Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 64:




Thẩm Trạch cả kinh, buông bàn tay đang nắm tay Đồng Thất ra đón lấy một đoàn vật thể gì đó màu trắng, chờ đến sau khi ôm lấy mới phát hiện kia rõ ràng đã hóa thành tiểu hồ ly Sở Niệm.
Thẩm Trạch buồn bực đem tiểu hồ ly đặt xuống đất, nói: “Dọa người chơi vui lắm sao!” Tiểu hồ ly hóa thành hình người, ủy khuất đứng ở một bên cúi đầu.
Thẩm Trạch vừa tức giận vừa buồn cười, một bộ dáng hung dữ đối tiểu hồ ly nói: “Hù dọa như vậy sẽ làm chết người đó, không hiểu sao?” Tiểu hồ ly ủy khuất đan hai tay vào nhau, than thở: “Ta cũng không phải là người……” Thẩm Trạch nhất thời tức đến mức không biết nói cái gì cho phải.
Đồng Thất đi qua xoa xoa đầu tiểu hồ ly, nói: “Phụ vương ngươi đâu?” Tiểu hồ ly ngẩng đầu thật cẩn thận nhìn vào mắt Đồng Thất, chi chi ngô ngô không dám nói lời nào.
Thẩm Trạch liếc mắt xem thường, nói: “Chỉ là hỏi thăm thôi.” Tiểu hồ ly dẩu dẩu miệng: “Đồ hung dữ……Phụ vương ở trong cung.” Thẩm Trạch trừng mắt nhìn Sở Niệm: “Mới vài ngày không thấy cũng có chút cá tính rồi?” Tiểu hồ ly không dám nói tiếp nữa, vươn móng vuốt vẫn trắng noãn nộn nộn túm chặt Thẩm Trạch, hai mắt to tròn hơi lóe lên.
Đồng Thất cười nhẹ, nói: “Mang bọn ta đi gặp phụ vương ngươi.” Sở Niệm ngoan ngoãn gật đầu, vẫn như cũ không hé răng.
Thẩm Trạch rốt cuộc cũng phát hiện tiểu hồ ly không đúng, hỏi: “Làm sao vậy? Như thế nào lại không chịu nói chuyện?” Tiểu hồ ly bĩu môi, oán giận nói: “Trong nhà có một ác nhân đến! Đáng ghét muốn chết!” Đầu của Thẩm Trạch cũng không phải chỉ là vật trang sức, nghĩ một cái liền nghĩ đến Mị Dạ, vì thế thù mới hận cũ chồng lên nhau, cắn răng nói: “Hắn khi dễ ngươi?” Tiểu hồ ly ủy khuất gật đầu, nói: “Ừ!” Thẩm Trạch hừ hừ hai tiếng, âm trầm nói: “Chú báo thù cho ngươi! Đi, dẫn đường!” Nói xong cũng không quay đầu nhìn Đồng Thất đang đi ở một bên, theo Sở Niệm một đường chạy về phía trước.
Đồng Thất ở phía sau bất đắc dĩ nhìn một lớn một nhỏ chạy ra xa, không biết nên nói cái gì cho phải Báo thù? Người ngay cả ta cũng chưa chắc đã đánh lại được lại để cho ngươi báo thù? Chú? Hai người các ngươi rõ ràng chỉ kém nhau vài tuổi được chứ, lần trước còn xưng anh.
Đồng Thất thở dài lắc lắc đầu, chính mình như thế nào lại yêu thích một người không có đầu óc như vậy? Từ một cửa hàng bên đường truyền đến tiếng vang, khóe mắt Đồng Thất quét tới, chỉ thấy một lão nhân vuốt chòm râu bạc thật dài đang cười tủm tỉm nhìn y. Bước chân Đồng Thất ngừng lại.
