Thuỵ Thuỵ Bình An

Chương 6: Soái ca! soái ca! ngươi làm sao mà hôn mê rồi?




Thụy Thụy lấy ngón tay chọc chọc vào hắn, "Thốc Ly? Thốc Ly?"
Không hề có động tĩnh, hình như không tốt rồi.
Thụy Thụy vội vàng từ trong nước đứng dậy, mặc quần áo. Hơi thở của Thốc Ly thật không ổn, cả người bị rơi vào trạng thái hôn mê, Thụy Thụy lập tức sốt ruột, lại không thể di chuyển hắn, chỉ có thể chạy gọi Trịnh Dục Sinh tới để cùng nhau đỡ hắn lên giường.
Trịnh Dục Sinh há hốc mồm nhìn Thốc Ly, "Không phải chứ, hắn làm sao vậy?" Cái tên vừa khó chịu vừa lạnh lùng thế nhưng hôn mê ?
Thụy Thụy gấp đến độ mí mắt cũng giật giật, "Ta không biết, bỗng nhiên hắn hôn mê."
"Không có dấu hiệu gì?"
"Không có." Hôn nàng một cái, không, hai cái.
Nụ hôn của hắn và nụ hôn của đại sư huynh không giống nhau, Thụy Thụy cũng mơ hồ không thể nói rõ là không giống ở điểm nào, chỉ cảm thấy rất kỳ diệu rất thoải mái, cả người đều nhẹ nhàng run run.
Trịnh Dục Sinh thâm trầm sờ cằm, "Cái này thật kỳ là." Ánh mắt đảo qua một vòng trong phòng, nhìn thấy thùng tắm của Thụy Thụy, nhíu mày, " Vừa rồi muội đang tắm?"
Thụy Thụy là một đứa trẻ không biết nói dối, "Ừ."
Trịnh Dục Sinh đào bới hỏi cho ra bí mật, "Vậy vừa rồi hai người đang làm gì?"
"Chúng ta đang..." Thụy Thụy cúi đầu nắm góc áo của Thốc Ly, cảm thấy chính mình nhất định là đã làm chuyện xấu, bằng không Thốc Ly làm sao có thể chỉ hôn nàng mà hôn mê đây?
Trịnh Dục Sinh đã là một thanh niên, biết rõ ràng khi một người nam nhân thấy một nữ nhân đang tắm thì có cảm giác gì, chắc là tiểu tử Thốc Ly này suy nghĩ lệch lạc, nhất thời bật ra tiếng cười lớn điên cuồng.
Lúc này cư nhiên còn cười được, thật sự là cái tên không có nghĩa khí, Thụy Thụy quyết định khinh bỉ hắn.
"Ta đoán là không có chuyện gì đâu, ta đi tìm đại phu đến xem sao." Trịnh Dục Sinh cảm thấy tiểu tử kia chẳng qua là đang trong trạng thái triều tình mênh mông thì ngất đi thôi.
Thụy Thụy vội vàng lo lắng, "Vậy Trịnh đại ca ngươi đi nhanh đi."
Thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ sau thời gian một tách trà đại phu đã được mời đến.
Thấy vẻ mặt khẩn trương của Thụy Thụy nhăn lại, đại phu mang theo hòm thuốc ngồi xuống, lòng đã có suy tính trước, "Tiểu huynh đệ ngươi đừng lo lắng, ta nhất định chữa khỏi cho ca ca ngươi."
Thụy Thụy cúi đầu nói lời cảm tạ, lòng thoáng thả lỏng, "Cám ơn đại phu."
Đại phu híp mắt bắt mạch cho Thốc Ly, dần dần sắc mặt càng ngày càng ngưng trọng, Thụy Thụy không dám hít thở, "Làm sao vậy?"
Đại phu đứng lên, thân hình lảo đảo một chút, sau đó liên tục xua tay, "Thứ lỗi cho tại hạ vô năng vô lực, người này đã mắc bệnh nguy kịch thuốc thang và châm cứu cũng không có hiệu quả, các ngươi phải nhanh chóng lo chuyện hậu sự."
Cái gì? Thốc Ly sắp chết? Hai hàng nước mắt của Thụy Thụy ào ào rơi xuống, "Hu hu hu..."
Miệng Trịnh Dục Sinh há to có thể nuốt vào hai quả trứng gà, "Đại phu ngươi hay nói đùa thật, ngươi xem hắn cường tráng như vậy đâu thể nào có chuyện được!"
Đại phu cực kỳ khẳng định, "Thực xin lỗi hai vị, ta bắt mạch tượng của hắn quả thật như thế, cũng có thể do y thuật của tại hạ nông cạn, hai vị có thể mời đại phu khác đến đây chẩn trị."
Trong phòng tràn ngập không khí bi thương, Thụy Thụy thiếu hiệp không ngừng lau nước mắt, Trịnh Dục Sinh lại đang bi ai.
Bọn họ đã mời cả ba vị đại phu, cùng nói là thuốc và châm cứu cũng không có hiệu quả, xem ra Thốc Ly thật sự dữ nhiều lành ít.
Kỳ thật không phải vậy, Thốc Ly căn bản không phải con người, cấu tạo thân thể, mạch tượng và kinh lạc của hắn cũng không giống người bình thường. Lúc này mạch tượng hỗn loạn không đều, càng như có cái gì đang đối chọi nhau, đại phu loài người đương nhiên chẩn đoán thành chứng bệnh trầm trọng, rõ ràng đây là một trò cười.
Ban ngày Thụy Thụy thiếu hiệp vẫn còn hăng hái canh giữ bên cạnh Thốc Ly khóc lóc không ngừng. Nàng cảm thấy chính mình quả thực rất không tốt, hơn nữa cũng là miệng của nàng gây họa, cho nên nàng càng không ngừng vỗ miệng mình.
