Tiệm Quan Tài Số 7

Chương 25:




Thẩm Trạch buổi tối nằm ở trên giường không ngủ được, nhưng là đã ngủ liền ngủ thẳng đến giữa trưa ngày hôm sau.
Ngơ ngẩn rời giường, sau đó hắn phát hiện trên miệng có nước miếng.
Chờ hắn ra khỏi phòng ngủ, ngạc nhiên nhìn thấy Sở Chi không chỉ có mở cửa tiệm quan tài, còn đang cùng một đứa nhỏ chơi đùa.
Đứa nhỏ này hắn cũng biết – Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ thấy Thẩm Trạch đi ra khỏi phòng ngủ, rất lễ phép kêu: “Chào chú.” Thẩm Trạch gật gật đầu, nói: “Chào.” Sau đó liền đi đến phòng tắm.
Hắn vừa đẩy cửa ra, liền nghe thấy tiếng Tiểu Hổ.
“Chú thật sự là đồ đại lười, giữa trưa mới chịu dậy.” Động tác của Thẩm Trạch ngừng lại, sau đó lại làm như không có việc gì tiêu sái đi vào phòng tắm.
Chờ đến khi hắn thu dọn mọi thứ xong rồi đi ra liền nhìn thấy Sở Chi đối Tiểu Hổ nói: “Hiểu Vũ có đói bụng không?” Thẩm Trạch kinh ngạc nói: “Hiểu Vũ? Nó không phải tên là Tiểu Hổ sao?” Sở Chi vẻ mặt khinh bỉ nhìn Thẩm Trạch.
“Người ta đại danh là Sở Hiểu Vũ, ‘Hiểu’ trong ‘xuân miên bất giác hiểu’, ‘Vũ’ trong ‘vũ trụ’.” Thẩm Trạch cười cứng ngắc.
“Ai u, các ngươi tám trăm năm trước là người một nhà a?” Sở Chi xoa xoa đầu Tiểu Hổ, cười nói: “Đúng vậy.” Tiểu Hổ cười hì hì đối Sở Chi nói: “Anh, em đói bụng.” Sở Chi gật đầu, nhìn về phía Thẩm Trạch.
“Thẩm Trạch, Hiểu Vũ đói bụng.” Thẩm Trạch hắc tuyến nói: “Đói bụng liền ăn, tìm ta làm cái gì?” Sở Chi nói: “Khụ, được rồi. Hiểu Vũ, anh đưa em đi ăn được không, bất quá đến tối chúng ta có thể chưa về được.” Thẩm Trạch nghe xong lời này, lập tức nói: “Đừng đừng đừng, ta đi mua, ta đi mua.” .
Buổi tối.
Thẩm Trạch cầm theo đèn lồng, đèn lồng cũng không có sáng lên.
Sở Chi kỳ quái nói: “Đèn lồng này sao lại không sáng lên?” Thẩm Trạch cười khổ.
“Chắc là nến dã dùng hết rồi.” Sở Chi nói: “Như vậy a, vậy ngươi không cần dùng nó nữa.” Thẩm Trạch buồn rầu nói: “Không có cái này hình như là không vào được?” Sở Chi gian trá cười.
“Ta tất nhiên là có cách.” Thẩm Trạch nhìn cái đuôi phía sau, rốt cuộc cũng biết cái gọi là ‘cách’ của Sở Chi là gì.
Sở Chi đi ở phía trước.
“Uy, ngươi không phải là rất gấp sao? Nhanh lên a.” Thẩm Trạch là rất gấp, nhưng là hắn chỉ cần nghĩ đến cái đuôi phía sau liền không muốn đi nữa.
Cứ như vậy một đường chầm chậm, cuối cùng cũng chầm chậm đến được cửa vào chợ yêu.
Cái đuôi phía sau Thẩm Trạch lắc lắc, vẻ mặt khổ sở.
Sở Chi hào sảng nói: “Khi nào ra sẽ lấy nó ra, ha ha, tất cả có ta rồi.” Thẩm Trạch vẻ mặt đau khổ nói: “Ta chỉ muốn đến tìm Đồng Thất.” Sở Chi vẻ mặt hiểu rõ.
“Yên tâm, tuyệt đối sẽ cho ngươi cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân.” Mặt Thẩm Trạch ửng đỏ.
Sở Chi duỗi duỗi cái eo.
“Đi, ta cũng đã rất nhiều năm không trở lại đây.” Nói xong, liền đi vào chợ yêu.
Thẩm Trạch nhanh chóng đuổi theo.
Không biết có phải là hôm nay đến tương đối sớm hay không, trong chợ yêu còn chưa có nhiều yêu, vài sạp hàng cũng chưa có mở hoàn toàn.
