Tịch Nguyệt - Cửu Chỉ

Chương 13:




Quyển 1: Tử Du
Lúc này Hàn Lương cùng Hạo Lâm đang đứng chờ sẵn như biết Lý Cung sẽ tới vậy. Lý Cung ném Hạo Thiên xuống đất trước mặt cả hai, rồi lại mặt đối mặt, nhìn chằm chằm vào Hàn Lương.
Sau khi tới cổng Hạo Thiên lại được xách lên mang tận vào trong, vừa thấy Hạo Lâm. Hắn muốn há miệng gào lên nhưng lại không nói chuyện hay phát ra âm thanh được, thì bị Lý Cung quăng hắn xuống một cách thô bạo, chỉ có thể giương mắt nhìn sự việc ở trước.
Lý Cung nhìn một hồi lâu mới lên tiếng. “Hàn quản gia cũng biết nên làm thế nào rồi phải không?”
Hàn Lương mặt bình tĩnh nhưng tay chắp sau lưng nổi lên từng đường gân xanh rất đáng sợ. “Chẳng phải theo giao ước chuyện của tiểu bối không tính, không xen vào hay sao?”
“Nếu là tiểu bối quá phận thì sao, bảo vật của Thiên Thủy Môn thất lạc chúng ta vừa tìm được, đã thông báo cho bọn họ để bàn giao lại, đều bị hủy trong tay của hắn, ngươi nói xem lần này bọn họ có đồng ý để yên hay không?”
Hàn Lương nhìn qua Hạo Thiên trầm giọng hỏi: “Có phải như vậy hay không?”
Hạo Thiên không trả lời Hàn Lương mà bò tới chỗ phụ thân hắn chỉ ngược vào đám người Lý gia. “Phụ thân bọn hắn khi dễ làm nhục hài nhi, phụ thân mau cho người trói lại cho chúng biết thế nào là uy nghiêm của Hạo phủ”.
Đúng ra như thường tình, Hạo Lâm sẽ bắt trói bọn người kia lại đánh mỗi người mấy chục roi, nhẹ thì như thế, nặng thì nhốt vào ngục tù mấy năm, riêng hắn thì chỉ phạt mấy roi là hết. Nhưng không, lần này Hạo Thiên nhận được một cái tát thật mạnh từ phụ thân, kèm theo đó là tiếng quát tháo cùng khuôn mặt giận dữ, từng đường gân hiện rõ trên khuôn mặt mà hắn chưa từng thấy bao giờ.
“Nghịch tử, còn không mau trả lời Hàn tiền bối.”
Hạo Thiên một tay ôm má vẫn còn sững sờ chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, lúc này hắn ý thức chuyện hôm nay chỉ sợ rất nghiêm trọng, nhưng từ lúc nào hàn quản gia Hàn Lương lại trở thành tiền bối. Từ lúc nào mà thành chủ phải khép nép với một quản gia.
Cắt đứt suy nghĩ của Hạo Thiên là âm thanh có chút âm trầm của Hàn Lương.
“Ta hỏi lại một lần nữa, có đúng hay không?”
Hạo Thiên trả lời giọng có chút lắp bắp. ” Ta… ta không biết bảo vật gì hết, chỉ có cái lệnh bài bằng ngọc, nhưng ta mới chỉ vừa chạm vào không làm gì hết, thì bỗng nhiên nổ tung,.. là chưa làm gì hết.”
“Hàn đạo hữu cũng biết nguồn gốc của Quỳ Ngưu lệnh đi, nếu không phải người luyện qua công pháp của Thiên Thủy Môn, thì sẽ không thể nào chạm vào nó, lập tức liền tự bạo để tránh rơi vào tay người ngoài.”
“Lúc chúng ta tìm được nó, cũng phải nhờ một tên đệ tử của Thiên Thủy Môn mới có thể mang về được, đã thông báo cho bọn họ nhưng có lẽ là đang trên đường đến, tiếc là …”
Lý Cung nhìn Hạo Thiên lắc đầu nói tiếp, trước khi quay người rời đi “Hàn đạo hữu tự giải quyết cho tốt.”
Hàn Lương quay sang Hạo Lâm với sự kìm chế hết sức nói ra “Ngươi xem nhi tử tốt của ngươi làm ra chuyện gì. Lần này chỉ sợ ta cũng không giúp được cho cả nhà ngươi.”
Hạo Lâm nghe vậy mặt như già thêm đi rất nhiều, lập tức vội vàng quỳ xuống trước mặt Hàn Lương dập đầu liên tục.
“Mong Hàn tiền bối niệm tình trước giờ ta luôn vì tông môn trung thành, tận tụy bao nhiêu năm nay mà tha cho Hạo nhi, lưu lại chút huyết mạch cuối cùng của Hạo gia. Tất cả mọi chuyện vãn bối sẽ chịu mọi trách nhiệm trước tông môn.”