Sau này nàng sẽ không bao giờ hôn Thốc Ly nữa, chỉ cần hắn tỉnh lại.
Trịnh Dục Sinh vội vàng kéo nàng, "Thụy Thụy muội đừng như vậy, nói không chừng là đại phu chẩn đoán lầm, ta cảm thấy hắn không đến mức bỗng nhiên liền..."
"Thốc Ly của ta a a." Thụy Thụy vừa kêu khóc vừa vỗ mạnh ngực của Thốc Ly, dáng vẻ không khác gì lúc trước khi khóc cho cây chổi bị tàn tành, lại còn có chút thương tâm hơn nữa. Lúc nàng mới xuống núi liền gặp được Thốc Ly, Thốc Ly đối với nàng mà nói có ý nghĩa rất khác biệt, hắn rất quan trọng, vượt trội hơn cả, nàng như thế nào có thể không tan nát cõi lòng?
Thốc Ly bị nàng vỗ vỗ khí thuận rất nhiều, nhưng vẫn chưa có sức lực tỉnh dậy.
Khóe mắt Trịnh Dục Sinh run rẩy. Đã thành Thốc Ly "của nàng" rồi, tiểu tử này thật có phúc.
Thụy Thụy tiếp tục đấm hai quyền, khóc lóc, "Đều là ta hại ngươi!"
Thốc Ly ho khan một tiếng. Lại đấm hắn như vậy nữa chắc hắn bị nha đầu ngốc này đấm chết.
Nghe được âm thanh Thụy Thụy lập tức ngừng rơi nước mắt, nắm cái mũi, " Có phải ngươi sắp tỉnh hay không?"
Yên lặng không một tiếng động.
Đợi một hồi lâu vẫn không động tĩnh, Trịnh Dục Sinh vỗ vỗ lưng của nàng, "Bây giờ trễ quá rồi, còn rất nhiều đại phu chưa đến khám, sáng mai ta lại đi mời đại phu khác, nhất định có thể chữa trị cho hắn."
Thụy Thụy liều mạng gật đầu, "Đúng đúng đúng." Tay chân lưu loát bò lên giường, tiến vào ổ chăn, "Trịnh đại ca ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, ta trông chừng hắn."
"Được." Trịnh Dục Sinh gật đầu. Tình huống này hắn ở lại đây cũng vô dụng.
Giờ phút này thân thể của Thốc Ly rất nóng, khuôn mặt tuấn tú có chút tái nhợt, Thụy Thụy nhìn thấy mà đau lòng, vẫn sờ mặt của hắn, "Thốc Ly rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Đừng dọa ta, mau tỉnh lại."
Trong mê man Thốc Ly cảm giác được có người đang gọi hắn, hơi thoáng mở mắt ra, Thụy Thụy lại không nhìn thấy, ôm hắn, "Đều là ta không tốt, sau này ta sẽ không bao giờ hôn ngươi nữa ."
Nàng ôm lấy toàn bộ thân người hắn, làm cho mặt của hắn chôn vào trong ngực nàng. Tắm rửa xong nàng không buộc ngực, đường cong hiện rõ, còn có mùi hương của riêng nàng quanh quẩn, Thốc Ly vô lực khẽ động khóe môi.
Tiểu bổn qua này đang làm gì, không biết nàng đang dụ dỗ một nam nhân sao? Đêm nay tuyệt đối là cơ hội tốt để mây mưa, nhưng hắn bị sao vậy?
Giọng nói mềm mại dịu dàng đang an ủi hắn, "Ngươi đừng lo lắng, ta sẽ vẫn ở cùng của ngươi."
Hắn rất muốn đứng lên bổ nhào vào nàng, nhưng cả người mệt mỏi.
Thụy Thụy ôm hắn, tay vỗ nhẹ lưng của hắn, "Ngày mai chúng ta lại đi xem đại phu, ngươi ngoan ngoãn, đừng sợ nha."
Tiểu bổn qua này rõ ràng tự mình ngây thơ, cho rằng hắn giống đứa trẻ nhỏ mà ôm dỗ vô cùng thân thiết, Thốc Ly cảm thấy chính mình sắp hôn mê sâu kèm theo dấu hiệu muốn hộc máu.
Thần trí hơi tỉnh táo một chút, hắn bắt đầu tự hỏi nguyên nhân mình ngất đi, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể giải thích được. Trước khi hắn ngất đi căn bản không có bệnh gì mà không khỏe cả, vì sao sau khi hôn nàng thì xảy ra chuyện? Mặc dù nội lực của hắn đang ở trong cơ thể nàng cũng không có khả năng tương khắc với hắn.
"Vốn ngày mai ta sẽ xuất phát đi tìm đại sư huynh, hiện tại ngươi bị bệnh, chăm sóc ngươi trước, ngươi nhất định phải khỏe lại, ta sẽ vẫn ở bên cạnh ngươi." Bây giờ trong mắt của Thụy Thụy "bệnh" của Thốc Ly là quan trọng nhất.
Thốc Ly hiểu được một khi bọn họ tìm được Trang Thanh Thần, kế hoạch mây mưa của hắn sẽ có muôn ngàn trở ngại, thôi được, trước hết phải tạm thời giữ chặt tiểu bổn qua ở bên cạnh hắn rồi nói sau.
Ta sẽ vẫn ở bên cạnh ngươi... Thốc Ly rất khinh thường lời thề nguyền tương tự như vậy, nhưng mà những lời này nghe vào tai coi như dễ nghe, có tiểu bổn qua này ở bên cạnh hình như cũng không tệ. Trong trí nhớ mơ hồ xa xôi trước kia tựa hồ có hình dáng nhỏ bé nào đó đã từng nói qua câu này, nhưng mà cuối cùng vẫn tan biến đi.
