Tiệm Đồ Cổ Á Xá

Chương 1: Váy Chức Thành




Cổ vật trong tiệm đồ cổ Á Xá,
mỗi một thứ đều có câu chuyện của riêng mình,
cất giữ rất nhiều năm,
không có ai lắng nghe,
nhưng chúng đều đang chờ đợi.

1

Năm 694, Phòng Châu.
Lý Khỏa Nhi giận dữ ngồi xổm ở hoa viên trong hậu viện. Cô bé mười tuổi ăn vận như một cậu con trai, áo đen vải thô, tóc rẽ sang hai bên, trên đỉnh đầu túm thành hai túm giống như hai chiếc sừng dê, tóc tai chải chuốt cũng giống như con trai. Nếu như người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ khen thầm một câu đứa bé này đẹp quá, lanh lợi có phước giống như đồng tử theo hầu Quan Âm Bồ Tát.
Khi Lý Trọng Nhuận tìm tới đây, bắt gặp một đứa bé dù bẩn thỉu nhưng lại toát ra nét vô cùng đáng yêu. Cậu không nén được bật cười, cảm thấy tiểu muội của mình quả thực vô cùng thú vỊ Mặc dù cậu chỉ hơn Lý Khỏa Nhi hơn hai tuổi nhưng năm nay đã có dáng dấp của một cậu thiếu niên, thân hình cao hơn Lý Khỏa Nhi nhiều, dễ dàng nhấc bổng cô bé đang ngồi dưới đất này lên.
Lý Khỏa Nhi giật mình, giãy giụa một hồi, thấy đó là huynh trưởng mình bèn vang giọng gọi: "Trọng Chiếu ca ca!".
Lý Trọng Nhuận sợ cô bé ngã nên vội buông tay, đỡ cô bé đứng yên trên mặt đất, chau mày nói: "Ta đã nói với muội bao nhiều lần rồi, ta đã đổi tên thành Lý Trọng Nhuận. Trước đây muội còn nhỏ ta không yêu cầu muội. Hôm nay là sinh nhật muội, muội cũng mười tuổi rồi, sau này phải chú ý thay đổi cách gọi đấy".
Lý Khỏa Nhi chưa từng thấy anh trai mình nghiêm túc như thế này bao giờ. Lý Trọng Nhuận vốn là dòng dõi con nhà đế vương, vừa sinh ra đã được phong là hoàng thái tôn, mặc dù sau này đã bị giáng làm thứ dân như phụ thân nhưng bẩm sinh đã có khí chất hoàng gia, trưởng thành theo năm tháng, càng khiến người khác không thể coi thường.
Lý Trọng Nhuận quả thật hơi tức giận, cậu biết nếu mình không nặng lời e rằng tiểu muội nghịch ngợm tinh quái này sẽ chỉ coi là những lời gió thoảng qua tai như trước đây mà thôi. Nhưng cậu nghiêm mặt chưa được bao lâu đã phát hiện ra khuôn mặt đáng yêu trắng sáng như ngọc của tiểu muội đã xị xuống. Cậu hét thầm một tiếng "Hỏng rồi", quả nhiên thấy trong đôi mắt long lanh kia như có một làn hơi nước mờ ảo và nước mắt bắt đầu rơi lã chã. Mặc dù biết mười phần thì có tới chín phần là giả vờ khóc nhưng như thế cũng đủ khiến lòng cậu thắt lại, cậu vội ôm cô bé như con khỉ con này vào lòng nhẹ nhàng an ủi.
"Trọng Chiếu ca ca là tên đáng ghét... hu hu...", ngày hôm nay Lý Khỏa Nhi vốn đã có nhiều phiền muộn bây giờ giống như đã tìm được ngọn nguồn để trút giận liền túm lấy áo của Lý Trọng Nhuận mà khóc òa lên.
Lý Trọng Nhuận vô cùng ăn năn, vỗ vỗ bờ vai gầy nhỏ của tiểu muội, thở dài giải thích: "Tiểu muội, muội đang trách cha mẹ hôm nay không tổ chức sinh nhật cho muội à? Hôm nay người trong kinh thành tới, cha mẹ không có tâm trạng đâu mà bày vẽ cho muội". Đâu chỉ không có tâm trạng, Lý Trọng Nhuận nghĩ tới cảnh phụ thân nghe thấy tin có sứ giả từ kinh thành đến thì chẳng còn dũng khí bước ra khỏi cửa đón tiếp, lo lắng đi đi lại lại trong phòng, có lẽ thậm chí còn muốn tự tử. Mỗi lần có người từ kinh thành tới là vở kịch này lại diễn, cũng may có mẫu thân nhẫn nại ở bên khuyên bảo nếu không phụ thân không thể gắng gượng được qua bao nhiêu năm như vậy.
Lý Khỏa Nhi đương nhiên biết rõ người từ kinh thành tới là có ý gì, ngay lập tức tiếng khóc cũng nhỏ đi vài phần, trong vòng tay huynh trưởng, cô bé khóc thút thít hỏi chuyện: "Tại sao... tại sao không được gọi là Trọng Chiếu ca ca nữa? Tại sao phải đổi tên chứ?".
Lý Trọng Nhuận nghe xong sững người nhưng bật cười. Có lẽ do song thân luôn không để tâm tới đám trẻ này nên khi trước lúc cậu đổi tên, phụ thân chỉ tiện miệng nói một câu, cậu đồng ý, cô em gái Tiểu Tiên Huệ dù không hiểu nhưng cũng âm thầm đồng ý, chỉ có Tiểu Khỏa Nhi khăng khăng không chịu đổi xưng hô, cậu cũng lơ là không nói cho cô bé nguyên nhân. Lý Trọng Nhuận không đáp mà hỏi ngược lại: "Tiểu Khỏa Nhi, tại sao lại kiên trì không đổi xưng hô thế? Tỉ tỉ của muội đã đổi xưng hô từ lâu rồi".
Lý Khỏa Nhi nghe thấy Lý Trọng Nhuận nhắc tới tên Lý Tiên Huệ, cô bé lại càng giận dữ hơn, định giãy giụa ra khỏi vòng tay huynh trưởng nhưng huynh trưởng khỏe hơn. Lý Khỏa Nhi giằng co một hồi, đành ngoan ngoãn giữ yên tư thế cũ, hậm hực nói: "Đừng đổi tên mà, đổi tên rồi giống như đổi cả ca ca vậy".
Lý Trọng Nhuận im bặt tiếng cười, không ngờ tâm tư của tiểu muội lại nhạy cảm như vậy, mặc dù trong lòng không cho là như vậy nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích: "Tại sao muội lại nghĩ như thế? Ca ca vẫn ở đây còn gì? Chỉ là đổi cách xưng hô thôi".
"Không giống! Tiên Huệ tỉ tỉ từng nói, cái tên là món quà đầu tiên cha mẹ ban cho con cái, là sự tồn tại vô cùng quan trọng". Lý Khỏa Nhi ngước đầu lên, giọng phản bác đanh thép. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vẫn còn vệt nước mắt, bây giờ đôi mắt đỏ như thỏ con đang trợn trừng, nhưng lại vô cùng đáng yêu. Không lâu sau cô bé lại òa khóc, tâm trạng vô cùng tồi tệ nói: "Nhưng tên của Tiên Huệ tỉ tỉ hay như vậy, muội chỉ được gọi là Khỏa Nhi... Trọng Chiếu ca ca, có phải muội được nhặt về không?".
Hóa ra đây mới là trọng điểm, Lý Trọng Nhuận nghe xong dở khóc dở cười, rút chiếc khăn tay trong người ra, cúi đầu cẩn thận lau sạch vệt nước mắt và đất bẩn trên mặt Lý Khỏa Nhi, trịnh trọng nói: "Khỏa Nhi, muội được mẫu thân sinh ra trên đường đến Phòng Châu, lúc ấy chúng ta chẳng có lấy một tấm tã lót, phụ thân đã cởi áo trên người ra đích thân bọc muội lại, vì thế muội mới tên là Khỏa Nhi, thực ra đấy chính là thể hiện tình yêu của cha mẹ dành cho muội rồi".
Nghe giọng nói dịu dàng của huynh trưởng, Lý Khỏa Nhi từ từ ngừng khóc, mở to đôi mắt trong veo mới được gột rửa bằng nước mắt, không nói gì cả.
Hóa ra cô bé được sinh ra vào lúc chẳng ai mong đợi, cô vốn không thể nào so bì được với Tiên Huệ tỉ tỉ mà... Khỏa Nhi, Khỏa Nhi... mỗi lần gọi tên cô liệu có phải phụ thân sẽ nhớ lại quãng thời gian bi thảm khốn khó trong quá khứ không?
