Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 95: Điều tra tung tích




Edit: Bạc
Beta: 如意 Như Ý
Tưởng Diễn đến trị liệu ở thành phố C, chuyện này đối với Tưởng Nghị chẳng có gì bí mật, hoặc là nói toàn bộ công ty Tưởng thị đều biết. Ngày mà Tưởng Diễn đi, một nửa hội đồng quản trị đều tới, đương nhiên là bao gồm cả Tưởng Nghị, Tưởng Hiểu Hiểu và anh cả Tưởng gia, Tưởng Long.
Trời hôm đó nổi cơn mưa nhỏ, Tưởng Diễn được người đưa lên máy bay.
Tưởng Nghị mặc một bộ tây trang màu xám, đi tới phía trước máy bay. Trợ lí của anh cầm một cây dù màu đen che ở phía sau. Cây dù rất rộng và lớn, một chút mưa thu lất phất chẳng thể dính vào anh dù chỉ một chút.
Khuôn mặt tuấn mỹ, lúc quay đầu lại, dưới mái tóc đen bóng là cái trán đầy đặn xinh đẹp. Sắc mặt của anh trông có chút tái nhợt bệnh hoạn, làm thân hình vốn thon gầy của anh càng trở nên gầy hơn.
Trước mặt Tưởng Nghị, là Khương Triết đang đứng.
So với Tưởng Nghị mặc bộ trang phục chín chắn, thì Khương Triết có vẻ thoải mái hơn rất nhiều. Quần đen dài đơn giản nhàn nhã, bên ngoài là áo khoác dài cùng màu đen. Mái tóc đen của anh lay nhẹ trong gió, dừng lại ở dưới trán.
Ở phía sau anh cũng có một người cầm một cây dù màu đen che cho anh.
Tưởng Nghị: "Vậy làm phiền Khương Tổng hỗ trợ chăm sóc cho em trai nhà tôi."
Anh ta vươn một bàn tay, bình tĩnh, trầm ổn nhìn Khương Triết, Khương Triết cong môi cười mỉm, duỗi tay, nắm chặt tay anh ta.
"Đương nhiên." Khương Triết nói: "Tin tưởng rằng không lâu sau sẽ trả lại cho cậu một người em trai năng động, khỏe mạnh."
Tưởng Diễn có thể rời khỏi nơi này không phải là một điều dễ dàng. Đây đều nhờ vào Khương Tứ và Triệu Nhị can thiệp trong một thời gian dài mới có kết quả.
Tưởng Nghị mỉm cười: "Hiểu Hiểu lo lắng cho chú Năm trị liệu ở nơi xa sẽ cô đơn, lần này sẽ cùng các cậu đến đó, không ngại chứ?"
Khương Triết: "Đương nhiên không có gì."
Tưởng Diễn được người đưa đi, đương nhiên họ sẽ phái một người thân cận qua giám sát, để có thể tùy lúc mà báo cáo tình huống xảy ra. Huống chi Tưởng Hiểu Hiểu là người lựa chọn rất hợp lý, cô ta là em gái cùng cha khác mẹ của Tưởng Diễn, lấy danh nghĩa quan tâm chăm sóc anh trai, hơn nữa đó lại là một lý do thích hợp.
Tưởng Hiểu Hiểu đi đến trước mặt hai người, mỉm cười, dáng vẻ có chút khẩn trương: "Anh Khương Triết, về sau mong được anh chăm sóc nhiều hơn. Em biết anh và anh Năm là anh em tốt, cảm ơn các anh đã quan tâm đến anh ấy."
Người phục vụ đã khiêng hành lý của Tưởng Hiểu Hiểu lên máy bay.
Khương Triết liếc nhìn cô ta một cái, ánh mắt vững vàng, không mang một chút dao động: "Tưởng tiểu thư đừng nên xưng hô tên của tôi, tuy rằng tôi nhận Tưởng Diễn làm anh em, nhưng không nhận em gái, hay anh trai của cậu ta."
