Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 57:




Túi gấm vừa xuất hiện, không chỉ có động tác của tên giả mạo ngừng lại, Vương Tử An sắc mặt cũng thay đổi: “Ngươi cầm trong tay thứ gì!” Thẩm Trạch sửng sốt, sau đó khiêu khích nói: “Muốn biết? Cầu ta a.” Vương Tử An mặt lạnh nghiêm lại, âm ngoan cười cười: “Cầu ngươi?” Hai chữ nói xong, Thẩm Trạch phát hiện tên giả mạo kia lại tiếp tục tấn công mình.
Thẩm Trạch nhanh chóng nắm chặt túi gấm trong tay, ai ngờ tên giả mạo kia là có mục tiêu có kế hoạch, Thẩm Trạch vô ý một chút liền để cho tên giả mạo kéo được nút thắt trên túi gấm.
Thẩm Trạch cắn răng, dùng sức nắm chặt túi gấm như trước, tên giả mạo cũng không nương tay, cùng lúc đem một chân đạp lên bụng của Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch đau đến mức sắc mặt trắng bệch, tay lại không hề dám thả lỏng, trong lòng hắn biết hôm nay có kết thúc được ở trong này hay không đều là do túi gấm này quyết định.
Nhưng là Thẩm Trạch dù sao cũng không phải làm bằng sắt, sau khi tên giả mạo lại một lần nữa phát lực hắn liền mềm nhũn, để cho tên giả mạo lấy đi túi gấm.
Sau đó một màn hí kịch xuất hiện.
Bởi vì Thẩm Trạch kiệt sức, tên giả mạo liền ngã lên mặt đất, trên người Thẩm Trạch cũng lập tức truyền đến đau đớn bỏng rát.
Tên giả mạo như là chưa kịp phản ứng, Thẩm Trạch liền nhanh chóng bổ nhào lên người tên giả mạo chuẩn bị đoạt lại túi gấm. Tên giả mạo thấy Thẩm Trạch muốn đoạt lại túi gấm đương nhiên là không để yên, vì thế hai người lại bắt đầu tranh đoạt.
Đúng lúc này, ‘roạt’ một tiếng, túi gấm cư nhiên rách toạc! Đồng thời, từ trên người Thẩm Trạch cũng rơi xuống cái gì đó.
Thẩm Trạch đã không còn đọ lại được tên giả mạo, tên giả mạo sau khi mất đi mục tiêu cũng không có phản ứng gì.
Thẩm Trạch tầm mắt ngược lại nhìn theo thứ gì đó từ trên người mình rớt ra đang rơi xuống cùng với thứ gì đó trong túi gấm, sau đó bỗng dưng mở to hai mắt.
Là khối đá kia! Đó là hai khối đá giống nhau như đúc.
Thẩm Trạch kinh ngạc nhìn về phía hai khối đá đang hút lấy lẫn nhau, cuối cùng nhập thành một khối, sau đó một mạt ánh sáng mạnh mẽ phát ra, hai khối đá biến thành một khối lớn hơn một chút.
Vương Tử An hình như đối khối đá kia có chút kiêng kỵ, chỉ đứng nheo mắt nhìn nó, trong mắt hiện lên kinh nghi, kính sợ…… Thẩm Trạch coi trời bằng vung, nhanh chóng vọt đến bên cạnh khối đá, xoay người một cái nhặt khối đá kia lên.
Việc này rất quái lạ, bất quá thứ này ở trong tay mình so với ở trong tay người khác thì vẫn yên tâm hơn nhiều.
Trong mắt Vương Tử An là tối tăm vô chừng, tên giả mạo cũng đi về bên cạnh gã, Thẩm Trạch lần này không có chạy, hắn chỉ là mang theo cảnh giác nhìn Vương Tử An.
Vương Tử An không động, Thẩm Trạch cũng không động, cuối cùng Vương Tử An hơi hơi gật đầu: “Thẩm tiên sinh, chúng ta cứ tiếp tục như vậy mãi cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng làm một cuộc thương lượng đi.” Thẩm Trạch nhíu mi: “Thực xin lỗi, ta với ngươi như thế này thật sự là đã không còn có gì có thể thương lượng.”
