Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 165: Nói thật với anh đi




Edit: Cát
Beta: Mun
Thế nào Triệu Vũ cũng không nghĩ tới, vậy mà cậu của Tô Anh biết anh cả của mình, dường như quan hệ còn rất thân thiết, sau đó anh ta có nhiều thêm một cháu gái...
Buồn cười, hiện tại anh chỉ muốn cho Triệu Quyền biến mất!
Nhưng Triệu Quyền không để dáng vẻ hung thần ác sát của anh vào mắt.
Tô Anh đi rót nước cho anh ta.
Triệu Vũ nhịn không được đè thấp âm thanh, ác liệt nói: "Mẹ nó tôi không biết anh có ý xấu gì với Tô Anh? Cậu cả rồi cậu hai cái gì chứ, tự mình cút đi!".
"Anh không đi đấy!". Triệu Quyền nhướng mày cười lạnh. "Cháu gái lớn của anh sao có thể cùng đại thiếu gia lăng nhăng ở bên nhau chứ?".
"........."
Giờ khắc này, biểu tình của Triệu Vũ đúng là một lời khó nói hết: "Anh quá không biết xấu hổ, tùy tùy tiện tiện liền nhận là cháu gái lớn?".
"Sao lại không được? Cháu gái của bạn thân chẳng lẽ không phải là cháu gái của anh?".
"........".
Triệu Quyền chế nhạo: "Cũng không biết lúc trước là ai nói, thế gian này hoa đẹp cực kì nhiều, đâu phải chỉ có một đóa mà thôi?".
Triệu Vũ: "... Anh cố ý đến tìm tôi gây rối có phải không?".
"Có câu nào của anh là giả? Chú nói sai với anh, anh sửa". Triệu Quyền khí định thần nhàn uống miếng nước, "Vừa lúc cháu gái cũng ở đây, để cô ấy làm nhân chứng cho được không?".
Triệu Vũ tức giận đến cắn răng, muốn nói anh từng là người như thế nào thì không phải Tô Anh không biết, anh sợ cái gì? Vừa lúc Tô Anh bưng nước sôi lại đây, nói: "Nhân chứng cái gì?"
Triệu Quyền: "À, Triệu Nhị nói tinh lực của chú ấy tốt mà không chỗ phát tiết, mười phút có thể làm được một ngàn cái hít đất để phát tiết."
Triệu Vũ: "......"
Triệu Quyền cười tủm tỉm: "Tới đây, cháu gái, cháu cũng không vội làm gì, đếm đếm cho cậu hai một chút, xem có phải nó gạt người hay không?"
Tô Anh ngoài ý muốn nhìn Triệu Vũ, lại nhìn Triệu Quyền, thấy vẻ mặt Triệu Vũ màu gan heo, liền biết Triệu Quyền đang nghĩ biện pháp muốn chỉnh Triệu Vũ, cô gãi gãi tóc, lấy di động ra: "Anh Triệu Vũ, để em tính giờ cho anh đi?"
Triệu Quyền gõ gõ mặt bàn: "Anh cái gì, cậu hai!"
Tô Anh: "Cậu hai!"
Triệu Vũ: "......= =!"
Tô Anh không biết mười phút một ngàn cái hít đất là khái niệm gì, nhưng là một ngàn cái hít đất mỗi cái một giây cũng cần mười sáu phút, xem ra Triệu Vũ rất lợi hại.
Chỉ là Triệu Vũ không muốn làm! Không hề muốn!
Triệu Quyền đứng lên, nói: "Không thể quấy rầy chuyện buôn bán của cháu gái được, đi, đi ra ngoài đi."
... Thật đúng là muốn mệnh.
Vì thế, vài phút sau, mỗi người qua đường đi ngang qua tiệm hoa tươi của Tô Anh đều nhịn không được cúi đầu xem, ngay cả bọn vệ sĩ tránh ở chỗ tối cũng không nhịn được bỏ mắt kính xuống nhìn!
