Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 31:




Sở Niệm sau khi nói ra vị trí rồi liền tiêu sái rời đi, Thẩm Trạch trong đầu liền suy nghĩ về chỗ kia, đứng dậy.
Ai ngờ là bởi vì đã ngồi lâu lắm, trước mắt Thẩm Trạch liền biến thành màu đen, hai chân run lên, mắt thấy sẽ ngã lăn trên mặt đất.
Cửa ‘kẽo kẹt’ một tiếng bị đẩy ra, Đồng Thất vừa lúc đỡ được Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch so với Đồng Thất cao hơn một chút, những là Đồng Thất ôm Thẩm Trạch lại tuyệt không có biểu hiện cố sức. Đồng Thất tựa tiếu phi tiếu, Thẩm Trạch mặt đã đỏ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Chờ Thẩm Trạch bĩnh tĩnh lại, Đồng Thất vẫn như trước không buông tay. Thẩm Trạch không biết là Đồng Thất suy nghĩ, chỉ có thể hơi giãy dụa một chút.
Chút giãy dụa này, Thẩm Trạch liền thấy được Đồng Thất chậm rãi tới gần, sau đó dừng lại.
Thẩm Trạch không dám cử động, cho dù hơi thở ấm áp của Đồng Thất đã muốn phả lên mặt nhưng cũng không dám động. Bởi vì hắn chỉ cần nhẹ nhàng cử động một chút là sẽ chạm vào môi Đồng Thất.
Thẩm Trạch chưa bao giờ phát hiện đôi mắt của Đồng Thất lại hấp dẫn hồn phách đối phương như thế, điều này khiến cho hắn nhớ lại lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, một đôi mắt đen thẫm của Đồng Thất đã khiến cho hắn rơi vào ảo cảnh, thật lâu không thể thanh tỉnh.
Một lát sau, Đồng Thất cười khẽ một tiếng, sau đó buông Thẩm Trạch ra.
Thẩm Trạch chật vật đứng thẳng, mắt không dám nhìn thẳng Đồng Thất, giống như một học sinh tiểu học phạm sai lầm.
Đồng Thất lại cười khẽ một tiếng, Thẩm Trạch nghe thấy mà cả người sợ hãi.
Đồng Thất lên tiếng.
“Đi thôi.” Thẩm Trạch kinh ngạc mở lớn mắt nhìn.
Mắt Đồng Thất mang theo ý cười nhìn vào mắt Thẩm Trạch, rời đi.
Thẩm Trạch vội vàng đuổi theo, vừa đi vừa nghĩ, này nghĩa là gì? Đồng Thất y rốt cuộc là có ý gì? Thẩm Trạch vừa đi vừa nghĩ, không chú ý tới Đồng Thất đã muốn dừng chân lại, vì thế Thẩm đại thiếu gia ngây ngốc đụng vào lưng của Đồng Thất.
Đồng Thất không hề quay đầu, Thẩm Trạch ôm cái mũi vẻ mặt đau khổ kìm nén.
Quả nhiên, yêu giới là một nơi không tốt.
Quả nhiên, hôm nay đã phạm phải Thái tuế.
Thẩm Trạch ôm cái mũi, buồn bực nhìn một đống người mặc đồ đen trước mắt.
Khiến Đồng Thất dừng lại cũng chính là một đống hắc y này.
Đồng Thất tâm tình tốt lắm, cho nên trước mắt xuất hiện một đống thứ tạp nham này cũng không khiến cho y sinh khí.
Vốn là, Thất công tử chính là một người khiêm tốn, tính tình lại tao nhã rất tốt.
“Các ngươi có chuyện gì sao?” Đầu lĩnh của đám hắc y tiến lên, nói: “Phía trước là cấm địa của yêu giới, xin thỉnh Thất thiếu gia dừng lại.” Đồng Thất nhíu mi.
“Cấm địa của yêu giới? Ta thực không biết nơi Sở Chi ở từ khi nào lại trở thành cấm địa của yêu giới, Sở Chi không phải là vẫn chưa chết sao.” Hắc y vẫn như trước nói.
“Thỉnh Thất thiếu gia dừng lại.” Đồng Thất cười nhạt.
“Nếu ta vẫn muốn tiến vào thì sao?” Đầu lĩnh còn chưa mở miệng, một tiểu yêu phía sau hắn lại mở miệng.
“Ngươi người này cũng là quá kiêu ngạo đi? Ai cần biết ngươi là Thất công tử hay Thất thiếu gia gì đó, nơi này là yêu giới! Không đến lượt ngươi giương oai.” Đồng Thất nhìn tiểu yêu giống như nhìn thấy thứ gì đó mới mẻ thú vị, Thẩm Trạch cũng là tò mò – hắn còn chưa gặp qua người ở yêu giới dám nói chuyện như thế với Đồng Thất.