Lý Khỏa Nhi xụ mặt xuống, ánh sáng trong đôi mắt từ từ tối sầm lại.
Lý Trọng Nhuận không phát hiện ra tâm trạng của cô bé còn tồi tệ hơn trước, thấy cô bé cuối cùng cũng yên tĩnh lại câu liền dắt tay cô bé tới chái nhà thay quần áo. Hôm nay là sinh nhật lần thứ mười của tiểu muội, dù gì cũng không thể để tiểu muội ăn vận như nam nhi được nữa. Hơn nữa từ nay về sau cũng không được như vậy, nếu không tiểu muội ngày một lớn, án mặc như vậy còn ra thể thống gì nữa?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng khi lên tiếng Lý Trọng Nhuận lại tiếp tục nói chủ đề cũ: "Ta đổi tên không phải vì không tôn trọng món quà cha mẹ dành cho mình, mà bởi vì tên của ta trùng âm với tên mới của hoàng tổ mẫu, vì kỵ húy nên phải đổi". Hoàng tổ mẫu của họ có tên là Chiếu, cái tên đồng âm như vậy đương nhiên phải đổi đi rồi.
Lý Khỏa Nhi lần này không hỏi tiếp nữa, mặc dù cô bé chưa từng gặp vị hoàng tổ mẫu này nhưng qua những lời nói của phụ thân mẫu thân cô bé cũng đã cảm nhận được sâu sắc sự uy hiếp của hoàng tổ mẫu. Lý Khỏa Nhi suy nghĩ kỹ lưỡng một hồi, cô phát hiện ra huynh trưởng nhà mình đổi tên từ bốn năm trước, vậy có nghĩa là vị hoàng tổ mẫu này đã xưng đế bốn năm trước rồi.
Hóa ra nữ tử cũng có thể làm hoàng đế.... Suy nghĩ này cũng chỉ vụt qua trong đầu Lý Khỏa Nhi, tuổi nhỏ như cô bé vẫn chưa thể tưởng tượng được cô của tương lai sẽ gần với vị trí này như thế nào, gần tới mức chạm tay là với tới. Cô của bây giờ quan tâm tới những chuyện khác hơn.
Lý Khỏa Nhi ngoan ngoãn đi theo huynh trưởng xuyên qua hậu viện, hoa viên trong hậu viện này đã biến thành vườn rau, mẫu thân của cô cũng đích thân ra vườn trồng ít rau xanh để bổ sung cho bữa ăn. Nơi bọn họ ở còn tồi tàn hơn, miễn cưỡng có thể coi là mấy gian nhà rách nát có thể chắn gió che mưa, có thêm hai nô bộc từ trong cung tới nữa. Có điều bây giờ người từ kinh thành tới, hai người nô bộc đã ra tiếp đón, Lý Trọng Nhuận đích thân xuống bếp đun nước nóng, sau đó tìm mấy bộ quần áo sạch sẽ rồi trở về chái nhà.
Nhưng cậu không ngờ phản ứng của tiểu muội lại dữ dội như vậy, nhìn thấy quần áo trong tay cậu liền quay ngoắt mặt đi, lạnh lùng nói: "Muội không mặc".
Lý Trọng Nhuận kiên nhẫn dỗ dành: "Khỏa Nhi ngoan nào, bộ quần áo này rất sạch sẽ, hơn nữa hôm nay muội cũng mười tuổi rồi, lẽ nào sau này đều mặc quần áo nam nhi sao? Muội có muốn được gả đi không đấy?".
Lý Khỏa Nhi nghiến răng hạ giọng nói: "Muội không mặc đồ cũ của người khác". Cô bé nói xong khóe mắt đã đỏ hoe, nhưng lần này dù có nói gì cũng nhất định không để nước mắt rơi xuống, cô ngoan cường ngẩng đầu lên, cố nén dòng lệ.
Lý Trọng Nhuận sững người, lúc này cậu mới nhớ ra mình đang cầm quần áo của Lý Tiên Huệ trong tay. Cả nhà họ bị giáng xuống Phòng Châu, mặc dù không bị giam cầm nhưng cũng không được tùy tiện xuất đầu lộ diện ở bên ngoài, đương nhiên cũng cấp cho bọn họ chút ngân lượng. Tiền mua quần áo bị những kẻ xấu xa nuốt mất, đến tay họ chỉ còn lại chút xíu, nên đâu có đủ tiền mua nổi quần áo mới. Có lúc trong những ngày đông giá lạnh căm căm thậm chí họ còn chẳng có đủ quần áo chống chọi với cái lạnh.
Lý Trọng Nhuận không cho rằng Lý Khỏa Nhi đang nổi giận vô cớ, khi còn nhỏ cậu từng được sủng ái vô vàn, vào ngày cậu đầy tháng, Cao Tông tổ phụ đã đại xá thiên hạ, khi cậu một tuổi liền đích thân phong cậu làm hoàng thái tôn, mở phủ phong quan tước. Mặc dù ký ức thuở ấu thơ đã không còn rõ ràng nhưng Lý Trọng Nhuận biết phụ thân của mình đã từng làm hoàng đế, nếu không phải hoàng tổ mẫu thì bây giờ có lẽ cậu là thái tử điện hạ tôn quý nhất của đường triều, và tiểu muội của cậu cũng là công chúa được cậu yêu thương nhất.
Suy nghĩ này mới vụt lên trong đầu, Lý Trọng Nhuận đã phải ép bản thân chôn giấu nó ở nơi sâu nhất trong lòng mình.
Không được nghĩ tới, lòng người không được quá tham vọng nếu không sẽ bị dục vọng nuốt chửng. Cả nhà cậu bây giờ đang sống bình an yên ổn, như thế là tốt hơn bất cứ thứ gì. Mấy năm trước Lục bá phụ của cậu - thái tử bị phế Lý Hiền phải tự vẫn mà chết ở Ba Châu, trong đó có nội tình gì còn ẩn giấu hay không thì Lý Trọng Nhuận không muốn nghĩ cũng không dám nghĩ.
Đưa tay vuốt mái tóc mềm mượt của tiểu muội, Lý đương nhiên có quần áo mới sẽ cho đứa lớn mặc trước, đến khi không mặc vừa nữa sẽ để lại cho đứa nhỏ, nhưng Lý Khỏa Nhi lại không bao giờ mặc lại quần áo cũ của Lý Tiên Huệ, hai đứa nhỏ này giống như sinh ra đã đối nghịch nhau. Lý Trọng Nhuận không ngờ hai đứa còn so bì nhau về chuyện này nữa.
Nhìn kỹ lại bộ đồ nam ni trên người Lý Khỏa Nhi, tâm trạng u ám của Lý Trọng Nhuận như được quét sạch, khóe miệng mỉm cười, cậu nói: "Khỏa Nhi, muội không mặc quần áo cũ của Tiên Huệ, sao lại chịu mặc quần áo cũ của ta?". Trước đây cậu không chú ý, bây giờ mới phát hiện ra quần áo trên người tiểu muội rất quen mắt, chắc là quần áo cũ mấy năm trước của cậu.
Lý Khỏa Nhi lập tức ngại ngùng, ấp úng nói: "Trọng... ca ca và Tiên Huệ tỉ không giống nhau...", lần này cô bé đã nhớ phải đổi cách xưng hô, không nói ra mấy từ đó nữa.
Lý Trọng Nhuận hài lòng mỉm cười, dấp ướt khăn tay lau sạch mặt mũi chân tay cho tiểu muội. Lý Tiên Huệ từ nhỏ đã tự lập, còn Lý Khỏa Nhi do cậu chăm từ nhỏ đến lớn, những việc này cậu đều làm quen rồi.
Sau khi lau sạch sẽ cho Lý Khỏa Nhi, Lý Trọng Nhuận mỉm cười với cô bé: "Khỏa Nhi, ca ca muốn nhìn muội mặc đồ nữ nhi, mặc cho ca ca ngắm được không?".
Lý Khỏa Nhi mím chặt đôi môi hồng hào, giận dữ nhìn chiếc váy hoa liễu áo ngó sen màu xanh lục trên giường, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng gật đầu.
Lý Trọng Nhuận khẽ thở dài trong lòng, thầm nghĩ sau này nhất định phải nghĩ cách kiếm một bộ váy áo xinh đẹp nhất cho Tiểu Khỏa Nhi.
