Tiệm Hoa Của Tô Anh

Chương 156: Biến mất một đêm




Edit: Bạc
Beta: Mun
Lâm Thành Phong là người đầu tiên phát hiện ra Tô Anh không có ở đây, anh quay trở vào tiệm hoa, phát hiện ra ở trên lầu hay dưới lầu đều không có một bóng người, lúc đầu còn tưởng Tô Anh đi ra ngoài chút thôi, nhưng anh đợi hồi lâu sau cũng không thấy Tô Anh về, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy, lúc này mới cảm thấy không đúng, lập tức chạy ra ngoài hỏi bảo vệ Tô Anh ở đâu?
Bảo vệ còn mờ mịt hơn anh: "Không phải Tô tiểu thư vẫn còn ở trong nhà sao?"
Phản ứng đầu tiên của Lâm Thành Phong là: Không xong, Tô Anh lại môt mình ra ngoài chơi! Lần trước cô rõ ràng đã đồng ý với anh là không đi lung tung bên ngoài! Cô nhóc nhỏ xấu xa này lại không nghe lời!
Anh định đánh yểm trợ, giấu diếm chuyện này cho cô, nhưng người bảo vệ kia đã lập tức phản ứng ra rằng Tô Anh đã không còn ở nhà, lập tức kinh hoàng liên lạc tìm kiếm khắp mọi nơi, không đợi Lâm Thành Phong dặn dò cái gì, tin tức đã bay đến tai Khương Triết.
Chuyện này không xong rồi.
Lưu Vận tan tầm về, liền thấy sự hoang mang rối loạn của Lâm Thành Phong, cô đã sớm biết việc Lâm Thành Phong dọn đến nhà Tô Anh ở, nghe nói có người sẽ xuống tay gây nguy hiểm cho Tô Anh, anh ấy liền không yên tâm, nên mới tới đây ở.
Thật ra đối với việc Lâm Thành Phong đối xử tốt với Tô Anh như vậy, tất cả đều khiến Lưu Vận cảm giác anh đối tốt với Tô Anh như vậy thì có phải nằm trong phương diện nào đó rồi hay không? Đừng nói cô, ngay cả mẹ của cô đều cảm giác y như vậy, nhưng cô nhìn ánh mắt sạch sẽ của Lâm Thành Phong khi nhìn Tô Anh, hình như không có tình yêu nam nữ gì cả, có vẻ như đã biến Tô Anh thành cô em gái nhỏ để thương yêu rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Lưu Vận nghi ngờ hỏi.
Lâm Thành Phong quay đầu lại thấy Lưu Vận, thở phì phì, lạnh lùng hừ một tiếng: "Con nhóc xấu xa Tô Anh kia lại lén lút trốn chúng tôi chạy ra ngoài rồi."
Lưu Vận bất ngờ a một tiếng: "Nói là Tô Anh đi ra ngoài, vậy thì có lẽ nào cậu ấy muốn ra ngoài cho đỡ buồn, chắc là không có việc gì đâu?"
"Đương nhiên không có việc gì là tốt, chỉ là gần đây cô ấy rất dễ gặp nguy hiểm, cô ấy đi ra ngoài đương nhiên là nên có người bảo vệ mới được... một mình cô ấy... Chúng tôi đều không yên tâm!"
"Gọi điện thoại thì sao? Để tôi gọi điện thoại hỏi cậu ấy một chút, hỏi cậu ấy đang ở đâu, nhanh chóng trở về nhà."
"Gọi rồi, không ai bắt máy." Không có khả năng Tô Anh sẽ không bắt máy của anh, huống chi anh đã gọi hai cuộc, nếu cô ấy trốn ra ngoài chơi cũng không có khả năng trốn tránh anh như vậy, nghĩ đến vậy, có vẻ như đã thật sự xảy ra chuyện rồi?
Lâm Thành phong có chút sốt ruột, ở bên kia Khương Triết và Triệu Vũ nghe nói đến chuyện không thấy Tô Anh đâu, đã lập tức chạy đến.
