Thuyền Trưởng Đam Mê (The Captain Of All Pleasures)

Chương 1:




LONDON, 1856
Tiếng còi báo động đầu tiên của Nicole Lassiter tới đúng vào lúc nàng bước vào bên trong quán rượu hôi hám bẩn thỉu và hơi nóng ngập ngụa của nó phả vào mặt nàng.
Sự im lặng bao trùm trong quán khi những thực khách ở đó quan sát hình dáng của nàng, cảm nhận nàng là một thứ không thuộc về cái quán đầy chặt gái điếm này. Nàng không ăn mặc để thu hút sự chú ý. Nàng đang mặc quần con trai và một chiếc áo sơ mi bên dưới chiếc áo khoác đơn giản. Một cái mũ che đi hầu hết mớ tóc sáng màu nàng đã cuộn lại bên dưới. Vậy mà họ vẫn nhìn chằm chằm.
Hơi thở của nàng thoát ra rung rung. Nàng ở đây với nhiệm vụ tìm Thuyền trưởng Jason Lassiter, Nicole tự nhắc nhở mình. Và giờ khi nàng đã đến đây một mình, nàng sẽ chỉ phải làm mọi cách để không bị giết. Với cái cằm ngẩng cao và ánh mắt xấc láo, nàng băng qua đám đông những tên vô lại tụ tập trong quán. Tiếng nhạc nhỏ xíu từ chiếc đàn vi-ô-lông có âm thanh tệ hại rốt cuộc lại nổi lên.
Rõ ràng thông tin nàng có về nơi ở hiện tại của Lassiter là sai; cha nàng sẽ không bao giờ tới một nơi như thế này, một nơi mà các thuỷ thủ đi tìm “bạn đồng hành” trước khi họ ra khơi. Khi một thuỷ thủ trên boong tàu bảo cho Nicole biết cha nàng đang ở đâu, nàng đã cho rằng kể từ khi nàng đi xa quán Mermaid (Nàng tiên cá) đã có một kiểu quản lý mới, bớt ghê tởm hơn.
Chắc chắn là không phải thế rồi. Thêm một bước cuối cùng ngang qua chỗ này, và rồi nàng có thể trở về và bóp cổ tên thuỷ thủ kia vì câu chuyện sai lè của hắn. Một bước cuối –
Cha nàng đang ở đây.
Với một đám váy sống loè loẹt đeo toòng teng trên người ông.
Ít nhất thì một phần của cô ta cũng đeo trên người ông. Bộ ngực trông như thể là hai quả cầu lòi ra khỏi viền cổ chật ních, đe doạ lộ ra với mỗi một tràng cười như nắc nẻ của cô ta. Và Chúa giúp nàng, Nicole nghĩ khi mặt nàng cau lại trước hình ảnh mường tượng đáng chán, cô ta cười rất nhiều.
Nicole sầm sập bước về phía ông qua một đám mồ hôi, hơi thở đậm mùi rượu gin và những cái cổ áo lỏng lẻo, dây buộc xoã tung. Trước hình ảnh của nàng, cằm cha nàng rớt xuống và rồi bật ngậm lại, bạnh ra ở hai bên.
Tới rồi đây… Jason Lassiter là một người đàn ông trông rất đáng sợ khi ông nổi giận. Đôi mắt ông trở nên hoang dã và khuôn mặt đỏ bừng gần bằng màu bộ râu đỏ và mái tóc đỏ của ông. Điều đó thì nàng chưa quên. Nhưng nàng chẳng mấy quan tâm tới mức độ giận dữ có thể có của ông khi nàng quyết định tới đây đêm nay. Chẳng còn lựa chọn nào khác. Nàng gần hết thời gian rồi.
Nàng tiến lên với một nụ cười giả hiệu, cứng đờ cho đến khi đứng trước mặt ông.
“Nicole,” ông nói giữa hai hàm răng nghiến kèn kẹt, “con đang làm cái quái quỷ gì ở đây?”
Ánh mắt nàng thoáng liếc qua hai núm vú hồng tươi đang lộ liễu chòi ra khỏi ngực áo của cô gái điếm. Đảo mắt, Nicole đáp trả, “vậy chứ cha đang làm cái quỷ gì ở đây?”
Với vài câu thì thầm gì đó và một cái vỗ vào cánh tay người phụ nữ, cha nàng đuổi cô gái điếm đi, rồi gay gắt ra hiệu cho Nicole ngồi xuống. “Cha tới đây để tìm thông tin,” ông cộc cằn trả lời.
“Ồ,” nàng nói khi nàng dành cho ông cái cau mày không thể tin được. “Giờ họ lại gọi việc ấy là thế à?”