Vốn tướng mạo của yêu tộc đều xuất chúng, nhưng là bọn họ tướng mạo cũng không có đẹp giống như Sở Chi. Sở Chi một đường nghênh ngang tiêu sái đi vào chợ yêu, đông nhìn một cái tây ngó một cái, rất có cảm giác ‘thị sát’.
Một lát sau, hai hắc y nhân xuất hiện trước mặt Sở Chi cùng Thẩm Trạch, cung kính nói: “Đại nhân, yêu chủ cho mời.” Lần này, Sở Chi cùng Thẩm Trạch hoàn toàn bị yêu vây quanh.
Ai ngờ Sở Chi cũng không cho hắc y nhân kia mặt mũi, cười nhạo nói: “Ngươi tính là cái gì vậy? Muốn mời ta liền bảo tên nhóc con tiểu thố tử kia tự mình đến.” Trong đám yêu nhất thời một mảnh ồn ào, ở yêu giới này tôn quý nhất chính là yêu chủ, yêu mặc hắc y kia rõ ràng là thân vệ của yêu chủ.
Cho nên, không chỉ có không cho thân vệ của yêu chủ mặt mũi còn gọi yêu chủ là tên nhóc con tiểu thố tử, Sở Chi có thể nói là phi thường kiêu ngạo.
Khi đang ở giữa bầy yêu chuẩn bị xem kịch vui, chỉ thấy hắc y kia hơi hơi khom người.
“Còn thỉnh đại nhân chờ một lát, ta lập tức đi bẩm báo yêu chủ.” Nói xong, một hắc y yêu biến mất ở trước mặt đám yêu.
Thẩm Trạch đối với yêu ấn tượng không được tốt lắm, cho nên khi bị đám yêu vây xem thì không tự giác lắc lắc cái đuôi, ngay sau đó hắn liền cảm thấy cái đuôi đau nhức.
Thẩm Trạch nhìn lại, một đứa nhỏ đang túm đuôi hắn.
Thẩm Trạch cả giận nói: “Buông tay!” Tiểu hài tử trừng mắt nhìn, lại túm túm.
Thẩm Trạch xù lông, một bên túm đuôi, một bên đoạt lại đuôi từ chỗ đứa nhỏ.
“Buông tay! Ta nói ngươi buông tay!” Đứa nhỏ cười khanh khách, túm càng hăng.
Thẩm Trạch tròng mắt xoay động, nghĩ ra một phương pháp thật tốt.
Hắn dùng sức cướp lại cái đuôi từ tay đứa nhỏ, đứa nhỏ này khí lực cũng rất lớn. Đột nhiên, Thẩm Trạch liền buông tay, đứa nhỏ liền lập tức bị ném lên mặt đất.
Thẩm Trạch đoạt lại cái đuôi, nhe răng cười nói: “Muốn theo ta cướp? Ngươi có thể cướp đuôi của chính ngươi!” Đứa nhỏ ngồi trên mặt đất sửng sốt hai ba giây, sau đó oa oa khóc lớn.
Sở Chi bị tiếng khóc hấp dẫn, không kìm được quay lại nhìn, sau đó giống như phát hiện ra cái gì liền chậc chậc hai tiếng.
Thẩm Trạch nhìn đứa nhỏ oa oa khóc lớn, nhận ra tầm mắt bầy yêu giận mà không dám nói gì, kiên trì nói: “Ngươi có biết đứa nhỏ này là ai không?” Sở Chi gật gật đầu, ở dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của hắc y yêu xách đứa nhỏ lên.
“Đại khái biết, đứa nhỏ này bộ dáng thực lớn hơn.” Đứa nhỏ là bị Sở Chi xách áo lên, tay chân toàn bộ lơ lửng trong không trung, Sở Chi quơ quơ đứa nhỏ, nhíu mày nói: “Ồn muốn chết, câm miệng.” Đứa nhỏ bị dọa liền ngừng khóc, nhưng là vẫn nhẹ giọng nức nở, Thẩm Trạch sung sướng khi người gặp họa nhìn đứa nhỏ.
Hắc y yêu rốt cuộc nhịn không được, mở miệng nói: “Đại nhân, nó là……” Hắc y yêu còn chưa nói xong, liền bị Sở Chi cắt lời.
“Ta đương nhiên biết nó là ai, không cần ngươi nhiều lời vô nghĩa.” Thẩm Trạch đi đến phía sau đứa nhỏ, nhìn đến cái đuôi ngắn ngủn kia, tà ác vươn tay.
“Oa……” Đứa nhỏ khóc rống lên, một bên khóc một bên hô.