Vương Tử An trong mắt hiện lên một chút tức giận, nhưng là trên mặt vẫn tươi cười như trước, gã nói: “Làm gì đâu, chúng ta dù có tiếp tục đánh Thẩm tiên sinh cũng không có ưu thế gì. So với để cá chết lưới rách, không bằng chúng ta bàn chuyện.” Thẩm Trạch biết Vương Tử An cố kỵ tảng đá trong tay hắn, trong lòng cũng nghĩ muốn kéo dài thời gian, nói không chừng Đồng Thất một lúc nữa sẽ thoát được đến đây, vì thế nói: “Nga? Nói chuyện gì? Bàn bạc như thế nào?”
Vương Tử An trong mắt hiện lên một tia vui sướng, tươi cười trên mặt gã càng sâu: “Không dối gạt ngài, mục đích của chúng ta rất đơn giản, chính là đi ra khỏi nơi này. Chỉ cần ngài cam đoan không phá hỏng kế hoạch của chúng ta, chúng ta nhất định sẽ không làm ngài khó xử.”
Thẩm Trạch lại nói: “Như thế nào mới tính là phá hỏng kế hoạch của các ngươi đâu?” Vương Tử An nói: “Thẩm tiên sinh hẳn là cũng đã nhìn ra, chúng ta mượn thân thể của những người này. Chúng ta mượn, bọn họ đương nhiên sẽ không thể sử dụng nữa. Đây là kế hoạch thứ nhất.”
Thẩm Trạch: “Nga?”
Vương Tử An nói: “Đương nhiên, nếu Thẩm tiên sinh nguyện ý, chúng ta có thể giữ lại linh hồn của những người này, nhưng những linh hồn này vĩnh viễn không thể rời khỏi sơn động này.”
Thẩm Trạch nói: “Còn gì nữa?” Vương Tử An thấy Thẩm Trạch đối đề nghị của gã có hứng thú, trên mặt cũng hơn vài phần tươi cười: “Còn lại đều rất đơn giản, Thẩm tiên sinh hiện tại chỉ cần buông tha hoạt động ‘khảo cổ’ lần này, không cần lại cố đi lên phía trên. Sau đó đem thứ trong tay ngươi giao lại cho chúng ta là được.”
Thẩm Trạch cười lạnh trong lòng, vẻ mặt lại không có chút biến hóa. Hắn quơ quơ khối đá trong tay, nói: “Ngươi nói đem thứ này cho ngươi?”
Vương Tử An gật đầu: “Đúng, Thẩm tiên sinh không có chìa khóa, cầm nó cũng không làm được gì, còn không bằng giao cho chúng ta. Đương nhiên, ngài có thể lựa chọn đưa ra một yêu cầu chúng ta có thể chấp nhận được.”
Thẩm Trạch nhìn vẻ mặt Vương Tử An thoáng có chút vội vàng, thầm nghĩ thứ đang ở trong tay mình đối với đám giả mạo này hẳn là rất quan trọng. Thứ quan trọng như vậy, đương nhiên quan trọng hơn việc bắt tay.
Vương Tử An thấy Thẩm Trạch không đáp, nhân tiện nói: “Không biết ý của Thẩm tiên sinh là như thế nào? Nên biết rằng, cứng chọi cứng đối với chúng ta đều không có lợi.” Ý hơi uy hiếp trong lời nói này khiến cho Thẩm Trạch hơi nheo mắt lại, trào phúng nói: “Nếu ta không đồng ý, ngươi có thể khiến ta thành như thế nào?”
Vương Tử An cũng không có nhiều tính nhẫn nại: “Nói như vậy là Thẩm tiên sinh rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt sao? Nếu như vậy, Thẩm tiên sinh e rằng không thể đi ra khỏi sơn động này.” Thẩm Trạch cười nhạo, dù không nói gì nhưng trong mắt cũng là tràn đầy khinh miệt.
Vương Tử An thẹn quá hóa giận hừ lạnh một tiếng, quanh thân liền dâng lên một luồng sương trắng.