“Nói hay đấy,” ông trả lời với vẻ giễu cợt, lơ đãng nâng cốc của mình lên. Nicole chun mũi trước cái cốc sứt sẹo và bẩn thỉu. Ông nhìn vào nó, nhăn mặt, rồi đặt nó tránh xa khỏi ông. “Ta dự định gặp một người biết về vụ phá hoại ở đây. Có vẻ như là hắn ta có dính dáng với người phụ nữ đó.” Với một cái nhìn hơi bị tổn thương, ông nói thêm, “Con biết ta rõ hơn thế mà.”
Nicole bất đắc dĩ gật đầu và dành cho ông một nụ cười nhỏ, hối lỗi. Nó chỉ kéo dài vài giây trước khi nàng trở nên nghiêm túc với câu nhắc nhở về vụ phá hoại. Ra khơi trong những ngày này đã đủ mạo hiểm rồi, với các vị thuyền trưởng khao khát kỉ lục tốc độ và các nhà đóng tàu không ngần ngại thử các thiết kế mới. Những cây cột bị cưa cho gần đổ và những bánh lái được sắp đặt để trôi mất trong trận bão lớn đầu tiên mang tới hiểm hoạ chết người.
“Hãy cho con biết cha đã biết gì về kẻ đang làm những chuyện này chưa,” nàng nói. Hãng tàu của cha nàng không bị đụng đến – chưa bị - nhưng ông đã quyết định đề phòng.
“Cuối cùng cha cũng đã có vài đầu mối tốt,” ông nói theo cái kiểu kết thúc đề tài. “Nào, con đang làm cái quỷ gì ở đây thế?”
“À. Con chỉ đang nghĩ…” Nhưng khi nàng bắt đầu bài diễn giải nàng đã tập dượt trong suốt cuộc hành trình từ Paris trở về, với tất cả những lý do tại sao nàng nên ra khơi cùng ông trong Vòng đua Vĩ đại từ London tới Sydney, thì cô gái điếm lại xuất hiện, khép nép tới bên cạnh cha nàng. Bắn cho Nicole cái nhìn khó chịu, cô ta bắt đầu thì thà thì thào vào tai ông.
Cha nàng sẽ không đuổi cô ta đi sớm, và Nicole không định chứng kiến cuộc đàm thoại thì thào của họ. Quay khỏi họ, nàng tì cằm xuống lưng ghế của mình và bắt đầu quan sát tất cả đám cặn bã Anh và những người phụ nữ ăn mặc hở hang trong khi họ “xoắn xít.”
Những hình ảnh trần tục làm mắt nàng mở lớn. Nàng tưởng tượng rằng những hình ảnh này sẽ chỉ làm tăng thêm vẻ xấu xa cho những giấc mơ của nàng, những giấc mơ mà trong đó có người đàn ông đen tối, không nhìn rõ mặt… làm gì đó với nàng. Gì đó là những việc nàng đã thấy giữa các cặp đôi trên bến tàu. Nàng thở dài. Đêm nay nàng sẽ mơ gì đây…?
Một tiếng thịch to làm nàng bừng tỉnh từ cơn mơ màng, và ánh mắt nàng quay sang cửa trước khi ba người đàn ông bước vào từ ngoài trời lạnh cóng.
Họ mặc những bộ quần áo cắt may đắt tiền và duyên dáng, ám chỉ họ là những quý ông. Những quý ông say rượu, nàng chỉnh lại khi đã nhìn rõ họ hơn. Đây là những gã đàn ông tầng lớp trên ra ngoài cho một đêm chè chén rẻ tiền và sự truỵ lạc thậm chí còn rẻ rúng hơn nữa. Chà, họ đã tới đúng chỗ rồi đấy.
Mặc dù ba người không thu hút sự chú ý giống như khi nàng bước vào, nhưng quán rượu vẫn im ắng trước sự xuất hiện của họ. Có lẽ vì người đàn ông to con nhất là một gã khổng lồ - cao hơn sáu feet và rõ ràng là cơ bắp trong bộ quần áo cắt may của gã.
Nhưng đó không phải là thứ lôi kéo nhận thức của nàng. Không, mà là bầu không khí đe doạ, sôi sùng sục và có thể sờ thấy được phản chiếu trong con người gã. Kể cả khi gã đã ngồi xuống cùng với cặp chân dài choãi ra trước ghế, quần áo lỏng lẻo, nàng vẫn cảm nhận được một sự khắc nghiệt nơi gã. Những người khác cũng cảm thấy nó. Những thuỷ thủ, những tuyển trạch viên, những cô gái điếm loè loẹt làm như là những con vật nhút nhát khi buộc phải đi ngang qua bàn gã.
Gã là người duy nhất trong số ba người đàn ông trông không có vẻ say khướt, và lạ lùng làm sao, khi đôi mắt gã lướt qua căn phòng, một cái nhìn giống như là ghê tởm sáng lên trên mặt gã. Tại sao gã lại đến một nơi mà gã thấy xúc phạm đến mình nhỉ?