Đầu lĩnh giống như thật khẩn trương nhìn tiểu yêu kia, nhanh chóng kéo hắn về phía sau.
Nhưng là tiểu yêu kia cũng không cảm kích, thẳng thắn trừng mắt nhìn Đồng Thất.
Đồng Thất vừa thấy rõ khuôn mặt yêu kia liền nở nụ cười, Thẩm Trạch cũng nghĩ muốn cười, nguyên nhân chính là, tiểu yêu kia nhìn như thế nào đều giống Sở Chi đến tám phần.
Đương nhiên, hắn không có nốt ruồi đỏ tươi đặc trưng nơi khóe mắt giống như Sở Chi.
Tiểu yêu kia thấy Đồng Thất cùng Thẩm Trạch đều nở nụ cười, trong giây lát liền đỏ mặt lên, lắp bắp nói: “Cười……cười cái gì mà cười!” Thẩm Trạch trong đầu chuyển một cái, nói: “Ngươi có từng gặp yêu chủ tiền nhiệm hay không?” Tiểu yêu sửng sốt, sau đó ngửa đầu nói: “Gương mặt của yêu chủ đại nhân là thứ ngươi có thể dễ dàng nhìn thấy sao.” Thẩm Trạch hiểu rõ gật đầu.
“Nga, té ra là ngươi chưa thấy qua, không trách được.” Tiểu yêu oán hận nhìn chằm chằm Thẩm Trạch.
Thẩm Trạch chậc chậc nói: “Khuôn mặt nhỏ nhắn này trưởng thành sẽ không tệ, bất quá thấy thế nào cũng đẹp được như bản gốc a.” Tiểu yêu mặc dù không có nghe ra ý tứ trong lời nói của Thẩm Trạch, nhưng nỗi nhục nhã này lại có thể nghe ra chính xác vô cùng, trên mặt một trận trắng lại một trận hồng, nâng tay hướng Thẩm Trạch đánh tới.
Nơi này là yêu giới, hắc y là thân vệ của yêu chủ, cho nên thực lực của tiểu yêu cũng không yếu, tối thiểu đối phó với một Thẩm Trạch là dư sức.
Nhưng là, có Đồng Thất ở đây, ai có thể thương tổn Thẩm Trạch? Tiểu yêu một tay bổ ra một đạo hỏa long, Đồng Thất ngay cả tay cũng chưa nhấc lên, hỏa long đến trước mặt Đồng Thất liền tự động biến mất.
Vẻ mặt Đồng Thất vẫn thản nhiên, tiểu yêu sắc mặt xanh mét, Thẩm Trạch là vẻ mặt sung sướng khi người gặp họa.
Đầu lĩnh không nghĩ tới tiểu yêu sẽ tùy tiện ra tay, càng không nghĩ tới tuyệt chiêu của tiểu yêu đối với người ta mà nói ngay cả là gãi ngứa cũng không gãi được, vội vàng nói: “Thủ hạ không hiểu quy củ, xin thỉnh Thất thiếu gia thứ lỗi.” Đồng Thất lại không dễ dàng buông tha thân vệ như vậy, thanh âm lạnh lùng nói: “Hắn không hiểu quy củ, ngươi cũng không hiểu sao? Hay vẫn là nói, Đồng gia ta ngay cả chút uy nghiêm ấy cũng không có?” Đề tài một khi đã bay đến khía cạnh ‘Đồng gia’ này, cho dù là đầu lĩnh cũng không dám hé răng.
Đồng gia cũng không đáng sợ, Đồng gia chỉ là một gia tộc, yêu giới còn chưa có xuống dốc đến nỗi đi sợ một gia tộc. Đáng sợ chính là tầng tầng các mối quan hệ ở phía sau Đồng gia.
Nhân gian tứ đại thế gia, Tố Phạm m Thích gia một lòng hướng Phật, rất ít khi quản sự; Phùng gia thiện bói toán, ngẫu hứng nói họa là họa; Nhâm gia trừ yêu ma, duy trì trật tự của nhân gian; mà Đồng gia là thông âm dương, đi lại giữa các đại giới.
Khi mọi người đang giằng co, thanh âm của Sở Niệm truyền đến.
“Nói cho ta biết đang xảy ra chuyện gì được không?” Đầu lĩnh có lối thoát, lập tức khom người nói: “Điện hạ. Thất thiếu gia muốn đến cấm địa, ty chức ngăn cản, đã xảy ra chút xung đột.
