Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 70:




Bạch Dược cùng Bạch Yên vào Đồng gia cùng một năm.
Thị vệ của Đồng gia đa phần là cô nhi, bọn họ từ bé đã được Đồng gia thu dưỡng, sau đó giống như trong tiểu thuyết đã nói vậy, đứa nhỏ có tư chất tốt được đưa đến nhà lớn của Đồng gia, tư chất không tốt cũng không sao, Đồng gia vẫn sẽ nuôi ngươi đến lúc trưởng thành.
Mà Bạch Dược cùng Bạch Yên chính là đứa nhỏ được gọi là có tư chất tốt.
Bọn họ thực may mắn được đi theo người đứng đầu của Đồng gia, hơn nữa còn cùng Đồng lão gia tử trải qua vài lần biến cố của Đồng gia.
Hắn mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng ở sâu trong lòng lại rất cảm kích Đồng lão gia tử.
Hiện tại, hắn nhìn Thất thiếu gia ở trước mắt, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh Thất thiếu gia ngày trước được mình ôm trong bọc tã lót, tự tay hắn đưa cho lão gia.
Đồng Thất nhìn Bạch Dược, người này kể từ khi hắn bắt đầu có suy nghĩ vẫn luôn đi theo bên người gia gia, Bạch Dược đến đây đã có thể nói rõ rất nhiều chuyện.
Khi Thẩm Trạch mang theo hai phần cơm trở về liền thấy Đồng Thất cùng một người mặc áo choàng màu đen đang ngồi đối diện nhau, hai người đều không nói gì, Thẩm Trạch nghi hoặc nhìn nhìn ông chủ nhà mình, lại nghi hoặc nhìn nhìn người mặc áo đen, sau đó đối người mặc áo đen hỏi: “Ngươi là ai?” Vẻ mặt của người áo đen bị giấu ở đằng sau chiếc mũ rất to có mạng sa, hắn đối với nghi vấn của Thẩm Trạch chỉ trả lời hai chữ: “Bạch Dược.” Thẩm Trạch hoàn toàn mê mang, hắn nhìn nhìn Đồng Thất, Đồng Thất đối hắn cười cười, nói: “Đây là người bên cạnh ông nội ta, tương đương với thân vệ của Sở Thanh.” Thẩm Trạch nhất thời hiểu rõ, hắn đem phần cơm mới mua về đặt ở trên quầy, sau đó gãi gãi đầu, đối Bạch Dược nói: “Thật có lỗi nha, ngươi có ăn không? Ta không biết nên mua thiếu một phần.” Thẩm Trạch nói lời này quả thật trình độ không cao, có thể là do lần đầu tiên gặp được người trong nhà của Đồng Thất, cho nên khẩn trương.
Bạch Dược không để ý đến Thẩm Trạch, hắn đối Đồng Thất hơi khom người, nói: “Thất thiếu gia, lão gia nửa giờ nữa sẽ đến.” Đồng Thất thản nhiên ‘ừ’ một tiếng.
Mùi cơm từ trong hộp cơm duy nhất bay ra, Đồng Thất lạnh nhạt mở hộp cơm, sau đó nhìn Thẩm Trạch đang ngây ngốc đứng sững ở một chỗ nói: “Không đói bụng?” Thẩm Trạch lập tức phản ứng lại, lấy một đôi đũa đưa cho Đồng Thất, chính mình cầm cái thìa xúc cơm trước.
Thẩm Trạch không ngốc, Đồng Thất bỏ qua bộ dáng không quan tâm của Bạch Dược, hắn cũng sẽ không phá bàn của Đồng Thất.
Hai người ăn cơm tuy rằng không thể nói là lang thôn hổ yết, nhưng dù sao cũng là một ngày chưa ăn cái gì, đối với hộp cơm thơm ngào ngạt này sẽ không nương tay, vì thế cơm chiều rất nhanh đã được bọn họ giải quyết sạch sẽ.