Một trận hoa mắt chóng mặt lại đánh úp, Thốc Ly lại hôn mê bất tỉnh.
Làn gió mát dễ chịu, thổi lay nửa bức mành dương liễu ở bên ngoài phòng, trong phòng Thụy Thụy ôm Thốc Ly đang hôn mê, nằm trong chăn mà đếm cừu.
Sáng sớm hôm sau nàng cùng Trịnh Dục Sinh lại mời hai vị đại phu trong thành đến, mỗi vị đại phu đều thở dài lắc đầu, nói rằng thời gian của Thốc Ly không còn nhiều.
Thụy Thụy khóc rầm rầm, ôm Thốc Ly, động tác dụi nước mắt giống như đứa trẻ nhỏ.
Trịnh Dục Sinh cũng không đành lòng, nặng nề thở dài.
Cuối cùng một vị đại phu nói tình trạng của Thốc Ly không ổn, có lẽ cả đời sẽ như vậy, cũng có lẽ rất nhanh sẽ ra đi, tốt nhất chuyển đến một nơi yên tĩnh để tĩnh dưỡng, có lẽ có thể sẽ gặp kỳ tích hoặc là kéo dài thêm thời gian cũng không chừng, ở trong thành rất nhiều phiền nhiễu ở lại cũng không thoải mái.
Thụy Thụy đang trong tâm trạng cực kỳ bi thương, thương lượng với Trịnh Dục Sinh, tính chuyển Thốc Ly đến một nơi non xanh nước biếc, không khí trong lành ở ngoài thành để tĩnh dưỡng.
Dù sao nàng có tiền, khoa tay múa chân vài cái liền có thể biến lá bùa thành thỏi bạc, mua nhà mua xe ngựa cũng không thành vấn đề. Thốc Ly xấu xa này lừa nàng, nói pháp lực chỉ có thể dùng được năm lần, mà bây giờ nàng cũng dùng rất nhiều lần.
Mua một căn nhà nhỏ ngay ngoài thành, có phong cảnh hoa thơm hiếm có ở bên cạnh bờ sông, lúc này bọn họ tạm thời chuyển tới đó.
Thụy Thụy đứng ở trước căn nhà gỗ, xoa thắt lưng, cảm thấy mình giữ một trách nhiệm thật trọng đại.
Nàng nhất định sẽ chăm sóc Thốc Ly cho thật tốt!
Thụy Thụy có cảm giác mình là ‘người giám hộ’, bây giờ Thốc Ly hoàn toàn dựa vào nàng sự chăm sóc của nàng, cái cảm giác được người khác cần khiến cho nàng rất thỏa mãn. Đương nhiên cũng rất áy náy, bởi vì là nàng làm cho hắn ngã xuống hôn mê, cho nên nàng càng phải chăm sóc hắn cho tốt.
Phong cảnh nơi này rất đẹp, ở bên cạnh có con sông chảy ngang. Nước sông trong suốt, hoa dại nở hai bên bờ sông dịu dàng động lòng người, không khí cũng thật trong lành.
Vấn đề duy nhất là nơi đây xa nội thành một chút, mà bọn họ cũng không biết nấu ăn, nhưng không đến mức mỗi ngày phải bôn ba đi mua đồ ăn...
Trịnh Dục Sinh gánh vác trách nhiệm lớn lao, đi vào trong thành mua vật phẩm, Thụy Thụy thì đang cân nhắc làm bếp như thế nào.
Trước hết nấu cháo là đơn giản nhất, đối với sức khỏe của người bệnh cũng tốt.
Thụy Thụy vẫn luôn được đại sư huynh và chưởng môn sư phụ che chở mà lớn lên, chưa từng nấu nướng, nhiều lắm cũng chỉ xem qua vị sư huynh ở phòng bếp làm thế nào mà thôi. Nay lại đổi thành tự nàng làm, nhất thời làm cho anh hùng thiếu hiệp cảm thấy luống cuống tay chân.
Nhưng mà, khi nàng cầm cái xẻng thì mắt tỏa ra hào quang: "Không có gì có thể làm khó Thụy Thụy thiếu hiệp!"
Trong căn bếp đơn giản vang lên tiếng đập phá ‘loảng xoảng’ nửa ngày, sau vài lần thử nghiệm cuối cùng nàng cũng nấu ra được nửa nồi cháo, lập tức vui như nở hoa, vội vàng múc chén cháo mang đi thăm Thốc Ly.
Thốc Ly im lặng nằm ở trên giường, Thụy Thụy vừa nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng thắt chặt, khó chịu, đi qua vỗ vỗ mặt của hắn, giọng nói bi thương mà lại dịu dàng, "Thốc Ly, ngươi mau tỉnh lại đi."
Lần này thật đúng lúc, nàng vỗ, đôi mắt dài hẹp thường ngày lạnh lùng của Thốc Ly từ từ mở ra. Đây thật sự là niềm vui không ngờ đến, bởi vì các đại phu đều nói hắn có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa, trong giọng nói của Thụy Thụy xen lẫn vui sướng, "Cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi, thật tốt quá."
Thốc Ly dùng đôi mắt lạnh lùng lướt nhìn xung quanh, "Đây là nơi nào?"
"Không phải khách điếm, là căn nhà nhỏ mới xây." Thụy Thụy vô cùng vui mừng nắm tay hắn, "Mấy đại phu nói ngươi bệnh nặng, bảo chúng ta mang ngươi đến một nơi yên tĩnh để có thể tiện cho việc tĩnh dưỡng, ngươi tỉnh rồi, thật tốt quá."
Thật sự là một đám lang băm... Thốc Ly thầm mắng, giãy dụa đứng dậy, Thụy Thụy tiến lên dìu hắn, "Thốc Ly sức khỏe của ngươi không tốt, bỗng nhiên liền hôn mê, sau này phải tập luyện thân thể nhiều hơn, giống như ta nè."