Sở Niệm nhìn Đồng Thất, nhẹ giọng nói: “Là như thế này sao?” Đồng Thất không nói gì, nhưng Thẩm Trạch lại nhún vai.
“Ta nói tiểu hồ ly, yêu giới các ngươi đạo đãi khách đúng là không ra gì, nếu không có Thất thúc ngươi ngăn cản, ta hiện tại không chừng đã bị đốt thành một đống tro bụi.” Sở Niệm rất có khí thế mắt nhìn đầu lĩnh.
“Là như thế này sao?” Đầu lĩnh làm sao dám gật đầu.
Sở Niệm thân mình nhỏ nhỏ, nhưng một chút này không hề ảnh hưởng đến thân phận cao quý của nó.
“Phụ vương có nói qua, Thất công tử là khách quý, hảo hảo chiêu đãi.” Đầu lĩnh mồ hôi lạnh chảy xuống.
Sở Niệm lạnh lùng nói: “Còn không đi lĩnh phạt?” Đầu lĩnh khom người, nói: “Ty chức lĩnh mệnh, nhưng là phía trước là cấm địa, tuyệt không cho phép bất cứ người nào đi vào.” Sở Niệm hơi hơi mỉm cười.
“Ngươi đây là đang hoài nghi ta?” Đầu lĩnh nhanh chóng nói: “Ty chức không dám.” Nói xong, liền mang nhóm hắc y đi xuống lĩnh phạt.
Lúc gần đi, tiểu yêu có diện mạo rất giống Sở Chi kia còn hung tợn liếc nhìn ba người một cái, trong mắt là độc ác nói không nên lời.
Hắc y đi rồi, Sở Niệm đối Đồng Thất ngại ngùng cười.
“Thất thúc……” Đồng Thất sờ sờ đầu Sở Niệm, Sở Niệm liền biến thành tiểu hồ ly nhảy vào trong lòng Đồng Thất.
Đồng Thất nhẹ giọng nói: “Ngươi biết chỗ kia?” Tiểu hồ ly gật đầu, ‘chi chi’ hai tiếng.
Đồng Thất buồn cười nói: “Ngươi không sợ Sở Thanh?” Tiểu hồ ly ôm mặt chui vào trong lòng Đồng Thất.
Thẩm Trạch hiếu kỳ nói: “Ngươi có thể nghe hiểu tiếng của hồ ly sao?” Đồng Thất gật gật đầu, nói: “Ngươi nếu bỏ chút tâm tư thì cũng có thể nghe hiểu.” Thẩm Trạch kinh ngạc không thôi, tiểu hồ ly lại kêu hai tiếng, Thẩm Trạch nghe lại vẫn là tiếng kêu của hồ ly.
Đồng Thất nói: “Chúng ta phải đi nhanh, không chừng lát nữa Sở Thanh lại chạy đến đâu.” Thẩm Trạch gật gật đầu, ôm lấy tiểu hồ ly, một đường đi theo Đồng Thất.
Vạn yêu điện lộng lẫy xa hoa, nơi này lại có loại thanh lịch nói không nên lời.
Đồng Thất đi vào một tiểu viện, Thẩm Trạch đi theo vào, đập vào mắt là hoa đào ở khắp nơi.
“Nơi này ban đầu là nơi ở của mẫu thân Sở Chi, mẫu thân Sở Chi không thích xa hoa, phụ thân Sở Chi liền xây lại nơi này thành thanh lịch, mẫu thân Sở Chi chết đi, y liền chuyển đến nơi này.” Đồng Thất thản nhiên giải thích.
Thẩm Trạch gật gật đầu.
“Ta đã nói nơi này như thế nào lại không hợp với phong cách của Sở Chi.” Đồng Thất cười cười.
“Tần Niệm sau khi đến yêu giới, thích nơi này, liền ở lại nơi này.” Thẩm Trạch vuốt tiểu hồ ly, nói: “Ngươi đã từng gặp Tần Niệm sao?” Đồng Thất gật đầu.
“Tần Niệm là người, ở lại yêu giới mấy trăm năm. Ta ở yêu giới người đầu tiên biết đến chính là Tần Niệm.” Thẩm Trạch kinh ngạc.
“Người ở yêu giới mấy trăm năm?” Đồng Thất không biết nghĩ đến cái gì, cười nói: “Đúng vậy, rất kỳ quái đi? Ta lúc trước cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ là Sở Chi trêu đùa ta, nhưng Tần Niệm quả thực là người.” Đồng Thất dừng bước, trước mắt là một lầu các.
“Nơi này chính là nơi ở của Tần Niệm.” .
=====
Tác giả: Lăn lộn đầy đất, Thẩm Trạch là công, là công, là công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.