Lời nói này làm cho Tưởng Hiểu Hiểu nháy mắt đỏ mặt, cô ta nhìn qua Tưởng Nghị, lại nhìn Triệu Vũ đứng phía sau Khương Triết. Người đàn ông này mang theo chút cảm giác áp bức xen lẫn tức giận đang đứng bên cạnh chân cầu thang, mà ở bên chân anh ấy - Lâm Thành Phong ngồi đó như tên lưu manh đầu đường xó chợ, bọn họ không biểu hiện cái gì nhưng sự lạnh nhạt của họ khiến cô ta cảm thấy khó xử.
Đào Nhiên không có ở đây, anh ấy đi sắp xếp cho Tưởng Diễn.
"Thật xin lỗi, Khương tiên sinh." Cô ta cúi đầu.
Khương Triết: "Ừ, đừng có lần sau."
Tưởng Hiểu Hiểu: "..."
Tưởng Nghị cười một tiếng: "Chúc Khương Tổng thuận buồm xuôi gió."
Khương Triết: "Sau này còn gặp lại."
Anh xoay người, sải bước đi mà không hề bận tâm. Một lúc sau, Triệu Vũ và Lâm Thành Phong cũng lần lượt đi lên máy bay, hai người không hề quay đầu lại, mà cũng không ai để ý đến người muốn trở về với bọn họ, Tưởng Hiểu Hiểu.
Tưởng Hiểu Hiểu xoắn xoắn ngón tay, lầm bẩm: "Anh, bọn họ đều không thích em."
Tưởng Nghị ngừng cười, nheo nheo mắt: "Hiểu Hiểu, mục đích của em là giám sát Tưởng Diễn, đừng nghĩ quá nhiều."
"Chỉ là em..."
"Nếu em làm không được, anh sẽ tìm người khác."
Tưởng Hiểu Hiểu biết tính cách của Tưởng Nghị, nói một không hai, cố chấp, tuyệt tình, đối xử với cô ta cũng giống như thế. Một lúc lâu cô ta mới phát hiện người đứng đằng sau nắm quyền là Tưởng Nghị, thì ra người ẩn giấu sâu nhất là anh Ba. Cô ta đã nghĩ rằng Ba có cuộc sống bình yên đến khi trưởng thành, vì thế sẽ là một người đàn ông khá vô dụng mới phải, cô ta gật gật đầu: "Anh yên tâm, em biết nên làm như thế nào."
Anh ta nhàn nhạt gật đầu: "Ừ, em cần phải đi."
Tưởng Hiểu Hiểu gật đầu: "Em biết."
Cô còn muốn nghe một chút lời quan tâm, nhưng thấy Tưởng Nghị nhìn trên trời đến xuất thần. Cô ta liền im miệng, xoay người rời đi.
Từ Đế đô đến thành phố C không xa, nhưng mà ngồi máy bay cũng mất ước chừng hai tiếng đồng hồ. Tưởng Diễn được nhân viên chuyên nghiệp chăm sóc. Còn Tưởng Hiểu Hiểu đi tìm chỗ ngồi gần với Triệu Vũ mới ngồi xuống, thỉnh thoảng cũng lặng lẽ đánh giá anh, cảm thấy anh lại càng mê hoặc người khác hơn lần trước.
Lúc trước ở tiệc rượu Tưởng Diễn tổ chức, lần đầu tiên nhìn thấy anh, cô ta đã bị hấp dẫn. Đáng tiếc là bọn họ đi rất vội, cô ta cũng biết mình không có cơ hội, giờ thì không cần nóng nảy, bọn họ có rất nhiều thời gian.