Cơm nước xong Đồng Thất lau lau miệng, đem giấy vệ sinh để vào trong hộp cơm, Thẩm Trạch theo thói quen đi thu dọn đồ thừa đổ đi, tất cả đều giống như đây là việc theo lẽ thường phải làm vậy.
Bạch Dược giống như là đã nhìn ra quan hệ của Thẩm Trạch cùng Đồng Thất, hắn hơi hơi nhíu mi, trong lòng bắt đầu nổi sóng.
Đồng Thất lúc này mới mở miệng, nói: “Ta sẽ không từ bỏ việc đi Ma đô.” Ngữ khí kia, thoải mái tự tại giống như là đang nói buổi tối ta không về nhà.
Bạch Dược cũng không có thẳng thắn trả lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Thẩm Trạch, nói: “Bằng hữu của thiếu gia chỉ là một nhân loại bình thường, ta nghĩ hắn cũng không thích hợp đi đến loại địa phương như Ma đô này.” Đồng Thất trầm mặc, sau đó đáp lại: “Ta cũng không định dẫn hắn đi.” Bạch Dược còn chưa kịp nói, Thẩm Trạch đã không đồng ý: “Vì cái gì không mang ta đi theo? Ta cũng sẽ không gây thêm phiền toái.” Đồng Thất nhíu mày, giống như xuất ra uy nghiêm của trưởng giả nói: “Nghe lời.” Hai chữ đơn giản khiến cho Thẩm Trạch im lặng, hắn nhún vai tỏ vẻ không sao cả tiêu sái đi vào phòng ngủ.
Cái này, Đồng Thất thực tình có chút hối hận, ngữ khí vừa rồi của y hình như quá nặng.
Bạch Dược lớn lên ở Đồng gia nhiều năm, hắn hiểu được cách nhìn sắc mặt người khác, càng đừng nói là Đồng Thất được hắn nhìn lớn lên này, vì thế hắn thừa dịp phần tâm tư ảo não kia của Đồng Thất còn chưa khôi phục lại nhanh chóng nói: “Thiếu gia, người ở bên cạnh ngài – mặc kệ là loại người nào, cũng không hy vọng ngài đi Ma đô.” Khóe miệng Đồng Thất gợi lên một tia cười yếu ớt, y mang theo loại cảm xúc không biết tên nói: “Nhưng là ta đã cùng người khác tiến hành giao dịch.” Bạch Dược tiếp tục khuyên nhủ Đồng Thất: “Dựa theo quy định của Đồng gia, nếu như ngài tình nguyện, thậm chí còn có thể đơn phương bội ước.” Trong mắt Đồng Thất đã không còn ý cười, hoặc có lẽ là ý cười chưa bao giờ xuất hiện trong mắt y: “Đó là quyền lực của riêng gia chủ.” Bạch Dược lại hơi khom người, hắn không nói gì nữa.
Một lát sau, Thẩm Trạch từ trong phòng ngủ đi ra, cau mày đối Đồng Thất nói: “Ta muốn đi ra ngoài một chuyến.” Đồng Thất sửng sốt, sau đó nói: “Làm sao vậy?” Thẩm Trạch quơ quơ di động nắm trong tay, nói: “Tóc vàng tìm ta, không biết là có chuyện gì, thế nào cũng phải gặp mặt mới chịu nói.” Đồng Thất gật đầu, trong mắt chứa chan nhu tình, y nói: “Đi sớm về sớm.” Thẩm Trạch ‘ừ’ một tiếng, tầm mắt lại chuyển hướng về phía Bạch Dược, hắn hơi chần chừ một chút, sau đó nói: “Ta hiện tại đi ra ngoài không sao chứ?” Đồng Thất cười nói: “Đi đi.” Vì thế Thẩm Trạch không hề do dự đi ra cửa.
Tóc vàng vội tìm hắn, nhất định là có chuyện gì đó xảy ra.
Xe của tóc vàng đứng ở bên ngoài hẻm Thanh Mộc, từ sau khi Thẩm Trạch bị hắn thôi miên làm mất đi trí nhớ, hai người cũng chưa từng gặp lại.