Rồi, như thể sự tò mò của nàng đã lôi kéo sự chú ý của gã, người đàn ông chuyển cái nhìn khắc nghiệt sang nàng. Sau một giây, đôi mắt gã nheo lại. Nàng hít vào và biết: Gã đã nhìn thấu qua sự giả trang của nàng! Nhìn thấu qua bộ quần áo con trai và bằng cách nào đó khiến nàng thấy trần trụi trước mặt gã.
Khi cái nhìn trong mắt gã thay đổi để trưng ra vẻ tán thưởng rành rành, tất cả những ý nghĩ sáng suốt của nàng bay hơi như sương mù biến mất dưới vầng mặt trời phương nam. Trí tưởng tượng đen tối của nàng gầm lên và bừng sống lại một lần nữa.
Gã nhìn vào nàng như thể nàng là người phụ nữ duy nhất có trong phòng, một căn phòng đầy chặt những người đàn bà tự nguyện, nửa khoả thân. Nếu như nàng là một trong số họ, và gã gọi nàng thì sao? Sẽ thế nào nếu nàng ngồi dạng trên người gã, bao bọc gã trong đống váy sống đủ màu trong khi gã lơ đãng uống rượu, cấu nhéo và vày vò làn da trần của nàng bên dưới?
Cảm giác từ những giấc mơ của nàng trở lại – phản ứng không tên giống như sự sợ hãi, ngạc nhiên, và đói khát đấu tranh với nhau trong bụng nàng. Giờ gã là người gây ra nó. Nó mạnh lên khi ánh mắt nóng bỏng của gã quét qua người nàng.
“Ta thấy là con đã để ý đến Thuyền trưởng Sutherland,” cha nàng cắt ngang cụt lủn.
Nicole giật mắt nàng khỏi gã, khuôn mặt nàng nóng lên một cách nhanh chóng. Nhưng rồi cái tên thấm vào trí óc mụ mị của nàng: Sutherland, gã thuyền trưởng phóng đãng của con tàu Southern Cross (Thập tự phương Nam), chủ của hãng tàu biển đang trên đà suy sụp Peregine Shipping – và là kẻ thù ác liệt nhất của cha nàng.
“Đó là Derek Sutherland sao?” nàng hỏi trong sự ngạc nhiên bị kìm nén, nhìn chằm chằm vào cha nàng thắc mắc. Ý nghĩ ông liên tục phải đối mặt với người đàn ông có vẻ ngoài nguy hiểm chết người này khiến cho nàng đầu tiên phải chúc tụng sự dũng cảm của ông và sau đó là nghi ngờ sự sáng suốt của ông.
“Chính hắn và không ai ngoài hắn,” ông nói khi đứng dậy. Chào tạm biệt cô gái điếm của mình, ông sốt ruột ra dấu cho Nicole đi theo ông. “Hãy làm ra vẻ chúng ta phải về đi.” Khuôn mặt cha nàng trở nên khắc nghiệt. “Bởi vì nếu hắn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm vào con như thế, ta sẽ phải thực hiện những lời đe dọa của mình và giết chết gã con hoang đó.”
Khi nàng đi cùng ông ngang qua đám đông, một cơn bốc đồng nào đó thúc giục nàng liếc trở lại chỗ Sutherland. Nàng đầu hàng cám dỗ, chỉ để thấy mắt gã gắn chặt vào nàng.
Nhìn là một từ quá ư nhẹ nhàng cho việc gã đang làm – ánh mắt gã chà suốt người nàng trong một kiểu cách không đứng đắn thách thức nàng bước xa khỏi gã.
Nhưng nàng sẽ làm.
Thật là một người đàn ông có vẻ ngoài gợi trí tò mò, bất chấp những nếp nhăn hằn sâu của gã. Thật là hoài của, nàng chua ngoa nghĩ khi quay người đi.
Vài giây sau, những ngón tay dài, mạnh mẽ quấn quanh cổ tay nàng. Nàng biết đó là Sutherland thậm chí trước cả khi quay người và mắt họ khoá vào nhau. Da thịt gã nóng rẫy trên tay nàng – bàn tay gã chai sần.
“Ở lại,” gã nói đơn giản.
Từ kiểu cách của gã, nàng có ấn tượng là gã trông đợi nàng sẽ làm đúng như thế. Chẳng lẽ gã nghĩ rằng tất cả những gì gã phải làm là ra lệnh cho nàng chắc? Đồ kiêu ngạo! Vậy thì làm thế nào mà nàng lại thấy mình đang phải đấu tranh với chính cái ý muốn ở lại nhỉ?
“Bỏ tay ông ra khỏi người tôi, Thuyền trưởng.”