Cho nên, cô ta không cần vội vã tạo mối quan hệ với Triệu Vũ, mà quyết định phát triển tự nhiên. Đàn ông như anh, có quá nhiều phụ nữ nịnh bợ muốn trèo cao, anh nhất định thấy nhiều nên không còn ngạc nhiên nữa, hơn nữa lại vô cùng phiền chán, cô ta sẽ không ngu ngốc như vậy.
Muốn có được đồ vật mà mình thích, cũng phải trả giá rất nhiều tâm tư và nỗ lực.
- --
Chiếc xe hơi Cayenne bay nhanh trên đường cao tốc.
Tưởng Nghị bắt chéo chân, một tay của anh tùy tiện lái xe, một tay thì đưa ngón trỏ lên đỡ trán, bộ dáng cực kỳ thoải mái. Vẻ mặt của anh rất bình thản, không có sự bi thương khi ba vừa mới qua đời, cũng không có vẻ lo lắng khi em trai đi nơi khác trị liệu và có khả năng sẽ hôn mê không tỉnh lại. Sự bình thản của anh, dường như khiến người khác cảm thấy tàn nhẫn và đáng sợ.
Ngồi bên cạnh anh còn có một người, Tưởng Long.
So sánh dáng vẻ thon gầy tuấn mỹ của Tưởng Nghị, thân hình của Tưởng Long đại khái là di truyền từ ba của họ. Dáng vẻ cường tráng, cao lớn, cơ bắp hiện rõ mồn một, da thịt màu đồng cổ, hình dáng gương mặt cực kì thô cuồng [1], chỉ cần nhìn liền khiến người ta cực kì sợ hãi.
[1] Thô cuồng: thô bạo và cuồng dã
Tưởng Long nói: "Anh thật sự không tin được chú lại đưa chú Năm cho Khương Tứ, Khương Tứ bảo vệ cho Tưởng Diễn, chú Năm xảy ra chuyện, cậu ta nhất định sẽ ghi hận chú."
Tưởng Nghị cười nói: "Anh cả, nói như vậy không đúng rồi, chú Năm xảy ra chuyện, cảnh sát điều tra còn chưa ra kết quả, em có tội gì đâu, không cần phải đi lo lắng hay xin lỗi bất cứ kẻ nào."
Tưởng Long liếc mắt nhìn Tưởng Nghị một cái: "Chúng ta ở đây là người một nhà, hội đồng quản trị bên kia anh có một phiếu, không có gì cần phải giấu diếm."
"Thật sự là không phải em, em không làm chuyện điên rồ như vậy! Quan hệ của em và chú Năm không tốt, nhưng dù sao cũng là em của em, ba sợ nhất là anh em tương tàn, làm sao em có thể đối nghịch với di nguyện của ba?"
"À?"Tưởng Long thở dài: "Nói như vậy chú Năm cũng thật xui xẻo, đang đi làm bình thường, đột nhiên thế mà lại bị tai nạn xe cộ!"
"Cũng còn xem là may mắn, người thực vật như thế còn tốt hơn là đã chết, người thực vật, luôn có cơ hội tỉnh lại, không phải sao?"
"Chú Ba nói đúng, đã chết, cũng chỉ còn lại một mảnh hoàng thổ [2]."
[2] Hoàng thổ: đất dành để đắp mộ.
Hai người mang hai suy tính khác nhau, nói chuyện cũng mỗi câu mỗi ý.
- --
Vào lúc Tưởng Diễn chuyển đến bệnh viện ở thành phố C, Tô Anh mới biết được bọn họ đã trở lại. Còn việc Tưởng Hiểu Hiểu đi cùng, lúc sau cô mới biết.
Lâm Thành Phong nói với cô: "Tuy cô ta là em của Tưởng Diễn, nhưng hai người có hai tính cách cực kì khác nhau, huống chi Tề Duyệt và Tưởng Hiểu Hiểu quen biết nhau, kỳ ba thấu đôi [3]!"
[3] kỳ bá thấu đôi: sự tích Tử Kỳ, Bá Nhan thời Xuân Thu Chiến Quốc, ý nói tri âm tri kỉ.