Sương trắng càng ngày càng ngày đặc, chỉ có một phút đồng hồ mà Thẩm Trạch đã bị sương trắng vây quanh. Đang lúc hắn thầm nghĩ không ổn, sương trắng lại nhanh chóng tan đi.
Lúc này, cảnh tượng bên người Thẩm Trạch đã không còn là sơn động u ám bức bối kia nữa.
Thẩm Trạch nhìn xung quanh, thân mình run lên nhè nhẹ.
Đây là một công viên vui chơi thông thường, Thẩm Trạch biết rõ nơi này có tất cả bao nhiêu hạng mục trò chơi. Người đến chơi trong công viên rất nhiều, tiếng cười nói vui vẻ phiêu tán khắp nơi. Xung quanh rất náo nhiệt, không ngừng có mấy đứa nhỏ nắm tay cha mẹ đi lướt qua bên cạnh Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch nắm chặt khối đá trong tay, sắc mặt trắng bệch nghiêm nghị cố gắng tự nói tất cả những thứ này chỉ là ảo giác.
“Tiểu Trạch, con như thế nào lại chạy lung tung khắp nơi như vậy!” Thẩm Trạch quay đầu, một người đàn bà tuổi còn khá trẻ lại rất dịu dàng xuất hiện ở phía sau hắn, trong tay cô còn cầm một cái cốc giấy, Thẩm Trạch thậm chí còn có thể ngửi được trong chiếc cốc được đậy kín kia tản ra mùi hương thơm lừng của ca cao nóng.
“Mẹ……” Thẩm Trạch mắt mở to, lẩm bẩm.
Người đàn bà cầm lấy tay Thẩm Trạch, nhìn trái nhìn phải chung quanh, chốc lát sau có một người đàn ông vẻ mặt bất đắc dĩ từ từ chạy lại đây.
Người đàn ông sờ sờ đầu Thẩm Trạch, thu hồi vẻ mặt bất đắc dĩ.
“Tiểu Trạch, cha đã lấy được vé xe đi qua núi nga, Tiểu Trạch có vui không?” Người đàn bà đối Thẩm Trạch nói.
Cảnh tượng này khiến cho Thẩm Trạch lạnh toát cả người, hắn cố gắng tự nói với mình đây chỉ là một cảnh ảo thôi, giống như Đồng Thất đã từng làm vậy, này không phải là sự thật.
Đã có thể xem như vậy, Thẩm Trạch giống như phát điên muốn thay đổi tất cả những thứ này.
“Không……” Thẩm Trạch lẩm bẩm.
Trên mặt của người đàn bà lộ vẻ hoang mang, nói: “Làm sao vậy? Tiểu Trạch không muốn đi xe qua núi sao?” Tim của Thẩm Trạch trong thoáng chốc lại đập nhanh hơn, này cũng không phải là đối thoại trong trí nhớ! Lúc này, người đàn ông nói: “Sao lại không nói lời nào đâu? Tiểu Trạch làm sao vậy?” “Không……không có việc gì.” Thẩm Trạch hơi kích động lắc đầu: “Chúng ta không đi xe qua núi được không?”
Người đàn bà đem cốc ca cao nóng đưa vào trong tay Thẩm Trạch, nói: “Không ngồi thì không ngồi, Thẩm Trạch muốn chơi cái gì?” Người đàn ông tùy tay đem vé xe nhét vào trong túi áo, mang theo cưng chiều nói: “Cha còn tưởng là làm sao chứ, không chơi thì không chơi.” Thẩm Trạch trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, đã có lúc hắn từng ước gì lúc đó có thể cùng hai người này rời khỏi công viên trò chơi, khối đá đang ở trong tay kia lại phát ra một trận nóng rực.
Thần trí của Thẩm Trạch trong khoảng khắc liền thanh tỉnh, công viên trò chơi tràn ngập tiếng ồn ào nhất thời trở nên mơ hồ, Thẩm Trạch mạnh mẽ tỉnh ngộ, nơi này chính là ảo cảnh.
Quá khứ là không thể bị thay đổi, nếu hắn cứ kiên trì với giấc mộng này, như vậy sẽ ở trong ảo cảnh đánh mất chính mình.