2
Năm 698, Lạc Dương
Lý Khỏa Nhi bất an kéo kéo chiếc váy xanh lót màu vàng nhạt lên, sau khi cả nhà trở về Lạc Dương, chiếc váy ngắn eo cao bó ngực này do ca ca Lý Trọng Nhuận của cô đặc biệt dẫn hai tỉ muội tới phường thêu xuất sắc nhất Lạc Dương đặt may. Trên tà váy còn thêu hình hoa sen, từng khóm từng cụm, có tới bảy tám tầng tà váy, từ trong ra ngoài, từ dài tới ngắn, giống như từng lớp từng lớp cánh hoa sen; hơn nữa vải xếp lớp mà không rườm rà, trái lại rất nhẹ nhàng khiến cho mỗi bước chân đi như có từng làn sóng gợn theo, giống như bước bước nở hoa sen. Trên hai cánh tay của cô còn khoác một tấm khăn choàng bằng lụa màu hồng phấn, màu sắc hài hòa với màu hoa sen trên tà váy, năm nay Lý Khỏa Nhi mười bốn tuổi, dáng dấp đã có nét uyển chuyển, mặc bộ này càng khiến cô thướt tha hơn.
Từ nhỏ tới lớn, cô chưa từng mặc bộ váy nào đẹp như thế này, hơn nữa còn là váy mới! Không phải váy cũ mà tỉ tỉ đã từng mặc!
Mặc dù cô cảm thấy Lý Tiên Huệ đi đằng trước mình đang mặc chiếc váy tay lỡ màu vàng kim, vạt áo đối xứng màu thiên thanh cũng rất đẹp, nhưng cô đã mãn nguyện lắm rồi. Len lén đưa mắt nhìn lên phía trước đã thấy bóng lưng vạm vỡ, anh tuấn của huynh trưởng nhà mình. Hôm nay Lý Trọng Nhuận mặc y phục liền thân màu tím, eo thắt đai ngọc, phối với đai Điệp Tiếp Thất Sự, đầu đội khăn vấn La Sa màu đen, chân đi ủng lục hợp màu đen có họa tiết Như Ý, cậu thiếu niên ngọc thụ lâm phong vừa tròn mười bảy, cho dù đi trên phố cũng đã đủ thu hút ánh mắt nhìn của tất cả mọi người.
(Một loại thắt lưng thịnh hành vào thời Đường Tống, trên đó có treo những đồ vật nhỏ, chỉ quan lại mới được dùng)
Lý Khỏa Nhi không biết gia đình mình bị hoàng tổ mẫu gọi tới Đông Đô Lạc Dương là có ý gì, nhưng thấy phụ thân mẫu thân mặt mày hớn hở, huynh trưởng đang mặc y phục trên người chỉ có hoàng tử mới được mặc, có thể thấy đây là một việc vui mừng.
Lỷ Khỏa Nhi trong lòng nhẹ nhõm bắt đầu thăm dò cung điện xung quanh, sau khi hoàng tổ mẫu của cô xưng đế liền lấy Lạc Dương làm đô thành, gọi là Đông Đô. Cung điện ở Đông Đô Lạc Dương nghe nói giống Đại Minh Cung ở Trường An, cũng có cung điện hình chữ Ao, trước đây là Minh Đường Càn Nguyên điện, còn gọi là Vạn Tượng Thần Cung. Hai bên Đông Tây là cung điện cao lớn giống như chim đang sải cánh bay, điện đường cao vút sừng sững chọc thẳng vào mây xanh. Sau khi vào thành Lạc Dương, Lý Khỏa Nhi luôn ngóng nhìn về nơi này, cuối cùng hôm nay cũng được vào cung, cô không nỡ chớp mắt, chỉ sợ nhìn thiếu chỗ này chỗ kia là chẳng thể nhìn thấy được nữa.
Lý Tiên Huệ quan sát cô nãy giờ khẽ chau mày, dừng lại vài bước nhỏ giọng đe nẹt bên tai cô: "Khỏa Nhi, đừng diễn bộ dạng quê mùa như thế nữa, sau này chúng ta còn phải sống ở đây đấy". Ngụ ý của Lý Tiên Huệ là nếu muốn ngắm nhìn thì sau này có thể ngắm thỏa thích.
Lý Khỏa Nhi giật mình che miệng hỏi: "Hả? Sau này chúng ta sống ở đây?".
Lý Tiên Huệ bị bộ dạng ngốc nghếch của Lý Khỏa Nhi làm cho tức chết, lén lút bẹo chút thịt mềm ở eo cô bé, khẽ quở trách: "Muội này! Tối qua chỉ biết chăm chăm mặc chiếc váy xanh của muội thôi, quả nhiên những lời phụ thân dặn dò không lọt vào tai chút nào".
Lý Khỏa Nhi vốn sợ bị cù léc nên luôn miệng xin tha, mặc dù hai tỉ muội từ nhỏ đã đối nghịch nhau nhưng dù sao tuổi tác tương đương nên nhiều năm trôi qua tình cảm trở nên tốt đẹp, còn đôi ba ngày lại có một trận cãi cọ nhỏ là điều khó tránh khỏi. Lý Trọng Nhuận đi trước nghe thấy tiếng cười đùa của hai tỉ muội, quan tâm quay lại nhìn xem sao rồi lại bật cười quay đầu đi.
Không phải tối qua Lý Khỏa Nhi không chú ý nghe, chỉ là không để tâm mà thôi, bây giờ nhớ lại lập tức miệng lưỡi lanh lợi đáp trả: " Sau này Tiên Huệ tỉ chưa chắc đã sống ở đây đâu. Muội nhớ phụ thân nói, hình như định gả tỉ cho con trai nhà Vũ gia mà".
Lý Tiên Huệ nghe vậy liền đỏ bừng mặt, nhưng cũng biết đây là việc có thể xảy ra. về gã Vũ Diên Cơ nhà Vũ gia được hứa hôn với cô kia, mấy ngày trước cô cũng lén lút nhờ huynh trưởng xem giúp xem thế nào, được đánh giá rất cao nên cô cũng yên lòng. Nhưng Lý Tiên Huệ không quen với vẻ mặt thoải mái trêu đùa thế này của Lý Khỏa Nhi bèn đáp trả: "Khỏa Nhi muội cũng đừng lo lắng, con trai nhà Vũ gia còn nhiều lắm, chắc chắn phụ thân có thể chọn một người tốt cho muội".
Lý Khỏa Nhi bĩu môi, không coi đó là chuyện cần quan tâm. Dụng ý liên hôn của phụ thân với gia tộc Vũ gia ai cũng thấy rõ, nhưng nếu cô không hài lòng chắc chắn sẽ không gả đi! Cô tin huynh trưởng sẽ bảo vệ cô.
Trong không khí đùa vui như thế này, tâm trạng căng thẳng nghiêm túc của mọi người cũng nhẹ nhõm hơn nhiều, đi xuyên qua cung điện tường vàng ngói ngọc nguy nga, đến Tây Uyển Thượng Dương cung tuyệt mỹ. Thượng Dương Cung có đường dẫn nước từ nguồn vào, chảy luồn qua cung, trong hoa viên nở đầy những loại hoa nổi tiếng và quý hiếm, rực rỡ tuyệt mỹ, nghe nói bốn mùa quanh năm trong hoa viên này không bao giờ thiếu sắc màu, cho dù trong những ngày đông giá rét cũng sẽ cắt tỉa tỉ mẩn, chứ đừng nói bây giờ đương là giữa mùa hè. Bên trong thập lục viện của Thượng Dương Cung có một biển nhân tạo, trong biển còn có tiên sơn cao hơn mặt nước cả trăm thước, giả sơn nhấp nhô, khiến người xem phải tấm tắc khen tuyệt vời. Trên nóc hành lang có cối xay chạy bằng sức nước, đưa nước biển từ biển nhân tạo lên nóc hành lang, rót vào khung hành lang, bên khung hành lang đục lỗ, dòng nước chảy xuống theo mái hành lang, tạo thành rèm nước nhân tạo nhỏ giọt, lấp lánh long lanh dưới ánh mặt trời chiếu soi. Bước đi giữa hành lang, bên tai vang lên tiếng nước nhỏ giọt, ngửi hương hoa thơm ngây ngất rung động tâm can, chân bước trên những phiến đá ngọc thạch xanh mát rượi nhìn ngắm phong cảnh Thượng Dương Cung bên ngoài qua tấm rèm nước, quả thật là một nơi phong nhã tránh nắng tuyệt vời giữa mùa hạ.
Cả đời này của Lý Khỏa Nhi chưa từng được ngắm nhìn phong cảnh hoa lệ tuyệt mỹ như vậy, cô kinh ngạc một hồi mới phát hiện ra Lý Tiên Huệ cũng không khá hơn mình là mấy, đôi môi hồng hơi há ra, còn mắt thì không chớp. Lý Khỏa Nhi chẳng có thời gian mà cười nhạo tỉ tỉ, lúc này cô phát hiện nữ giới trong cung đều mặc trang phục đủ màu của nữ quan, xinh đẹp diễm lệ, dung nhan điểm tô gò má ửng hồng, tóc mềm như mây bồng bềnh. Mỗi khi có hai, ba nữ quan hoặc quý nhân y phục lộng lẫy đi qua, luôn có làn gió mang theo mùi hương quyến rũ khiến người ta ngây ngất.