Anh dặn dò Tô Anh: "Về sau nếu gặp phải Tưởng Hiểu Hiểu, em nhớ phải cẩn thận một chút để không bị tính kế."
Ở trong trí nhớ của Tô Anh, Tưởng Hiểu Hiểu cho cô rất ít ấn tượng, cô chỉ nhớ rõ là đa số thời gian của cô ta là đứng bên cạnh Tề Duyệt, tươi cười hòa ái dễ gần, luôn biểu lộ ý tốt với tất cả mọi người. Bất kể khi nào, cô ta đều rất thiện giải nhân ý [4], là một cô gái vô tội, đơn thuần, huống chi phía sau cô ta còn có Tưởng Nghị, tất nhiên danh tiếng rất cao.
[4] Nhất thiện giải nhân ý: thân thiện, thấu hiểu lòng người.
Đương nhiên, cô ta không chỉ có tư thái như vậy, mà cô ta còn là người thông minh nhất.
Thật ra đời trước Tưởng Hiểu Hiểu cũng tới thành phố C, sau khi Tưởng Diễn qua đời không lâu, cô ta thích Triệu Vũ, chuyện này thật lâu sau trong giới cũng công nhận bí mật đó.
Còn Triệu Vũ có đáp lại hay không thì cô không biết, cô chỉ biết vận đào hoa của Triệu Vũ luôn không ngừng, lúc đó không có quan hệ đặc biệt gì với Tưởng Hiểu Hiểu, nhưng không biết khi cô chết đi thì có hay không?
Thật ra một Tưởng Hiểu Hiểu nho nhỏ không khiến bọn Khương Triết, Triệu Vũ trở nên bối rối, họ chỉ thấy bất đắc dĩ. Đối với việc thăm dò sự cố tại hiện trường của cảnh sát về trường hợp vụ tai nạn xe cộ này, tính toán thì đã loại bỏ khả năng có người cố ý ra tay đối với xe cộ, đây là sự cố ngoài ý muốn, không phải là do con người tính toán.
Nguyên nhân sự kiện gây ra bởi một người tài xế taxi mệt nhọc điều khiển tay lái, mà tài xế kia đã chết ngay tại chỗ.
Cảnh sát điều tra những mối quan hệ trước và sau sự cố của Tưởng Diễn, cũng tìm hiểu những mối quan hệ liên quan đến tiền bạc, nhưng vẫn không phát hiện ra điều gì khả nghi.
Tai nạn này được xem là một vụ tai nạn giao thông lớn.
Nhưng Khương Triết sẽ tin sao? Đương nhiên là không, cả Lâm Thành Phong cũng không tin.
"Ngẫu nhiên như vậy?" Triệu Vũ cười lạnh: "Buổi chiều có công chứng di chúc, buổi sáng ra cửa đi làm liền bị tai nạn xe cộ."
Đào Nhiên: "Tôi định đi đến Đế đô một chuyến, chuyện bên này thì để các cậu xem rồi quyết định, tôi mà không tự mình điều tra thì tôi sẽ không thể bỏ qua, không thể nào để người làm việc này ung dung ngoài vòng pháp luật. Đặc biệt là Tưởng Nghị, tôi nghi ngờ cậu ta động tay."
Khương Triết: "Hiện giờ xem ra, người được lợi nhiều nhất vẫn là cậu ta."
Lâm Thành Phong nói: "Nếu là Tưởng Nghị, có thể có khả năng Tưởng Hiểu Hiểu biết cái gì đó không nhỉ? Không phải nói người thân cận nhất với Tưởng Nghị là Tưởng Hiểu Hiểu sao?" Anh nhìn về phía Triệu Vũ, đánh giá trên dưới vài lần, quả nhiên thân hình rất rắn chắc, là một người đàn ông có vốn liếng rõ ràng: "Triệu Nhị, anh đi sử dụng mỹ nam kế đi, bảo đảm con nhỏ Tưởng Hiểu Hiểu đều nghe theo anh hết!"