Chỉ thấy cô gái nhỏ ngồi xổm một bên, trong tay nắm đồng hồ đếm ngược, miệng đếm số, người đàn ông cường tráng chống ở trên mặt đất, hít đất nhanh nhẹn ổn định, thời gian quá nửa, trên trán Triệu Vũ bốc lên mồ hôi, áo gió áo khoác của anh đã sớm cởi ra đặt ở một bên, lưng áo sơ mi đen mặc trên người bị ướt nhẹp, cơ bắp cánh tay gợi cảm nảy nở, trong cổ họng hơi thở nặng nề, cả người tỏa ra một cỗ khí nóng!
Nhưng tốc độ cùng khí lực dường như không biến hóa chút nào, ngoại trừ mồ hôi như hạt đậu lớn rơi trên mặt đất, thoạt nhìn anh không có chút không khoẻ nào.
"997, 998, 999, 1000......"
Thời gian không quan trọng, Tô Anh giơ ngón tay cái: "Cậu hai, cậu thật lợi hại."
Triệu Vũ xoay người đứng lên, vừa rồi lúc tập hít đất không sao, giờ phút này lại dưới chân lại mềm nhũn, thiếu chút nữa té ngã!
Triệu Quyền ha hả: "Quả nhiên là có vốn......"
Triệu Vũ lập tức đá một chân qua, Triệu Quyền giơ tay đón đỡ, so chiêu một cái, hai người rất nhanh tách ra, mạch nước ngầm mãnh liệt.
Tô Anh nhìn Triệu Quyền lại nhìn Triệu Vũ, chỉ cảm thấy tình cảm hai anh em cũng thật tốt!
Triệu Vũ: "Anh cả, có phải anh cần phải đi hay không?"
Triệu Quyền vỗ vỗ bụi bẩn không tồn tại trên quần áo, nhìn nhìn sắc trời, đèn đường đã sáng lên, anh ta nói: "Không nghĩ đến chuyện đi, còn chưa kịp uống một chén với cháu gái của anh, đi cái gì?"
Triệu Vũ trừng mắt: "Không cần uống, Tô Anh không uống rượu!"
Triệu Quyền cười: "Không uống rượu? Cũng tốt, con gái hẳn là nên uống ít rượu, làm cậu hai của cháu cũng không tồi, biết quan tâm người khác rồi."
Triệu Vũ thấp giọng nguyền rủa một câu, cười: "Anh vẫn nên nhanh về nhà đi, hiếm khi trở về một chuyến còn lượn khắp nơi, cẩn thận lại có người mắng."
Triệu Quyền nhìn sắc trời, nói: "Đúng là nên về nhà ăn cơm."
Triệu Vũ cầu mà không được: "Đi mau đi mau!"
Triệu Quyền nói: "Vậy cháu gái nhỏ, hôm nào cậu lại đến thăm cháu."
Tô Anh gật đầu, nói: "Vậy phiền toái chú, giúp cháu chuyển lời hỏi thăm cậu của cháu, bên ngoài phải cẩn thận, chú ý thân thể, cháu rất tốt, tiền đủ dùng, cậu ấy đừng lo lắng."
Triệu Quyền cười nói: "Yên tâm." Anh ta liếc Triệu Vũ, Triệu Vũ lập tức nói: "Tôi có chút việc nhỏ, anh tự về đi!"
Ngược lại Triệu Quyền không nói gì nữa, chỉ là bày vẻ anh lớn dặn dò: "Ít đi Bách Nhạc Môn lêu lổng đi, già còn không đứng đắn, ba mẹ đều bị chú làm tức chết rồi! Chú lại lăng nhăng như vậy, xem cô gái trong sạch nào nguyện ý gả cho chú hay không?"
Triệu Vũ: "......???"
Triệu Quyền cười tủm tỉm phất phất tay bảo Tô Anh trở về, đánh xe rời đi.
Tô Anh thấy Triệu Quyền rời đi, không khỏi nghĩ nếu là Hoắc Khâu trở lại, khẳng định cô càng vui hơn hiện tại.
Triệu Vũ duỗi tay quơ quơ trước mắt Tô Anh, nói: "Người cũng đã đi rồi, có cái gì đẹp?"
Tô Anh thu hồi ánh mắt,nhìn về phía Triệu Vũ: "Cậu hai, không phải cậu còn có việc sao, có việc thì cứ đi đi."
Triệu Vũ chân mềm nhũn, lại thiếu chút nữa quỳ: "...... Cậu hai cái gì, kêu anh!"