Một người từ nhỏ tới lớn chỉ được mặc đồ vải thô ở nhà rách nát như Lý Khỏa Nhi cảm thấy mình giống như rơi vào một giấc mộng đẹp hoa mỹ mông lung, ngay cả đôi chân cũng mềm nhũn.
Sau khi đi xuyên qua hành lang rèm nước, bước lên cây cầu bắc qua mặt nước, đến một thủy các bốn mặt để trống, nước bao quanh, giữa những tấm màn che đang phấp phới bay lên, một người phụ nữ tôn quý đang ngồi ở chính giữa. Lý Khỏa Nhi chưa kịp nhìn kỹ diện mạo người ấy thì đã bị Lý Tiên Huệ bên cạnh kéo xuống quỳ sụp dưới đất.
Nén nhịn cơn đau ở đầu gối, bên tai vang lên tiếng phụ thân nước mắt tuôn trào nói gì đó với người phụ nữ kia, Lỷ Khỏa Nhi biết đó chắc chắn là hoàng tổ mẫu của cô.
Cô lại chẳng có hứng thú nghe xem họ nói gì, len lén ngước mắt nhìn lên, cô nhìn thấy người phụ nữ đó chân đi hài gấm mũi phượng vểnh cao, đưa ánh mắt lên cao thêm chút nữa cô nhìn thấy vạt áo bằng sợi kim tuyến cao quý xa xỉ vô cùng, bên trên dùng sợi bạc phác họa ra từng tầng mây mù, đường nét thêu dệt đều cực kỳ tinh tế tỉ mỉ, từng cơn gió nhẹ thổi qua, tà áo rộng ấy giống như từng đợt sóng lấp lánh trong vắt của biển nhân tạo bên cạnh, gợn lên từng đợt sóng nhấp nhô.
Từng đợt sóng màu vàng màu bạc khiến Lý Khỏa Nhi nhìn hoa cả mắt.
Có lẽ đã một lúc lâu trôi qua, mà cũng có thể chỉ trong chốc lát, giọng nói du dương ấm áp của nữ quan lọt vào tai cô.
"... Lý Khỏa Nhi tướng mạo thanh tú nội tâm thông minh, phong làm An Lạc công chúa..."
A... quả nhiên cô đang nằm mơ, cô hy vọng mình chẳng bao giờ tỉnh dậy.
3
Năm 701, Lạc Dương.
Quả nhiên cô đang nằm mơ, hơn nữa còn là một cơn ác mộng.
Lý Khỏa Nhi nắm lấy tay áo Lý Trọng Nhuận với vẻ không tin, lắp ba lắp bắp hỏi: "Ca ca... huynh nói... huynh nói cái gì?".
Lý Trọng Nhuận âu yếm vuốt ve mái tóc vẫn chưa chải gọn của Lý Khỏa Nhi, dịu dàng nói: "Sau này ca ca không thể chăm sóc cho muội nữa rồi, phải biết chăm sóc bản thân cho tốt". Bỗng nhiên bị hạ chỉ ban phải chết, đương nhiên Lý Trọng Nhuận không thể chấp nhận, nhưng cho dù không cam tâm tình nguyện, thì cậu cũng biết mình không thể kháng chỉ. Đành phải chỉnh đốn lại tâm trạng, cầu xin mấy vị công công giám sát cho cậu một chút thời gian để cáo biệt với tiểu muội.
Lý Khỏa Nhi sững sờ nhìn vị huynh trưởng sắc mặt đau khổ trước mặt mình, cô nhớ lại tình hình hỗn loạn trong phủ ban nãy, chắc chắn chuyện này không phải chuyện đùa, bất chợt như cảm thấy mình rơi xuống hố băng, toàn thân run rẩy. Cô như phát điên, lập tức đứng dậy kéo tay Lý Trọng Nhuận: "Ca ca! Chúng ta mau trốn đi! Chúng ta về Phòng Châu được không? Muội không cần những thứ này! Không cần những thứ này!". Cô vừa nói vừa giật hết trang sức lộng lẫy xa xỉ trên người mình ném leng keng xuống đất.
Lý Trọng Nhuận không nhúc nhích, giữ chặt cánh tay đang định giật áo của tiểu muội. Có lẽ vì đã chấp nhận sự thật nên Lý Trọng Nhuận bình thản hơn nhiều, thậm chí còn cố nở nụ cười, nói: "Khỏa Nhi, từ lâu chúng ta đã không thể quay về được nữa rồi".
Lý Khỏa Nhi đứng chôn chân tại chỗ, toàn thân lạnh toát, hơi ấm tỏa ra từ bàn tay huynh trưởng nhưng cô biết hơi ấm này đang càng lúc càng xa dần. Cô run rẩy lập cập hỏi lại: "Tại... tại sao?".
Lý Trọng Nhuận hờ hững đáp: "Hoàng tổ mẫu ra ý chỉ, nói ta và Diên Cơ phỉ báng triều chính, đáng thương cho Tiên Huệ thôi...".
"Tiên Huệ tỉ... Tiên Huệ tỉ cũng...". Lý Khỏa Nhi hoàn toàn sững sờ, Vũ Diên Cơ là phu quân của Tiên Huệ tỉ. Trước đây cô cũng nghe được một vài tin đồn, chẳng qua bọn họ chỉ lén lút buột miệng than phiền hai tên nam sủng của hoàng tổ mẫu là Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông... Lý Khỏa Nhi toàn thân lạnh toát, cháu trai, cháu gái ruột và cháu rể cũng không bằng hai tên nam sủng đó sao?
Rốt cuộc bọn họ là gì chứ? Khi yêu thích thì có thể phong làm hoàng thái tôn, lúc không thích thì bị giáng đi nơi rất xa, khi nhớ ra lại gọi về, lúc ghét bỏ lại khống chế sự sống chết của họ trong lòng bàn tay như bóp chết một con kiến sao?
Bọn họ là người! Không phải con sâu cái kiến!
"Phụ thân đâu? Phụ thân không nói gì sao?". Lý Khỏa Nhi như nắm được cái cọc cứu mạng, túm lấy tay áo Lý Trọng Nhuận, khẩn thiết hỏi. Nhưng sự chờ đợi của cô đã bị cái lắc đầu bất lực của Lý Trọng Nhuận đẩy vào bóng tối.
Đúng vậy, sao cô lại quên mất chứ, phụ thân của cô, khi bị biếm tới Phòng Châu ngay cả một tên thái giám từ kinh thành tới cũng khiến ông sợ hãi muốn tự sát. Bây giờ mặc dù đã được phong là hoàng thái tử nhưng sự nhu nhược từ trong xương cốt làm sao có thể thay đổi được. Lý Khỏa Nhi nghiến răng, vừa nói vừa đi ra ngoài: "Vậy để muội đi nói với hoàng tổ mẫu, hoàng tổ mẫu quý muội như vậy cơ mà..."
Lần này Lý Trọng Nhuận đã giữ chặt được cô, cậu dở khóc dở cười khuyên bảo: "Khỏa Nhi, trong lòng muội cũng biết rõ, bà ấy chẳng qua chỉ tỏ vẻ thế thôi, hơn nữa bà ấy hạ lệnh ba cho cái chết không chỉ vì sự bất mãn của ta với huynh đệ nhà họ Trương, mà là không có chỗ cho ta dung thân nữa rồi". Lý Trọng Nhuận ngập ngừng, cậu cũng vô cùng hối hận, không nên mất kiềm chế một cách đầy khinh suất như vậy. Bởi vì sự ưu tú của cậu nên cục thế trong triều bắt đầu có sự thay đổi lạ lùng, có rất nhiều thần tử âm thầm tìm đủ lý do để thăm dò cậu. Và vì bất kể từ phương diện nào đi nữa, cậu cũng là người kế thừa chính thống, cho nên nhất thời đã quá mức đắc ý, xem ra đã phạm vào cái vảy ngược của hoàng tổ mẫu. Lý Trọng Nhuận biết những việc này không thể nói với Lý Khỏa Nhi nên cuối cùng vẫn nhẫn nhịn, cậu thở dài: "Chỉ thương cho Tiên Huệ, muội ấy mới là người bất hạnh bị liên lụy. Vì vậy việc này muội đừng để bị cuốn vào, hãy cứ làm An Lạc công chúa vô sầu vô lo được không?".
