Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 22: Xác chết trong phòng ăn




Giời ạ, đây là cái quỷ gì vậy, cô ta lại là cảnh sát?!
Nhưng mà tối hôm qua ngực của cô ta đâu có to như vậy, thế nào trong một đêm liền...
Bạch Thường khuôn mặt đầy vẻ khó hiểu, Lưu hiệu phó ở bên cạnh giới thiệu nói: "À đúng rồi, tôi giới thiệu một chút, vị này là Mã Cảnh Quan, là đội trưởng đội hình cảnh phụ trách vụ án lần này, còn vị bên này là..."
"Chào cô, Mã Cảnh Quan, tôi tên là Bạch Thường." Bạch Thường cười chủ động đưa tay ra, ánh mắt chăm chú nhìn nữ cảnh sát.
Bất quá nàng lại không có phản ứng, Mã Cảnh Quan nhìn Bạch Thường, nói mà không có biểu cảm gì: "Lưu hiệu phó có nói là mời người tới giúp phá án, tôi cũng không biết, anh là người thuộc cục nào, hoặc là thuộc ban ngành nào?"
Kỳ quái, cái cách Mã Cảnh Quan nhìn mình giống như không biết mình là ai vậy.
Bạch Thường sờ sờ mũi một cái, chắc chắn là nữ cảnh sát trước mặt hắn đang ngại nên giả vờ không biết mình, chứ làm sao chuyện tối hôm qua lại quên nhanh như vậy?
" Xin lỗi, Mã Cảnh Quan, thật ra thì tôi chỉ là đầu bếp." Bạch Thường nói thật.
"Đầu bếp?"
Vị Mã Cảnh Quan này liền thay đổi biểu tình trên khuôn mặt, hít một hơi thật sâu.
Lần này muốn không chú ý tới cũng không được, cúc áo trước ngực của Mã Cảnh Quan cũng sắp bung cả ra, Bạch Thường theo bản năng nhìn xuống, trong đầu không ngừng nhớ lại, tối ngày hôm qua rõ ràng là cup B, bây giờ tệ nhất cũng là cup D... Con mẹ nó chứ....
Hắn nhất thời ngây ngẩn, kinh ngạc nhìn Mã Cảnh Quan.
Mã Cảnh Quan trên mặt dần dần lộ vẻ tức giận, nhìn Lưu hiệu phó nói: "Lưu hiệu phó, tôi bây giờ không muốn biết anh ta là đầu bếp hay là gì, bất kể anh ta có bối cảnh ra sao, nhưng bây giờ là thời gian tra án, ông nên phối hợp chứ không phải là cản trở."
Thái độ của nàng xoay chuyển tới 180 độ, xoay người ra dấu với hai cảnh sát khác, vội vã rời đi.
Lưu hiệu phó mặt đầy lúng túng, nhìn Bạch Thường nói: "Êyyyy! Thật ngại. Tiểu Bạch, cô ấy là người mới vừa tới để thay thoi, tôi sẽ giải thích lại với Mã Cảnh Quan, cậu xem..."
Bạch Thường lúc này mới khôi phục lại tinh thần, khoát tay nói: " Được rồi, không có gì, cô ấy không biết tôi cũng đúng thôi, Lưu hiệu phó, vụ án này tôi thấy là bên đội hình cảnh tới trước, tôi cũng không tiện nhúng tay vào."
Nói xong, Bạch Thường xoay người rời đi.
Đại Hoàng lập tức đuổi theo nói: "Êy êy êy! Đừng có đi mà, chuyện này cậu định bỏ mặc sao?"
"Vậy tôi biết quản như thế nào đây, tôi cũng đâu phải là cảnh sát đâu." Bạch Thường nhìn thời gian, nói: "Cũng sắp đến giờ cơm rồi, tôi phải đi về nấu cơm đó."
Trên thực tế, trong trường học mỗi lần có án mạng kì lạ, Bạch Thường đều có mặt tham dự.
Thực sự mà nói, lúc Bạch Thường mới vừa lên năm thứ nhất đại học, đã tra ra được ba vụ án không đầu mối, bắt được năm ác quỷ quanh quẩn ở trong trường học, còn thuận tiện cứu một người bị quỷ nhập thiếu chút nữa nhảy lầu.
Ở trên đời không có bức tường nào gió không lọt qua được, mặc dù Bạch Thường không muốn khoe khoang, nhưng ở trong trường học có rất nhiều người biết hắn, nhất là vị Lưu hiệu phó, càng đối với bản lĩnh của Bạch Thường mà phục sát đất.
Bởi vì, người mà Bạch Thường cứu chính là con gái của Lưu hiệu phó.
Học ba năm đại học, ở đâu xảy ra chuyện, nơi đó có thể nhìn thấy Bạch Thường giúp đỡ phá án.