Tiểu bổn qua này cư nhiên nói sức khỏe của hắn không tốt? Thốc Ly lười tranh cãi với nàng, cũng không có sức lực tranh cãi, bởi vì một ngày nào đó nàng sẽ biết hắn khỏe mạnh bao nhiêu... Lúc đang vô lực thế này mà hắn còn có thể nghĩ đến những chuyện không thuần khiết như thế, thật thật là...
"Ta ngủ mấy ngày rồi?"
Thụy Thụy nghiêm túc đưa ra hai ngón tay, "Hai ngày, thiếu chút nữa hù chết ta."
Thốc Ly nâng cằm ra hiệu: "Đi lấy nước cho ta đi."
"Ờ."
Thụy Thụy mang theo khuôn mặt tươi cười chạy tới bờ sông lấy nước trong, lại dùng chậu gỗ chứa nước rồi mới mang vào cho hắn rửa mặt, dáng vẻ rất giống nàng dâu nhỏ làm việc siêng năng chăm chỉ.
Tuy rằng Thốc Ly đã tỉnh, nhưng cả người vẫn mệt mỏi, sau khi rửa mặt xong lại ngã lên giường, nhìn nàng dâu nhỏ cười ngây ngô trước giường, tầm mắt xẹt qua tay nàng, "Tay làm sao vậy?"
Thụy Thụy nhìn mu bàn tay, vẫy tay, "Vừa mới bị bỏng lúc nấu cháo, không có việc gì."
Tiểu bổn qua đúng là tiểu bổn qua, vì thứ hắn không cần mà tự làm bản thân bị thương, ánh mắt Thốc Ly nhìn sang một bên, quả nhiên nhìn thấy có một chén cháo trên bàn."Nàng còn biết nấu cơm?"
Nói đến chỗ này Thụy Thụy rất tự hào, ra vẻ Vương Bà bán dưa[1] mang cháo đến, "Đương nhiên, lần đầu tiên nấu thì ta đã nấu ngon như vậy rồi, ngươi nếm thử?"
Đôi mắt của nàng sáng long lanh, giống như trong đó có ánh sáng, hàm chứa sự mong chờ. Thốc Ly có thói quen độc lại độc vãng (đi lại một mình), đột nhiên thấy có người thật lòng quan tâm, chăm sóc hắn, nhưng nha đầu ngốc lại không hề cảnh giác với hắn, nói trong lòng hắn không hề xúc động thì đó là chuyện không thể nào .
Thụy Thụy thổi thổi cháo nóng trong thìa, sau đó đưa tới miệng hắn, "A, ăn một miếng đi, ta cất công nấu rất lâu."
Thốc Ly chần chờ cuối cùng vẫn hé miệng, Thụy Thụy cười tủm tỉm đút, "Ăn ngon chứ?"
Thốc Ly nhẹ nhàng nâng ngón tay đẩy ra, "Đợi lát nữa."
"Được, đợi lát lại ăn nữa." Thụy Thụy đặt cháo xuống, ngồi ở bên giường, đặt tay ngay ngắn trên đầu gối, kể lại mọi chuyện đã xảy ra cho hắn nghe, "Đại phu nói ngươi mắc bệnh rất nặng, trước hết chúng ta chuyển tới nơi này, Trịnh đại ca đi vào trong thành mua vài thứ, chúng ta có thể ở đây một thời gian, chờ ngươi hết bệnh rồi đi."
Nàng nhắc nhở hắn, bây giờ hắn đang mắc "bệnh", nhưng rốt cuộc làm sao mà hắn bị bệnh chứ? Thốc Ly hơi nghiêng người dựa vào thành giường, ánh mắt hướng về đôi môi hồng nhuận của Thụy Thụy.
Hay là thật sự do nụ hôn gây họa? Hắn phải thử lại.
Cho nên hắn ngoắc ngoắc tay, giọng nói mềm nhẹ, "Lại đây."
Thụy Thụy không rõ lý do, tiến sát một chút, mở to hai mắt, "Thốc Ly?"
Biểu hiện của nàng thật vô tội thật đáng yêu, trên môi hồng có nước thấm nhuận tỏa ra ánh sáng trơn bóng nhàn nhạt, con ngươi tối đen như ngọc của Thốc Ly u ám thêm một chút, "Lại gần một chút."
Thụy Thụy nghe lời lại tiến đến một ít.
"Lại gần chút."
"A?" Thụy Thụy mờ mịt, lại gần nữa thì mặt sẽ chạm vào nhau mất.
Thấy nàng ngây người, Thốc Ly dứt khoát động thủ, không, động khẩu. Hơi nghiêng về phía trước, hắn dán lên đôi môi mềm mại của nàng, vuốt ve, còn chưa thâm nhập vào thì Thụy Thụy đã bật ra, lấy chiếc quạt che miệng lại, "Không được, ngươi sẽ ngất đi."
"Nào có đạo lý này?" Mặc dù là choáng váng ngất đi, Thốc Ly cũng muốn làm rõ ràng nguyên nhân, trên đời này còn không có chuyện gì mà hắn không dám làm."Lại đây."
"Không qua." Thụy Thụy biết chắc chắn miệng của mình sẽ hại Thốc Ly, lui tại góc tường, kiên quyết không nhúc nhích.
"Vừa rồi ta không có việc gì phải không? Nếu không nàng lại thử một lần nữa đi?" Thốc Ly không có sức lực mà đến bắt nàng, chỉ có thể sử dụng thuật dụ dỗ lừa gạt. Nhưng mà lừa gạt nha đầu ngốc này thực không có cảm giác thành tựu nha.
Nhưng lần này Thụy Thụy quyết tâm không hôn hắn, mím chặt môi, "Không."
