Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 18: Thành phố âm




Không còn bất kỳ một âm thanh nào phát ra trong cái hộp nữa.
Bạch Thường thu hồi lại xác con gà, cái xác nhẹ tênh, dường như chỉ còn mỗi lông còn máu thịt thì hoàn toàn biến mất.
Haizzz... chỉ trong chốc lát mà một con gà đã bị hút cạn máu thịt!
Bạch Thường im lặng đi ra khỏi mật thất.
"Tốc độ hút lần này thật là nhanh đó."
Đóng cửa mật thất, sắc mặt Bạch Thường dần trở nên nghiêm trọng.
Thật ra, Bạch Thường cũng không biết trong mật thất kia là thứ gì.
Hắn nhớ khi còn bé có một lần hắn lẻn vào mật thất, thiếu chút nữa đã mất mạng, sau lần đó ông nội đã khuyên hắn nên mang một con vật còn sống khi vào mật thất, để cung cấp máu nuôi thứ đó.
Bạch Thường đã từng hỏi ông rất nhiều lần, nhưng ngay cả chính ông cũng chưa từng thấy ở trong đó là cái gì.
Đi ra khỏi phòng bếp, hắn thuận tay cầm một cái túi giấy dầu, sau đó mới ra khỏi nhà.
Ở bên ngoài thành phố, cách đó mười dặm là một ngọn núi, trong rừng cây có một cây Hòe rất to.
Bạch Thường đi vào rừng cây, mở Linh Nhãn, trong bóng đêm dần dần xuất hiện vài chiếc đèn lồng màu đỏ, ở giữa hiện lên một con đường mòn.
Bạch Thường đi thẳng về phía trước, đi không bao lâu thì đã đến cuối con đường, trước mặt xuất hiện những cây cột cao màu đỏ tỏa ra khí thế bất phàm, phía trên treo đèn lồng màu đỏ, còn có ba chữ to.
Thành Phố Âm.
Từ xưa đến nay, âm dương luôn luôn cách biệt, nhưng Thành Phố Âm là một ngoại lệ.
Những Quỷ Hồn ở âm phủ, sau khi được Âm ti cho phép thì có thể xuất hiện ở đây.
Có một số người thì dựa vào khế ước của mình và Âm Phủ để đi tới nơi này.
Nói trắng ra, đây là một trạm trung chuyển nằm giữa âm và dương.
Thông thường những đạo sĩ phải hồn phách rời thân thể mới có thể tới Thành Phố Âm, nhưng Bạch Thường lại là nhục thân, nếu không thì hắn không thể mang đồ từ Thành Phố Âm ra ngoài được.
Đi qua cổng vòm của Thành Phố Âm, có một đoạn đường lát gạch màu xanh bị bao phủ bởi sương mù hiện lên, đi được một đoạn thì xuất hiện một chiếc đèn lồng màu đỏ.
Trên đường đang có rất nhiều người đều mặc quần áo màu đen rách rưới, di chuyển không một tiếng động.
Hai bên đường có một vài sạp hàng, trong sạp hàng đều là những thứ loè loẹt đủ mẫu mã.
Có sạp hàng bán cả cổ thư và cổ vật, có nhang đèn và tiền giấy, còn có rất nhiều quần áo màu đen, có chỗ bán cả thức ăn, có điều tất cả đều là bánh bao, không khác biệt gì so với những đồ vật bình thường cả.
Các sạp hàng đều rất yên tĩnh, những người đi trên phố không ai nói chuyện với ai, trên đường thỉnh thoảng có sương mù bay nhẹ, bay xuyên qua những cái lồng đèn u ám, cả con đường yên tĩnh một cách đáng sợ, tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng thần bí và quỷ dị.
Bạch Thường mỗi tháng đều phải tới Thành phố Âm một lần, đã quá quen thuộc nơi đây nên hắn hoàn toàn không để ý xung quanh, thẳng một đường tiến về phía trước.
Những sạp đồ ăn ven đường đang bày ra một ít cơm Âm Phủ, có người âm, cũng có đạo sĩ, thấy Bạch Thường đi tới liền có mấy người quen rối rít gật đầu, còn có một người tươi cười rạng rỡ chào hỏi.
"Ông chủ Bạch đến rồi sao, hôm nay mang theo thứ gì tốt đây?"
Bạch Thường khẽ mỉm cười: "Thứ tốt hả, đương nhiên là ta có chứ."
Hắn lấy ra một cái bình sứ, hướng về phía người kia quơ quơ nói: "Chiêu Tài Quỷ 82 năm tuổi, có thể chế tác thành các loại phù Chiêu Tài, dùng cho làm ăn là thích hợp nhất đó, thế nào, có muốn lấy một phần không?"
"Aizaaa.... Được được, Chiêu Tài quỷ, đây chính là hàng hiếm đó, ông chủ Bạch ra giá đi."
Người kia vừa nói vừa đi tới, cười hì hì đưa cho Bạch Thường một điếu thuốc.
Người này ở thành phố Âm nổi tiếng với tài buôn bán, là người Tứ Xuyên, tên là Tiền Lão Vượng, người này không xấu, hàng trong tay cũng nhiều, chính là lòng dạ có chút đen tối, hay ép giá, làm ăn với ông ta phải để ý nhiều một chút.
" Xin lỗi, tôi không có hút thuốc."
Ở thành phố Âm chỉ có Quỷ Hồn mới có thể sử dụng đồ ở đây, người âm cũng có thể dùng, nhưng Bạch Thường lại là nhục thân, đương nhiên không thể dùng loại đồ giành cho quỷ được.
