Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

Chương 38:




Hạo Thiên rõ nhất hậu quả, nếu như Huỳnh Thanh đến được đây thì Tử Du xem như chết chắc. Hy vọng cuối cùng có thể giải cứu được phụ thân lẫn mẫu thân của mình cũng theo đó mà tiêu tan, hắn chỉ có thể cầu nguyện cho ai đó có thể cản được Huỳnh Thanh hoặc bất cứ lý do gì, chỉ cần bản thân cùng nàng có thể ra được khỏi nơi này.
Từ bên hông Huỳnh Thanh, xuất hiện bả vai của Lý Hào, theo đó là một cú huých mạnh vào người. Khiến cho Huỳnh Thanh chệch hướng đâm sầm vào bức tường, làm nó lõm sâu vào trong cùng vô số vết nứt rạn xung quanh.
Tiếp đó là giọng nói lạnh nhạt của Lý Hào. “Ta với ngươi từ nay hết nợ, còn chuyện của Tiểu Phi ta sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.”
Chẳng rõ Hạo Thiên có nghe được những lời đó không, chỉ thấy hắn cặm cụi hướng về phía trước mà chạy, bỏ lại phía sau lưng tất cả mọi thứ.
Đưa một tay dựa vào tường, Huỳnh Thanh chật vật ngồi dậy một cách đầy khó khăn. Lúc này đây, dáng người của gã không còn như ban đầu. Một dòng máu đỏ thẫm từ phía trên trán đổ xuống cùng tóc tai bù xù càng khiến cho khuôn mặt của gã càng thêm hung tợn.
Huỳnh Thanh đưa tay còn lại lên trán, sờ ngay chỗ máu đang trào ra, còn đôi mắt thì đảo liên tục như đang tìm kiếm thứ gì, không phát hiện ra thứ mình cần tìm, gã cắn chặt đôi môi. Liếc đôi mắt đáng sợ của mình về phía Lý Hào, hét một tiếng thật to rồi lao thẳng về phía trước.
Trong cái ánh sáng nhẹ dịu, mờ ảo của ánh trăng. Từng tiếng bước chân hòa đều với hơi thở hồng hộc của một bóng người đang di chuyển bên dưới màn đêm, phía trên lưng người đó tựa như đang mang theo thứ gì khác.
Đó là Hạo Thiên, hắn cõng Tử Du chạy một mạch ra khỏi miếu, mặc dù chạy đã lâu, cơ thể cũng đã thấm mệt cộng với nỗi đau của vết thương cũ lúc nãy bị đánh, nhưng vì sợ có người đuổi theo hoặc phát sinh thêm ra chuyện khác nên cũng không dám dừng lại.
Không lâu sau, Hạo Thiên dừng lại tại một con hẻm nhỏ, đặt Tử Du xuống rồi đỡ nàng dựa vào tường. Chỉ là Hạo Thiên vẫn không biết Tử Du đã tỉnh lại từ lúc hắn vẫn còn đang chạy trên đường, nàng mở đôi mắt thao láo nhìn hắn rồi hỏi, giọng có chút quan tâm. “Ngươi không sao chứ?”
Nghe được giọng nói của Tử Du, biết nàng đã tỉnh lại, nỗi lo lắng trong lòng Hạo Thiên được trút bỏ, hắn thở một hơi thật dài.
“Chỉ là chút vết thương nhỏ thôi, không sao.”
Nhìn những vết bầm tím trên khuôn mặt Hạo Thiên, thậm chí ở dưới chân còn có vài chỗ chảy máu, vì tình thế cấp bách lại không có gậy dò đường, làm nhiều lúc đá phải những vật khác hay mém tông vào tường vì vội di chuyển, khiến cho Tử Du mắng. “Ngươi ngốc quá, lần sau nếu xảy ra chuyện như vậy thì tốt nhất nên chạy trước, bọn chúng chưa chắc chạm được vào người ta chứ đừng nói làm gì khác.”
Nghe nàng mắng, Hạo Thiên chỉ biết cười trừ, bởi thật sự trong thâm tâm hắn, liều chết muốn cứu nàng phần lớn vì đấy là hy vọng duy nhất cho phụ thân, mẫu thân của mình.
Thấy Hạo Thiên không nói, chỉ cười thì Tử Du cũng không nỡ trách hắn, cả hai ngồi im lặng dựa vào tường. Nhớ lại chuyện vừa xảy ra, trong đầu Hạo Thiên có rất nhiều nghi vấn lẫn tò mò, lập tức hướng về Tử Du hỏi.
“Phải rồi, chuyện bên trong lúc đó là thế nào, làm sao mà bọn chúng hóa thành tượng băng, làm sao mà cô lại bất tỉnh?” Tuy rằng trước đó Tử Du có nhắc tới thể chất của nàng cứ qua một thời gian thì sẽ phát tác, nhưng vẫn không rõ cụ thể nó phát tác ra sao, như thế nào.