Tóc vàng đem cửa xe mở ra, Thẩm Trạch ngồi lên, hắn chăm chú nhìn vào người bạn tốt nhất ngày xưa, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Tóc của tóc vàng đã trở về màu đen, hơi thở lưu manh quanh thân cũng giảm đi không ít, cả người nhìn đứng đắn hơn, cũng thành thục hơn.
Thẩm Trạch nghĩ rằng, có lẽ Hoàng Bính Tường vốn hẳn là cái dạng này đi.
Tóc vàng cũng ngồi trên xe, hắn đối Thẩm Trạch cười cười: “Thẩm thiếu gia, làm gì mà nhìn tôi như vậy, chẳng lẽ mới hơn hai tháng không gặp lão nhân gia ngài đã quên tôi rồi sao?” Thẩm Trạch cười lắc đầu, trêu đùa: “Ai yêu, cậu không nói vậy thì có chút không nhận ra được, sao lại lập tức trở nên đứng đắn thế này?” Tóc vàng vẫn cười hì hì như trước, thờ ơ như không: “Người sẽ luôn lớn lên, không phải sao?” Đúng vậy, thời gian sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào, người luôn phải lớn lên.
Không biết có phải là chạm đến vấn đề quan trọng không, nụ cười trên khóe miệng của Thẩm Trạch nhạt đi không ít, hắn lười nhác tựa lưng vào ghế ngồi, nói: “Nói đi, kêu bổn thiếu gia ra đây là có chuyện gì?” Thẩm Trạch luôn lưu manh như vậy, chỉ có khi ở trước mặt Đồng Thất mới thu hồi lại một thân kiêu ngạo.
Tóc vàng khởi động xe, xe dần dần rời xa hẻm Thanh Mộc: “Thực ra cũng không có việc gì lớn, chỉ là trong khoảng thời gian này Thẩm thiếu gia vẫn không liên lạc với lão gia đi?” Thẩm Trạch nghe xong không khỏi nhổm thân mình dậy, trên mặt thay đổi thành một bộ dáng nghiêm túc: “Ông nội xảy ra chuyện gì sao?” Tóc vàng lắc đầu, nói: “Lão gia không xảy ra chuyện gì, chỉ là thân mình lão phu nhân không được tốt, nghĩ muốn Thẩm thiếu gia đến thăm.” Thẩm Trạch cùng Đồng Thất giống nhau, đều là cuộc sống từ nhỏ không có cha mẹ đi theo ông nội, cái khác nhau duy nhất chính là Thẩm Trạch vẫn còn có bà nội, mà Đồng Thất lại chỉ có ông nội.
Bà nội Thẩm gia này cưng chiều cháu nội duy nhất đến lợi hại, tình cảm của Thẩm Trạch cùng bà nội cũng rất là sâu sắc, Thẩm đại thiếu gia tuy rằng một thân tật xấu, nhưng quả thật rất hiếu thuận: “Thân thể bà nội không tốt? Lúc tôi rời đi không phải là vẫn còn rất tốt sao? Làm sao vậy? Bà nội bị bệnh?” Tóc vàng nói: “Lão phu nhân chỉ là rất nhớ Thẩm thiếu gia thôi.” Thẩm Trạch nghe nói như thế, rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm, hắn vừa định nói gì đó, nhưng nhìn đến con đường tóc vàng đang đi thì không khỏi nhíu mi.
Thẩm Trạch bất động thanh sắc nói: “Tóc vàng, cậu đây là muốn đi đâu?” Tóc vàng lập tức tươi cười nói: “Chẳng lẽ Thẩm thiếu gia không nghĩ đến gặp lão phu nhân một lần sao?” Thẩm Trạch đột nhiên nhận ra điều gì đó, lạnh lùng nói: “Dừng xe!” Tóc vàng không hề lay chuyển, xe tiếp tục đi về hướng sân bay.