Tô Anh nhấp miệng cười: "Gặp lại sau nha."
Cô trở về trong tiệm, Triệu Vũ chửi tục một câu, xem anh có cho Triệu Quyền ra thành tám khối hay không! Anh cắn răng đi theo vào, cầm lấy ly nước trên bàn uống một hơi cạn sạch!
Triệu Vũ nói: "Triệu Quyền thích nói bậy bạ, anh ta nói với em cái gì ngàn vạn đừng tin! Còn có Bách Nhạc Môn cái gì chứ, anh mẹ nó bị em mê hồn, rốt cuộc sau đó không lui tới với những cô gái đó nữa!"
Tô Anh có chút không biết nên nói gì, cô cắn cắn môi.
Triệu Vũ lại nhịn không được bạo tính tình, chỉ là thấy sườn mặt xinh đẹp của cô gái nhỏ, anh lại nhịn một lúc lâu, sau đó nói sang chuyện khác: "Sao lại không đi bệnh viện thăm Tiểu Lâm Tử? Cật ta nói hôm nay em cũng không đi, đang một mình hờn dỗi."
Tô Anh ngồi trên ghế tròn nhỏ, bàn tay chống cằm, cô rũ mắt, lắc đầu.
"Làm sao vậy?"
"Không có."
Triệu Vũ nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, chịu đựng tay ngứa nắm chặt trong túi quần: "Anh Anh ngốc, áy náy tự trách có gì tốt? Tiểu Lâm Tử bảo vệ em, là cậu ta tự nguyện, là cậu ta muốn bảo vệ em, sao em lại không dám gặp cậu ta?"
Tô Anh mím môi cười cười, ánh mắt nhạt nhẽo ôn hòa: "Anh ấy hiện tại tốt là được rồi, đợi chút nữa em thu dọn một ít đồ vật cho anh ấy, vết thương hiện tại đã tốt, nhưng vẫn yêu cầu phải tĩnh dưỡng thật tốt, nơi này của em khẳng định không thể ở, anh ấy về nhà vẫn tương đối tốt hơn, người nhà chăm sóc cũng tương đối cẩn thận."
Triệu Vũ đột nhiên nửa quỳ một đầu gối ở trước mặt Tô Anh, ngửa đầu nhìn cô: "Tô Anh, nếu không phải gặp bọn anh, em đã có thể an an ổn ổn sống một đời, căn bản không cần trải qua thống khổ gì, cũng sẽ không đối mặt với nguy hiểm. Mà sở dĩ em có nguy hiểm, là bọn anh mang đến cho em, không phải em mang đến, Thành Phong cậu ấy gặp phải nguy hiểm, càng không phải do em hại cậu ta, em......"
Anh dừng một chút, "Tô Anh, hẳn là em nên trách bọn anh, mà không phải trách chính bản thân. Không cần vì chân tướng mà đi làm trái với tâm ý mình, mặc kệ là vì bất luận kẻ nào, hoặc cũng là vì chính em."
Tô Anh nhìn nhìn Triệu Vũ, tính tình của anh cực kì bá đạo, không nghĩ tới lại có thể nói ra nói như vậy tới.
Triệu Vũ nói: "Bé hoa nhài, chúng ta đi bệnh viện, Tiểu Lâm Tử thật sự tức em đến choáng váng luôn rồi."
Tô Anh trầm mặc một lát, gật gật đầu: "Được, ngày mai em đi thăm amh ấy."
Triệu Vũ nói: "Còn chờ ngày mai sao, đi, hiện tại đi thôi!" Anh nghi hoặc: "Hay là buổi tối em có việc gì?"
Tô Anh gật đầu: "Dạ, ngày mai em đi."
Đôi mắt Triệu Vũ hơi hơi nheo lại, anh nhìn mắt đồng hồ: "Thời gian còn sớm, đi anh lại đưa em trở về. Nếu em lại chờ mấy ngày nữa mới đi xem Tiểu Lâm Tử, cậu ta thật sự rất tức giận, huống hồ ngày mai cậu ta xuất viện, lúc sau cũng chỉ có thể đi nhà cậu ta."
Thật ra nếu như Triệu Vũ nói như vậy, Tô Anh cảm giác là chính mình liên luỵ Lâm Thành Phong, nếu không phải tại cô, cậu sẽ không phải chịu khổ lần này, cho nên cô mới không dám đến gần cậu......