Sắc mặt hai người xanh mét, Khương Triết xoa cái trán, quả nhiên anh không nên mềm lòng, càng không thể bởi vì giấc mơ kia mà mềm lòng với cô, lần thứ nhất lừa gạt quá dễ dàng, lần thứ hai liền không hề cố kị gì cả, tuỳ tiện chạy ra ngoài!
Triệu Vũ không biết Tô Anh đã trốn ra ngoài một lần, giờ nghe Lâm Thành phong ấp úng kể lại, trong nháy mắt tức giận đến mức muốn đánh cái mông của Tô Anh!
Nghe được tin, ngay cả Đào Nhiên và Tưởng Diễn cũng chạy đến.
So sánh dáng vẻ khó thở của Khương Triết và Triệu Vũ, ngược lại Đào Nhiên đã thông minh mà phân tích ra: "Tôi cảm thấy từ sau khi kể về giấc mơ kia, bé hoa nhài đã không quá tin tưởng chúng ta, đặc biệt là Khương Tứ, cậu đã tổn thương em ấy quá sâu sắc, nên em ấy rất phòng bị cậu, cũng không ỷ lại vào cậu như trước kia; còn Triệu Nhị, nếu đúng là Tưởng Hiểu Hiểu động tay, nói ra cậu cũng rất vô tội, nhưng chính xác thì các cậu đều là nguyên nhân."
Tưởng Diễn nói: "Có lẽ còn có tôi."
Thật ra khi căn cứ lời nói của Tô Anh, lại liên hệ với tình huống bây giờ, Tô Anh có thể nghĩ đến những suy đoán đó, thì sao bọn họ lại không nghĩ ra được chứ?
Lâm Thành Phong nghe xong, nhìn sắc mặt xanh mét của Khương Triết và Triệu Vũ, bất đắc dĩ nói: "Đó là tương lai trong mơ của Anh Anh, còn chưa có phát sinh, thì chúng ta có thể ngăn cản."
Khương Triết nghe vậy thì nheo nheo mắt, chỉ là giấc mơ báo trước tương lai thôi sao? Từ sau khi giấc mơ càng ngày càng rõ ràng, anh không dám còn nghĩ đến những suy đoán đó nữa.
Đêm qua, anh lại mơ thấy Tô Anh, cô ở bệnh viện một tháng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy thì thân thể cô nhanh chóng gầy xuống, cô vẫn nhỏ xinh tinh tế, hiện giờ gầy đi, vòng eo vốn là một vòng tay có thể ôm hết nhưng giờ chỉ cần một bàn tay của anh cũng có thể bao trùm hoàn toàn, có thể xem xương quai xanh giống như xương sườn, thịt trên mặt cũng giảm xuống, càng khiến mặt cô trở nên nhỏ hơn.
Ban đêm anh ôm cô ngủ, rất sợ dùng sức quá nhiều mà bẻ hỏng cô.
Anh nhớ rõ lúc cô vô tình quên cái gì đó, bàn tay nhỏ bé muốn chạm cái bụng, nhưng nó trống rỗng, lúc ấy mặt cô sẽ lộ ra bi thương khiến anh đau lòng không dứt.
Cô trở nên cực kì bất an, thiếu cảm giác an toàn cực độ luôn khiến cô bừng tỉnh từ trong giấc mộng, có khi còn mất ngủ, sau khi tỉnh lại đều nắm chặt quần áo của anh không buông, anh biết cô nhớ đến đứa bé, như thế nào cũng không buông xuống được, đáng thương đến mức khiến anh đau lòng, anh hôn môi cùng gương mặt cô, mong có thể an ủi cô, đau chịu không đủ.
Vật nhỏ bây giờ, luôn làm anh nhớ tới cô lúc đó, thật sự bây giờ cô cũng bất an, chỉ là nhìn có vẻ cô càng thêm kiên cường hơn trước kia, càng dũng cảm hơn, có vẻ như cô đã không còn bé hoa nhài trốn trong lồng ngực anh tìm kiếm an ủi và cảm giác an toàn... Nhưng anh vẫn mãi không an tâm, vẫn sợ đau cô, thương cô như trước.
