Tiệm Ăn Của Quỷ (Tiệm Ăn Âm Dương)

Chương 12: Thần quỷ toàn tịch




Hai triệu...
Ông chủ Lý cảm giác mình càng ngày càng không thể tiếp thu nổi cái thế giới mã mẹ này nữa rồi, hắn thực sự cảm thấy,...
Sự thật chứng minh, có một nghề cho chín còn hơn chín nghề là có thật mà... vậy tốt nhất một nghề duy nhất đó nên là Đầu Bếp.
Thiệu Vô Ưu cũng ngây ngẩn, thật ra thì cái giá tiền mà lão gia tử nhà mình định ra, hắn vốn tưởng rằng nói ra một triệu, thì chỉ sợ là cái ông chủ nhỏ này trực tiếp mà quỳ xuống nhận làm.
Không nghĩ tới thằng này chẳng những không coi là chuyện gì to tát, lại còn ra vẻ có lý trực tiếp đem giá cả tăng lên gấp đôi, lại còn làm ra vẻ chê giá của hắn quá bèo.
Nhưng mà lúc này Bạch Thường lại bồi thêm một câu, trực tiếp làm cho tim hắn tan vỡ.
"Ồ! đúng rồi, bởi vì việc tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn khá là phiền toái, phiền anh đây trả trước cho một nửa tiền đặt cọc, nếu như sau năm ngày nguyên liệu nấu ăn không có cách nào gôm đủ, không làm được món ăn này, ngoài trừ xin lỗi ra thì tiền đặt cọc một xu cũng không trả đâu."
Một món ăn tận hai triệu, còn không bảo đảm có thể làm ra được hay không, cho dù không làm được thì cũng phải trả hắn một triệu tiền đặt cọc.
Con mẹ nó! Cái này là cái quái gì vậy, rốt cuộc đó là món ăn? Chẳng lẽ trong món ăn còn có kim cương, có thể kéo dài tuổi thọ, chữa được bách bệnh, lại còn có thể thăng thiên vũ hóa hay sao?
Bạch Thường lời nói này nói ra, Thiệu thiếu gia ngây cả người, nửa ngày mới phục hồi tinh thần lại, cầm điện thoại đi ra cửa.
Thật ra thì trước khi đi tới Bạch quán, hắn thấy là liệu có phải trí óc của lão cha nhà mình lẩm cẩm rồi hay không, nên mới muốn tiêu cả triệu chỉ để ăn một món ăn.
Thấy cái quán cơm mộc mạc gần như sắp đổ nát thế này thì hắn càng thêm chắc chắn lão cha của mình nhất định bị điên.
Mà bây giờ, hắn cảm giác mình cũng sắp bị điên rồi...
Thấy Thiệu thiếu gia thở hổn hển đi gọi điện thoại, Bạch Thường khẽ cười cười lại cầm lấy Phù Xui Xẻo nói: "Ông chủ Lý! Chỉ vì cái Phù này, tôi đã phí không ít công sức, thế nào, thật sự là ông không lấy sao?"
"À à à... lấy lấy lấy, chúng ta đã có nói trước rồi, dĩ nhiên là không thể để cho ông chủ Bạch lãng phí thời giờ gian chứ." Ông chủ Lý vừa nói vừa từ trong túi lấy ra hai xấp tiền giấy để lên bàn.
Đây là quy củ mua bán, Bạch Thường đã làm xong tờ Phù, cho dù hắn không cần thì nhất định cũng phải lấy.
Ai mà ngờ được là Bạch Thường lại lắc đầu, không có thu tiền.
" Được rồi, tiền của ông cũng đã lấy, bây giờ Phù này đối với ông cũng vô dụng. Quy củ của chỗ tôi là đồ hại người tuyệt sẽ không vô cớ mà bán ra, ông nhận lại tiền đi"
"Cái này... cái này... êyyyy như vậy không có ổn đâu..." ông chủ Lý cũng không ngờ là tiền đặt ở trước mặt lại không cần?
"Không có gì là không ổn cả, lại nói ông còn giới thiệu cho tôi một mối làm ăn, nhắc tới tôi còn phải cám ơn ông mới đúng đó." Bạch Thường cười híp mắt nói.
Thật ra thì lúc hắn mới vừa nghe được Tiên Nhân Chỉ Lộ, nhịp tim của hắng cũng đã bắt đầu tăng, bởi vì Tiên Nhân Chỉ Lộ chính là công thức nấu ăn cao cấp nhất của Bạch gia, ở trong Thần Quỷ Toàn Tịch là món ăn đứng thứ nhất.
Liên quan tới món ăn này rất thần kỳ, từ nhỏ đến lớn hắn cũng chỉ từng nghe nói qua, bởi vì từ một đời gia gia của hắn qua đời đến nay. Trung Hoa biến hóa long trời lỡ đất, rất nhiều nguyên liệu nấu ăn đều đã mất tích, hơn nữa hội Âm Dương cũng xảy ra rất nhiều chuyện khó lường trước được.
Không nghĩ tới, ở thời đại này vẫn còn có người biết đến Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Hắn vốn là không nghĩ tiếp tục buôn bán, nhưng không thể không nói, Lâm gia trả tiền thù lao đúng là làm cho hắn động tâm, có khoản tiền này, hai triệu tiền ghi danh liền không cần phải lo nữa.
