Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

Chương 34:




Tên gù nghe thế thì gật đầu, đi sau Huỳnh Thanh tiến về phía trước, nơi mà Viên Lục Tường vẫn đang đứng ở đó.
Sau lưng y, khoảng mười tên ăn mày khác, mỗi tên ở bên hông đều mang một cái chai khá lớn,cũng theo sau.
Viên Lục Tường quay sang nói với Huỳnh Thanh. “Tất cả giao lại cho ngươi, nhớ phải bắt bằng được tên Hạo Thiên, hắn nhất định phải còn sống.”
Huỳnh Thanh chỉ gật đầu, gã thấy thế liền lùi ra.
“Mở cửa ra.” Huỳnh Thanh ra lệnh, một toán người lao lên đẩy cánh cửa ra. Khi mà khe hở giữa hai cánh cửa vừa mở ra thì lập tức một luồng khí lạnh xông ra ngoài, khiến những tên đó cả người gần như cứng đờ vội lùi lại ra phía sau trong tình trạng run lập cập.
Huỳnh Thanh quay đầu lại phía sau, nhìn đám ăn mày. Giống như hiểu ý, cả bọn bước tới phía trước lấy cái chai từ bên hông đưa ra trước mặt, chầm chậm nghiêng miệng chai hướng xuống đất.
Từng giọt chất lỏng màu bạc chảy ra, vừa tiếp xúc với mặt băng, âm thanh xèo xèo phát lên, theo đó là từng cụm khói bốc lên nghi ngút, nhiệt độ tăng dần cái lạnh cũng theo đó mà giảm bớt.
Hiện tại, xung quanh mọi người trước cửa miếu đều được bao phủ bởi một lớp khói mờ mờ ảo ảo, cảnh tượng cứ như đang ở trên đỉnh núi.
Không lâu sau, những khối băng đóng lại trên nền sàn đá ngay cửa đã bị bào mòn mỗi khi tiếp xúc với thứ chất lỏng màu bạc kia. để lộ ra một lối đi để tiến vào bên trong.
Không vội bước vào trong, Huỳnh Thanh ra hiệu một lần nữa, những tên vừa nãy hướng miệng chai vào ngôi miếu, đổ hết thứ chất lỏng đó chảy vào bên trong. Đợi một lúc sau, khi tiếng xèo xèo không còn nữa,cùng những cụm khói đã tan hết, sắc mặt Viên Lục Tường mới hòa hoãn trở lại, ban đầu vừa mở cửa ra hắn cũng cảm nhận được cái lạnh buốt giá đó, khiến các khớp ngón tay tê rần mặc dù đã đứng khá xa hai cánh cửa.
Dẫn đầu là Huỳnh Thanh, hắn tiến vào đầu tiên, những người còn lại cứ thế tiếp bước theo sau. Bên trong ngôi miếu không giống như bên ngoài, tuy ở giữa có không ít gạch vụn vỡ nát kèm một bức tượng đã mất phần đầu cũng không được rộng cho lắm nhưng vẫn đủ sức chứa tất cả bọn họ.
Khi vừa vào trong cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt bọn họ là một nữ nhân đang lơ lửng giữa không trung trong tư thế ngồi xếp bằng hai chân, đôi mắt thì đang nhắm chặt.
Trên người nàng có năm điểm nhỏ đang phát ra ánh sáng rực, xuyên qua cả lớp vải đang che đậy cơ thể. Một dải khí dài màu trắng lượn lờ xung quanh người.
Còn ở phía dưới, những giọt chất lỏng màu bạc như đang giằng co với chỗ băng còn sót lại nhưng có vẻ như không thể lấn tới thêm được nữa.
Lấy nàng làm trung tâm tạo thành hai lớp vòng tròn, ở trong vẫn là một lớp băng dày, ở ngoài là lớp chất lỏng.
Cả đám người vẫn còn đang ngẩn ngơ vì cảnh tượng kỳ lạ, nhưng rất đẹp mắt ở phía trước mặt. Chỉ có Viên Lục Tường và Huỳnh Thanh, hai người duy nhất không bị ảnh hưởng. Huỳnh Thanh vẫn đang cảnh giác, lùi ra sau vài bước, nhìn chằm chằm vào nàng với ánh mắt đề phòng, còn Viên Lục Tường thì lia đôi mắt dáo dác đảo xung quanh ngôi miếu như đang tìm thứ gì, y quay qua hỏi Huỳnh Thanh. “ Tên súc sinh kia đâu, tại sao hắn lại không có ở đây?”
Huỳnh Thanh tuy không rời mắt khỏi Tử Du nhưng vẫn trả lời. “Nhất định là ở lân cận đây mà thôi, huống hồ muốn bắt được hắn thì cũng phải đối phó với ả yêu nữ trước mặt, hiện tại chỉ có một mình ả ta, cũng là cơ hội tốt, đến lúc diệt trừ cái gai này rồi thì chẳng phải tên đó nằm chắc trong tay công tử rồi hay sao.”