- --
Tô Anh có chút lo lắng, đã lâu như vậy mà cô không về chỉ sợ Lâm Thành Phong về đến nhà sẽ lo lắng gần chết, đến lúc đó chuyện cô trốn ra ngoài cũng bị lộ ra, đâu biết tự nhiên Tưởng Nghị lại từ bên ngoài trở về, biểu cảm có chút lãnh khốc.
"Khương Tứ này quả nhiên thần thông quảng đại." Anh cười lạnh nói.
Một tiếng trước Tô Anh đã tỉnh ngủ, bây giờ cô còn đang nghe ghi âm, nghe vậy nói: "Khương Triết tới rồi?"
Tưởng Nghị ngồi lên mép giường, điểm điểm lên chóp mũi xinh xắn của cô gái nhỏ, cười: "Đúng vậy, cậu ta tới tìm em. Rất vui sao?"
"Không có."
"Hừ."
Tưởng Nghị tịch thu lại vòng cổ, nói: "Anh Anh, tạm thời cái này không thể cho em giữ, chờ anh tìm được chân tướng, em muốn cái gì, anh cũng đều cho em."
Tô Anh nhìn vòng cổ bị Tưởng Nghị cho vào túi tiền, nói: "Anh muốn đi tìm chân tướng gì chứ? Nếu anh muốn tìm chân tướng từ trong tay Tưởng Long và Tưởng Hiểu Hiểu, chỉ cần tống bọn họ vào cục cảnh sát, hẳn là bọn họ sẽ thành thật khai báo?"
Tưởng Nghị: "Sẽ không như vậy, nếu thật sự chỉ đơn giản như thế, anh cần gì phải phí sức đối phó với bọn họ lâu như vậy?"
Tô Anh nghĩ nghĩ, nói: "Chẳng lẽ anh đi tìm chứng cứ hay manh mối gì sao? Chỉ có hai người họ biết?"
Tưởng Nghị cười như không cười, xoa xoa đỉnh đầu ấm áp của Tô Anh: "Ngoan, đừng nói theo lời anh."
Tô Anh: "..."
Tưởng Nghị cầm áo khoác Tô Anh, mặc vào cho cô, ngón tay của cô bị thương, bàn tay to của anh chui vào ống tay áo, cầm bàn tay nhỏ của cô để mặc quần áo vào, dáng vẻ nghiêm túc nhíu mày làm người khác tưởng anh đang làm một việc trọng đại gì đó.
Mặc tốt quần áo rồi, Tô Anh ngồi lên mép giường, mang giày vào, nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tưởng Nghị khom lưng bế cô lên, đi ra ngoài, anh nhíu mày, nhìn tâm trạng có vẻ không tốt: "Đổi nơi khác, nơi này bị lộ rồi."
Tô Anh: "Tôi nghĩ hẳn là anh nên buông tôi ra, để tôi trở về."
Tưởng Nghị: "Ha hả. Tin anh ném em xuống đất không?"
Tô Anh: "..."
Tưởng Nghị: "Thật sự tin sao? Nhưng anh luyến tiếc ném bé hoa nhài xinh xắn này lắm, anh đau lòng không kịp đấy."
Tô Anh trầm mặc: "Anh im miệng đi."
- --
Tô Anh được Tưởng Nghị đặt ngồi vào ghế lái phụ, nhìn thoáng qua giống như một chiếc xe con cổ xưa, ngoài trừ sạch sẽ, nhìn qua vô cùng bình thường, không nổi bật tí nào.
Anh mang theo cô một đường đi về hướng Đông, cô dựa trên cửa sổ, nhìn sắc trời đang dần tối bên ngoài ô cửa sổ.
Bàn tay người đàn ông xoa xoa đầu cô: "Mệt thì ngủ đi."
Tô Anh nói: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Tưởng Nghị: "Nơi nào không quan trọng, quan trọng là chúng ta ở bên nhau."
Cô nhịn không được trợn trắng mắt.
Cuối cùng cũng không chống cự được cơn buồn ngủ và sự mỏi mệt của cơ thể, cô rất nhanh đã đi vào giấc ngủ, chỉ biết trong cảm giác mê mang nặng nề chiếc xe vẫn phóng như bay trên đường, chưa dừng lại bao giờ.