Bạch Thường ở trong trường học cũng coi là uy danh hiển hách, hiện tại hắn không còn ở trường học, nhưng trường học vẫn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết về hắn.
Thế nhưng vật đổi sao dời, ba năm qua đi, bọn học sinh cùng khóa cũng đã rời đi, một nhóm khác lại tới, số người biết Bạch Thường cũng không còn nhiều, ngay cả cảnh sát mới tới cũng không có mấy người biết hắn.
Nhưng  hôm nay nữ cảnh sát này rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Đầu óc của Bạch Thường mơ hồ, không biết đây rốt cuộc là cái chuyện mẹ gì cả.
"Êy êy êy! Tôi nói này lão Bạch, anh muốn để nữ sinh kia chết thảm vậy sao." Đại Hoàng một lần nữa đuổi theo, dậm chân vô nói.
"Này này Đại Hoàng, anh cho rằng tất cả cảnh sát đều là ăn chay sao, với lại nói không phải chuyện gì cũng đều là do ác quỷ quấy phá, nếu đây quả thật là án mạng thông thường, tôi thực sự không giúp được gì đâu."
"Không đúng mà lão Bạch, cái này không giống như phong cách của cậu, cậu không phải nói muốn phá án thì cách đơn giản nhất chính là để cho người chết tự mình nói ra chân tướng hay sao?"
"Ngu ngốc! anh gấp cái gì, anh không thấy đã kéo dây phong tỏa hay sao, ban ngày chúng ta không vào kí túc xá nữ được. Không đi về nấu cơm, thì tôi còn có thể làm gì đây?"
Đại Hoàng lúc này mới chợt hiểu ra, vỗ đầu nói: "Cậu xem đầu óc tôi này, đúng đúng đúng, phải đợi tới tối. Nhưng mà... nữ cảnh sát vừa rồi, aizaaaa xem ngực của nàng, bắp đùi của nàng, chẹp chẹp..."
"Này! Con mẹ nó, trong đầu của cũng để ý những thứ này sao." Bạch Thường nhấc chân cho Đại Hoàng một đá.
Đại Hoàng cười hắc hắc, bỗng nhiên ấp a ấp úng còn nói: "Cái đó... Cậu có thể về trễ một chút được không?"
"Làm gì? Cậu muốn mời tôi ăn cơm đấy à?"
"Ăn cơm dĩ nhiên không thành vấn đề, thật ra thì tôi có chuyện cần nhờ cậu giúp. Tôi cái đó, haizzz..... tiệm nhỏ gần đây cũng không biết thế nào, làm ăn ế ẩm quá..." Đại Hoàng xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói.
"Buôn bán ế ẩm sao? Điều này làm sao có thể được." Bạch Thường buồn bực nói.
Tên Đại Hoàng này, là bạn cùng lớn lên với Bạch Thường, cũng là bạn tốt của hắn, quan hệ của hai người cũng không tệ.
Khi còn bé, có một lần hai người ở bờ sông chơi, Đại Hoàng bị Thủy Quỷ kéo chân, thiếu chút nữa chết đuối, may sao Bạch Thường cứu hắn, lôi cái tên Thuỷ Quỷ từ trong sông ra, đánh cho một trận.
Từ đó về sau, Đại Hoàng liền tôn sùng hắn.
Sau đó hai người lên đại học, cùng nhau lăn lộn một chỗ, cho đến khi Bạch Thường tốt nghiệp thì tiếp quản Bạch quán, còn Đại Hoàng thì thuê một gian phòng ăn ở trong trường học, làm món bún cay Tứ Xuyên rất ngon.
Cái tên Đại Hoàng này bề ngoài tuy có chút tùy tiện, thật ra cũng không phải tên ngốc, có Bạch Thường làm chỗ dựa, hắn mở tiệm ăn lớn nhỏ đều không gặp phải quá nhiều khó khăn.
Nhưng gần đây đúng là có chút kỳ quái, chừng nửa tháng đổ lại đây, đột nhiên không có ai đến chỗ tiệm của Đại Hoàng ăn trưa, thậm chí có nhiều khách vừa đi đến thì quay trở về, không chịu vô ăn.
Đại Hoàng cũng thử rất nhiều biện pháp, kể cả lôi kéo khách hàng, nhưng tất cả đều không có hiệu quả.
Dạo gần đây Đại Hoàng có nghiên cứu ra món mới, hôm nay vừa vặn gặp được Bạch Thường, muốn nhờ Bạch Thường xem rõ ngọn ngành giúp mình.
Bạch Thường nghe chuyện này, cũng có chút kỳ quái, nhìn thời gian một chút vẫn còn sớm, liền cùng Đại Hoàng đi tới Phòng ăn.