Thẩm Trạch run run nói: “Thực xin lỗi……” Người đàn bà nghi hoặc nói: “Tiểu Trạch đang nói cái gì?” Thẩm Trạch cuối cùng cũng nhìn thẳng vào mắt hai người, sau đó vô cùng quyết tâm nhắm hai mắt lại.
Hơi nóng rực trên khối đá dần dần biến mất, Thẩm Trạch khi mở to hai mắt đã thấy mình trở lại tòa tháp kia.
Sương trắng đã tiêu tán hết, vẻ mặt của Vương Tử An mang theo kinh ngạc, trong mắt Thẩm Trạch lại hiện lên một tia hận ý.
Ở trong lòng mỗi người luôn luôn có một vùng thánh địa, nơi đó dù là một ngọn cây hay cọng cỏ đều không thể dẫm lên được.
Huống chi, hai người kia là hai người tối thân cận nhất với Thẩm Trạch, sự việc kia vĩnh viễn là một vết thương trong lòng Thẩm Trạch! .
Hắc báo đem một tấm da thú phủ lên người Vương Tuấn.
Vương Tuấn sắc mặt hồng nhuận, hắc bão không nỡ liếm liếm mặt hắn, sau đó nhẹ chân đi ra khỏi huyệt động.
Đồ Ni Tư đứng ở ngoài động, nhìn hắc báo khẽ cười nói: “An bài xong rồi?” Hắc báo gầm nhẹ vài tiếng, Đồ Ni Tư cười cười, nói: “Ngươi yên tâm, dược của ta tuyệt đối không có vấn đề, đừng quên thứ cỏ trong sông cũng là do ta lưu lại.” Hắc báo lại rống lên hai tiếng, Đồ Ni Tư nhìn cánh tay của mình, nói: “Ngươi như thế nào lại cho rằng ta xem trọng khối thân thể này? Thân thể này trừ bỏ có chảy huyết mạch của Phổ Mễ tộc thì ngoài ra không có một chút đặc biệt nào, ta làm sao có thể để ý đến nó a?” Hắc báo không nói gì nhưng cũng không động, Đồ Ni Tư đành phải nói: “Yên tâm yên tâm, chờ đến khi gặp được điện hạ ta tuyệt đối sẽ đem khối thân thể này trả lại cho đứa bé kia, ngươi như thế nào ở với con người lâu liền giống như lão mẹ vậy?” Hắc báo không nén được rống lên hai tiếng, Đồ Ni Tư nói: “Được rồi, đi nhanh đi. Ta có thể cảm giác được những thứ kia sẽ lập tức hiện thế, điện hạ cùng A Tháp cũng sẽ nhanh thức tỉnh thôi.” Hắc báo nghe xong lời này, liền nheo lại một đôi mắt báo.
Đồ Ni Tư vui vẻ vỗ tay, túi hương đeo trên cổ theo động tác của nó mà lay động: “Phụ thân vĩ đại của ta a, xin ngài nhanh nhanh thức tỉnh; Vương vĩ đại của ta a, chúng ta đã không thể chờ đợi thêm. Con cháu lưu lạc của ngài, kêu gọi ngài mau trở về; tộc nhân thành kính của ngài, kêu gọi ngài trở về nơi bắt đầu……” Đồ Ni Tư còn chưa hát xong, hắc báo liền không kiên nhẫn lắc lắc cái đuôi. Đồ Ni Tư ha ha cười: “Chơi vui đi? Ta cũng không biết bài hát này vì sao lại trở nên như thế, trừ bỏ giai điệu đều bị sửa hầu như hoàn toàn, nếu ta không được, không biết Tế tự này phải hoàn thành như thế nào đây.” Hắc báo ánh mắt liếc sang nhìn Đồ Ni Tư, Đồ Ni Tư liền buông tay: “Được rồi, được rồi, ta không náo loạn nữa, chúng ta nhanh chạy đi thôi.” Hắc báo cúi thấp thân mình xuống, Đồ Ni Tư xoay người một cái nhảy lên. Động tác kia thật sự rất thành thạo, giống như đã được rèn luyện ngàn lần vạn lần.
Sau khi Đồ Ni Tư ngồi ổn, hắc báo ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, sau đó giống như mũi tên rời khỏi dây cung lao đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.