Khi gã không làm, nàng vặn tay để thoát khỏi gọng kìm của gã. Để đáp trả, gã dành cho nàng một nửa cái cúi mình chế nhạo. Làm sao gã có thể bất cần đến thế? Làm thế nào mà gã lại có vẻ buồn chán trong khi sự hấp dẫn bùng cháy và lan nhanh trong người nàng? Tức tối, nàng bắn cho gã cái lườm dữ dội. “Lờ đi ư, Thuyền trưởng? Ông sẽ dửng dưng như thế nào khi mà ông, xem nào, bị thua trong Vòng đua Vĩ đại tới…” nàng gõ vào má mình, “… một ngàn hải lý?”
Nàng có thể thề rằng nàng nhìn thấy hai khoé miệng của gã cong lên trước khi cha nàng xoay người lại để kéo nàng đi.
“Chết tiệt, Nicole, khi nào thì con mới học được?” ông hỏi trước khi mũi giày của nàng chạm được con phố đầy rác rưởi. “Bước vào trong Mermaid như thể con làm chủ chỗ ấy! Quỷ ạ, chính bởi những gã như Sutherland nên con đáng lẽ không được ở trong một nơi như thế.”
“Con từng ở nơi còn tệ hơn,” nàng đốp lại khi ông bực tức dẫn nàng đi xa.
“Nhưng còn thu hút sự chú ý của Sutherland và rồi chọc tức hắn?” Ông ném một cái nhìn khác qua vai. “Việc đó chẳng khác gì lôi kéo rắc rối.”
“À, rắc rối và con đi cách xa nhau lắm,” nàng nói giữa nhưng hơi thở đứt quãng khi vật lộn để bắt kịp cha nàng. Ông quay ngoắt ra sau và cau mày với nàng trước khi bước chậm lại trên đường đi xuống bến tàu. “Nếu hắn là một gã tồi tệ như thế, thì vì Chúa, tại sao cha lại chắn đường hắn khác với tính cách của cha vậy?”
“Ta có những lý do của mình để quấy rầy Sutherland. Những lý do đúng đắn. Hơn nữa, hắn là người Anh.” Cái nhìn Lassiter dành cho nàng nói rằng ông đã phải giải thích một điều đáng lẽ là hiển nhiên với bất kì ai có dòng máu Mỹ chảy trong mình.
“Mẹ cũng là người Anh,” Nicole chỉ ra, mặc dù họ đã nói về chuyện này vô số lần rồi.
“Bà ấy là người duy nhất trong số tất cả bọn chúng mà ta từng tôn trọng.” Đôi mắt ông nói lên nhiều điều hơn sự tôn trọng thuần tuý với người vợ quá cố của mình. Laurel Banning Lassiter đã là một phụ nữ dòng dõi quý tộc Anh Quốc, và kí ức về bà không bao giờ rời xa tâm trí của họ.
Giọng ông cứng rắn trở lại khi ông nhìn vào nàng. “Gã đàn ông đó là một kẻ vô tích sự và lỗ mãng và con chẳng có việc gì với hắn cả. Hắn sẽ sử dụng con và ném con đi mà chẳng thèm chào một tiếng. Đặc biệt là từ khi hắn biết con liên hệ với ta theo cách nào đó.” Ông dừng lời, rồi u ám nói thêm, “Nếu hắn nhận ra con là con gái của ta, ta không tưởng tượng được tên con hoang máu lạnh ấy sẽ làm những gì.”
Họ bước đi lặng lẽ, Nicole im lặng khi nàng nghĩ về Sutherland. Nàng nghĩ không chắc gã sẽ nhận ra nàng vì nàng giống mẹ và rất ít giống cha – có lẽ trừ mái đầu tóc đỏ. Và, tất nhiên, trong thái độ của nàng.
“Con không nghĩ thậm chí hắn nhớ nổi con đến sáng mai,” cuối cùng nàng trấn an ông, mặc dù trong thâm tâm ý tưởng ấy làm nàng phiền lòng một cách ương bướng. “Rốt cuộc, đêm nay hắn chắc chắn sẽ say khướt.”
Cha nàng gầm ghè. “Không say tới mức quên con đâu.” Ông đặt một bàn tay lên vai nàng, dẫn nàng đi vòng qua những mũi tàu rải rác trên bến cảng. “Nhưng nói về con quỷ đó thế là đủ rồi. Tại sao con không ở trường?”
Khi nàng nhìn ra xa, ông hỏi bằng một giọng ẩn chứa sự cam chịu, “Con lại bị đuổi ra nữa chứ gì?”
Nicole phát ra một tiếng ho kiểu cách. “Sự ra đi của con là dựa trên cơ sở hai bên cùng đồng ý.” Ông cau có, sải bước tiếp, và nàng nói thầm thêm vào, “Với niềm sung sướng vô bờ của cô hiệu trưởng.”
Khi họ tới gần bến đỗ của con tàu của cha nàng, tàu Bella Nicola, một cơn lũ cảm xúc khiến cho mắt nàng nhức nhối vì nước mắt. Một chiếc thuyền cao tốc nổi bật với thân tàu màu xanh lam sẫm và những điểm nhấn màu trắng và đỏ vui mắt, nó vượt trội trong số những con thuyền trên bến cảng như thể một viên kim cương đứng lẫn trong đám than đá.