Lão nhân râu bạc vuốt chòm râu của mình, cười tủm tỉm nói: “Thất thiếu gia, đã lâu không thấy.” Đồng Thất gật đầu, sau đó hướng về phía lão nhân râu bạc, nói: “Ta phát hiện mỗi khi ta cần thứ gì đó đều có thể gặp được ngươi.” Lão nhân râu bạc vô tội nói: “Này đại khái là vì Thất thiều gia mỗi lần đền chợ yêu đều là lúc đang cần đến thứ gì đi.” Đồng Thất lại nói: “Mỗi lần nhìn thấy ngươi thì ngươi cũng không còn giống trước.” Lão nhân râu bạc mở cửa ra, dẫn Đồng Thất đi vào cửa hàng, nghe y nói như thế lại cười: “Vậy Thất thiếu gia chẳng lẽ không thấy quen với dạng này của lão sao?” Nói xong, lão nhân râu bạc nhanh chóng thu hồi, biến thành Tiểu Hồ tử, trên mũi cũng có nhiều thêm một bộ kính mắt. Bộ dáng kia rõ ràng chính là bộ dáng của ông chủ mà lần đầu tiên Đồng Thất đưa Thẩm Trạch đến Yêu giới mua dược nước cố định hình dáng gặp được.
Đồng Thất tuyệt không kinh ngạc, y đánh giá mấy thứ bên trong cửa hàng muôn màu rực rỡ không nói gì.
Ông chủ nở nụ cười: “Như thế nào, Thất thiếu gia coi trọng thứ gì?” Đồng Thất thu hồi tầm mắt, đối ông chủ nói: “Nơi này của ngươi không có thứ ta muốn.” Ông chủ sửng sốt, sau đó nói: “Như vậy Thất thiếu gia cần thứ gì?” Đồng Thất trầm mặc, sau đó cười: “Ta muốn đi Ma đô, ngươi nói ta cần thứ gì?” Ông chủ kinh ngạc, thất thanh nói: “Ngài muốn đi Ma đô?” Đồng Thất cười, thoải mái nói: “Đúng, ta muốn đi Ma đô lấy huyết trong tim của Ma tướng.” Ông chủ không thể tin, một đôi mắt mở lớn phía dưới cặp kính, khóe miệng không còn tươi cười: “Ngươi điên rồi sao? Ma tướng là người ngươi có thể trêu vào sao?” Trong mắt Đồng Thất hiện lên một tia khoái ý trả thù, y chậm rãi nhỏ nhẹ bình tĩnh nói: “Ta nhận một giao dịch, này bất quá chỉ là nội dung của giao dịch thôi.” Vẻ mặt của ông chủ có chút hoảng hốt, hắn dựa vào một góc quầy, giống như là muốn khiến cho chính mình trở lại bình thường.
Đồng Thất tiếp tục nói: “Nơi này của ngươi có thứ gì ta muốn sao?” Lão bản trở nên trấn định, xả ra một nụ cười, nói: “Có, có. Nhưng là ta muốn chuẩn bị một chút. Như vậy đi, ba ngày sau ta đem thứ đó đến quý phủ của thiếu gia, như thế nào?” Đồng Thất nhìn ông chủ, chậm rãi gật đầu, trên mặt vẫn là một bộ hờ hững như trước: “Vậy ta đây cáo từ trước.” Nói xong, cũng không quay đầu lại rời khỏi cửa hàng.
Ông chủ thấy Đồng Thất rời đi, sau đó nhìn xung quanh thật cẩn thận một lần, cuối cùng từ trong một góc lấy ra một gói giấy hình tam giác.
Hắn đem gói giấy này hung hăng ném xuống đất, mặt đất lập tức hiện lên một luồng khói trắng, khói trắng tan đi liền thấy một bóng người mặc áo choàng đen xuất hiện ở trong cửa hàng. Ông chủ tâm tình không ổn nói: “Nhanh đi nói cho lão gia, thiếu gia y nhận một mối làm ăn muốn đi lấy huyết trong tim của Ma tướng!” Dứt lời, bóng người liền biến mất trong cửa hàng.
Ông chủ nhìn một tầng bột trắng trên mặt đất, thở dài thật sâu.
.
Vạn Yêu điện.
Sở Thanh vẫn như trước một bộ dáng gầy gò, Mị Dạ vẫn như trước là một bộ dáng kiêu ngạo.
Đúng, chính là kiêu ngạo! Căn cứ theo Thẩm đại thiếu gia quan sát, Mị Dạ chính là một người dị thường bên ngoài quyến rũ bên trong kiêu ngạo.