Cuối cùng Lý Khỏa Nhi không nhịn được nữa mà gục đầu vào lòng huynh trưởng bật khóc nức nở.
"Nghe lời, Tiểu Khỏa Nhi của ta, sẽ luôn luôn mặc những bộ xiêm y đẹp nhất, sống cuộc đời hạnh phúc nhất, làm công chúa đẹp nhất của Đại Đường..."
Những chuyện xảy ra sau đó vô cùng hỗn loạn, giống như từng mảnh ghép bất kể Lý Khỏa Nhi cố gắng nhớ lại thế nào cũng không thể ghép thành hồi ức hoàn chỉnh được. Cô bị người ta cưỡng ép phải rời xa huynh trưởng của mình giống như một con rối, cho dù cô ra sức không muốn buông tay, những móng tay dài cào đến xước cả tay của huynh trưởng nhưng cũng bị người ta gỡ ra từng ngón một.
Đến khi cô khôi phục lại ý thức đã là sáng sớm ngày hôm sau, cô bị thị nữ thay cho bộ đồ tang màu trắng muốt, rửa mặt, chải tóc. Trên giá y phục của cô vẫn treo hai bộ đồ.
Một bộ là váy xanh biếc có lớp lót màu vàng nhạt của cô, bộ kia là chiếc váy tay lỡ họa màu vàng kim, vạt áo đối xứng màu xanh của Lý Tiên Huệ. Hai bộ y phục này đều là Lý Trọng Nhuận mua cho hai tỉ muội khi hai người đến Lạc Dương năm đó, cũng là lần đầu tiên họ được mặc bộ váy áo lộng lẫy như vậy.
Chỉ là cho dù y phục có đẹp đến mấy, năm đó sau khi từ Thượng Dương Cưng trở về, hai tỉ muội không hẹn mà cùng cởi ra, cất dưới đáy tủ và khóa lại.
Bởi vì hoàng tổ mẫu đã ban cho họ những bộ y phục và trang sức đẹp hơn, không thể nào tưởng tượng nổi, đẹp tới mức hai bộ y phục này đều trở thành tối tăm ảm đạm, thậm chí nếu vẫn cứ tiếp tục mặc nó sẽ khiến họ mất đi thân phận.
Chớp mắt một cái, ba năm đã trôi qua, dù là bộ váy nào đi nữa Lý Khỏa Nhi cũng không thể mặc vừa nữa. Bởi vì thân hình của cô đã trưởng thành, không còn là một thiếu nữ mười bốn, mười lăm tuổi nữa. Nhưng cô vẫn cất giữ một cách hết sức trân trọng bộ váy đó, vì nó có ý nghĩa vô cùng lớn lao với cô.
Lý Tiên Huệ cũng như vậy.
Nhắm chặt mắt lại, Lý Khỏa Nhi đứng trước giá y phục mơ hồ nhớ lại bộ dạng bất tài nhu nhược tối qua của phụ vương, thậm chí còn định để cô thay Lý Tiên Huệ tiếp tục liên hôn với Vũ gia? Nhưng có tác dụng gì chứ? Ngay cả cháu ruột của mình hoàng tổ mẫu cũng coi như cỏ rác mà thôi.
Phẫn nộ và bi thương tới cực điểm lại khiến Lý Khỏa Nhi bình tĩnh lại.
Cô sớm đã không còn là cô gái nhỏ chỉ biết khóc biết làm nũng năm xưa nữa, ba năm sống ở Lạc Dương cô đã học được quá nhiều, quá nhiều điều.
Nước mắt là sự an ủi của kẻ yếu nhưng lại là vũ khí của kẻ mạnh, vì thế cô không định sẽ thường xuyên sử dụng nó.
Lý Khỏa Nhi cắn chặt môi dưới, trước khi chết Lý Tiên Huệ bảo hầu gái mang bộ váy đó giao cho cô, là muốn nhắn nhủ điều gì?
Cảm giác khi Lý Khỏa Nhi dùng tay vuốt ve chiếc áo tơ trơn bóng như chạm vào một mảng băng lạnh.
Y phục quả thực là sự tồn tại vô cùng kỳ lạ, trong sách "Thuyết văn" có giải nghĩa, y tức là vật che thân. Ban đầu chẳng qua cũng chỉ là để che chắn cơ thể, che những chỗ nhạy cảm. Nhưng giống như tất cả mọi vật vậy, y phục dần dần cũng có đẳng cấp, chia nhiều tầng lớp, có nhiều màu sắc, mang ý nghĩa mới, có một số màu sắc còn cấm thường dân sử dụng.
Thực ra thứ phân đẳng cấp không phải là quần áo, mà là con người.
Nhưng làm sao cô có thể cam tâm được chứ?
Trên khuôn mặt xinh đẹp nhưng xanh xao của cô nở một nụ cười kinh động tâm phách, cô cúi người ôm chặt hai bộ y phục vào lòng.
Cô thầm thề trong lòng, nhất định cô sẽ mặc bộ y phục đẹp nhất xa hoa nhất trên đời này, giành lại tất cả những thứ mà huynh trưởng và tỉ tỉ xứng đáng có được.
Thực ra, màu sắc cô thích nhất chính là màu vàng tươi...
"Trọng Chiếu ca ca....", tiếng khóc thút thít bị kìm nén vang lên trong phòng, cuối cùng nhỏ dần đến lúc không thể nghe thấy được...
4
Năm 706, Trường An.
Lý Khỏa Nhi vịn tay nữ quan, chậm rãi bước đi trên cầu hình vòng cung của điện Lân Đức trong cung Đại Minh, cúi đầu nhìn đám người đang luyện tập ca múa ở quảng trường lớn bên ngoài cửa điện.
Điện Lân Đức tọa lạc ở khoảng đất cao nằm ở phía Tây đầm Thái Dịch thuộc cung Đại Minh, là điện đường yến tiệc nổi tiếng nhất của Trường An, ở đây thường xuyên tổ chức các hoạt động biểu diễn ca múa nhạc yến tiệc cung đình hoặc hội kiến sứ giả. Điện Lân Đức thực ra là một tổ hợp kiến trúc, chia thành ba điện chính và mấy nhóm lầu gác, trước điện và dưới hành lang có thể chứa hơn ba nghìn người ngồi, các quan viên trong triều đều lấy làm vinh dự khi có thể tham gia yến tiệc ở điện Lân Đức.
Lần này Lý Khỏa Nhi đặc biệt tới xem các vũ nữ diễn tập vì nghe nói Thượng phục cục mãi mới làm ra được một bộ vũ phục đặc biệt. Chỉ thấy năm trăm vũ nữ ở đây đầu đội mũ màu vàng, trên người mặc áo đơn sắc, biến hóa theo tiết tấu điệu nhạc, tổng cộng có mười sáu kiểu biến hóa. Lý Khỏa Nhi dừng chân đứng xem, thấy y phục trên người các vũ nữ không có gì đặc biệt, thậm chí còn đơn điệu, nhưng nhạc tấu tới điệp khúc thứ hai, tiếng nhạc thay đổi, điệu khúc hào hùng, các vũ nữ tập trung ở sân khấu, thay y phục trong nháy mắt, để lộ ra hình bông hoa lớn màu sắc bắt mắt trên thân trước. Vì năm trăm người nghe theo tiếng trống cùng làm một động tác giống nhau, nên nhìn từ vị trí của Lý Khỏa Nhi thấy vô cùng rung động.
"Công chúa, chẳng qua trên người họ mặc một chiếc áo dạng lồng đơn sắc, nhanh chóng rút từ cổ áo cho vào trong bụng mà thôi". Một nữ quan vẽ lông mày bằng than màu xanh đen đứng bên cạnh nhỏ nhẹ đánh giá.
"Điệu múa này còn đẹp hơn nhiều so với điệu múa xoay của nữ tử người Hồ kia". Lý Khỏa Nhi mỉm cười nhưng không có hứng xem tiếp, nàng tiếp tục men theo chiếc cầu cong đi về phía hậu điện của điện Lân Đức. Bởi vì ti y của Thượng phục cục vừa mới truyền tin tới, váy Chức Thành đã hoàn thành, biết nàng đang ở điện Lân Đức nên đã phái người mang tới.
(Ti y: Nơi may y phục cho hoàng đế hoặc các phi tần)
Trên dung nhan tuyệt mỹ của nàng nở một nụ cười đắc ý.
Chiếc váy Chức Thành này tiêu tốn một trăm vạn tiền để chế thành, cố thể nói là vô cùng xa xỉ, không dám nói sau này không có chiếc váy nào như thế nữa, nhưng chắc chắn chưa từng có cổ nhân nào có cả.