Đây là nhà mình. Nàng khao khát được lên trên boong tàu và nhớ con tàu như thể nhớ một người bạn thân. Hơi thở của nàng bị nghẽn lại, nhưng nàng không muốn cha nàng chú ý tới phản ứng vẻ tiểu thư của nàng. Để che đậy nó, nàng nhận xét bằng giọng nhẹ bẫng, “Thật đấy, cha à, con không hiểu tại sao cha vẫn còn giận dữ với con.”
“Không hiểu à?” ông hỏi. “Thế con trông mong ta phản ứng như thế nào khi con bị đuổi khỏi ngôi trường nội trú tốt nhất Đại Lục[1]? Hài lòng chăng?”
“Đó thực sự không phải là một vụ đuổi học giống như ở các trường khác đâu ạ,” nàng trả lời, thích thú với đề tài này. “Con quyết định gọi nó là “chung cuộc.””
“Chà, nếu đây là con sau cái chung cuộc của con,” – ông xoay nàng lại để nghiên cứu chiếc mũ che đầu và chiếc quần con trai của nàng – “thì bà con nên đòi lại tiền.”
“Xì. Khi con mới tới đó, họ bảo với con là con phải hoàn thành bẩy trên chín môn học, mà – con – đã – hoàn – thành.”
Ông sẽ không bao giờ biết nàng đã phải vận dụng mọi sức mạnh trong nàng để làm được như thế. Nàng thấy khó mà đạt được những vẻ duyên dáng nhằm hái được một ông chồng giàu có, có tước hiệu. Bởi vì ở tuổi hai mươi và với vẻ ngoài kì quặc của nàng, nàng không chỉ chắc chắn nằm trên giá nữa. Nàng là loại ở hàng trên cùng – loại mà phải vác thang tới mới với được. (cụm từ tương đương ở VN là “hàng tồn kho mất chìa khoá” đó)
“Và cha cho là việc con kết thúc cả bảy môn học với suýt soát thời gian để đi về đây chỉ trước ngày Vòng đua Vĩ đại bắt đầu vài ngày hoàn toàn là tình cờ thôi.”
Nicole nhìn ra xa lần nữa. Nàng đã lên kế hoạch tham dự cuộc đua trong suốt hai năm qua, kể từ khi nàng đọc sắc lệnh của Nữ hoàng Victoria về việc tổ chức một cuộc đua trên toàn thế giới cho tất cả các thuỷ thủ thuộc mọi quốc tịch. Khi đó nàng đã quyết định rằng không gì ngăn trở được nàng. Không phải là những bàn tay bị đánh khi nàng chọn nhầm dao nĩa hay những ông thầy dạy khiêu vũ lố bịch, và không phải là những câu chòng ghẹo không ngớt về chuyện nàng đã quá tuổi để tới trường. Đặc biệt không phải là bà hiệu trường rắn như thép có khuynh hướng nhồi nhét nàng vào một cái khuôn quý cô mẫu mực và cắt hết tất cả những thứ nào chìa ra ngoài.
Cuộc đua này sẽ là cuộc đua lớn nhất trong lịch sử - một chiến thắng có thể đẩy hãng tàu của họ lên tầm cỡ thế giới – và nàng không mong muốn gì hơn là được dự phần trong đó.
Khi nàng không trả lời, ông đùa bỡn kéo mũ nàng xuống, rồi hỏi bằng giọng giảng hoà, “Vậy nói cho cha, hai môn con bị trượt là môn gì?”
Đẩy mũ trở lại, nàng vờ vĩnh một cái nhìn nghiêm nghị. “Trời ơi, con sợ rằng cắm hoa và chơi đàn cla-vơ-xanh mãi mãi nằm ngoài tầm với của con mất. Như cha có thể tưởng tượng, những thiếu xót ấy làm tan nát lòng con,” nàng nói thêm khi ngăn dòng nước mắt tưởng tượng.
Lassiter muốn cười khúc khích để đáp lại, nụ cười bị nén lại của ông cho nàng thấy ông rất mừng được gặp nàng. Nhưng ông lại làm mặt khó chịu lần nữa. “Nghe cha này, Nicole. Ta muốn tận hưởng quãng thời gian của hai cha con trước khi ta lên đường, vì thế hãy nói rõ một điều này về cuộc đua.”
Cặp lông mày của nàng nhíu lại với nhau. Lạy Chúa, ông không thể; ông đang mở miệng nói, khuôn mặt ông sắp nói với nàng rằng… nàng sẽ không được ra khơi. “Đừng nói gì vội – con xin đấy,” nàng vội vàng tuôn ra. “Chỉ cần cho con vài ngày để con chứng minh với cha là cha cần con trong cuộc đua.” Và mọi chuyến đi về sau.
