiên mà đánh giá cô vài lần: “Mỹ nữ, nhìn cô trông lạ mặt quá, cửa hàng nhang đèn này bị cô mua lại à? ông Lý chủ cũ của cửa hàng này đi đâu vậy, vài tháng rồi tôi chưa thấy ông ấy.”
“Tôi là cháu gái ngoại của ông ấy,  ba tháng trước ông ngoại tôi đã qua đời, hiện tại tôi tới tiếp quản cửa hàng này." Thẩm Như Như giải thích ngắn gọn.
Anh trai giao cơm hộp cảm thấy ngoài ý muốn, có vẻ không thể tin được.
"Sức khỏe của ông Lý đang tốt như vậy, sao đột nhiên lại đi rồi? Vậy về sau cửa hàng của cô còn bán hương nến nữa không?”
Thẩm Như Như không muốn nói thêm chuyện về ông ngoại, vì vậy cô lắc đầu nói: “Tôi chuẩn bị mở một cửa hàng bán hoa.”
Anh trai giao cơm hộp nghe vậy trên mặt lộ ra biểu cảm tiếc nuối: "Chỗ này chỉ có một cửa hàng nhang đèn của ông Lý, sau khi đóng cửa mọi người đều phải đi rất xa xuống thôn dưới kia mua, thật đáng tiếc......”
Tiễn anh trai giao cơm nhiệt tình đi xong, Thẩm Như Như đóng cửa tiệm lại, xuyên qua sân sau trở lại chỗ ở, mở laptop ra tìm một bộ phim Mỹ yêu thích vừa xem phim vừa ăn.
Lúc này WeChat có một tin nhắn mới, Thẩm Như Như liếc mắt nhìn, là bạn tốt của cô - Vương Tây Nhã đã nhắn liên tiếp mấy dấu chấm than. Thẩm Như Như buông đũa, nhắn trả lại cho cô ấy một loạt dấu chấm câu.
Giây tiếp theo di động lập tức có cuộc gọi đến, trên màn hình hiện lên ba chữ Vương Tây Nhã.
Thẩm Như Như uống hết bát canh, lúc này mới thong thả nhận cuộc gọi đến, giọng nói ngự tỷ của Vương Tây Nhã lập tức xuyên thấu qua microphone truyền tới: “Thẩm Như Như, cậu có thể có cốt khí một chút được không, chỉ bởi vì một tên con trai mới gặp qua hai lần mà từ bỏ xuất du học của đại học Y chạy đến nông thôn làm ruộng, đầu óc cậu bị nước vào rồi hả?”
Thẩm Như Như nghiêm túc sửa lời cô ấy: “Theo tính tình chẳng phân biệt được ngũ cốc này của tớ vẫn không nên gây tai họa cho hoa màu mới tốt, còn nữa chuyện này không liên quan gì đến Dư Bích. Tớ là vì phải kế thừa cửa hàng của ông ngoại để lại mới từ bỏ du học, hiện tại đang ở một trấn nhỏ tên Mộ Nguyên, nơi này rất đẹp, cậu có thời gian lại đây chơi đi, nơi này chưa bị khai phá nên vẫn giữ được nét đẹp của vùng sông nước đấy."
Vương Tây Nhã biết ông ngoại của Thẩm Như Như, ba tháng trước ông qua đời do bệnh nặng, cô ấy và Thẩm Như Như là bạn bè tốt nên còn đi tham gia lễ tang, nghe có chuyện này bỗng cảm thấy mình ngốc nghếch không hiểu mô tê gì.
“Cửa hàng kiểu gì mà đáng giá để cậu từ bỏ tiền đồ của mình, chú và dì không phản đối sao?”
Thẩm Như Như cười khẽ một tiếng: “Di ngôn của ông ngoại, bọn họ cũng ngại phản đối, hơn nữa hai người bọn họ còn ước gì tớ cùng anh trai đi xa một chút để hưởng thụ thế giới của hai người nữa đấy."
Gia đình Thẩm Như Như có hơi phức tạp, năm đó mẹ cô và bố cô không phải cưới hỏi đàng hoàng, điều kiện gia đình hai người cách xa, là điển hình của tổ hợp tiểu thư nhà giàu và thanh niên nghèo, ông ngoại không đồng ý hôn sự của bọn họ, khi đó hai người trẻ tuổi bị tình yêu choáng váng đầu óc, dưới sự tức giận liền nắm tay nhau trốn đi.
Một lần đi này lại tận mười mấy năm trời.
Ba Thẩm là một người có đầu óc linh hoạt, thời trẻ mạo hiểm làm ăn ở Ma Đô có được xô vàng đầu tiên, hiện tại đã trở thành ông chủ có giá trị trăm triệu. Ông đối mẹ Thẩm thật ra là lần đầu gặp đã yêu, hai vợ chồng trước sau sinh được hai anh em Thẩm Thần Thần cùng Thẩm Như Như, hai người ân ân ái ái nhiều năm như vậy cũng không thấy hiềm khích.
Cho đến bảy năm trước ba Thẩm và mẹ Thẩm mới lấy hết can đảm mang theo hai đứa nhỏ về quê nhà nhận ông ngoại.
Lúc này ván đã đóng thuyền, ông ngoại có tức giận cũng không nói được gì nữa. Ông đối với con gái và con rể vừa đi chính là mười mấy năm không cho sắc mặt tốt nhưng đối với hai anh em Thẩm Thần Thần Thẩm Như Như lại vô cùng yêu thích, còn thường xuyên dẫn bọn họ đi chơi đùa ở nông thôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.