Nàng kiên trì như vậy trong nhất thời Thốc Ly cũng không có cách nào, ngược lại nhíu nhíu mày, nhắm mắt lại. Lòng Thụy Thụy căng thẳng, sợ hắn lại xảy ra chuyện, "Ngươi làm sao vậy?"
Bên trong đôi môi mỏng bay ra một chữ: "Khát."
Thì ra là muốn uống nước, bả vai căng thẳng của Thụy Thụy thả lòng xuống, xoay người rót ly nước đi đến, nâng Thốc Ly dậy giúp hắn uống nước. Thốc Ly lắc đầu, "Uống không được, không có sức lực."
Thụy Thụy muốn khóc, "Vậy làm sao bây giờ?"
Nàng khóc, Thốc Ly thì thanh thản, có cách khác, "Nàng đút ta."
Cái đầu nhỏ của Thụy Thụy làm thế nào mà phản ứng kịp, "Không phải là ta đang đút cho ngươi sao?" Cũng đưa đến bên miệng rồi còn muốn thế nào nữa?
Thốc Ly nhịn không được thở dài, chỉ vào môi của nàng, "Đút bằng cái này."
Thụy Thụy nhìn nóc nhà, chớp mắt mấy cái mới lý giải được ý tứ của Thốc Ly, hắn muốn nàng dùng miệng đối miệng đút cho hắn."Không được, ta sẽ hại ngươi."
Thốc Ly quay đầu đi, "Vậy để ta chết khát cho xong."
Yêu thú tung hoành trong yêu ma giới mấy vạn năm lại lằng nhằng qua lại cùng với tiểu bổn qua này, còn phải dùng biện pháp ngây thơ như vậy ép buộc nàng đi vào khuôn khổ, Thốc Ly nhìn trời, truyền ra ngoài nhất định mọi người sẽ cười đến rơi hàm răng.
Thụy Thụy vừa nghe có chút sốt ruột, vừa không muốn để Thốc Ly ngất xỉu, lại không thể nhìn hắn chết khát, ngẫm lại vừa rồi lúc hai người hôn nhau, Thốc Ly cũng không có triệu chứng không khỏe gì, có lẽ nguyên nhân không phải là do nàng...
Sau khi trải qua nhiều lần suy nghĩ, đấu tranh tư tưởng, nàng thỏa hiệp, "Vậy được rồi." Uống một ngụm nước, từ từ cúi xuống.
Thấy gương mặt nàng hướng về phía mình, bên môi Thốc Ly hiện lên ý cười thỏa mãn.
Tuy rằng thủ đoạn cưỡng bức nha đầu kia có chút thấp kém, nhưng mà cảm giác của hắn cũng không tệ, hắn tựa hồ có chút vui vẻ khi nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của nàng, sự ngốc ngếch của nàng, đây xem như là một nét đặc biệt, cũng như là một bí mật nho nhỏ trong thời gian bọn họ ở chung với nhau đi.
Thụy Thụy có chút nơm nớp lo sợ dán lên môi của hắn, đem từng chút nước nhập vào miệng hắn, Thốc Ly tiếp nhận từng chút một, sụn giáp ở cổ gồ lên khi nuốt xuống, cảm giác phập phồng, bốn phía tĩnh lặng chỉ có tiếng nuốt nước.
Sau khi uống xong hắn vẫn không tách ra, ngược lại quấn lấy, tiến vào trong miệng nàng. Hương vị nước trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ chịu, hương vị của nàng càng thêm ngọt ngào, làm cho hắn nhịn không được mà hút lấy một lần nữa.
Lông mi dài run lên, Thụy Thụy như nghĩ tới cái gì, vội vàng ngẩng đầu nhìn hắn, "Có cảm giác choáng váng hay không?"
"Không có." Quả thật không có.
Rốt cục Thụy Thụy yên tâm, tươi cười, Thốc Ly lại bảo nàng, "Còn khát."
"Ừ." Thụy Thụy lại nhấp một ngụm nước cho hắn.
Lại hôn như vậy, Thốc Ly đã có chút không rõ ràng cuối cùng là hắn muốn tìm kiếm nguyên nhân ngất đi của mình hay chỉ thuần túy vì muốn hôn tiểu bổn qua kia.
Ngoài phòng có tiếng bước chân, hai người đang xuất thần nên đều không nghe thấy. Trịnh Dục Sinh chạy đến cửa phòng vừa muốn lớn tiếng thét to, một màn trước mắt lại làm cho tròng mắt hắn muốn lồi ra, mỉm cười, rón ra rón rén đi ra ngoài giống như kẻ trộm.
Làm chuyện xấu quấy rầy người ta sẽ bị sét đánh .
"Thốc Ly ta nói cho ngươi biết, ngươi làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng là ta làm ngươi ngất đi, may mắn là không phải." "Sau này khi khỏe lại rồi thì ngươi phải chú ý, trăm ngàn lần đừng hôn mê nữa." "Đợi Trịnh đại ca trở về nhìn thấy ngươi tỉnh nhất định sẽ bị dọa đến nhảy dựng." ...
Một ngụm rồi lại một ngụm, nàng chậm rãi miệng đối miệng đút cho Thốc Ly, trong lúc uống nước còn muốn nói chuyện phiếm với hắn.
Loại không khí thân mật mà lại ái muội này, giống như tình nhân, chỉ có nàng không hiểu .
Trải qua mấy ngàn năm Thốc Ly cũng chưa từng có cảm giác vô cùng thân thiết như vậy, đưa tay muốn vuốt mái tóc của nàng, trước mắt lại hoa lên, cảm giác chóng mặt, trời đất quay cuồng này lại kéo đến.
Không xong, có lẽ nguyên nhân hắn hôn mê thật sự là vì nha đầu kia?