“Nicole, sẽ không có –“
“Con xin mà!” Nàng nắm cánh tay ông và bắt đầu nói, nhưng ông giơ bàn tay mang vết sẹo dây thừng lên để ngắt lời nàng.
Khi đó nàng quyết định rằng nàng sẽ không thể chiến thắng lần này. Nhưng còn lâu nó mới xong. Nàng có những mũi tên khác trong giỏ cho lần giao tranh tới, vì thế nàng thu lại những ý nghĩ của mình và buộc mình để cho trận chiến dịu lại lúc này.
Và thậm chí nàng im lặng khi ông nói, “Cha sẽ làm mọi chuyện rõ ràng hết sức có thể: Nicole, không đời nào con được ra khơi trong cuộc đua này. Và con phải cảm ơn Sutherland vì đã làm ta ra quyết định dễ dàng hơn. Chừng nào mà ta còn một hơi thở, con sẽ không được ở bất kì chỗ nào gần ta khi ta đấu với hắn.”
oOo
Mình sẽ giết chết mấy con quái vật đó, Nicole ủ ê nghĩ khi nàng dập đầu vào cánh tay đặt trên bàn. Khi nàng ngồi thẳng dậy, nàng thổi phù một lọn tóc ra khỏi mắt và nhìn xuống bàn mình, hiện giờ đầy những biểu đồ. Nàng liếc vào tất cả các con số và phép tính chồng chéo với nhau.
Nàng không thể nghĩ được gì, chứ chưa nói đến tập trung vào việc xây dựng một hải trình để gây ấn tượng với cha nàng. Nàng không mong làm được khi mà lũ gia súc bị nhốt trong hầm đã kêu rống lên suốt mười lăm phút vừa qua.
Tất nhiên, việc này sẽ xảy ra khi mà chẳng còn ai trên tàu để trấn áp lũ súc vật ồn ào. Lassiter đã đi tới một cuộc hẹn mà ông sắp đặt qua người đàn bà ở quán rượu, và gần như tất cả mọi thuỷ thủ đã ra ngoài để tận hưởng tự do trên bờ.
m thanh dịu đi. Nín thở, nàng thầm ra lệnh cho bọn chúng im lặng suốt phần còn lại của đêm nay. Ngay khi nàng vừa cầm cây bút trở lại, lũ súc vật lại rống lên lần nữa. Điên tiết, nàng ném nó xuống. Tại sao hai thuỷ thủ có nhiệm vụ canh gác đêm nay không chăm lo đến sự khó chịu này nhỉ?
Có lẽ bọn họ đã ngủ gật trong lúc làm việc. Nàng sẽ không bao giờ ngủ gật trong lúc làm việc.
Nicole vươn cao hai tay trên đầu trước khi đứng dậy khỏi chiếc ghế gập trong buồng tàu của nàng. Mặc dù nàng sẽ không đi xa lắm, nàng vẫn túm lấy chiếc áo khoác len và quấn chặt.
Nàng chạy xuống cầu thang cùng với chiếc đèn xách, cố không hít quá nhiều bầu không khí thuỷ triều xuống uể oải, nhưng nàng không thể ngăn nổi một hai cái ngáp dài. Nàng nghĩ về nguyên do khác khiến nàng đạt được quá ít thành quả trong suốt một ngày hôm nay – sự kiệt sức của nàng do một đêm mất ngủ. Nàng đã vật vã và xoay trở trong những giấc mơ đầy nhục dục, những tấm ga giường nhàu nhĩ ở giữa hai chân nàng, lớp vải mịn của bộ váy ngủ trở nên quá thô ráp trên làn da nhạy cảm của nàng.
Trong giấc mơ này, người đàn ông ở trên nàng không phải là một kẻ lạ mặt vô diện nữa. Đó là Sutherland.
Nàng nhắc nhở mình rằng chính gã đã ảnh hưởng lớn tới quyết định sai lầm của cha nàng về chuyện ra khơi của nàng. Và rằng cuộc đua sẽ khiến cha nàng phải đối mặt với người đàn ông đó một lần nữa, khiến cho sự thù hận càng tệ hơn. Vậy thì làm sao nàng vẫn có thế cảm nhận những ngón tay ấm áp, mạnh mẽ của gã trên cổ tay nàng?
Lắc đầu, Nicole gạt gã ra khỏi tâm trí một lần nữa. Nàng không có thời gian dành cho việc sao lãng.
Ở cầu thang, nàng nhìn qua khoang cho lính gác. Không gặp bất kì ai để quở trách, nàng nhẹ nhàng đi xuống những bậc thang hẹp, dốc đứng như đã từng làm hàng ngàn lần trước. Khi ánh sáng chạm tới đám gia súc, một chú dê vô tư lự chỉ nghiêng đầu ngó về phía nàng. Nhưng những chú lợn và cừu mắt to tròn đang sợ hãi và nhiệt thành tuyên bố thực tế ấy trong những ngăn chuồng vang vọng của khoang tàu.
