Tiệm Quan Tài Trường Sinh

Chương 15: Tiểu hồ Tiên (4)




Edit: Qiezi
Thời Tuyết Chiết dừng bước, có người!
Y vung tay, băng nhận trong ống tay áo bắn ra hướng về phía người kia. Tuy rằng y bị trọng thương hầu như đứng không vững nhưng vẫn mặt không đổi sắc.
Người kia muốn tránh cũng đã không kịp nữa rồi, bị một cây băng nhận cắm mạnh vào cổ tay, phát ra một tiếng khàn khàn.
Sau đó lại giống như khôi phục bình thường trong nháy mắt, cười cười: “Đừng đột nhiên tập kích ta, không phải chúng ta đang hợp tác với nhau sao?”
Thời Tuyết Chiết ho khan hai tiếng, không muốn nói thêm gì với hắn, nhưng dường như người kia cũng không có ý định buông tha y, hắn lấy từ trong tay áo ra một lá bùa rồi đốt cháy, trong nháy mắt vết thương trên người Thời Tuyết Chiết đỡ hơn rất nhiều.
“Nghe nói Phạm Lam tìm được ‘người kia’ rồi?” Một bóng đen ẩn mình bên trong luồng sáng chói mắt nhẹ nhàng đi về phía y.
Thời Tuyết Chiết nhíu mày không nói gì, nhớ đến Tạ Miên, y luôn cảm thấy áp lực không biết từ đâu ra, nhưng cố tình người này lại là một ‘người phàm’.
Bóng đen không biết y nghĩ cái gì, cười cẩn trọng: “Ta không phải kẻ địch của ngươi, ta cũng hận Phạm Lam như ngươi, nếu chúng ta hợp tác…”
“Không cần.”
“Nếu ta có thể giúp ngươi đạt được thứ ngươi muốn thì sao?”
Thời Tuyết Chiết khựng lại.
“Ngươi dám làm giao dịch với ác quỷ trốn ra từ địa ngục, đúng là thú vị.”
“Thật ra là hiểu lầm, nhưng nói đi cũng phải nói lại, chúng ta cùng chung mục tiêu, hợp tác tạm thời mà thôi. Ngươi đạt được mục đích của ngươi, mà ta cũng đạt được điều ta mong muốn, ngươi hà cớ gì xem ta là kẻ địch.”
“Ta và hắn vừa có thù sâu vừa có hận lớn, ngươi nhúng tay vào chuyện này đương nhiên có ý đồ khác.” Dù sao Thời Tuyết Chiết cũng được một tay Phạm Lam dạy dỗ, há có thể bị gạt bởi mấy lời dối trá này: “Nói đi, ngươi muốn ta giúp ngươi làm gì?”
“Ý đồ của ta, ngươi không hiểu sao?” Bóng đen bật cười, ám chỉ nói: “Người như hắn, chỉ cần tồn tại một ngày sẽ không thể khiến người khác an tâm.”
Thời Tuyết Chiết cong ngón tay, nhớ tới gương mặt lạnh nhạt kia, y bỗng nhiên lâm vào trầm tư.
Từ thuở xa xưa chỉ cần Phạm Lam xuất hiện ở nơi nào thì dù là quỷ thần hay yêu ma, phàm là sinh linh đều phải nhượng bộ lui binh.
“Kỳ thực khi biết hắn còn sống, chúng ta cũng rất sợ hãi, nhưng bởi vì vẫn không biết tìm hắn ở đâu nên cũng chỉ có thể án binh bất động. Có lẽ Phạm Lam không biết chuyện này vì nó đã xảy từ rất lâu về trước, nhưng hắn không gì là không làm được nên sẽ nhanh chóng phát hiện ra chuyện này, vì vậy chúng ta hy vọng hắn có thể sớm biến mất vĩnh viễn.” Bóng đen nói chuyện rất nhanh, âm điệu vội vàng cộng thêm chút hưng phấn, giống như sắp thấy thi thể của Phạm Lam ở trước mắt.
“Ngươi nghĩ ta chắc chắn sẽ hợp tác với các ngươi?” Thời Tuyết Chiết cười lạnh: “Ta còn chưa đáp ứng cơ mà.”
“Sớm muộn gì cũng sẽ đồng ý, ta không vội, ta có rất nhiều thời gian chờ ngươi suy nghĩ.” Bóng đen bay một vòng xung quanh Thời Tuyết Chiết, bỗng nhiên dừng lại ở sau lưng, nhìn vào gáy y.
“Từ sau khi Quỷ Vương trải qua thiên phạt, yêu ma quỷ quái lẫn lộn sống chung cùng con người, lâu ngày sẽ mâu thuẫn. Chúng ta chỉ có một cơ hội này.”
Một luồng hơi nóng phả lên làn da mỏng tang của y, khiến nó lập tức trở nên ửng đỏ một mảng, Thời Tuyết Chiết nhíu mày.