"Chờ sau khi ngươi khỏe rồi, ngươi phải giúp ta đi tìm đại sư huynh, đã lâu rồi ta không gặp huynh ấy." Thụy Thụy uống một ngụm nước, kề sát lên môi của hắn, nhưng lần này Thốc Ly không động đậy gì .
A? Thụy Thụy buồn bực, ngẩng đầu, "Thốc Ly?"
Thốc Ly lắc đầu, vỗ vỗ trán, "Lại sắp hôn mê."
Dứt lời, quả thực hắn hôn mê bất tỉnh, Thụy Thụy luống cuống tay chân kéo hắn đập hắn cũng chẳng có phản ứng gì, kinh sợ kêu oang oang.
Nàng lại làm cho hắn hôn mê...
Trịnh Dục Sinh nghe được tiếng gọi xông tới, thấy Thốc Ly hôn mê Thụy Thụy gào thét, "Làm sao vậy?"
Thụy Thụy đấm ngực, "Hắn vừa mới tỉnh lại, bây giờ lại hôn mê, có thể chết hay không a?"
Trịnh Dục Sinh chép miệng, an ủi nàng, "Muội suy nghĩ kỹ đi, lần đầu tiên hắn hôn mê có thể tỉnh lại, điều này chứng minh sẽ không có việc gì, đừng quá lo lắng."
Thụy Thụy suy nghĩ cũng đúng, mấy đại phu đều nói hắn không xong nhưng hắn vẫn tỉnh, "Nhưng mà ta còn lo lắng cho hắn."
Ánh mắt Trịnh Dục Sinh nhìn hai người kia từ trên xuống dưới, "Ta nói Thụy Thụy, muội với Thốc Ly cũng quá đói khát rồi?" Vừa vừa tỉnh dậy đã trình diễn ngay một màn sống động.
Vẻ mặt Thụy Thụy cầu xin, "Đúng là rất đói khát a." Vài ngày rồi, Thốc Ly không ăn cái gì vừa đói vừa khát, rõ ràng chính là rất đói khát.
Nàng giải thích từ "đói khát" như thế này...
Da mặt mỏng manh của Trịnh Dục Sinh phát run, rốt cuộc nhịn không được vịn vào khung cửa cười ha hả.
Lần đầu tiên Thốc Ly hôn mê một ngày một đêm, lần thứ hai ba ngày ba đêm còn chưa tỉnh lại.
Thụy Thụy lộ ra hai con mắt thâm đen, vẻ mặt xanh xao nhìn Thốc Ly thì thào nói: "Như thế nào còn chưa tỉnh?"
Trịnh Dục Sinh đứng ở bên cạnh nàng, không ngừng an ủi nàng, "Nhất định sẽ tỉnh, muội đừng vội." Khi hắn nhìn thấy tiểu tử Thốc Ly này thần thần bí bí, ung dung bình thản cứu Thụy Thụy trở về, nói vậy có lẽ có lai lịch rất lớn, một giờ nửa khắc cũng không chết được.
Nói là nói như vậy, nhưng Thụy Thụy hơi lắc đầu. Hai lần ngoài ý muốn làm cho nàng hiểu được nàng nhất định không thể môi chạm môi với Thốc Ly nữa, đó là thứ tai hại giống như yêu ma quỷ quái, nàng sẽ làm hại hắn.
Nàng rất sợ cuối cùng Thốc Ly cũng không tỉnh lại.
Trịnh Dục Sinh cũng buồn phiền, "Vì sao muội hôn hắn, hắn liền hôn mê vậy? Điều này không hợp với lẽ thường à."
Thụy Thụy chống cằm, "Nhất định là ta có vấn đề."
Trịnh Dục Sinh gõ đầu nàng, "Vấn đề cái đầu muội." Vấn đề lớn nhất của nàng chính là nhìn nhận lầm giới tính của mình. Nhưng mà điểm này tựa hồ Thốc Ly và đại sư huynh của nàng đều không nhắc nhở nàng, cho nên Trịnh Dục Sinh cảm thấy mình cũng tạm thời giữ bí mật cho thỏa đáng.
Thụy Thụy nằm sấp ôm Thốc Ly gào khan, "Nếu cuối cùng hắn vẫn chưa tỉnh lại ta sẽ tự làm mình chết đuối."
"Phụt." Trịnh Dục Sinh bị làm cho cười ra tiếng, "Muội tội gì mà phải tự tử vì tình chứ?"
Một nam nhân muốn chết muốn sống quả thật rất dọa người, Thụy Thụy vỗ vỗ mặt, ổn trọng lại chút khí thế nam nhân, "Không được, ta lại đi tìm xem có thần y nào có thể trị khỏi cho hắn hay không."
"Hay là để ta đi đi." Trịnh Dục Sinh luôn có thái độ của một người làm đại ca.
Thụy Thụy lắc đầu, "Không cần, ta tự mình đi mới có thành ý, dù sao hắn là vì ta mà hôn mê."
Thấy Thụy Thụy cố ý muốn đi, Trịnh Dục Sinh đành phải từ bỏ, dặn dò nàng đi một mình phải cẩn thận một chút.
Kỳ thật Thụy Thụy cũng không biết nơi nào có thần y, nàng chỉ cảm thấy mình không thể cứ ngồi chờ như vậy. Sau khi rời khỏi đấy thấy người bên ngoài liền hỏi nơi nào có thần y, hỏi một vòng thì tất cả mọi người đều nói không biết.
Khi chán nản thì nhìn thấy có vài vị cô nương mang theo các loại nhang đèn đi bái thần, nàng quan sát bốn phía, không biết gì cũng lén lén đi theo, cầu thần phù hộ Thốc Ly sớm tỉnh lại.