Nàng cau miệng và xuỳ xuỳ, nhưng chúng đang sợ hãi như thể một cơn bão tệ hại sắp đến. Nén một tiếng chửi thề, Nicole đặt chiếc đèn lên sàn và với tay lấy cái xẻng để cho chúng thêm thức ăn.
Cánh tay nàng dừng lại giữa chừng.
Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu sáng một hình dáng mờ ảo đang lom khom trên sàn, một hình dáng kì cục bị một trong những thanh gỗ sườn tàu che chắn bớt.
Một người đàn ông chăng?
Nicole gạt tóc ra khỏi mắt nàng và đẩy nó vào trong mũ trùm đầu khi nàng liếc mắt nhìn sang để cố nhận dạng tay thuỷ thủ. Bất kể đó là ai, anh ta cần phải biết rằng anh ta không nên xuống đây vào một giờ giấc kì quặc thế này mà không có lý do gì. Hơn nữa, nếu anh ta làm phiền lũ gia súc, thì anh ta phải cố mà làm chúng bình tĩnh lại.
“Anh nghĩ anh đang làm cái gì ở đây hả, thuỷ thủ?” nàng hỏi, mỗi từ nói ra đều được nhấn mạnh bằng một cú dậm giày thật mạnh khi nàng đi về phía anh ta.
Nhưng khi nàng tới gần, có gì đó bên trong nàng, một bản năng thường bị quên lãng nào đó bảo với nàng phải tiến lên một cách cảnh giác.
Anh ta không trả lời, chỉ đứng dậy và quay sang nàng. Hơi thở nàng bật ra như một tiếng rít.
Người đàn ông mang một vết sẹo tím bầm, phồng rộp vòng trên trán xuống một hố mắt trống rỗng. Một thứ mùi ghê tởm bốc lên từ anh ta. Đó là mùi của rượu gin, rác rưởi, và … máu. Nàng buồn nôn, mắt nàng chảy nước khi nàng nuốt nước bọt để ngăn mình khỏi nôn oẹ.
Sau vài nhịp thở, trí khôn của nàng trở lại. Đây không thể là một trong những người của cha nàng. Điều đó có nghĩa là… có nghĩa là nàng đang gặp rắc rối. Một lần nữa.
Màn cảm xúc thay đổi trên mặt nàng chắc hẳn khiến gã mặt thẹo buồn cười, bởi vì hắn đang toe toét, để lộ hàng răng trông như những khúc gỗ cháy nham nhở. Nàng không thể không mở to mắt, hay vội vã bước lùi lại.
Với bước tiếp theo, nàng hít vào mạnh hơn, hối hận ngay lập tức khi thân hình bốc mùi của hắn tiến về phía nàng. Nàng cố gắng nói, “Cứ làm việc tiếp đi, thuỷ thủ. Tôi – tôi xin lỗi.”
Trong một, hay là hai giây nàng chờ phản ứng của hắn. Làm sao nàng thu hút được sự chú ý của lính gác khi mà rõ ràng là lũ thú vật không thể làm được? Nàng có bỏ chạy được không? Nàng đang mặc quần – nàng có thể trốn tới boong tàu nếu hắn đuổi theo nàng. Nàng nên thử… nàng thực sự nên di chuyển.
Ngay khi nàng bắn về phía cầu thang, gã đàn ông kêu lên, “Không nghĩ là chúng ta muốn cô ta đi đâu đâu, Clive ạ.”
Xuất hiện từ trong bóng tối trước mặt nàng là một gã khổng lồ thứ hai, một gã đàn ông nàng cảm thấy còn nguy hiểm hơn cả gã đầu tiên.
Hai gã, trong thế gọng kìm. Cùng với nàng.
Nicole há hốc mồm trước vẻ ngoài cũng đáng báo động không kém của gã mới. Nàng thấy mình bị hút một cách đáng ngại vào khuôn mặt tròn như cái bánh của hắn, tròn và xụ xuống trừ đôi môi hình củ hành lồi ra. Nàng theo dõi hắn giống kiểu một khách qua đường đang chứng kiến một vụ tai nạn xe cộ nghiêm trọng, miệng há ra, quá hoảng loạn không di chuyển được.
Một giây sau, ý chí tự vệ trỗi dậy, và nàng đảo mắt xung quanh để tìm kiếm một vũ khí. Nhưng nàng sẽ không thể nắm được tay cầm của cái xẻng hay cái cào nào trước khi một trong hai bọn chúng tóm được nàng.