Giống như hiện tại, Mị Dạ kiêu ngạo thưởng thức chén trà trong tay, nói: “Sở Chi đâu? Ta chỉ muốn gặp Sở Chi.” Sở Thanh cười uyển chuyển từ chối: “Gia huynh thân thể không khỏe, chỉ sợ không thể tiếp kiến Đại Tướng quân.” Lông mày Mị Dạ hơi nhíu, nói: “Khi nào y khỏe ta liền đợi cho đến khi ấy, tóm lại ta nhất định phải gặp được y.” Sở Thanh còn muốn nói cái gì đó, Mị Dạ lại chặn hắn trước: “Ngươi không cần nhiều lời.” Yêu giới mặc dù so ra kém hơn U Minh cường đại, nhưng Sở Thanh tốt xấu gì cũng là người đứng đầu một giới, bị Mị Dạ làm mất mặt mũi đương nhiên sẽ không thể nào cao hứng, hắn thanh âm lạnh lùng nói: “Nếu Đại Tướng quân cứng rắn muốn miễn cưỡng, như vậy Yêu giới sẽ không hoan nghênh Tướng quân nữa.” Mị Dạ lập tức ném chén trà xuống đất, nước trong chén trà thấm ướt thảm lông, hắn chỉ vào Sở Thanh lạnh lùng cười nói: “Chẳng qua chỉ là kẻ đứng đầu một Yêu giới nho nhỏ cũng dám đứng trước mặt ta làm càn? Ngươi thực sự là không muốn sống nữa sao?” Sở Thanh cũng không cam chịu yếu thế, đồng dạng cười lạnh nói: “Có vài thứ, tự nhiên là so với tính mạng quan trọng hơn. Đương nhiên không phải là loại ma vô tâm như ngươi có thể lý giải.” Mị Dạ nheo mắt lại, nội điện nháy mắt liền giương cung bạt kiếm.
Thẩm Trạch cùng Sở Niệm tránh ở bên ngoài nhất thời nhịn không được, kéo Sở Niệm vào trong Vạn Yêu điện, mắt lạnh nhìn Mị Dạ.
Sở Thanh sửng sốt, sau đó đối Thẩm Trạch cười yếu ớt nói: “Sao ngươi lại tới đây? Thất công tử đâu?” Thẩm Trạch quơ quơ tay kéo theo Sở Niệm nói: “Đến tìm tiểu gia hỏa này chơi, Đồng Thất y lát nữa sẽ đến. Đến để xem các ngươi đang làm gì.” Tầm mắt Sở Thanh đảo qua Mị Dạ, không nói gì.
Mị Dạ thu hết lệ khí trên người lại, đối Thẩm Trạch nói: “Ta chỉ là muốn đến nhìn xem Sở Chi là dạng như thế nào thôi.” Sở Thanh đối mặt với thân phận của Mị Dạ còn có chút kiêng kị, nhưng Thẩm Trạch sẽ không.
Vì thế Thẩm đại thiếu gia tức giận nói: “Ngươi làm cái gì không làm lại muốn xem người ta lớn lên như thế nào, ghen tị sao?” Mị Dạ không biết là đang nghĩ cái gì, không giận cười lại, phiêu mắt nhìn Sở Thanh nói: “Có người nói bộ dạng của y đẹp hơn của ta, ta chỉ là ghen tị, cho nên đến xem Sở Chi đại danh đỉnh đỉnh lớn lên là bộ dạng thế nào.” Thẩm Trạch sửng sốt, không nghĩ đến Mị Dạ sẽ nói như vậy, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc này, một thanh âm Thẩm Trạch vô cùng quen thuộc truyền đến: “Ngươi như vậy là thật sự muốn gặp Sở Chi.” Đồng Thất chậm rãi đi lên đại điện, cau mày nhìn Mị Dạ.