Thật ra cô có chút không hiểu, không hiểu vì sao Tưởng Nghị lại mang cô đi theo, anh là người có vẻ như lạnh nhạt tuyệt tình, nhưng khi họng súng đen tuyền quay về phía cô, anh lại xoay người che chở cô, cô thật sự không hiểu rõ anh.
Lúc Tô Anh tỉnh lại, đã là sáng sớm ngày hôm sau, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào, chiếu vào khiến đôi mắt cô đau nhói, không chỉ đôi mắt, cơ thể của cô cũng đau nhức, khó chịu.
Cô còn ở bên trong xe, ghế nằm được hạ ngang xuống, cô nằm rúc thành một không gian nho nhỏ mà ngủ qua một đêm, trên người có đắp một cái áo khoác đen của đàn ông.
"Tỉnh rồi?"
Ngón tay của người đàn ông đem tóc vướng trên gương mặt hồng nhuận của cô gái nhỏ vén qua sau tai, anh nằm nghiêng, một tay chống đầu nhìn cô, mà anh chỉ mặc một lớp áo sơ mi mỏng, áo sơ mi của anh giờ phút này nhìn rất nhăn nhúm, một cúc áo mở ra, lộ ra hầu kết và xương quai xanh tinh xảo.
Tô Anh ngồi dậy: "Đây là đâu?"
Tưởng Nghị cũng ngồi dậy, cười: "Em đoán đi."
Tô Anh nhíu mày, dụi dụi mắt, lại nhận ra bàn tay mình có gì đó không đúng, cúi đầu, vậy mà thấy mười ngón tay của cô và người đàn ông nắm lại vào nhau, bàn tay của anh rất lớn, dáng vẻ nắm tay bên nhau này giống như kiểu nắm tay của người lớn và trẻ em, bởi vì nắm rất chặt, thế nên Tô Anh gắng sức cũng không giằng ra được chút nào!
"Tưởng Nghị!"
"À."
Thế nhưng anh cũng rất thành thực mà buông ra, không biết nắm tay bao lâu rồi, Tô Anh cảm thấy tay mình hơi dính dấp khó chịu.
Tô Anh muốn mở cửa xuống xe, lại bị người đàn ông kéo cánh tay quay về, anh trả lại di động cho cô: "Anh cho em gọi điện thoại."
Cô bất ngờ lại nghi hoặc, cầm di động xuống xe xong mới phát hiện, hoá ra cô còn nghĩ cô đã rời khỏi thành phố C, nhưng mà cuối cùng lại quay về trước cửa nhà cô, trong lúc cô còn đang kinh ngạc, người đàn ông đã lái xe rời đi, rất nhanh đã biến mất nơi đầu đường, không thấy bóng dáng.
- --
Tô Anh tự mình trở về sau khi biến mất một đêm, Triệu Vũ lái chiếc xe máy của Lâm Thành Phong quay trở về trước Khương Triết một bước, hình như sắc mặt của anh xanh mét, một bên vẫn còn đang nói chuyện với Lưu Vận, vậy mà tay kia đã gắt gao ôm chặt cô vào trong ngực, từng chút từng chút siết chặt, dữ dằn rống lên bên tai cô: "Mẹ nó, ông đây muốn đánh gãy chân chó của em!"
Phóng đãng lại thô bạo, Lưu Vận nuốt nước miếng bi ai thay Tô Anh.
Mấy người đàn ông kia gấp gáp trở thành cái dạng gì, tối hôm qua cô ấy đã tận mắt thấy, nếu lúc trước cô còn hoài nghi họ đối với Tô Anh có thật tình hay không, hiện giờ lại vô cùng tin tưởng.
Tô Anh cũng cảm thấy vô cùng có lỗi, cô vỗ nhẹ trên lưng Triệu Vũ: "Rất xin lỗi, lại làm anh lo lắng."
Cô ngẩng đầu, thấy Khương Triết ở đằng sau.
Ánh mắt người đàn ông u ám, không thể đoán trước được điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.