Tiệm Cơm Nhỏ Của Thượng Thực Nữ Quan

Chương 1: Làm Nồi Tôm 1





Hải Thị tháng tám chính là thời tiết nóng nhất cả năm, mặt trời nóng bỏng vô cùng, thiêu đốt cả vùng đất, giống như là nướng người đi đường ở trong lò lửa.
Chỉ có sau khi mặt trời xuống núi, nhiệt độ mới có thể dần dần hạ xuống, mọi người mới thở được.Hải Thị Nhị Trung là khu trung học trọng điểm, mỗi khi tan học, trước thời gian tự học buổi tối, học sinh Nhị Trung Hải Thị kiểu gì cũng sẽ ra cửa trường đi tới đường phố mỹ thực bên cạnh trường học kiếm ăn.Con đường mỹ thực này được học sinh Nhị Trung Hải Thị gọi là chợ đen, cái tên này truyền từ đời này sang đời khác của đám học sinh Nhị Trung.

Còn vì sao gọi là chợ đen, nguyên do trong đó đã không thể khảo chứng, có lẽ là bởi vì sau ban đêm là thời điểm mà con đường mỹ thực này náo nhiệt nhất.Vị trí chính giữa chợ đen là một cửa hàng nhỏ không có biển, trong cửa hàng đó cũng không có khách, so với các cửa hàng đông như trẩy hội xung quanh không hợp nhau chút nào.Ở trong cửa hàng không có biển hiệu này, Bạch Nhất Nặc đang lau vách tường, dùng khăn lau hòa với thuốc tẩy cẩn thận lau, mỗi một xó xỉnh đều không tha.Cô vốn là một vị thượng thực nữ quan chính tam phẩm của nội thượng thực cục cung đình Đại Ngụy, quản lý đồ ăn hậu cung.
Trước đó cô đang thí nghiệm món ăn mới ở phòng bếp, trước mắt trở nên hoảng hốt, lúc tỉnh lại liền xuyên đến thế kỷ hai mươi mốtXuyên qua đến thế giới này đã tầm một tháng, cô từ lúc mới bắt đầu mê mang, đến bây giờ đã hiểu rõ thế giới này.Chủ nhân của cái thân thể này tên cũng là Bạch Nhất Nặc, cô ấy vừa mới tốt nghiệp đại học, cha mẹ lại xảy ra tai nạn xe cộ qua đời.
Nguyên thân thương tâm gần chết, lựa chọn sử dụng thuốc ngủ tự sát, khi tỉnh lại linh hồn đã đổi chỗ cho Bạch Nhất Nặc đến từ cổ đại.Bạch Nhất Nặc có ký ức của nguyên thân, lựa chọn lấy hết tiền trong thẻ ngân hàng ra, dùng chút ít tiền tiết kiệm tổ chức một tang lễ cho cha mẹ nguyên thân, chọn lựa ngôi mộ thích hợp.
Cô dựa theo tập tục của triều Đại Ngụy, tự tay cầm rất nhiều Nguyên bảo mà đốt đi, nghe nói loại Nguyên bảo được chính tay người thân bạn bè đốt mang theo sự cầu phúc của người thân bạn bè, ở Địa phủ là đáng tiền nhất, là đồng tiền mạnh.

Bạch Nhất Nặc không phải con gái ruột của bọn họ, chiếm cứ thân phận con gái bọn họ không phải ý của cô, cô chỉ có thể hi vọng một nhà bọn họ có thể đoàn tụ, đời sau hạnh phúc an khang.Gia đình nguyên thân không tính là giàu có, cha mẹ kinh doanh một quán nhỏ để làm ăn, thu nhập trừ chi phí ăn mặc còn thừa không bao nhiêu, tiền tiết kiệm ít ỏi.Bạch Nhất Nặc xuyên qua tới đối mặt chính là tình huống quẫn bách như vậy.Cũng may cái quán nhỏ này vẫn còn, dù sao không tới mức lưu lạc đến phải ngủ ngoài đường.Sau khi Bạch Nhất Nặc lau chùi cả phòng rồi, cánh tay có chút ê ẩm sưng lên.
Cô không khỏi thở dài một hơi, không biết bạn bè cô gặp hiện trạng của cô sẽ cảm khái như thế nào.Nhất định không thể tin được Bạch đại nhân ngày xưa phong quang thế mà lưu lạc đến tận đây.Ngày xưa, cô độc chưởng một cục, địa vị cao, quyền thế lớn, thanh danh vang xa.
Từ Hoàng đế cung phi, cho tới thái giám cung nữ, ở trước mặt nàng nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.Nguyên nhân rất đơn giản, thật sự là cô làm đồ ăn quá mỹ vị, làm một đầu bếp nổi tiếng, rễ cỏ cô xào đều có thể xào ra hương vị tiên thảo.

Đi cùng với tán dương thường là hàm kim lượng tối cao, mà vô luận là ngự trù nổi tiếng trong cung đình hay là cao nhân tay nghề nổi  tiếng ở thôn quê, sau khi trao đổi trù nghệ với cô sẽ quỳ dưới chân cô.Dĩ vãng cô chỉ cần nghiên cứu mỹ thực là được, những việc vặt này chỗ nào cần cô tự thân đi làm.Thứ cô lo lắng chỉ có trù nghệ có tiến thêm hay không, thực đơn tích lũy có nhiều lên hay không, eo quấn bạc triệu, không cần ưu phiền vì miếng ăn.Bạch Nhất Nặc thổn thức một hồi, liền bắt đầu lại cuộc sống, hai đầu lông mày không có vẻ buồn rầu.
Bởi vì cô từ trước đến nay không phải người thích hối hận, đã đến nơi này, càng phải nên là gặp sao yên vậy.Lúc này, cửa truyền đến một trận tiếng bước chân, một nam sinh gầy gò cao cao đi đến.Bạch Nhất Nặc nhìn thấy người tới, bỏ khăn mặt trong tay xuống, hô: "Lâm Vũ, sao em lại tới đây, ngồi đi."Lâm Vũ dáng người thẳng tắp, mặc đồng phục học sinh rộng rãi của Nhị Trung Hải Thị nhưng lại không hiện vẻ cồng kềnh, làn da trắng nõn, ngày thường tuấn tú, là con trai của dì Lâm chú Lâm hàng xóm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.