Mị Dạ nói: “Không thấy mặt y một lần ta không cam lòng.” Đồng Thất gật đầu, ánh mắt chuyển hướng sang Sở Thanh, nói: “Khôi phục không tồi.” Sở Thanh cười cười, trong nụ cười mang theo vài phần hạnh phúc: “Cũng nhờ có ca ca.” Đồng Thất lại nói: “Sở Chi đâu? Để cho hắn gặp mặt một lần.” Sở Thanh thoáng nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Ca ca thật sự không khỏe, không tiện tiếp khách.” Sở Niệm đúng lúc xen mồm vào: “Ta có thể chứng minh Vương thúc thật sự không khỏe.” Mị Dạ lúc này mới đem ánh mắt chuyển hướng về phía Sở Niệm, sau đó sửng sốt nói: “Tiểu gia hỏa, vừa mới chạy đi đâu?” Thân mình Sở Niệm run lên, thật cẩn thận đem thân thể giấu ở phía sau Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch bất mãn nói: “Làm gì mà khi dễ đứa nhỏ chứ.” Mị Dạ vẻ mặt có chút vô tội: “Ngươi như thế nào ánh mắt chỉ thấy ta khi dễ nó?” Thẩm Trạch nhất thời không nói được gì.
Mị Dạ khiêu thích nhìn chằm chằm Thẩm Trạch, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng sang Sở Thanh: “Vậy y khi nào thì có thể cho ta gặp?” Sở Thanh không nghĩ đến Mị Dạ lại không chịu bỏ qua như thế, chỉ có thể nói: “Nếu không chê phiền toái, Đại Tướng quân vẫn là ngày mai hãy đến đi.” Mị Dạ lười biếng nói: “Không cần phiền toái như vậy, tìm một gian phòng cho ta ở lại.” Thẩm Trạch nhìn khuôn mặt của Mị Dạ, nhịn không được nói: “Cũng cho ta cùng Đồng Thất một gian phòng ở lại!” .
Đồng gia.
Cái chén trong tay lão giả rơi xuống, nện trên mặt đất tạo thành một tiếng vang thanh thúy: “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa!” Người mặc đồ đen khom người, lặp lại một lần: “Yêu giới truyền đến tin tức, Thất thiếu gia nhận một mối giao dịch, nội dung là huyết trong tim của Ma tướng Ma đô.” Lão giả chỉ cảm thấy trước mắt toàn bộ biến thành màu đen, khi hồi thần lại đã muốn ngã lên trên ghế.
Bạch Yên lo lắng nhìn lão giả, nói: “Lão gia, xin ngài cần phải chú ý thân thể.” Lão giả run rẩy đưa tay, nói: “Đi, đi tìm Bạch Dược đến đây cho ta.” Người mặc đồ đen khom người chần chừ nhìn Bạch Yên, Bạch Yên gật gật đầu, người mặc đồ đen vội vàng cáo lui.
Bạch Yên lại rót một chén trà đưa cho lão giả, lão giả uống một ngụm, tâm tình nhất thời bình tĩnh không ít.
Bên trong ngoại trừ lão giả cùng một người tên là Bạch Yên ra thì không còn một người nào khác, im lặng đáng sợ.
Không đến hai phút sau, từ bên ngoài có một nam tử mặc quần áo màu đen giống như người trước đó, nam tử thấy lão giả liền cung kính khom người, nói: “Lão gia.” Lão giả gật gật đầu: “Thất nhi nhận một giao dịch đi đến Ma đô, ngươi biết không?” Bạch Dược lộ ra gương mặt trước sau như một gật gật đầu, đáp: “Vừa mới biết.” Lão giả lại nói: “Ngươi nghĩ như thế nào?” Bạch Dược nói: “Thuộc hạ không biết.” Lão giả cười thảm đạm, Bạch Yên lo lắng nhìn lão giả, lão giả run rẩy đem cái chén đặt ở trên bàn: “Ta xem ra, Thất nhi đây là đang trả thù, trả thù a!” Bạch Yên nhanh chóng nói: “Lão gia trăm ngàn lần không thể nghĩ như vậy, loại làm ăn này Thất thiếu gia có thể tiếp nhận được sao? Thất thiếu gia tiếp nhận nhất định là có lý do bất đắc dĩ.” Lão giả thở dài thật sâu, đối Bạch Dược nói: “Mặc kệ là như thế nào, nhất định phải ngăn cản Thất nhi.” Bạch Dược mắt nhìn lão giả, khom người nói: “Vâng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.