“Ngươi chết chắc rồi! Mau buông tay, phụ thân sẽ không bỏ qua cho ngươi!: Thẩm Trạch buông tay ra, Sở Chi liền đánh một cái lên mông của đứa nhỏ.
“Bảo ngươi câm miệng không hiểu sao?” Lúc này, một thanh âm trong trẻo truyền đến.
“Vài năm không gặp, ca ca lại vẫn khi dễ tiểu hài tử.” Bầy yêu lại một trận ồn ào, sau đó nhất tề quỳ xuống.
Thẩm Trạch ngẩng đầu, nhìn thấy một thanh niên cao gầy.
Sở Chi lại khiêu khích vỗ xuống mông đứa nhỏ, nói: “Ngươi có ý kiến?” Thanh niên dời mắt khỏi Sở Chi, nhẹ quét mắt sang đứa nhỏ.
“Ta làm sao dám, ca ca đánh nó, là phúc khí của nó.” .
Vạn yêu điện.
Thanh niên cao gầy kia thật rất gầy, thường thường ho hai tiếng, một bộ dáng bệnh tật.
Thanh niên mở miệng.
“Gặp được ca ca, ta thật vui vẻ.” Sở Chi không kiên nhẫn nói: “Ta không muốn nhiều lời cùng ngươi, Đồng Thất đâu?” Thanh niên cười cười.
“Ta đã nghĩ ca ca vĩnh viễn sẽ không trở lại.” Sở Chi cười lạnh.
“Sở Thanh, đừng bắt ta phải hỏi đến ba lần, Đồng Thất đâu?” Thẩm Trạch khẩn trương nhìn Sở Thanh, hy vọng hắn có thể nói ra nơi Đồng Thất ở.
Sở Thanh mỉm cười.
“Y tốt lắm, ta tất nhiên sẽ không thương tổn bằng hữu của ca ca.” Thẩm Trạch vội vàng nói: “Đồng Thất ở đâu?” Sở Thanh liếc mắt nhìn Thẩm Trạch.
Sở Chi nói: “Dẫn hắn đi tìm Đồng Thất.” Sở Thanh cười cười.
“Sở nhi, dẫn hắn đi tìm Thất công tử.” Đứa nhỏ khom người một cái, nãi thanh nãi khí nói: “Nhi thần tôn chỉ.” Thẩm Trạch lo lắng nhìn Sở Chi, Sở Chi cười cười.
“Đi cùng nó đi, ta không sao.” Thẩm Trạch thoáng đánh giá Sở Chi cùng Sở Thanh, phát hiện ra nếu hai người bọn họ thực sự đánh nhau thì Sở Chi hẳn là phần thắng khá lớn, liền tạm yên lòng đi theo đứa nhỏ kia.
Thanh âm Sở Thanh từ phía sau truyền đến.
“Ca ca, ngươi biết không? Tiểu hài tử kia tên là Sở Niệm.” Thẩm Trạch chú ý tới, bước chân của đứa nhỏ dừng lại một chút.
Vạn yêu điện không chỉ là một tòa đại điện, nó chính là cung điện của cả yêu giới mà bầy yêu gọi chung lại.
Thẩm Trạch không thể không cảm thán, Vạn yêu điện thực rất xa hoa, rất đẹp, khiến cho người ta hoa cả mắt.
Tiếng nói nãi thanh nãi khí của đứa nhỏ từ đằng trước truyền đến, mang theo kiêu ngạo nhàn nhạt.
“Thế nào, rất đẹp đi.” Thẩm Trạch gật đầu.
“Rất xinh đẹp.” Đứa nhỏ hừ nói: “Kia là đương nhiên, Vạn yêu điện là tập hợp trí tuệ của vạn yêu, ngay cả U Minh điện của Quỷ giới đều so ra kém với Vạn yêu điện.” Thẩm Trạch phát hiện, đứa nhỏ này ở trước mặt cùng sau lưng Sở Thanh hoàn toàn là hai dạng khác nhau.
Đứa nhỏ tiếp tục nói: “Yêu mới là sinh vật xinh đẹp nhất, nhân loại các ngươi so ra kém xa yêu!” Thẩm Trạch đột nhiên nói: “Ngươi rất sợ Sở Thanh?” Đứa nhỏ giống như chiếc radio bị bấm nút tạm dừng, nhất thời không lên tiếng.
Thẩm Trạch ha ha cười.
Đứa nhỏ dừng chân lại, hung tợn nhìn Thẩm Trạch, nói: “Đến rồi.” Thẩm Trạch ngẩng đầu, một cánh cửa lớn tinh xảo xuất hiện trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.