Trên mặt Thẩm Trạch đóng một tầng sương lạnh, hắn đối tóc vàng cười lạnh nói: “Hoàng Bính Tường, tôi bảo cậu dừng xe, không có nghe thấy sao?” Trên mặt của tóc vàng vẫn là tươi cười như cũ, nhưng ngữ khí không còn thoải mái như vậy nữa: “Thật xin lỗi, Thẩm thiếu gia, lần này tôi không thể nghe theo ngài.” Thẩm Trạch phẫn nộ định mở cửa xe, nhưng tóc vàng đã sớm đem cửa xe khóa trái, Thẩm Trạch trong lòng lo lắng vạn phần.
Tóc vàng nhìn thấy Thẩm Trạch như vậy, giải thích: “Thẩm thiếu gia ngài yên tâm, thật sự là lão gia tìm ngài có việc.” Thẩm Trạch cười nhạo, nói: “Ông nội tìm tôi sẽ dùng loại phương pháp này sao?” Tóc vàng cười ha ha, nói: “Kia còn không phải là sợ ngài không nỡ rời khỏi ông chủ Đồng sao?” Ánh mắt Thẩm Trạch lạnh lùng, nhìn chằm chằm tóc vàng.
Đúng lúc này, xe đột nhiên tắt máy, có một đoàn gì đó màu đem xuất hiện trên kính thủy tinh phía trước.
.
Đồng lão gia tử chỉ dẫn theo một mình Bạch Yên đi vào tiệm quan tài của Đồng Thất.
Ở trên đường đi lão vẫn bất an không yên, sau khi có thể nhìn thấy Đồng Thất, trong lòng lão nhân liền lập tức bình tĩnh.
Đồng Thất vì ông nội y pha một bình trà, hương trà tràn ngập trong không khí, Đồng lão gia tử liền cảm thấy mắt mình có chút cay cay.
Đồng Thất cười lễ phép, ngữ khí của y còn có chút vui mừng: “Ông nội, ngài vẫn khỏe.” Đồng lão gia tử trong tay cầm chén trà tuy không quý báu nhưng lại có một ý vị khác, hòa ái cười nói: “Thất nhi đem chính mình giấu đi rất kỹ, ông nội nhất thời tìm khắp nơi cũng không thấy Thất nhi.” Đồng Thất nhún vai, ngữ khí mang theo làm nũng nói: “Như thế nào lại như vậy, Thất nhi vẫn luôn ở đây.” Đồng lão gia tử buông chén trà trong tay xuống: “Ông nội nghe nói con nhận một mối giao dịch, là muốn đi ma đô?” Đồng Thất gật đầu, cười nói: “Thất nhi sống đến nhiều tuổi thế này rồi, cũng đi qua không ít nơi, nhưng mà đô lại chưa từng đi qua.” Ngữ khí của Đồng lão gia tử rất bình thản: “Địa phương kia không có gì hay, không nên đi.” Trong mắt Đồng Thất dường như có ánh sáng dao động, y nói: “Ông nội từ nhỏ đã dạy Thất nhi đạo lý đọc vạn quyển sách đi vạn dặm đường, Thất nhi sao có thể không đi? Lại nói, người làm ăn cơ bản nhất không phải là thành tín sao? Đã ký mối giao dịch là không thể sửa, ngươi nói đúng không? Bạch Yên.” Bạch Yên đứng ở bên cạnh Đồng lão gia tử bị điểm danh, nhưng hắn vẫn giữ vẻ mặt tươi cười nói: “Thiếu gia của ta. Những thứ như thế này, còn phải phân ra các trường hợp.” Đồng Thất cười cười.
Đồng lão gia tử mở miệng nói: “Thất nhi, Bạch Dược hẳn là đã nói qua cho ngươi biết, làm gia chủ là có thể bội ước.” Đồng Thất gật đầu, nói: “Gia chủ có thể bội ước là vì gia chủ phải gánh vác trách nhiệm trước toàn tộc, dù sao cũng không thể chỉ vì một mối làm ăn mà được nhỏ mất lớn. Nhưng ông nội hẳn là biết, Thất nhi không nghĩ muốn gánh vác trách nhiệm gì.” Bạch Dược đột nhiên xen ngang nói: “Đồng gia nuôi dưỡng thiếu gia nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thiếu gia cái gì cũng không muốn gánh vác sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.