Nàng từng thề rằng, mình phải mặc bộ y phục đẹp nhất xa xỉ nhất trên đời này.
Từ ngày phụ hoàng đăng cơ tới giờ, trăm sự đều nghe theo nàng, nàng biết đây là sự hối lỗi vì cái chết của huynh trưởng và tỉ tỉ.
Phụ hoàng ban cho nàng phường Kim Thành, nàng liền xây dựng công trình quy mô lớn, phòng ốc viện phủ, bất luận về mặt quy mô kiến trúc hay mức độ tinh xảo đều vượt qua hoàng cung.
Phụ hoàng không cho nàng hồ Côn Minh trong cung, nàng tự xây hồ Định Côn trong phủ, giữa hồ có một ngọn núi đá nhô lên mô phỏng Hoa Sơn, từ đỉnh núi có một thác nước chảy xuống giữa hồ. Bên cạnh có một dòng suối trong, dùng ngọc thạch đắp thành bờ, hai bên bờ trồng kín các loại kỳ hoa dị thảo, hương thơm nồng nàn, dưới đáy suối được ghép hoàn toàn bằng ngọc thạch san hô, dưới ánh trăng càng trở nên trong vắt, khiến mọi người đều tưởng rằng đó là Dao Trì trên thiên đình.
Nàng tự mở phủ phong chức quan, quyền thế áp đảo, gắn mức giá cho từng tước vị quan của quốc gia, công khai rao bán, bất kể là kẻ giết người, nát rượu, hay nô bộc, con hát, chỉ cần nạp đủ ba mươi vạn tiền là có thể lập tức được phong quan. Nàng còn thường xuyên đích thân viết chiếu thư ân xá, mang vào cung, một tay che đi văn tự trên lệnh, một tay túm lấy tay phụ hoàng ký tên lên đó. Phụ hoàng mỉm cười ký tên điểm chỉ cho nàng, ngay cả nội dung sắc lệnh cũng không đọc.
Thậm chí có lần nàng yêu cầu phụ hoàng phong nàng làm hoàng thái nữ, mặc dù phụ hoàng không làm theo ý nàng nhưng cũng không trách móc gì nàng.
Nàng không ngừng khiêu chiến với giới hạn của phụ hoàng, để xem ông ta rốt cuộc có thể nhường nhịn nàng đến bước nào.
Nàng biết các đại thần trong triều lén lút nói nàng làm xằng làm bậy thế nào, nhưng như thế thì sao chứ?
Cả thiên hạ này vốn nên thuộc về hoàng huynh của nàng! Bây giờ hoàng huynh của nàng không còn nữa, hà cớ gì nàng phải để dành nó cho người khác! Váy Chức Thành thì sao? Sẽ có một ngày nàng khoác lên mình cổn phục màu vàng tươi dành cho thái tử lên thiết triều!
Dục vọng của con người vốn dĩ không có giới hạn, cho dù đã có những thứ tốt đẹp nhưng vẫn muốn thứ tốt đẹp hơn. Lý Khỏa Nhi cũng không biết bản thân mình rốt cuộc mong muốn điều gì, cung điện hùng vĩ xa hoa đến mấy đối với nàng mà nói đều không ấm áp bằng khi còn sống trong căn nhà rách nát thuở ấu thơ. Nếu thời gian có thể quay trở lại, nàng thà mặc chiếc áo bông rách nát trước đây còn hơn cẩm y ngọc thực bây giờ.
Lại nhớ về chuyện xưa, tâm trạng Lý Khỏa Nhi có phầnđi xuống, khi nàng bước vào lầu Uất Nghi bên cạnh điện Lân Đức, nàng vẫy tay, lệnh cho các cung nữ theo hầu lui xuống trước, nàng muốn yên tĩnh một mình.
Có lẽ chiếc váy Chức Thành đáng giá một trăm vạn tiền trong truyền thuyết có thể khiến nàng tạm thời bình tĩnh lại.
Cho đến khi nàng lên tới tầng ba của lầu Uất Nghi thì loáng thoáng nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng người nói chuyện.
Lý Khỏa Nhi chau mày không vui, ti y của Thượng phục cục đương nhiên biết khi thay đồ nàng không thích có người ở bên cạnh nên ban nãy đã đứng đợi ở cửa lầu Uất Nghi. Bây giờ trên lầu là kẻ nào?
Nhưng cảm giác không vui khi bị làm phiền này trong chốc lát đã biến thành hứng thú, Lý Khỏa Nhi dùng dải lụa màu đỏ choàng ở cánh tay giữ lấy miếng ngọc bội trên eo tránh phát ra âm thanh theo bước chân nàng, nhẹ nhàng bước về phía trong phòng. Bước lại càng gần càng nghe rõ có hai người đàn ông đang nói chuyện, Lý Khỏa Nhi cũng không vội vã bước vào mà đứng ở bên ngoài lắng nghe.
"Đây là trường quay nào vậy? Cách bài trí sắp xếp kiểu cổ đại giống thật quá đi mất! Cái ấm vàng này lẽ nào làm bằng vàng thật à? Không ngờ nặng thế!". Người đàn ông này khẽ kêu lên, Lý Khỏa Nhi nheo đôi mắt hạnh lại, không biết "trường quay" vừa thốt ra từ miệng người đó nghĩa là gì.
"Anh đừng cắn thế chứ! Để tôi xem nào. Ồ, trọng lượng thế này, trình độ điêu khắc thế này chắc chắn là hàng thật rồi". Giọng người đàn ông khác có phần trầm ổn hơn. Lý Khỏa Nhi bật cười. Đây là hoàng cung Đại Đường, mỗi đồ vật đều vô cùng xa xỉ, làm gì có chuyện dùng đồ giả?
"Rốt cuộc đây là nơi nào? Cậu nói dùng cái la bàn nát này là có thể quay về quá khứ tìm chủ tiệm, nhưng tôi chỉ muốn quay về một tháng trước thôi. Này không phải chúng ta đen đủi đến mức quay về quá khứ xa hơn đấy chứ?". Lời nói của gã đàn ông đầu tiên vẫn khiến người ta nghe mà không hiểu.
"Chuyện này cũng có khả năng, e là chúng ta đã về thời Đường".
"Thời Đường? Sao cậu lại khẳng định như vậy?".
"Thực ra tôi có thể nhìn ra từ đồ dùng. Người thời Tần đều ngồi dưới chiếu, đến Nam Bắc triều mới bắt đầu thịnh hành ngồi thả chân xuống đất, vì thế từ bàn ghế có thể nhận ra đây là cách bài trí thời Đường Tống. Còn các đồ gốm sứ bày trên Bách Bảo Các, đường nét đồ gốm sứ đời Tống đơn giản, màu sắc đơn nhất, tạo hình gốm sứ tròn đầy thế này chính là đặc điểm gốm sứ thời Đường. Nhìn cái gương đồng trên bàn này đi, gương đồng thời Đường phần lớn là hình tròn, còn thời Tống phần lớn là hình tim gà, hình khiên, hình chuông hình đỉnh, hình cái lò...", giọng nam tử trầm ổn đều đều vang lên. Về những lời đánh giá cách bài trí đồ dùng trong phòng, Lý Khỏa Nhi hơi ngạc nhiên, không ngờ người này lại có kiến thức đến như vậy. Có điều thời Tống là thời đại nào? Là nước Tống của Nam Bắc triều ư?
"Được rồi được rồi... bây giờ cho dù là thời Đường... chúng ta xuyên khôngà? Liệu có gặp được chủ tiệm thời Đường không?".
"Để tránh thay đổi lịch sử, tốt nhất vẫn không nên gặp mặt anh ta. Xét cho cùng chủ tiệm luôn có ký ức, không giống những người khác... Này, nhìn tốc độ chỉ hướng của la bàn Lạc Thư Cửu Tinh tốt nhất chúng ta không nên đi đâu hết. Ê này, đừng tùy tiện động chạm đồ đạc của người khác thế chứ! Có thể ở nơi xa xỉ thế này không phải người giàu thì cũng là quyền quý, thôi đừng gây thêm phiền phức nữa. Đúng rồi, chiếc váy trên giá kia cũng đừng động vào".
Lý Khỏa Nhi biết người này đang nhắc tới váy Chức Thành do Thượng phục cục làm, nàng vốn định đứng ngoài nghe thêm chút nữa nhưng lúc này tay đã đẩy cánh cửa khắc hoa, nàng thấy tiếng tranh cãi trong đó im bặt.