Hàn Lương thở dài. “Ngươi cũng biết hậu quả của việc này chỉ sợ không nhỏ, những thứ ngươi có được ngày hôm nay là vì Phổ Thiên thí luyện liều mạng mang đến cho tông môn hạng nhất. Nhưng vẫn bù không được mất, nếu không phải nghĩ đến công lao của ngươi, ta đã chém chết hắn, rồi mang ngươi về tông môn chịu tội thì ngươi nghĩ giờ này hắn vẫn còn ở đây sao?”
Còn Hạo Thiên thì đang hết sức sợ hãi, và kinh ngạc khi nghe phụ thân đang cầu xin Hàn quản gia tha mạng cho mình, cả việc phụ thân hắn đường đường là một vị thành chủ quyền uy ngập trời, lại phải đi dập đầu trước người khác.
“Không lẽ việc ta làm hôm nay liên lụy lớn tới mức phụ thân cũng gánh không nổi sao? Sao lại thế được thật hoang đường.”
Trong mắt Hạo Thiên phụ thân là một nam nhân đỉnh thiên lập địa, không việc gì có thể làm khó ông, mỗi lần Hạo Thiên gây họa về nhà, phụ thân chỉ mắng một hồi, cùng lắm là đánh vài roi rồi bỏ đi như là chuyện hắn gây ra chả là gì với ông, một cái phất tay liền giải quyết hết thảy.
Nhưng hôm nay nhìn thấy phụ thân quỳ lạy van xin Hàn quản gia, hắn vẫn không thể nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Lại nói về Hàn Lương sau một hồi suy nghĩ rồi thở dài ngao ngán, dù sao cũng sống cùng bọn hắn gần hai mươi năm, chứng kiến Hạo Thiên lớn lên từng ngày bây giờ xuống tay cũng có chút không nỡ, Ngoài ra hơn ai khác, Hàn Lương biết rõ Hạo Thiên chỉ là con cờ của Phi Vân Môn.
Từ lúc Hạo Thiên gây chuyện ở Lý Gia hắn là cảm thấy có chút gì đó không ổn liền rời đi, một là báo cho tông môn xin chỉ thị, hai là để tìm hiểu hiện tại gần đây có xảy ra sự việc gì khiến cho Phi Vân Môn bắt đầu hành động hay không, tiếc là khi nhận được chỉ thị vừa về đến nơi thì mọi chuyện đã quá trễ.
Chỉ có điều Hàn Lương suy nghĩ mãi vẫn không hiểu được rõ ràng bọn người Lý Gia âm mưu từ trước, chuẩn bị rất đầy đủ nhưng sao lại lựa lúc này mà ra tay mà không phải thời điểm khác. Lừa Hạo Thiên thì dễ, có thể thực hiện lúc nào cũng được nhưng tại sao lại là lúc này. Cho dù thế nào đi nữa hắn cũng phải cho tông môn một câu trả lời.
Một luồng sát khí tỏa ra từ Hàn Lương, trên tay gã xuất hiện một thanh kiếm bằng ngọc màu xanh nhắm về hướng Hạo Thiên phóng ra.
Cùng lúc đó Hạo Lâm tuy là đang cầu xin, nhưng vẫn quan sát Hàn Lương, thấy gã tỏa ra sát khí, xuất hiện tiểu kiếm ở tay. Hạo Lâm liền móc trong ngực ra một lá bùa hai màu hướng về phía Hạo Thiên ném tới, miệng lẩm bẩm. Ngay lập tức lá bùa xuất hiện một vòng tròn bọc lấy Hạo Thiên.
Tiểu kiếm của Hàn Lương khi chạm phải vòng tròn đó, thì bị cản lại một chút, nhưng nhìn vào vòng tròn lúc ẩn lúc hiện như sắp biến mất ấy có vẻ giữ không được bao lâu, Hạo Lâm rút kiếm ra bước đến giằng co cùng thanh kiếm của Hàn Lương.
Cùng lúc đó một thanh tiểu kiếm bằng ngọc khác không biết từ đâu bay đến vẫn nhắm vào Hạo Thiên, vì đang phải giằng co với thanh kiếm đầu tiên nên hành động của Hạo Lâm có phần chậm chạp.
Lúc này vừa phải tập trung chặn thanh kiếm đầu tiên lại phải nghĩ cách cản thanh tiểu kiếm bay tới, cắn chặt môi nghiêng nửa người đưa cánh tay trái ra. Những tia máu bắn ra, thanh tiểu kiếm thứ hai đâm thẳng vào lòng bàn tay trái Hạo Lâm, khoét một lỗ lớn. Nó rung rung lên như muốn xuyên phá qua cái lỗ hổng trong lòng bàn tay hắn, trên trán Hạo Lâm lấm tấm mồ hôi kèm những đừng gân xanh nổi lên.
Hạo Lâm cắn môi đến mức chảy cả máu, y gồng người lại bàn tay trái đang bị thương nhưng Hạo Lâm không quan tâm, dùng cả cái bàn tay đầy máu ấy bóp chặt vào đốc kiếm, dồn hết sức lực vào đấy gằn giọng lên. “Nghịch tử còn không mau chạy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.