Rồi nàng nhìn thấy một tập hợp những dụng cụ xếp trên sàn tàu bên cạnh gã đàn ông thứ hai. Hai tên con hoang đang ở đây để phá hoại họ! Giận dữ bùng lên trong người nàng trước khi chuyển thành một cục tức đè lên ngực, nhưng nàng nén nó lại và nói, “Tôi xin lỗi vì đã làm ngắt quãng công việc sửa chữa gì đó của các anh ở đây. Tôi sẽ trở lên buồng của mình… vì thế chúc ngủ ngon.”
“Cô không đi đâu hết, cô nương,” gã đàn ông tên Clive nói qua đôi môi dày khự. “Tôi nghĩ cô sẽ ở lại đây với chúng tôi và làm bạn với tôi và Pretty một lúc.” Giọng hắn khùng khục trong cổ họng và đôi mắt đảo khắp thân hình nàng. Sự căm ghét đong đầy trong nàng. Nàng thả và nắm tay trong lúc tìm cách kiềm chế. “Cô không nghĩ là tôi sẽ để một con mèo nhỏ dễ thương như cô đi mất mà không chơi bời một chút đấy chứ?”
“Nào nào Clive,” Pretty phản đối từ chỗ hắn đang đứng, bên cạnh nàng không quá năm feet. “Ông chủ không nói gì về chuyện chơi bời đêm nay cả.” Hắn gãi phía trong mái tóc bết dính trong khi đề nghị, “Hãy cùng làm nốt việc ở đây trước khi bị tóm, và rồi chúng ta sẽ chăm sóc cô ta.”
“Mẹ kiếp mày, Pretty,” Clive nói khi hắn giơ tay túm lấy ngực áo choàng của nàng. Một tiếng kêu hoảng hốt thoát khỏi môi nàng. Nàng đá vào hắn. Phần mũi giày cứng đập vào đầu gối hắn trước khi nàng lách vòng qua hắn, vừa vặn nhảy tránh cú nhào tới của hắn.
“Cứu với! Ai cứu tôi với!” nàng la lên chỉ đúng một lần trước khi tới chân cầu thang. Nàng biết sẽ không có ai tới cứu nàng cả. Đêm nay sự sống còn của nàng nằm trong tay nàng mà thôi.
Nicole lao lên cầu thang đã nhanh nhưng tên khổng lồ còn nhanh hơn, và nàng chỉ lên được ba bậc trước khi hắn vồ được chân nàng. Tóm lấy hai cổ chân trong vòng tay như cái kìm, hắn độc địa giật chúng lại sau. Nàng cảm thấy nhẹ bẫng trong một phần giây trước khi bị va mạnh vào bậc cấp trong một loạt những cú nẩy đau đớn. Choáng váng, nàng hầu như không nhận ra cơn đau khi bậc cầu thang gỗ đập vào bụng và ngực nàng, lôi hết không khí ra khỏi hai lá phổi.
Ngoài những tiếng thở mạnh của mình, nàng lờ mờ nghe thấy gã mặt thẹo la hét phía trên âm thanh hỗn độn của đám súc vật. Cơn đau dịu đi và tầm nhìn của nàng mờ mịt… cho đến khi Clive kéo nàng xuống, lôi cơ thể mềm oặt của nàng về phía hắn, lần lượt đặt từng bàn tay một lên chỗ cao hơn trên chân nàng.
Chiến đấu đi, chết tiệt, chiến đấu đi! Với một sức lực ẩn giấu đâu đó, nàng đá thật mạnh, gót giày của nàng tông thẳng vào cái miệng hôi hám và mềm của hắn.
Máu túa ra. Hắn rú lên vì đau nhưng vẫn giữ được một bàn tay quanh chân nàng. Một cú đá giận dữ tiếp theo trúng đích, làm nới lỏng gọng kìm, và nàng lao lên những bậc cấp phía trước với tất cả sức mạnh còn lại trong hai cánh tay.
Nàng vụt thoát. Nàng sẽ -
“Tao sẽ bắn mày nếu mày thử làm như thế lần nữa.” Những từ ngữ đi kèm với tiếng cò súng bị lên đạn.
Nàng quay đầu qua vai. Gã mặt thẹo có một khẩu súng chĩa vào nàng. Run rẩy, nàng nhìn xuống Clive, gã đã đứng dậy và lảo đảo đi về phía nàng, khuôn mặt máu me giãn ra thành một nụ cười kinh khủng.
Một cái liếc nhìn vào trong đôi mắt độc ác của hắn, nhìn thấy cơn giận điên cuồng đang hướng vào nàng, đã quyết định số phận của nàng chỉ trong một tích tắc.
Lờ đi khẩu súng chĩa vào lưng nàng, nàng dậm mạnh chân và lao lên cầu thang, dùng tay đẩy để tăng tốc biết rằng nàng quá yếu… và quá chậm.
Nửa đường lên trên, nàng hầu như nghe thấy tiếng click của cò súng. Một phát súng nổ đoàng trong khoang tàu tối tăm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.