Lý Khỏa Nhi khoác lại dải lụa choàng đỏ, giữa tiếng ngọc bội kêu vang, Lý Khỏa Nhi chậm rãi bước qua tấm bình phong khắc đá vân mẫu sắc màu, trên mặt là biểu cảm nghiêm khắc, nhưng khi nhìn thấy hai gã đàn ông trong phòng thì thần thái chuyển sang vô cùng kinh ngạc.
Bởi vì nàng chưa bao giờ nhìn thấy phục trang được cắt may như thế này. Hai gã đàn ông tự tiện xuất hiện ở đây, một người đứng một người ngồi, đều rất trẻ, chắc độ tuổi cũng tương đương nàng mà thôi, tướng mạo anh tuấn, nhưng điều khiến nàng nhìn không thuận mắt chính là mái tóc ngắn. Quần áo bọn họ mặc bó sát người, phác họa những đường nét thon dài của chân tay một cách hoàn mỹ, cho dù là Hồ phục cũng chưa từng có kiểu dáng thế này, đơn giản nhưng toát ra vẻ nhanh nhẹn. Trên mũi gã đang đứng còn đeo một đồ vật kỳ lạ, trong suốt như miếng gương thủy tinh.
Lý Khỏa Nhi thấy vô cùng mới mẻ, cũng không trách mắng họ không hành lễ, hơn nữa ánh mắt thản nhiên như thế này đã lâu lắm rồi nàng chưa từng bắt gặp. Hơn nữa lần này còn là hai người.
Gã đang ngồi thấy nàng bước vào, nhìn nàng từ trên xuống dưới thăm dò, sau đó bình tĩnh đứng dậy khẽ cúi người về phía nàng hành lễ: "Tham kiến công chúa".
Cổ Lý Khỏa Nhi hơi nhướn lên, người này hành lễ cũng không tồi, chỉ là có chút mới lạ, có lẽ mới được người ta dạy bảo. Nghe giọng nói Lý Khỏa Nhi nhận ra người này chính là người có giọng trầm ổn ban nãy.
Mặc dù ngoài mặt Lục Tử Cương thể hiện rất bình tĩnh, nhưng sau lưng đã bắt đầu túa ra mồ hôi. Nhìn phục sức trên quần áo của vị mỹ nữ thời Đường này cậu đã đoán ra đây là công chúa Đại Đường, chỉ là các công chúa nổi tiếng của Đại Đường có quá nhiều, nên cậu không suy đoán tỉ mỉ hơn được. Hơn nữa, vị công chúa này nhìn cũng chỉ khoảng mới hai mươi tuổi, nhưng vẻ hung hăng và ngạo khí toát ra từ xương cốt quả thực khiến người khác không thể không cúi đầu.
Bác sĩ đứng bên cũng bắt chước động tác của Lục Tử Cương, hành lễ qua loa. Không nhận được sự hồi đáp của công chúa, cả hai người đều không dám ngẩng đầu lên.
Cũng may thời Đường không thịnh hành quỳ xuống hành lễ, chỉ cần cúi người hành lễ. Nếu như đến khoảng sau thời Nguyên, hai người họ e rằng không quen cũng phải quen thôi.
Len lén nhìn la bàn Lạc Thư Cửu Tinh trong tay, Lục Tử Cương vui vẻ yên tâm khi thấy tốc độ của kim la bàn khá tốt, có lẽ sẽ nhanh chóng về vị trí cũ thôi. Một khi kim chi về vị trí đường chữ thập Thiên Đạo thì bọn họ có thể quay trở lại hiện tại. Cũng may lần này vận khí rất tốt, không cần ở thời cổ đại quá lâu, công chúa đại Đường thì ai cũng hung hãn cả!
Đang lơ đãng Lục Tử Cương lại phát hiện công chúa Đại Đường này đi về phía bác sĩ đứng bên cạnh mình, hơn nữa còn đưa tay ra.
Hành động này lập tức khiến Lục Tử Cương toát mồ hôi lạnh.
Bác sĩ vẫn mù mờ, không hiểu vị công chúa Đại Đường này có ý đồ gì, anh nhìn nàng với vẻ khó hiểu. Anh cao hơn công chúa một cái đầu, vì thế khi đứng thẳng người là nhìn xuống đối phương. Bàn tay thơm nồng ấm áp đặt dưới cằm anh khiến anh không thoải mái chút nào, nếu không phải vì đã biết đây là thời đại mình không thân thuộc, thì anh sớm đã chẳng nể mặt mà lùi lại. Thấy vị công chúa này không ngờ còn đưa tay lên vuốt mặt anh, sau cùng dừng lại ở chiếc kính cận, bác sĩ mới vỡ lẽ, có khi nàng công chúa này chưa từng thấy kính nên mới tò mò.
Hai người nghe thấy công chúa chậm rãi nói: "Tháo vật này ra".
Bây giờ bác sĩ lại do dự, nhỡ may chiếc kính của anh lưu lạc lại thời đại này, nghìn năm sau bị các nhà khảo cổ học khai quật được, trở thành văn vật gì đó thì phải làm sao? Nhưng thấy bộ dạng không lùi bước của công chúa, bác sĩ đành ngoan ngoãn tháo kính ra, nhưng không đưa cho công chúa mà cứ cầm chặt trong tay. Lý Khỏa Nhi sững sờ nhìn gã đàn ông này, ký ức bị chôn giấu mãi trong lòng bỗng như mầm non đội đất vươn lên, trưởng thành mạnh mẽ.
Giống quá... không, không phải giống về ngũ quan, mà chính là khí chất dịu dàng nho nhã... không ngờ lại giống hệt hoàng huynh của nàng..."Cười một cái", Lý Khỏa Nhi lại tiến lên trước một bước, lần này hai người họ dường như đã đứng sát chặt vào nhau.
Lần này bác sĩ không còn gì để làu bàu nữa, anh cảm thấy mình giống như đang bị người ta trêu ghẹo vậy? Có điều ngay giây sau đó anh nhớ tới sở thích của các công chúa Đại Đường, lập tức da gà nổi khắp người. Diễm phúc này anh vô phúc hưởng thụ rồi, cũng may đúng lúc anh nhìn Lục Tử Cương cầu cứu thì anh ta kéo anh một cái, tách anh khỏi vị công chúa Đại Đường này. Cùng lúc đó cảm giác choáng váng quen thuộc cũng ập tới.
Lý Khỏa Nhi chau mày, nhìn trong phòng chỉ còn độc một mình nàng, đưa mắt tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy bất cứ dấu tích nào của hai gã đàn ông kia, giống như họ hoàn toàn biến mất vào không khí.
Nếu không phải ngón tay nàng còn vương lại hơi ấm khi chạm vào má đối phương ban nãy thì có lẽ nàng đã nghĩ mình bị chứng cuồng loạn giữa ban ngày rồi.
Là âm hồn của hoàng huynh tới tìm nàng sao? Thật là tò mò quá....
Nàng mơ mơ màng màng bước ra khỏi lầu Uất Nghi, nữ quan theo hầu lập tức bước lên đón nàng, ân cần dò hỏi: "Công chúa, chiếc váy Chức Thành đó người có vừa ý không?".
Lý Khỏa Nhi sững lại, lúc này nàng mới nhớ ra mình chưa hề nhìn chiếc váy đó lấy một lần. Nhưng nàng không muốn giải thích với người khác nên đành xốc lại tâm trạng, hờ hững đáp: "Không hợp ý bản cung, Thượng phục cục làm lại cái khác đi".
Nàng nói vô cùng nhẹ nhàng, chẳng hề coi chiếc váy đáng giá một trăm vạn tiền là gì trong mắt nàng. Người cung nữ có hàng lông mày màu xanh đen đứng bên cũng không lấy làm ngạc nhiên, ti y của Thượng phục cục sau nhận lệnh cũng đang ngẫm nghĩ xem rốt cuộc không hợp ý công chúa ở điểm nào. Cung nữ thận trọng hỏi: "Công chúa, vậy chiếc váy Chức Thành kia xử lý thế nào?".
Bây giờ Lý Khỏa Nhi cũng chẳng muốn xem nữa, nàng tùy ý vung tay: "Ngươi mang đi xử lý đi, ta nghe nói ngươi có mối giao hảo với một gã chủ tiệm đồ cổ. Cứ treo trong tiệm của gã là được rồi".
Cung nữ lập tức cảm tạ, nàng đã hầu hạ Lý Khỏa Nhi từ lâu, đương nhiên nhận ra tâm trạng nàng không tốt, nên biết điều không nói nhiều lời. Lý Khỏa Nhi thở một hơi sâu, nhắm mắt dưỡng thần, lúc mở mắt ra nàng lại trở lại làm công chúa Đại Đường khí chất bức người.
5
Năm 2013, tiệm đồ cổ Á Xá.