Tuy nói nam nhân đi bái thần có chút mất mặt, nhưng mà trong chữ thiện nam tín nữ cũng bao gồm thiện nam a... Đây là phương pháp an ủi của nàng.
Đến miếu, phía sau nàng có một thân ảnh, váy tím nhạt nhẹ nhàng bay bay, chỉ là nàng chưa phát hiện.
Thụy Thụy cúi người thất vọng chuẩn bị trở về, trên đường càng nghĩ càng lo lắng, nhịn không được mở hai tay ra hét lớn một tiếng: "A ~~~ "
Âm thanh mềm mại, thét lên với cường độ cực lớn, tiếng thét của nàng làm cho dòng sông bên căn nhà gỗ chấn động gợn lên mấy tầng sóng nước, vỗ vào bờ, làm ướt đôi giày của nàng.
"Oa!" Thụy Thụy nhảy sau vài bước, bị uy lực của mình dọa, nhìn tay của mình, có chút không thể tin được đó là do mình làm ra, vì thế lại thét lên với con sông nhỏ trước mặt, "A ~~~ "
Ánh tà dương phản chiếu trên làn sóng nước dập dờn yên tĩnh, lần này con sông nhỏ không chấn động chút nào.
Thật sự là kỳ quái, có lẽ lần đầu là trùng hợp thôi.
Phía sau có một giọng nói dịu dàng, hiếu kỳ, "Ngươi ở đây làm cái gì?"
Thụy Thụy quay đầu, nhìn thấy một vị cô nương mặc áo tím nhạt.
Cách ăn mặc và kiểu tóc của vị cô nương kia rất đơn giản, một màu váy tím tự nhiên, một búi tóc bên tai trái, một cây trâm dài cố định, trừ cây trâm ấy ra cũng không có vật gì. Có nụ cười thản nhiên, biểu hiện cũng rất lạnh nhạt ôn hòa, cả người nhìn đều thấy hiện lên sự ôn hòa tao nhã.
Thụy Thụy chỉ vào mũi của mình, "Ngươi đang nói chuyện với ta sao?"
"Đúng vậy." Cô nương mỉm cười gật đầu, "Ngươi tên là Thụy Thụy đúng không?"
"Làm sao ngươi biết tên của ta?" Thụy Thụy xác định mình chưa từng gặp qua vị cô nương này, thật thần kỳ.
Cô nương kia giải thích: " Vừa rồi trong miếu, ta nghe thấy mấy lời ngươi nói." Kỳ thật nếu không nghe được, nàng cũng sớm nhận ra Thụy Thụy, nhưng mà không thể xác định chính xác.
Thì ra là thế, Thụy Thụy đã hiểu rõ, lúc nàng cầu nguyện quả thật đã nói ra tên mình.
Vị cô nương kia tự giới thiệu, "Ta gọi là Mộc Dương."
"Ừ, xin chào." Thụy Thụy chào hỏi.
Mộc Dương tò mò, " Vừa rồi ngươi làm sao có sức lực lớn như vậy có thể làm cho nước cuộn lên?"
Thụy Thụy vò đầu, "Ta cũng không biết a, lúc có thần lực, lúc lại không có."
"Thật sự rất kỳ quái." Đôi mắt thu thủy của Mộc Dương cũng nghi hoặc khó hiểu, "Sư phụ ngươi chắc là sẽ không dạy ngươi mấy chuyện đó mới đúng."
Thụy Thụy càng nghe càng mơ hồ, "Ngươi biết sư phụ ta?"
Mộc Dương vén mái tóc bên tai, "Ngươi là đệ tử Nga Sơn, tên là Thụy Thụy, năm nay mười sáu, sư phụ ngươi là Minh Hư đạo trưởng, ta nói đúng chứ?"
Thụy Thụy há miệng lớn nửa ngày, nhìn thấy một con côn trùng bay về phía miệng, nàng mới vội che miệng lại, "Ngươi rất cao cường, rốt cuộc ngươi là ai?"
Mộc Dương lộ ra nụ cười làm cho người ta an tâm, "Đừng lo lắng, ta không phải người xấu, môn phái của ta vừa vặn có quan hệ sâu xa với phái Nga Sơn các ngươi, cho nên ta đã gặp sư phụ ngươi, biết hắn thu ngươi làm tiểu đệ tử."
"Thì ra là như vậy." Đại khái là môn phái trừ ma vệ đạo khác, Thụy Thụy rất muốn cười với nàng ta, nhưng mà khi nhớ đến Thốc Ly thì cười không nổi, ngồi trên mặt đất vẽ đường tròn.
Mộc Dương cũng ngồi xổm xuống với nàng, hỏi, "Ngươi làm sao mà vụng trộm chạy ra khỏi Nga Sơn?"
Thụy Thụy nhăn mặt, "Ta là đi tìm đại sư huynh ." Đáng tiếc không tìm được đại sư huynh, còn làm cho Thốc Ly hôn mê.
Mộc Dương nhìn ra nỗi lo lắng bất an của nàng, "Ngươi làm sao vậy? Vừa rồi trong miếu làm cách nào cũng không nghe rõ ngươi nói gì, có phải ngươi bị bệnh hay không?"
Thụy Thụy nhìn con sông nhỏ ngẩn người, "Không phải, là một người bạn tốt của ta. Hắn bỗng nhiên hôn mê, qua vài ngày rồi cũng không tỉnh, đại phu cũng tìm không ra bệnh, ta lo lắng hắn gặp chuyện không may."
"Có rất nhiều nguyên nhân gây bất tỉnh mấy ngày, có thể là bệnh cấp tính, cũng có thể là trúng yêu thuật, tà thuật." Mộc Dương can đảm suy đoán, lại chủ động đề nghị, "Như vậy đi, ta có biết chút ít về y thuật, cũng biết thuật khử ma trừ yêu, ta đi xem bằng hữu của ngươi."