"Nếu như ông đã thích, vậy thì nói một chút về giá cả, Chiêu Tài quỷ này bây giờ không dễ làm đâu, hơn nữa đồ của ta có niên đại đến 82 năm, hiệu quả nhất định là không thể bàn cãi, thôi thì... sáu vạn đi."
"Này này này... Sáu vạn? Tôi nói này ông chủ Bạch, giá này hơi bị mắc đó, giá thị trường bây giờ cũng chỉ chừng ba vạn, 82 năm đến bây giờ cũng chỉ hơn 30 năm, không đáng giá sáu vạn đâu, aizaaaa.... 35 vạn đi, giá tiền này không thấp đâu."
"Cái gì? 35 vạn? Đùa gì thế, Tiền lão ca, bây giờ một tờ Chiêu Tài Phù đã là 18000, huống chi đây còn là Chiêu Tài quỷ chưa qua chế tác, bán đại mấy tờ Phù là ông đã huề vốn rồi, còn suy nghĩ tới việc lỗ lãi sao? Lại nói, Chiêu Tài phù đâu có phải lúc nào có mà dùng đâu."
"Nhưng như vậy cũng quá đắt đó, người quen với nhau không à, thôi thì 4 vạn đi?"
"Nếu như lão ca đã lên tiếng, vậy 5 vạn đi, đây là giá thấp nhất rồi, nếu như không chịu tôi giữ lại dùng vậy."
Bạch Thường nói xong liền xoay người muốn đi, Tiễn Lão Vượng vội vàng kéo hắn lại, cắn răng nói: "Được, 5 vạn thì 5 vạn, nể mặt mũi của ông chủ Bạch vậy. Đây! Âm phiếu 5 vạn."
Bạch Thường nhận lấy tờ âm phiếu, nhìn lướt qua, bên trên ghi đúng là 5 vạn.
Loại này âm phiếu là tiền thông dụng của thành phố Âm, dĩ nhiên thứ này không thể trực tiếp xài được, cần phải đến một ngân hàng đặc biệt để đổi, tiền âm lúc đó sẽ được đổi thành nhân dân tệ.
Bạch Thường thu cất âm phiếu, cười híp mắt đem bình sứ đưa tới.
"Tiền lão ca cất kĩ vào, Chiêu Tài quỷ 82 năm, là đồ xịn đó."
Tiễn Lão Vượng không kịp đợi, mở bình sứ nhìn một cái, trực tiếp trợn tròn mắt.
"Êy Êy Êy Êy, cái này còn chưa được nửa bình, cơ bản là không đủ, cái này, cái này... Ta muốn trả lại hàng!"
Đâu chỉ là không tới nửa bình, ở bên trong chính xác là Chiêu Tài quỷ, nhưng chỉ còn lại một ít ở dưới đáy, nhiều lắm là cũng chỉ có thể vẽ năm, sáu tấm Phù.
"Haizzzz... Tiền lão ca, cái này thì không đúng rồi, tôi nói là một phần Chiêu Tài Quỷ, không nói là một chai, cũng không nói một... Cái này, thật ra là ít một chút, nhưng nếu như mà ông dùng tiết kiệm, dùng nhiều Chu Sa một chút, cũng đủ cho hơn mười cái Phù rồi, nói thế nào cũng có lợi hết mà, ha ha, cám ơn Tiền lão ca đã chiếu cố, hẹn gặp lại sau, tạm biệt."
Tiễn Lão Vượng trợn to hai mắt, á khẩu không nói lên lời, mọi người xung quanh đều bật cười, cái tên Tiền Lão Vượng trước giờ đều thích ăn chặn của người khác, thật ra thì một cái Chiêu Tài quỷ 82 năm giá sáu vạn là quá bình thường, nhưng tên Tiền Lão Vượng này lại nóng lòng muốn có được, ngược lại bị Bạch Thường làm cho lỗ sặc máu.
Bạch Thường tiếp tục đi về phía trước, đi tới một căn nhà màu xám gạch ngói xanh cũ, rồi dừng lại.
Nơi này cũng có một cái sạp nhỏ, bên trên bày đều là những vật cổ quái, ngồi sau sạp là một lão già gầy nhom mặc áo dài màu xanh, mặt mũi nhăn nheo, sắc mặt xanh xao, mắt đang lim dim.
Lão già này, là một lão quỷ, họ Hình, vốn không có tên, nên mọi người gọi là Hình lão Lục.
Sạp hàng của lão lại nằm ở chỗ khuất của thành phố Âm, làm ăn bết bát, bởi vì chã ai biết thứ lão bán là cái mẹ gì.
Đương nhiên, cũng có thể nói thứ lão bán quá mức đơn giản không có gì đặc biệt, làm cho người ta nhìn còn không thèm nói chi mua.
Nhìn sơ qua thì trên sạp đang bày một cây bút lông, nửa cái lông gà, một miếng vải đen rách nát, một cái chuông đồng gỉ sét, một cái quạt giấy bị rách, còn có vài cái chai lọ không rõ bên trong có gì nữa.
Bất quá, lão lại là đối tác lâu năm của Bạch quán, nguyên nhân rất đơn giản, Bạch gia có nước miếng của quỷ, thứ mà chả ai cần, chỉ có duy nhất Hình lão Lục là thu mua với giá cao.
Còn việc lão dùng nước miếng quỷ để làm gì thì không ai biết cả.
Bạch Thường chỉ biết là nếu như muốn đem nước miếng quỷ luyện ra tinh hoa, thì trong thiên hạ, chỉ có vị Lão Lục này mới có thể làm được.
"Nước miếng quỷ thượng đẳng ba lượng bảy tiền, Lục gia cho một cái giá đi."
Bạch Thường lấy ra một cái bình sứ nhỏ, cười cười đưa tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.