Bóng đen suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Khi đó Phạm Lam sẽ thật sự hồn phi phách tán, cả tam giới cũng không thể tìm thấy một chút dấu vết gì của hắn, vĩnh viễn không có khả năng sống lại, như vậy chẳng phải mọi người đều sẽ vui vẻ hay sao?”
Thời Tuyết Chiết cười nhạo: “Dựa vào ngươi cũng xứng sao? Ngươi khinh thường hắn hay quá đề cao bản thân?”
“Một mình ngươi trốn khỏi địa phủ, dạy Giáng Đầu Thuật cho người phàm, lại còn phản bội sư môn, hắn vốn sẽ không bỏ qua cho ngươi, huống chi hắn và Tạ Miên trong vạn năm kia…” Bóng đen nói xong, giọng điệu vô cùng thản nhiên, không nghe ra vui buồn gì.
Thời Tuyết Chiết: “Có ý gì?”
Bóng đen ậm ờ, vươn tay chỉnh vạt áo: “Cho dù ngươi không hợp tác với ta cũng không sao, người của ta đã sớm trà trộn vào tiệm quan tài.”
Thời Tuyết Chiết nhìn bóng đen rời đi, chậm rãi nhắm mắt.
Trong nháy mắt y nhớ lại hồi ức đen tối khi còn ở địa phủ.
Tiếng bước chân cực khẽ và có quy luật giẫm lên bậc thang truyền tới, đó là một con đường thông xuống mười tám tầng địa ngục.
Tâm lý sợ hãi bao trùm bầu không khí, sương mù đen thẩm thấu từng tầng, khiến địa phủ giống như màn sương mờ ảo ngoài khơi xa, tường đá lởm chởm sắc bén, từ tầng thứ nhất đến tầng thứ mười tám vang lên vô số tiếng kêu gào thảm thiết.
So với trong tưởng tượng của con người, địa phủ khủng bố đáng sợ hơn rất nhiều.
Quỷ hồn không có tư cách luân hồi đều bị tống vào nơi này, so với hồn phi phách tán càng đau đớn hơn.
Rất nhiều hồn phách bị đưa đến đây, tuy lý do khác nhau nhưng đều có một điểm chung là chưa ai có thể ra khỏi nơi này. Về phần nguyên nhân thì không ai biết.
Phạm Lam đút tay vào trong ống tay áo, gương mặt hơi nhíu lại, tiếng thét chói tai của quỷ hồn ở hai bên lập tức ngừng lại, cả mười tám tầng địa ngục im lặng đến mức da đầu run lên.
Hắn đi thẳng về phía ‘nhà tù’ không có cửa.
Địa phương này là một nơi không có lấy một tia sáng cũng như đèn dầu, nhưng ở đây không cần ánh sáng cũng có thể nhìn thấy rõ ràng, lao ngục trống rỗng không có bất cứ dụng cụ tra tấn gì, so sánh với các căn phòng khác nó sạch sẽ đến bất thường.
“Nói đi.” Phạm Lam nhìn thiếu niên đang quỳ giữa nhà tù, đoản sam tuyết trắng, gương mặt cũng trắng bệch không còn chút máu, y cắn chặt môi.
“Lúc chúng ta đến, ba người kia đã chết, vừa mới tắt thở.” Một quỷ sai gầy trơ xương run rẩy đứng ra, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ định, định câu hồn của họ mang về, mọi thứ cũng đã chuẩn bị xong xuôi.”
“Ừ, là ta hạ lệnh câu hồn, sau đó?” Phạm Lam nói.
Quỷ sai lập tức quỳ xuống, lắp bắp: “Lúc chúng thuộc hạ câu hồn, đột nhiên có một con lệ quỷ vọt tới ăn mất ba hồn phách kia, hẳn là vì… vì công đức trên người bọn họ, sau đó quả nhiên nó bắt đầu công kích chúng ta……”
“Là ta giết lệ quỷ, không liên quan đến hắn.” Thiếu niên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Phạm Lam, thân hình gầy gò cùng ánh mắt lạnh lùng khiến người khác không kiềm chế được mà run rẩy.
Phạm Lam “À” một tiếng rồi đi về phía y, cao cao tại thượng nhìn xuống, thiếu niên cũng không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Cho nên đồ nhi của ta thay nhân giới diệt trừ một con lệ quỷ, đúng không?” Phạm Lam ngồi xổm xuống, cố gắng ngang bằng tầm mắt với y, giọng nói cũng vô cùng dịu dàng: “Ta đã nói rõ với ngươi, ba vị này có công đức lớn, sẽ được đề bạt lên thiên giới.”
Thiếu niên mím môi.