Cuối cùng cô vẫn cùng Triệu Vũ đến bệnh viện.
Quả nhiên Lâm Thành Phong rất tức giận, nhìn thấy Tô Anh liền muốn nhảy dựng lên đánh cô một cái, Dương Thanh nói: "Miệng vết thương trên đầu người bệnh còn chưa khép lại, chân lại càng bị thương, tốt nhất không nên có động tác mạnh." Ấn Lâm Thành Phong trở về, cậu không kiên nhẫn xua xua tay: "Được rồi được rồi, cả ngày cô cứ nhắc mãi!"
Dương Thanh cũng không để ý tới Lâm Thành Phong đang không kiên nhẫn, cô cười cười, "Tô tiểu thư, Triệu tiên sinh."
Tô Anh mỉm cười gật gật đầu, "Chào cô."
Dương Thanh ra khỏi phòng bệnh.
Đại gia Lâm Thành Phong giống như nửa nằm, liếc xéo Tô Anh, "Hừ, tôi nhìn xem đây là ai nào? Hình như tôi không quen biết!"
Tô Anh cười tủm tỉm ngồi vào trước giường bệnh, "Cảm giác thế nào?"
Lâm Thành Phong giải thích: "Em còn quan tâm anh?"
"Đương nhiên rồi."
"Vậy sao lúc trước em không tới thăm anh?" Cậu liếc mắt nhìn Triệu Vũ đứng sau: "Vẫn là Triệu Nhị kéo em tới?"
Tô Anh thành thật: "Em xin lỗi, thực xin lỗi."
Lâm Thành Phong nghiêng đầu qua một bên: "Không nghe thấy."
"Ai da, anh đừng nóng giận......"
"Em nói cái gì?"
"Thực xin lỗi!!"
"Hả?"
Triệu Vũ thấy lắc đầu, ấu trĩ.
Anh bị nghiện thuốc lá, xoay người ra phòng bệnh.
Vừa lúc gặp phải Đào Nhiên cùng Tưởng Diễn lại đây, Đào Nhiên nói: "Cậu không vội điều tra người sao, sao có thời gian đến đây?"
Triệu Vũ nói: "Anh Anh ở bên trong."
Đào Nhiên nhướng mày: "Rốt cuộc bé hoa nhài cũng tới?"
Tưởng Diễn nói: "Tôi còn tưởng rằng cô ấy vẫn luôn muốn trốn tránh không dám đối mặt, nghĩ thông suốt cũng tốt."
Triệu Vũ nói: "Khương Tứ đâu?"
Tưởng Diễn: "Lão thái gia gọi, đi về rồi."
Một hàng ba người đi đến ban công cuối hành lang, Triệu Vũ bật lửa hít một hơi, nhăn mày hít mây nhả khói, biểu tình của anh không nhẹ nhàng giống vừa rồi đối mặt với Tô Anh, ngược lại trầm trọng hơn.
Đào Nhiên hỏi: "Chuyện gì xảy ra? Triệu Sùng Sơn bên kia không tra được chút gì?"
Triệu Vũ nói: "Ít nhất tư liệu hiện tại không tra ra hắn có gì đó không đúng."
Thật ra Triệu Vũ liền lo lắng hai điều, thứ nhất, nếu Triệu Sùng Sơn thật sự cùng thế lực nào đó cấu kết trong lén lút, thậm chí tính kế bọn họ, thì Triệu Sùng Sơn cũng là người của anh, anh phải phụ trách; thứ hai, nếu Triệu Sùng Sơn không có mưu đồ như bọn họ nghĩ, trong mộng cũng là vì phát hiện hắn thích Tô Anh, nên chủ trương châm ngòi ly gián, như vậy cũng là trách nhiệm của anh......
Nói đến nói đi, đều là bởi vì anh.
Tưởng Diễn suy tư nói: "Triệu Sùng Sơn này có thể che dấu lâu như vậy, hẳn là không bình thường? Hơn nữa địa vị của hắn hẳn cũng cao hơn Vương Thực."
Triệu Vũ lắc lắc đầu, trước khi đưa ra kết quả, anh sẽ không nói chuyện gì, ngược lại hỏi: "Vương Thực bên kia khai chưa?"