Nhưng hắn cũng đang hoài nghi, người có thể biết đến món ăn này, chỉ sợ cũng là người của hội Âm Dương đang mượn cơ hội dò xét hắn.
Cho nên hắn mới cố ý hét giá cao. Nếu như đối phương đồng ý hắn vừa có thể kiếm được một khoản, đồng thời cũng có thể để cho Bạch quán một lần nữa vang danh tên tuổi.
Nếu như không chấp nhận, hắn cũng có thể tránh thoát được sự thăm dò.
Bạch Thường vừa nói chuyện, đang muốn thu hồi lại cái Phù, Thiệu Vô Ưu bỗng nhiên đi tới, nắm tay đè ở trên bàn, cơ hồ cắn răng nghiến lợi nói: "Được rồi, hai triệu, nếu như mà năm ngày không làm được, tiền đặt cọc sẽ thuộc về ngươi."
Bạch Thường hơi có chút ngoài ý muốn, nhìn Thiệu Vô Ưu liếc mắt nói: "Này! Anh không sợ tôi lừa bịp lấy tiền rồi không làm việc sao?"
Thiệu Vô Ưu hừ lạnh một tiếng "Chỉ cần anh không sợ tôi đập nát cái quán cơm này của anh, thì dù anh có chạy trốn tôi cũng moi anh ra được."
Bạch Thường nhìn hắn, bỗng nhiên cười một tiếng: " Được, sau năm ngày, nếu như không làm được món ăn này, không cần anh đập, chính tôi sẽ tự tay đập nát quán cơm này."
"Được! Một lời đã định."
"Được! Quyết không đổi ý."
Thiệu Vô Ưu đi ra ngoài thế nhưng trong lòng lại cười thầm nói: "Cái Phù này, nếu ông chủ Lý không cần, vậy thì cho tôi đi. Ông chủ Bạch, anh sẽ không có ý kiến gì chứ?"
Ông chủ Lý trực tiếp ngây ngẩn, hắn biết Bạch Thường là cố ý đem Phù xui xẻo nói thành Thôi Vận Phù, nhưng lại không thể nói toạc ra.
Đồ chơi này không phải là thứ tốt đẹp mẹ gì, nếu như bị Thiệu thiếu gia lấy được...
Bạch Thường hơi suy nghĩ một chút, liền nở nụ cười.
"Nếu như Thiệu thiếu gia thích, vậy thì cứ việc cầm đi. Nhưng vật này có chút bá đạo đó, Thiệu thiếu gia phải thật cẩn thận đó."
"Được rồi... được rồi... cũng không cần anh phải quan tâm." Thiệu Vô Ưu chộp đem Phù xui xẻo cướp ở trong tay, trên mặt lộ ra một nụ cười châm biếm.
"Đây là chi phiếu một triệu, ông chủ Bạch tùy thời có thể đi lấy. Sau năm ngày, tôi sẽ phái người tới đón ông chủ Bạch." Thiệu thiếu đem một tờ chi phiếu đặt xuống, cũng không quay đầu lại mà xoay người rời đi.
Chỉ thấy trong tay mình là "Thôi Vận Phù", Thiệu Vô Ưu mặt đầy khinh bỉ, cũng không biết lão cha của mình bị trúng gió mẹ gì, một đầu bếp chỉ biết vẽ Phù thì có thể có tác dụng gà chó gì không đây?
Thiệu Vô Ưu lên xe Ferrari, nổ máy to nghênh ngang mà rời đi, ông chủ Lý cũng cáo từ rời đi, Bạch Thường tiện tay đóng cửa, cười khổ sờ lỗ mũi một cái.
"Haizz... cái này cũng đừng trách tôi đó, anh hãy tự cầu nguyện là mình có nhiều phúc đức đi, Thiệu thiếu à..."
Nhìn tờ chi phiếu ở trên bàn, Bạch Thường hồi hộp, Lão Tử bây giờ cũng đã là Triệu Phú, con mẹ nó!
Bất quá, một triệu này ngay cả tiền ghi danh cũng không đủ, vẫn là phải dành thời gian để làm ra cái món Tiên Nhân Chỉ Lộ.
Bạch Thường cất đi tờ chi phiếu, đi vào bên trong nhà, tâm lý bỗng nhiên trở nên kích động.
Tiệm cơm âm dương của Bach Gia, bị coi như Tà Môn Ngoại Đạo cũng đã sắp gần trăm năm, nếu như mình có thể làm ra món ăn này, đó chính là bước đầu tiên giúp cho Bạch gia danh chính ngôn thuận.
Hắn cũng không có chờ đợi, liền cúi xuống gầm giường lấy ra một cái hộp gỗ phủ đầy bụi, mở ra lấy một quyển sách cũ nát.
Vào giờ phút Thiệu Vô Ưu rời đi bỗng nhiên truyền tới tiếng xe đụng nhau...
Nhưng Bạch Thường hồn nhiên không cảm giác, hắn mở ra trang thứ nhất của quyển sách, phía trên có viết tám chữ.
Công Thức Nấu Ăn của Bạch Gia, Thần Quỷ Toàn Tịch.
Quay lại với tiếng đụng xe ban nãy, thì bỗng nhiên nghe cái bộp một cái, hình như là.... Con mẹ nó chứ! Thiệu Vô Ưu ở bên kia bị tông xe, thật là xui mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.