Triệu Vũ giơ một chân đá tới: "Fuck! Thằng nhóc cậu có phải muốn tìm chết đúng không?"
Đào Nhiên nhướng mày, hiếm khi đứng về phía Lâm Thành Phong, phụ họa: "Tiểu Lâm Tử rốt cuộc cũng nói được tiếng người?"
Lâm Thành Phong:"... Sao em cảm thấy đây không phải lời khen?"
Đầu ngón tay Triệu Vũ gõ gõ mặt bàn, uy hiếp: "Đừng nằm mơ, nên làm cái gì thì làm đi, bệnh viện ở bên kia cũng phải quan sát cẩn thận, đúng rồi, trang bị camera chưa?"
Đào Nhiên nói: "Cái này thì yên tâm, hai minh hai ám [5], bảo đảm 360° không góc chết, nếu Tưởng Hiểu Hiểu thông minh cũng không dám làm xằng bậy! Còn nếu cô ta muốn làm điều xằng bậy thì, hừ!"
[5] Hai minh hai ám: nơi sáng nơi tối đều có, ý nói có đủ cả camera lộ và ẩn.
Gần đây Khương Triết rất phiền, anh châm điếu thuốc đứng ở cửa sổ, ánh mắt sâu kín nhìn màn đêm ngoài cửa sổ: "Muốn bắt được hung thủ, cũng không thể khinh thường Tưởng Nghị, tâm tư cậu ta rất nặng, lòng tham rất nhiều, vịt đã tới tay, không có đạo lý sẽ bay!"
Đào Nhiên lập tức: "Yên tâm, tôi sẽ thật cẩn thận."
Như thế Đào Nhiên liền đi đến Đế đô, tự mình truy tìm tung tích sự kiện tai nạn xe của Tưởng Diễn.
- --
Tô Anh nhìn thấy Khương Triết vào một buổi chiều, lần trước tạm biệt cũng đã qua bảy, tám ngày. Anh thật sự rất bận rộn, cũng bởi vì chuyện của Tưởng Diễn mà hao tốn tâm tư, lâu rồi không gặp, thế mà lại ốm đi một chút.
Cô biết, Tưởng Diễn vẫn chưa tỉnh lại.
Anh dựa vào chiếc xe đắt tiền, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, Tô Anh từ trong tiệm chạy ra.
"Anh Anh."
"A Triết."
Cô chạy chậm đến: "Anh đến đây sao lại không nói trước với em?"
Tô Anh ở nhà đùa nghịch mấy bông hoa và cây cỏ của cô, lần trước gieo trồng hạt giống hiếm lạ, lần này nó đã nảy mầm lớn lên, hơn nữa phát triển đặc biệt nhanh. Hiện giờ đã cao đến cánh tay nhỏ của Tô Anh, so với đám hoa lần trước cô gieo trồng thì tốt hơn rất nhiều, giống như là kì tích!
Cho nên giờ này trông cô có chút bẩn, lấm lem, mặc yếm và tay áo bảo hộ, trước người còn cột một cái tạp dề.
Khương Triết xoa xoa má cô, đôi mắt dừng lại trên cánh môi: "Ừ, chút nữa sẽ dẫn em tới một nơi."
Tô Anh liền hỏi: "Đi chỗ nào?"
Khương Triết: "Đi gặp một người anh em của anh."
Tô Anh liền biết người anh em trong miệng Khương Triết là ai, cô nói: "Vậy anh từ từ đợi em một chút, em muốn đi thay quần áo."
Âm thanh của anh nhàn nhạt, ánh mắt thâm thúy: "Ừ."