Đào Nhiên thở dài, lắc đầu nói: "Không khai, nghe nói biện pháp đều đã dùng hết, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, vậy mà tên đó còn thử cắn lưỡi tự sát!" Bởi vì quá không thể tưởng tượng, rốt cuộc thì người tài giỏi như thế ở trong giới điện ảnh cũng tìm không ra, Đào Nhiên cũng không khỏi cảm khái, "Cũng không biết là người nào, có thể bồi dưỡng ra thuộc hạ trung thành như vậy."
Tưởng Diễn nói: "Tôi có nghe được tin, nói bên kia biên cảnh có mấy điểm đào tạo tử sĩ, những người đó từ nhỏ đã bị tẩy não, tàn nhẫn đó đến không màng mạng sống, rất giống với cách làm của lão K, Vương Thực. Lão K lại l
buôn lậu thuốc phiện, tôi hoài nghi bọn họ có thể là từ bên kia đến đây."
"Chuyện của Triệu Quyền là như thế nào? Phía bên lão K hình như anh ấy cũng theo, có phải biết điều gì hay không?"
"Miệng anh trai tôi đóng chặt như cửa vậy, nếu đề cập đến nhiệm vụ, giết anh ấy thì anh ấy cũng sẽ không tiết lộ chút nào đâu, đừng hỏi."
"Nếu không thì chuốc say anh ấy đi?"
"Muốn chết đến điên rồi?"
"......"
Mấy người lại thương lượng một chút, liên quan đến Tưởng Long cùng Tưởng Nghị đều nói qua một lần, ngược lại là Tưởng Hiểu Hiểu ở thành phố C, gần đây an tĩnh ngoài ý muốn, cho dù Lâm Thành Phong xảy ra chuyện cô ta cũng chưa tới biểu đạt một chút quan tâm cùng thiện ý.
"Gần đây Tưởng Hiểu Hiểu đang làm cái gì?"
"Ở công ty, bình thường đi làm đến tan tầm." Tưởng Diễn nói: "Thời kỳ căng thẳng, cô ta cũng không dám xằng bậy."
- --
Từ sau khi vòng cổ bị trộm, Tưởng Hiểu Hiểu vẫn luôn cực kì sợ hãi, vừa tức vừa hận, vì sao Tưởng Nghị thối tha muốn đối nghịch với cô? Vì sao lại muốn trộm bản ghi âm? Lại lo lắng bản ghi âm bị anh ta giao cho cảnh sát, cô sẽ bị điều tra, sẽ mất đi tất cả những gì của hiện tại!
Chỉ là sự tình đã qua mấy ngày, tất cả đều an an tĩnh tĩnh, chuyện cô lo lắng cũng chưa phát sinh, cô lại không khỏi yên tâm hơn, nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại nghi hoặc, vì sao bắt được chứng cứ, đối phương lại không hề có hành động gì? Rốt cuộc Tưởng Nghị suy nghĩ cái gì?
Cứ suy nghĩ như thế, nhưng thật ra cô không dám nhắc lại chuyện Tô Anh, cho nên khi Tô Anh cùng Lâm Thành Phong bị tai nạn xe cộ, cô thấy vui vẻ ngoài ý muốn, chỉ là nghe thấy bọn họ căn bản cũng không chịu thương tích gì, tâm tình vui vẻ của cô nháy mắt ngã xuống đáy cốc.
Lúc ấy là ba xe chạm vào nhau, tình huống cực kì nghiêm trọng, sao có thể không có việc gì? Chuyện này cũng quá kỳ quái!
Nhưng rốt cuộc cô không dám ở thời điểm mấu chốt này đi nhắc người ta nhớ đến mình, chỉ kẹp chặt cái đuôi làm người, an an tĩnh tĩnh đi làm.
Nhưng mà cô không nghĩ tới chính là, ngay sau buổi tối Lân Thành Phong bị tai nạn xe cộ, Tưởng Long gọi điện thoại tới, bảo cô trở lại đế đô một chuyến, có việc gấp.
Việc gấp gì?
Tưởng Long: "Sự tình trọng đại, gặp mặt nói chuyện."