Ở trên đường, Đại Hoàng nháy nháy mắt, cười hắc hắc nói: "Lão Bạch, lão Bạch, cô nàng vừa nãy, cậu nói xem liệu ngực của nàng có phải là cup D hay không?"
Bạch Thường khinh bỉ nhìn hắn một cái: "D D cái đầu cậu đó, tôi đã nói với cậu rồi, đừng có ý tứ gì với nàng."
"Tôi đây không phải chỉ tò mò một chút hay sao, bất quá nói thật, nàng còn quá trẻ, xem ra cũng có một tí bản lĩnh, nhưng có quỷ mới tin là nàng tự đi lên mà không phải là dựa vào ngực."
"Này! Đầu óc của cậu có nhiều nếp nhăn một chút có được hay không. Cô ta là cảnh sát hình sự, không phải cứ ngực to là làm được đâu, ngược lại tốt nhất đừng có chọc vào cô ta."
Bạch Thường vừa nói chuyện, nhưng vẫn không hiểu, chẳng lẽ trên đời này thật sự có người giống người như đúc hay sao?
Hai người đi tới Phòng ăn, lúc này chưa tới giờ cơm, trong phòng ăn không có ai cả, tuy nhiên đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, vừa vào nhà ăn các loại mùi thức ăn liền xông vào mũi.
Nhưng mà mới vừa đi được mấy bước, hắn liền bỗng nhiên ngửi được một mùi hôi thối khó ngửi.
Nếu đây là mùi hồn chết, xen lẫn ở trong phòng ăn đầy mùi thức ăn thơm phức như vầy nếu như không phải là khứu giác đặc biệt nhạy cảm, căn bản là không ngửi thấy được.
Dọc theo cái này mùi hôi này, Bạch Thường ở trong phòng ăn đi một vòng, rất nhanh liền đã xác định nguồn của mùi này từ đâu ra.
Chính là ngay tại gian hàng của Đại Hoàng.
"Đại Hoàng, gần đây cậu không xảy ra chuyện gì chứ?" Bạch Thường hỏi,
Đại Hoàng sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "À Không có chuyện gì xảy ra, mọi thứ vẫn ổn mà. Lại nói trong phòng ăn này làm quái gì có chuyện gì, chẳng lẽ còn có người chết đuối trong nồi bún cay của tôi hay sao?"
Hắn vốn là thuận miệng đùa giỡn, Bạch Thường quay đầu nhìn gian đồ ăn nói: "Chẳng lẽ trong những ngày qua đều không ngửi được mùi gì sao, là mùi người chết đó?"
"Cậu... cậu nói cái gì, có mùi người chết?"
Đại Hoàng sợ hết hồn, vội vàng dùng sức ngửi mấy cái, sau đó mặt đầy mê muội nói: "Êyyyyy! Mùi người chết là cái mùi mẹ gì?"
Cái này ngược lại cũng không thể trách hắn, đối với đại đa số người mà nói, đúng là không biết trên thân người chết lại có mùi thối rửa ra sao.
Đôi khi có nhiều người cao tuổi sắp gần đất xa trời có thể ngửi thấy loại mùi hôi thối này.
Bởi vì người già, âm khí trong cơ thể sẽ tăng thêm, nhất là những người trên tám chín mươi tuổi, thậm chí cả trăm tuổi, tuổi tác càng lớn lại càng không thoải mái, móng tay sẽ mọc ra khác thường, mang một màu sắc kì lạ.
Đây là bởi vì người sống lâu, âm khí càng ngày càng nặng, bị âm khí ảnh hưởng lâu sẽ dần dần xuất hiện Yêu Tính, tâm tình cũng sẽ biến hóa.
Lúc này Bạch Thường ngửi được mùi người chết, cảm giác vô cùng nghiêm trọng, hơn nữa càng gần gian hàng đồ ăn mùi càng nồng đậm, giống như có một cỗ thi thể đã đặt ở đây mấy ngày, đã bắt đầu tản ra mùi thối rữa làm cho người ta muốn nôn mửa.
"Êy êy êy, hình như là tôi cũng ngửi có mùi gì kỳ quái." Đại Hoàng nhíu mày, "Cậu không nói, tôi còn không chú ý đó."
"Vậy thì đúng rồi, người ta không đến chỗ nơi này ăn cơm, bởi vì nơi này có cảm giác của người chết."
"Nhưng tôi thế nào cũng không ngửi được, chẳng lẽ là tôi vì bán bún cay quá nhiều nên không cảm giác được mùi người chết hay sao?"
Bạch Thường khẽ cười, không nói, ánh mắt rơi vào trong góc.
Nơi đó bên trên một cái ghế, có một nữ sinh sắc mặt u tối đang ngồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.