Tô Anh và Khương Triết đi vào tiệm hoa, Tô Anh để Khương Triết ngồi vào một chỗ, cô muốn xuống lầu nhanh nhanh. Nhưng mà cô còn chưa làm gì, đã bị người đàn ông bế ngang người đặt ở trên bàn nhỏ, anh đứng chen ở giữa hai chân thon dài của cô, dường như không cho cô cự tuyệt, môi mỏng đè ép xuống.
Răng môi của anh hôn một cách kịch liệt, hơi thở nóng bỏng thổi ở trên má cô.
Cô gái nhỏ thật điềm mỹ [6], làm anh cảm thấy ngon ngọt đến mê muội, cánh môi mềm mại, đầu lưỡi non nớt, mịn màng như bông, giống như miếng đậu hũ, chạm một cái liền vỡ vụn. Anh híp mắt, thấy cô gái nhỏ nâng gương mặt mờ mịt, ánh mắt khép hờ nhưng lại chứa cái nhìn tinh quái.
[6] Điềm mỹ: điềm tĩnh, xinh đẹp.
Áp lực thô bạo trong lòng nháy mắt bình ổn lại, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại dục vọng khác.
Ngón cái của anh vuốt ve trên cánh môi sưng đỏ của cô gái nhỏ: "Vẫn muốn tiếp tục, nhưng chúng ta cần đến bệnh viện."
Đôi tay của Tô Anh chống ở trước ngực anh, đôi mắt rũ xuống, gương mặt và lỗ tai đều đỏ bừng: "... Em đi thay quần áo."
Âm thanh có chút khàn khàn.
Khương Triết nhàn nhạt ừ một tiếng, ôm cô gái nhỏ xoay người, thả xuống.
Anh nhìn bóng dáng chạy trối chết của cô.
Nhưng chỉ một lát, cảm xúc chiếm hữu dưới đáy mắt anh biến mất, ánh mắt bình tĩnh, giống như cái nhìn của một hồ nước lạnh giá không nhìn thấy đáy.
- --
Lúc Tô Anh cùng Khương Triết vào bệnh viện, hai người Lâm Thành Phong và Tưởng Hiểu Hiểu đang đứng trước cửa phòng bệnh của Tưởng Diễn giằng co.
Tưởng Hiểu Biểu tức giận lại khổ sở: "Anh Thành Phong, ngoại trừ lúc em còn nhỏ ức hiếp anh Năm ra thì em còn làm chuyện gì xấu sao? Vì sao chắc chắn em là người xấu cơ chứ?"
Lâm Thành Phong đá đá chân: "Dù sao tôi cũng mặc kệ, cô bắt nạt Tưởng Diễn thì cô là người không tốt!"
Khương Triết nhíu mày đến gần, không giận mà uy: "Làm gì trước cửa phòng bệnh đấy, cãi nhau cái gì?"
Lâm Thành Phong oan ức giải thích: "Em cũng không muốn, chính vì Tưởng tiểu thư này muốn ở đây tranh luận với em rằng cô ta là người tốt." Anh nhìn thấy Tô Anh, sắc mặt nháy mắt liền biến đổi, nháy nháy mắt với cô, vừa nhìn liền biết chính là lừa gạt!
Mặt của Tô Anh nghiêm túc, coi như không thấy.
Tưởng Hiểu Hiểu cũng rất oan ức, cô ta có hơi sợ Khương Triết. Cảm giác người này có tâm tư sâu kín không lường được, lạnh lùng và đáng sợ, không giống như Triệu Vũ, bề ngoài lạnh lùng của anh ấy cho cô ta cảm giác như một ngọn lửa mãnh liệt hừng hực bùng cháy.
Cô ta lễ phép: "Khương tiên sinh." Không nói thêm một lời, chỉ chốc lát liền có vẻ như Lâm thành Phong ở đây ăn hiếp cô gái nhỏ.
"Ừ." Khương Triết nói: "Cô cũng thấy rồi, cô có thể ra về."
"Em..."