Tưởng Hiểu Hiểu nhìn bóng đêm nồng đậm ngoài cửa sổ, trong lòng đột nhiên dâng lên bất an nghiêm trọng, Tưởng Long là chuyện gì? Yêu cầu cô trở về?
- --
Sau khi Lâm Thanh Phong ngủ, Tô Anh mới thật cẩn thận rời khỏi phòng bệnh. Thời điểm cô đi ra ngoài, thấy Dương Thanh chờ bên ngoài, cùng với Triệu Vũ, Đào Nhiên và Tưởng Diễn.
Cô ngạc nhiên: "Sao mọi người lại không đi vào?"
Đào Nhiên nhún nhún vai: "Tiểu Lâm Tử gần đây có chút cậy sủng mà kiêu, không muốn phản ứng với cậu ấy."
Tưởng Diễn cười một tiếng, rất là tán đồng mà gật gật.
Triệu Vũ mặt vô biểu tình.
Tô Anh mỉm cười, nghĩ thật sự cô dỗ rất lâu, Lâm Thành Phong mới miễn cưỡng tha thứ cô, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt nhìn cô vẫn rất bất mãn.
Sau khi thăm Lâm Thành Phong, vẫn là Triệu Vũ đưa cô trở về tiệm hoa tươi.
Anh giống như có tâm sự, thời điểm lái xe vẫn luôn rất an tĩnh, không giống như vừa rồi, luôn là không có việc gì sẽ trêu chọc cô làm cho cô cười. Tô Anh nhìn anh, nói: "Là Triệu Sùng Sơn......?"
Triệu Vũ: "Sau khi điều tra rõ chuyện Triệu Sùng Sơn, anh sẽ cho em đáp án."
Tô Anh liền gật gật đầu: "Được."
"Tô Anh." Anh nói, "Vì sao em tiếp nhận Khương Tứ? Đừng nghĩ gạt anh, sau khi tai nạn xe cộ thái độ của em chuyển biến 360 độ, lúc ấy Tiểu Lâm Tử còn nằm ở bệnh viện, em nói với anh không có nguyên nhân gì, thật coi anh là đứa ngốc sao?"
Tô Anh nhấp miệng cười, "Cũng là một lần sinh tử, phát hiện trong lòng mình muốn vẫn là người kia, cho nên quyết định trọng sinh ở bên nhau?"
Triệu Vũ đột nhiên đập tay lái, "Mẹ! Nếu em thật sự nghĩ như vậy, tối hôm qua nên tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía mới đúng, em chịu được phòng không gối chiếc để Khương Tứ ở dưới lầu đợi một suốt đêm?"
"...... Là vì?"
"Vì cái gì? Bởi vì trong đầu Khương Tứ có hoàn chỉnh các cảnh trong mơ của hai người?" Sắc mặt anh xanh mét, hàm dưới gắt gao cắn chặt!
Két ——
Xe dừng lại ở ven đường.
"Bé hoa nhài, nếu em thích Khương Tứ, vậy hai người cùng ở bên nhau anh sẽ không nói gì! Nhưng nếu em là vì cái gọi là chân tướng, em tin hay không ông đây thật sự muốn đánh gãy chân em?!"
"Ha ha, anh lợi hại mà, lấy bản thân làm vốn?"
Tô Anh nghĩ, thật ra cô là người rất vô dụng, đời trước vô dụng, che đậy cũng không được, cô vẫn không có gì tiến bộ.
Triệu Vũ thấy cô gái nhỏ trầm mặc, trong lòng lại buồn lại đau, anh bực bội xoa đầu, nói: "Trong mộng của em thật sự không có anh? Khẳng định là có anh, đúng hay không?"
Tô Anh ngoài ý muốn nhìn anh, thế nào lại chuyển đề tài......
"Anh ở trong mộng của em là một hoa hoa công tử sao? Nữ nhân vờn quanh bên người, cho nên em cho rằng anh sẽ không thật tình với em, không yên tâm về anh, đúng không?" Anh nói: "Trong mộng của em có anh."
Anh cười: "Bé hoa nhài, em nói cho anh nghe một chút đi, đừng sợ anh cũng có thể mơ thấy? Em có thể ép buộc chính mình, chẳng lẽ còn sợ nói thật với anh mấy câu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.