Viên Lục Tường nghe thế thì nhíu mày, rất nhanh sau đó liền gật đầu.
Ở bên ngoài, Hạo Thiên đang tập trung lắng nghe từng tiếng động để có thể hình dung ra diễn biến phía bên trong, nhưng lại chẳng có một chút động tĩnh gì, im lặng đến mức hắn có thể nghe được cả tiếng tim mình đang đập liên hồi.
Mặc dù biết Tử Du không phải là người bình thường nhưng trong hoàn cảnh như thế này, gần ba mươi đến bốn mươi người vây như thế cũng làm cho lòng tin của hắn có chút dao động.
Bất ngờ hơn đám người này cả hai hắn đều biết, vì khi nãy hai người gọi tên nhau hắn đều nghe được. Là Viên Lục Tường và tên gây sự với Lý Hào cách đây mấy ngày, tại sao bọn họ lại đi cùng nhau, bọn chúng mang nhiều người như vậy đến đây lúc nửa đêm như này nhằm mục đích gì, muốn trả thù hay sao?
“A a a cứu ta.” Là giọng la hét thất thanh của một tên từ trong ngôi miếu phát ra khiến Hạo Thiên giật cả mình, tiếp đó là tiếng những bước chân chạy vội từ phía bên trong,
Dẫn đầu là Viên Lục Tường với khuôn mặt hốt hoảng, tiếp đó là Huỳnh Thanh và hơn mười tên khác, nhưng hầu hết những tên này đều là người của Huỳnh Thanh, còn bọn người của Viên phủ dường như không tới vài mống.
Cả đám ùa ra chắn ngay hai cánh cửa, bỗng từ bên trong còn ba tên gia đinh của Viên phủ đang vội vã chạy ra ngoài thì bị cả đám ngoài cửa cản lại.
Mặc kệ cho ba tên đó có gào thét ra sao đi nữa thì đám người vẫn nhất quyết không bọn họ bước ra. Lúc này ở phía sau lưng họ dải khí màu trắng xuất hiện, lượn lờ giữa không trung, từ trong đó tách ra thành ba tia khí nhỏ tiến tới ba tên đang bị chặn.
Cả ba tên nhìn thấy cảnh đó thì mặt trắng bệch càng cố gắng dùng hết sức lực để đẩy đám người chặn cửa với hy vọng có thể ra bên ngoài, nhưng đã chậm, ba tia khí đã đến ngay phía sau đỉnh đầu. Lập tức một lớp băng dần đông kết lại, những sợi tóc mỏng manh bỗng biến thành những mũi băng nhọn hoắc, lan dần xuống phía dưới.
Chỉ trong chốc lát, lớp băng bao phủ hết toàn bộ cơ thể khiến bọn họ trở thành ba bức tượng, bên trong vẫn giữ nguyên khuôn mặt sợ hãi cùng đau đớn của ba người.
Chứng kiến toàn bộ cảnh tượng kinh hoàng ấy, mỗi người ở đó đều có một biểu hiện khác nhau. Toàn bộ những tên đang chặn ở cửa cùng Huỳnh Thanh sắc mặt vẫn không đổi, giống như không đặt nó vào trong mắt, chỉ có Viên Lục Tường cùng hai tên gia đinh còn lại biểu lộ vẻ sợ hãi đến cùng cực, miệng gã run run hướng về Huỳnh Thanh mà hỏi.
“Chuyện...chuyện này không bình thường… Hay là chúng ta trở về thôi, ta cảm thấy yêu nữ đó rất đáng sợ.”
“Viên công tử không cần sợ, nhìn vào trong xem, có phải giống như ta đã nói từ trước rồi hay không?”
Nghe thế Viên Lục Tường liền đưa mắt nhìn kỹ vào bên trong miếu, Tử Du nàng vẫn ở đó, ngoài ra còn có thêm gần hai mươi bức tượng bằng băng,còn lại cũng không có gì khác. Nhưng không, nhìn kỹ lại thì dải khí màu trắng chạy quanh cơ thể của nàng đã mờ đi rất nhiều, hơn nữa trên người nàng năm điểm sáng đã không còn như ban đầu, vẫn phát sáng nhưng là ánh sáng le lói giống như có thể tắt đi bất cứ lúc nào, chưa hết cả người nàng đang run nhẹ, mồ hôi túa ra như tắm.
Tiếp đó Huỳnh Thanh lại hỏi hắn một lần nữa.
“Thế nào? ta nói có sai không, ả ta sắp chịu hết nổi rồi, công tử không muốn trả thù hay sao?”
Nhắc đến trả thù đôi mắt của hắn lại lóe sáng, cắn chặt đôi môi,gã nhìn lại đám người đang đứng như đang nghĩ gì đó. Thở dài một hơi Viên Lục Tường nói. “Được, ta đặt lòng tin ở ngươi.”
Dứt lời, từ trong đám người lại tiếp tục có ba tên bị đẩy vào trong, cũng là số người cuối cùng còn sót lại của Viên Lục Tường mang theo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.