Bác sĩ đợi cơn choáng váng giày vò trôi qua liền lập tức mở mắt, yên tâm khi phát hiện ra cách bài trí quen thuộc xung quanh. Anh bóp trán đứng dậy, giận dữ trách móc Lục Tử Cương: "Sao lại về thời Đường thế? Cái la bàn nát này có ổn không hả? Không phải đã nói chỉ về một tháng trước thôi sao?".
Lục Tử Cương ngồi trên ghế gỗ sưa, di di huyệt Thái Dương hơi đau: "Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, chiếc la bàn Lạc Thư Cửu Tinh này sâu xa lắm, trên mặt la bàn có năm mươi hai tầng, tầng nhiều nhất cũng có ba trăm tám mươi tư ô, anh nói xem làm sao tôi hiểu cách vận hành nó trong một chốc một lát được?".
"Phù... cũng may là trở về bình an rồi. Nói như thế tức là lần sau chúng ta vẫn phải chờ vận may hả". Bác sĩ nằm bò ra quầy, cảm thấy ngày tháng tìm được gã chủ tiệm thật xa xôi vô vọng.
"Có gì cũng phải đợi một tháng sau, cái la bàn Lạc Thư Cửu Tinh này đâu phải ngày nào cũng dùng được, mỗi tháng đều phải tính toán thời điểm đặc thù mới có thể khởi động". Lục Tử Cương ban nãy sợ toát mồ hôi lạnh, phải hít thở sâu hồi lâu mới hồi lại được.
Bác sĩ cứ cảm thấy trên mũi mình vẫn vấn vương mùi thơm nồng nàn trên người vị công chúa kia, anh sán lại bên cạnh lư Bác Sơn ngửi một hồi lâu, mới xua được mùi thơm đó đi.
"Này vị công chúa ban nãy là công chúa nào của Đại Đường? Thái Bình công chúa? Cao Dương công chúa?".
"Tôi cảm thấy chiếc váy treo trên giá họa tiết mây Như Ý ở trong phòng quen mắt lắm..." Lục Tử Cương chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Bác sĩ mới vừa rơi vào chuyến du hành thời gian đầu tiên nên khá hưng phấn, không cảm nhận được nguy cơ suýt chút nữa phải ở lại quá khứ làm nam sủng nên vẫn vô cùng hồ hởi muốn tìm hiểu thêm: "Nghe nói thời Đường phải béo mới là đẹp, đúng không? Vị công chúa ban nãy không béo chút nào, thân hình cũng rất đẹp".
Lục Tử Cương lừ mắt nhìn anh, đáp một cách khinh bỉ: "Thời Dương Quý Phi mới thịnh hành tiêu chuẩn béo mới là đẹp... hơn nữa đó là mũm mĩm, không phải béo phì!".
Bỗng nhiên Lục Tử Cương nhớ ra điều gì nên đứng dậy đi vào gian trong của Á Xá. Bác sĩ cũng tò mò đi sau, theo Lục Tử Cương đi trên hành lang dài trong Á Xá, thấy anh ta mở cửa từng gian phòng một, cuối cùng dừng lại trước cửa một gian, bác sĩ thấy Lục Tử Cương đứng ở ngoài cửa nên bất giác đẩy lưng cậu ta, chen vào trong.
"Cậu nhìn cái gì thế? Đây là....". Đột nhiên bác sĩ không nghe thấy giọng mình nữa, chỉ biết sững người nhìn chiếc váy treo trên giá ở trong phòng, hồi lâu không lên tiếng.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng đang phát ra từ viên dạ minh châu to bằng nắm tay trên nóc nhà. Và trên giá treo quần áo đặt dưới viên dạ minh châu đang treo một chiếc váy đẹp tuyệt trần, một vẻ đẹp khó diễn tả được bằng ngôn ngữ.
"Sách "Tư trị thông giám" có ghi chép, An Lạc công chúa có váy Chức Thành, trị giá trăm vạn tiền, hoa cỏ chim muông nhiều như hạt kê, khi nhìn thẳng lúc nhìn nghiêng, dưới ánh mặt trời, trong bóng tối, mỗi lúc có một màu sắc khác". Giọng Lục Tử Cương yếu ớt vang lên trong bóng tối, ngập ngừng một hồi mới tiếp tục nói: "Người ban nãy chúng ta gặp có lẽ là đệ nhất mỹ nhân thời Đường tiếng tăm lừng lẫy, An Lạc công chúa. Haizz, cô công chúa này chỉ sống đến hai mươi lăm tuổi là bị giết". Lục Tử Cương nói rất thản nhiên, vì dù cảm thấy đáng tiếc nhưng trong lịch sử danh tiếng của vị công chúa này xấu xa đến mức ai ai cũng biết. Mặc dù không biết thật giả thế nào nhưng cuối cùng nàng vẫn bị gắn cái tội danh "giết cha".
Bác sĩ lặng người nhìn hồi lâu mới tìm lại được thần trí của mình. Ban nãy trong căn phòng hoa lệ đó, chiếc váy Chức Thành này nhìn không thực sự hút mắt, nhưng bây giờ trong căn phòng không có bất cứ thứ gì nổi bật này, chiếc váy Chức Thành lại khiến người ta không thể rời mắt. Chiếc váy Chức Thành này được bảo quản vô cùng hoàn hảo, cho dù đã nghìn năm trôi qua nhưng vẫn lộng lẫy tuyệt mỹ như thuở ban đầu. Chiếc váy được dệt bằng lông trăm loài chim, mặt váy hiện lên muôn vàn hình thái của trăm loài chim, màu sắc thay đổi theo sự di chuyển của ánh mắt, trăm loài chim này dường như được ban cho sự sống, sống động như thật, đúng là tay nghề tinh xảo hơn cả tự nhiên.
"Đúng là bại gia mà... đây là chiếc váy đáng giá trăm vạn tiền đấy". Bác sĩ tấm tắc khen ngợi.
"Còn bại gia hơn nữa là, theo sử sách ghi lại, nàng ta làm hẳn hai chiếc váy Chức Thành". Lục Tử Cương cũng tám nhảm theo.
"Hai chiếc?", bác sĩ đi một vòng quanh chiếc giá treo, nghi ngờ hỏi: "Ở đây chỉ có một chiếc".
"Chỉ có một chiếc được bảo tồn lại thôi". Lục Tử Cương nhún vai: "Váy Chức Thành của An Lạc công chúa cũng được gọi là váy bách điểu, đã tạo nên cơn sốt thời trang trong giới thượng lưu ở Trường An, tất cả phụ nữ đều dùng lông vũ của chim muông và lông da của thú quý để làm váy áo, kết quả khiến chim và muông thú ngoài thành Trường An không còn bóng dáng. Sau đó Đường Huyền Tông buộc phải thiêu chiếc váy Chức Thành của An Lạc công chúa trước cung Đại Minh. Có thể chiếc bị thiêu là một trong hai chiếc này".
"Bại gia... quá...". Trăm vạn tiền đã bị đốt cháy như thế đấy. Bác sĩ cảm thấy kho từ vựng của mình vô cùng thiếu hụt, chỉ biết không ngừng làu bàu "bại gia", "Mà gã chủ tiệm làm hẳn một phòng đơn cho chiếc váy Chức Thành này, không phải nó có vấn đề gì đấy chứ?".
Lục Tử Cương nhún vai, không lấy làm ngạc nhiên: "Anh tưởng cổ vật gì trong Á Xá cũng đều bất thường chắc, đây chẳng qua chỉ là một chiếc váy mà thôi, để nó ở phòng riêng e rằng vì nó quá đắt...".
"Cũng phải...", bác sĩ bỗng dưng thấy có lẽ mình đã nghĩ ngợi quá nhiều.
Hai người chiêm ngưỡng tấm tắc một hồi, nhưng xét cho cùng vẫn là hai người đàn ông nên chẳng có quá nhiều hứng thú với món trang phục xa xỉ này. Lục Tử Cương cũng sợ mở cửa phòng lâu quá sẽ ảnh hưởng tới độ ẩm trong phòng, không tốt cho việc bảo quản chiếc váy nên cùng bác sĩ rời đi luôn.
Trong phòng trở về vẻ u ám vốn có, chỉ có ánh sáng của viên dạ minh châu le lói chiếu rọi lên chiếc váy Chức Thành.
Không biết bao lâu trôi qua, cửa phòng bị đẩy ra không một tiếng động, một bóng đen bước vào, nhanh chóng gỡ chiếc váy trên giá cho vào trong túi sau đó lướt đi rất nhanh. Cả quá trình diễn ra không quá ba giây.
Viên dạ minh châu trên nóc nhà nhấp nháy hai cái rồi đột nhiên chìm vào bóng tối mãi mãi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.