Tử Du trầm ngâm một lúc rồi trả lời. “ Ngươi có nhớ lần trước khi ta giải thích về trận pháp hay không?”
Thấy hắn gật đầu Tử Du lại nói tiếp. “Trong trời đất này có nhiều loại năng lượng khác nhau, một trong những thứ quan trọng nhất đối với người tu tiên đó chính là linh khí, cốt lõi sự sống của vạn vật.”
Nghe tới đây, Hạo Thiên cắt ngang. “Lần trước cô có nhắc tới mà ta quên hỏi, linh khí có phải là thứ này không?” Dứt lời hắn đưa mũi ra trước hít lấy hít để. Nhìn thấy cảnh đó, Tử Du xém tí nữa thì cười ra tiếng.
“Không phải, cái này là không khí, hai thứ này không giống nhau.” Rồi nàng lại tiếp tục giải thích.
“Giống như linh khí, thể chất cũng phân ra nhiều loại khác nhau, có thể giúp tăng nhanh khả năng tu luyện, hỗ trợ công pháp, hỗ trợ pháp trận, luyện khí,...”
“Vậy thể chất của cô là loại nào?” Hạo Thiên hỏi.
“Ta cũng không biết, vì còn nhiều loại thể chất khác tới bây giờ vẫn chưa được phát hiện hay ghi chép lại, thậm chí tổ phụ của ta cũng không nhận biết được.”
“ Ta chỉ nhớ từ lúc bốn tuổi đã bắt đầu phát tác, khi đó tâm trí rất mơ hồ, không nhận thức được mọi chuyện xảy ra xung quanh. Mẫu thân ta kể lại thì lúc đó trên người ta xuất hiện một dải khí lạnh, bọc xung quanh cơ thể.”
“Bất cứ ai tới gần đều bị nó tấn công, tổ phụ của ta phán đoán nó là linh khí từ trong cơ thể của ta tạo thành cho nên mỗi lần tấn công ai đó thì sẽ tiêu hao đi một phần, nếu liên tục như thế thì cơ thể ta sẽ cạn kiệt cũng như chịu không nổi dẫn đến bất tỉnh.”
Nghe tới đây, Hạo Thiên bất chợt giật mình nhớ về mấy ngày trước lúc cả hai ngồi trò chuyện bên căn nhà nhỏ rồi hỏi. “chẳng lẽ sự tình phụ mẫu của cô là do dải khí lạnh ấy gây ra hay sao.”
Im lặng một lúc lâu sau Tử Du mới trả lời, giọng đầy đau buồn. “Không, họ xảy ra chuyện là vì thể chất của ta, bọn chúng muốn bắt ta, họ đã cố ngăn cản nhưng…” nói tới đây, giọng nàng nghẹn ngào, đôi tay run run nắm chặt lại.
Mặc dù Hạo Thiên rất muốn hỏi bọn chúng ở đây là ai, nhưng biết nàng tâm trạng không tốt, nên cũng không tiện mở lời.
Rất lâu sau đó, Tử Du hỏi hắn. “Ngươi có biết vì sao ta lại giúp ngươi không?”
Đây cũng là một trong những câu hỏi trong lòng Hạo Thiên, hắn từng nghĩ tới, từng hỏi nàng nhưng vẫn chưa có câu trả lời, cho nên hắn chỉ lắc đầu.
“Bởi vì đêm đầu tiên nhìn thấy ngươi, nó gợi cho ta sự đồng cảm, cùng cảm giác mất đi người thân, nó khiến ta nhớ về phụ thân lẫn mẫu thân của mình, nó giống hệt ta lúc đó, cảm xúc lẫn lộn, đau buồn, tức giận, bất lực,...” Nói tới đây, khóe mi nàng đỏ hoe, rơm rớm nước mắt.
Bất chợt, Hạo Thiên vươn tay của mình ra đặt lên trên bàn tay nhỏ của Tử Du khiến bàn tay nhỏ bé, xinh đẹp đó khẽ run lên.
Rồi từng tiếng nấc nhẹ thay nhau vang lên, tiếp đó là tiếng khóc vỡ òa của nàng như giải tỏa toàn bộ những nỗi niềm, tâm sự bao năm qua.
Hạo Thiên cũng không ngăn cản, có lẽ vì hắn nghĩ như thế sẽ tốt hơn, cũng có thể là vì hắn đã trải qua rồi, tuy không giải quyết được gì nhưng ít nhất cũng mang lại cảm giác thoải mái sau khi khóc.
Tử Du thì úp mặt xuống gối khóc nức nở, còn Hạo Thiên thì dựa đầu vào tường, ngửa khuôn mặt với đôi mắt đã bị phế bỏ lên trời, hướng về ánh trăng đang tỏa ra ánh sáng dịu nhẹ trong màn đêm và vẫn giữ lấy bàn tay nhỏ bé đó của nàng bên cạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.