Khương Triết đã đẩy cánh cửa gỗ dày nặng của phòng bệnh, một tay nắm lấy tay Tô Anh, đi vào phòng bệnh.
Lúc này, Tưởng Hiểu Hiểu mới chú ý tới cô gái đi bên cạnh Khương Triết. Cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu sáng, mang giày đế bằng có bông hoa màu trắng, tóc đen xõa một nửa, khuôn mặt trắng xinh nhỏ nhắn, trong sáng, rõ ràng.
Mà cánh môi sưng đỏ xinh đẹp của cô ấy, vừa nhìn liền biết mới bị Khương Triết hôn.
... Cô gái trước mặt là Tô Anh?
Chắc không sai.
Quả nhiên rất giống một bông hoa trắng nhỏ.
Tưởng Hiểu Hiểu cong khóe môi, mỉm cười với cô gái ấy: "Chào cô."
Đối phương dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó cũng tươi cười dịu dàng, bộ dáng cong cong đôi mắt thoạt nhìn rất vô hại, gật đầu: "Chào cô."
Quả nhiên, Tô Anh và Tề Duyệt thật sự là hai người khác nhau rõ ràng.
Khó trách Khương Triết không thích Tề Duyệt đến như vậy, nhưng cố tình Tề Duyệt không thay đổi một chút nào, cố chấp một mình, khẳng định là không có hi vọng nào, không thể nào thành công.
Tưởng Hiểu Hiểu chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, lỗ mũi của Lâm Thành Phong hướng lên trời, không thèm nhìn tới cô ta, cô ta cũng hừ một tiếng, bỏ đi.
Ra bên ngoài bệnh viện, Tưởng Hiểu lấy điện thoại gọi cho Tưởng Nghị. Luyên thuyên nói rõ ràng tình huống của Tưởng Diễn, còn thuận miệng nhắc tới chuyện Khương Tứ rất coi trọng một cô gái.
Về chuyện tình của Tô Anh, Tưởng Hiểu Hiểu cũng chưa bao giờ nói với Tưởng Nghị, bởi vì cô ta cảm thấy đây là chuyện của phụ nữ bọn họ, huống chi Tô Anh có ảnh hưởng gì đến chuyện của cô ta đâu? Tô Anh quá lắm cũng chỉ là tình địch của Tề Duyệt, không cần nói ở trước mặt anh ba, mà chuyện này anh ba của cô ta cũng không muốn nghe.
Nhưng mà hiện giờ Khương Tứ vì chuyện của anh Năm mà đối chọi với anh Ba, như vậy việc của Tô Anh phải nói ra. Người Khương Tứ càng xem trọng, có lẽ trong tương lai sẽ trở thành điểm yếu chống lại Khương Tứ.
Tuy rằng cô ta không cho rằng Tô Anh có nhiều mị lực như thế, nhưng không phải nên lo trước khỏi họa sao?
- --
Đây là lần đầu tiên Tô Anh nhìn thấy Tưởng Diễn, đời trước nhìn thấy, là khi Khương Triết giữ tấm di ảnh đen trắng.
Người thật so với ảnh chụp, quả nhiên vẫn có một vài điều khác nhau.
Khương Triết đứng ở phía trước cửa sổ nói: "Hôm nay như thế nào?"
Lâm Thành Phong buông tay: "Aiz, không phải vẫn luôn là tình trạng này sao?" Vẫn chưa tỉnh lại, nhưng lại chẳng chết, thật khổ.
"Tưởng Hiểu Hiểu thì sao?"
"Cô ta á, lúc trước mỗi buổi sáng, buổi chiều đều đi xem xét, gần đây cũng chỉ có tới một lần, còn không phải là muốn đi xác nhận xem Tưởng Diễn còn sống hay đã chết sao?"
Khương Triết không hỏi nhiều nữa, anh kéo tay Tô Anh qua, nói: "Đây là Tưởng Diễn."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.