“Bây giờ bọn họ đều hồn phi phách tán.” Phạm Lam cười khẽ: “Tuyết Chiết, ngươi thật sự là đồ nhi tốt của ta…”
“Cho dù không có bọn họ, nhân gian còn có nhiều…” Lời còn chưa dứt, Phạm Lam đã vung tay áo lên, Thời Tuyết Chiết bị nện mạnh vào vách tường, tường đá sắc bén đâm vào lưng khiến y đau nhức ê ẩm.
“Mỗi một hồn phách chỉ có thể tồn tại một lần, để lại một vết tích trong cuộc đời này, vĩnh viễn không thể làm lại một lần nữa.” Phạm Lam đứng thẳng người, nhìn thiếu niên âm u bất thường, hắn hơi cúi đầu xuống, giọng lạnh lẽo đến đáng sợ: “Sao ngươi lại không hiểu?”
Hắn nói xong đến gần Thời Tuyết Chiết đang ho khan kịch liệt, hắn giơ tay ra, cổ tay xinh đẹp chậm rãi phủ lên mặt y, một hơi thở lạnh lẽo từ cổ tay kia chậm rãi truyền lên cổ y, giọng nói của hắn cũng cực kỳ lạnh lùng.
“Ta không phải sư phụ tốt, hơn trăm năm qua không thể dạy ngươi hiểu được ý nghĩa của sinh mệnh, thân là quỷ sai, hay nói cách khác là tay sai của quỷ hồn mà lại không hề có lòng từ bi thương hại. Ta đã tự tay dạy dỗ ra một con quỷ chỉ biết giết chóc…” Đồng thời khi lời nói thốt ra, ngón tay hắn cũng co lại bóp lên cổ Thời Tuyết Chiết.
Hắn siết chặt rồi lại buông ra.
Thời Tuyết Chiết dựa vào một góc khung cửa thở dốc, Phạm Lam thu tay, nửa cười nửa không nhìn y: “Ta nghĩ ngươi chỉ biết giết chóc, thì ra bởi vì mệnh nên so với người khác ngươi tự phụ hơn nhiều.”
Thời Tuyết Chiết siết chặt nắm tay mà không quay đầu, nhưng trên gương mặt lại rõ lộ vẻ sợ hãi cùng lo lắng, ngay cả hơi thở cũng trở nên nghẹn lại.
Y muốn phản bác, nhưng khi nghe thấy lời nói mềm mại lại lạnh như băng của Phạm Lam, y lại cắn răng kiềm chế.
“Ta không phải sư phụ tốt, ngươi cũng không phải đồ đệ tốt.” Phạm Lam rũ mắt: “Từ hôm nay trở đi ngươi ở lại nơi này, trừ phi ta chết, bằng không ngươi không được rời khỏi địa phủ nửa bước, hiểu chưa?”
Thời Tuyết Chiết bình tĩnh, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rất khẽ của hồ ly. Y lập tức mở mắt, vừa quay đầu lại thì phát hiện một con hồ ly đỏ như lửa chạy ngang qua.
Mang theo một cổ lệ khí hung hãn, y lạnh lùng nhìn tình cảnh trước mắt, bước chân khựng lại, đổi ý đi về phía bảo tháp.
Y muốn nhìn xem tên Tạ Miên này có thể làm nên trò trống gì.
**
Chuyện Phạm Lam lạc đường, cả tiệm quan tài không ai không biết, hơn nữa Minh Thu căm thù chuyện này đến tận xương tủy, hận không thể hóa thành máy dẫn đường trong đầu hắn.
Tạ Miên có kinh nghiệm lúc trước, vì thế cậu không dám để Phạm Lam đi sau lưng, nhưng hắn đi chậm nên đành bước chậm lại đi song song với hắn.
Hai người cách Diệp Tầm Phương, và Tôn Chí Khiêm một đoạn, cũng dễ nói chuyện, Tạ Miên khẽ hỏi: “Dám để chúng ta đến điều tra bảo tháp và điện Công Đức, có lẽ hồ tiên đã sớm đi rồi.”
“Hửm?” Phạm Lam nghiêng đầu, cười hỏi: “Tiểu Diêm Vương cảm thấy chúng ta nên đi đâu điều tra?”
Tạ Miên hận không thể bịt miệng hắn, hạ giọng nói: “Anh đừng gọi tôi là Tiểu Diêm Vương ở bên ngoài, để bọn họ nghe thấy sẽ không dễ giải thích.”
Phạm Lam nghĩ nghĩ: “Vậy Miên Miên cảm thấy chúng ta nên đi đâu?”
“…..” Tạ Miên im lặng suy nghĩ: “Tôi nghĩ nếu tin tức này có liên quan đến dị động của trung tâm thương mại và khách sạn, hẳn là có thể đến đó xem thử.”
Phạm Lam gật đầu, đột nhiên như ăn trộm mà hạ giọng, tới gần bên tai Tạ Miên nói: “Chúng ta lén lút vào đó được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.