Căn bản từ đầu Thụy Thụy chính là đi ra ngoài tìm thần y, nay có người có lẽ có thể trị khỏi bệnh cho Thốc Ly, nàng đương nhiên cực kỳ vui mừng, nhảy bật dậy, "Tốt quá, Mộc Dương cám ơn ngươi."
"Chỉ tiện tay thôi."
Không biết vì sao Thụy Thụy lại cảm thấy ánh mắt của Mộc Dương nhìn nàng mang theo một chút thương xót, nhưng mà nàng cũng không suy nghĩ nhiều, hưng phấn nhảy nhảy thúc giục Mộc Dương trở về. Mộc Dương từ từ đi ở phía sau, thỉnh thoảng buồn cười nhìn nàng. Hai người một động một tĩnh, rốt cục sau gần nửa canh giờ đã về đến căn nhà gỗ.
Nếu đại sư huynh Trang Thanh Thần có ở đây, hắn có thể nói cho Thụy Thụy biết trên Cửu Trọng Thiên có vị thượng tiên cũng có tên Mộc Dương giống như vị cô nương này.
Trịnh Dục Sinh đang buồn bực chờ đợi, nhìn thấy Thụy Thụy trở về mang theo khuôn mặt tươi cười, "Cuối cùng muội đã về." Dừng một chút, "Vị cô nương này là?"
"Ha ha, thần y a!" Niềm hi vọng quét đi nỗi lo lắng trong lòng Thụy Thụy.
Trịnh Dục Sinh nhìn thấy Mộc Dương tuổi còn trẻ, "Thật có thể chữa khỏi sao?"
Mộc Dương mỉm cười lúm đồng tiền tươi sáng, "Tạm thời thử một lần." Chữa trị cho người thường dường như chỉ là chuyện nhỏ.
Thụy Thụy vội hỏi Trịnh Dục Sinh, "Thốc Ly, hôm nay hắn tỉnh lại chưa?"
"Thốc Ly?" trên mặt Mộc Dương hiện lên hoang mang, suy nghĩ lại, chắc không phải. Người đó tuyệt đối không thể nào bệnh thành như vậy.
Trịnh Dục Sinh lắc đầu, "Giờ Mùi có dấu hiệu tỉnh, sau đó thì không có động tĩnh nữa."
Thụy Thụy chuyển hướng sang Mộc Dương, cung tay khẩn cầu, "Mộc Dương ngươi mau vào xem đi, cầu xin ngươi ."
"Được." Bóng dáng nhẹ nhàng, Mộc Dương đi vào buồng trong.
Cửa sổ chính mở ra, gió nhẹ nhàng thổi vào, người trên giường xoay mặt vào trong, lòng Mộc Dương bỗng nhiên lay động, bước nhanh như bay, xoay người nhìn mặt Thốc Ly.
Khuôn mặt tuấn lãng mang theo tà khí riêng biệt, cho dù mê man cũng giấu không được phong cách riêng của mình. Mộc Dương trố mắt, vạn lần cũng không nghĩ tới sẽ gặp hắn ở đây, đôi mắt ẩn nước ngơ ngác thất thần.
Vẻ mặt Thụy Thụy tha thiết, "Thế nào?"
Cuối cùng Mộc Dương cũng lấy lại tinh thần, nhìn nàng, lại nhìn Thốc Ly, càng thêm mê hoặc, sau một lát trầm mặc, lắc đầu, "Thực xin lỗi Thụy Thụy, ta bất lực." Nàng có thể nào trị khỏi cho yêu thú công lực vô cùng cường đại?
Mặt Thụy Thụy lập tức khó chịu suy sụp, cầu xin, "Ngươi còn chưa bắt mạch, ngươi chẩn bệnh trước có được không?"
Mộc Dương không đành lòng nghịch tâm ý của Thụy Thụy, thở dài, "Được."
Mộc Dương ngồi xuống, bắt mạch môn của Thốc Ly, thần sắc dần dần càng thêm nghi hoặc, chuyển sang xem xét cổ, ngực hắn, cũng không phát hiện được sự tồn tại của nội lực, "Sao lại thế này?"
Thụy Thụy lui đến bên giường mắt trợn trừng, "Có phải không cứu được hay không?"
"Không phải." Mộc Dương cười xoa dịu nàng, sau một chút suy tư, từ trong lòng lấy ra một viên thuốc cho Thốc Ly nuốt vào.
Trước kia đan dược tiên gia sẽ không có tác dụng với Thốc Ly, nhưng mà hiện tại công lực của Thốc Ly không có trong cơ thể, ngược lại có thể thử một lần.
Chỉ chốc lát Trịnh Dục Sinh kêu lên, "Thần kỳ thật, hắn cử động."
Quả nhiên Thốc Ly rất nhanh có tri giác, từ từ tỉnh dậy. Thụy Thụy rất bội phục Mộc Dương, tiến lên đỡ Thốc Ly.
Đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi mở ra, hình ảnh đầu tiên mắt Thốc Ly nhìn thấy đó là nụ cười vui sướng của tiểu bổn qua, tựa hồ mỗi lần hắn tỉnh đều nhìn thấy nàng đầu tiên.
Thụy Thụy thân thiết sờ trán của hắn, "Thốc Ly ngươi cảm thấy thế nào? Có phải cả người còn mệt mỏi hay không?"
Thốc Ly cũng không đẩy nàng ra, chỉ nhìn khuôn mặt chảy mồ hôi đang tươi cười của nàng, "Khá tốt." Lần này tựa hồ có chút sức lực.
"Vậy ta an tâm." Thụy Thụy vỗ vỗ ngực, an tâm.
"Tỉnh lại rồi thì khẳng định không có việc gì, yên tâm đi." Mộc Dương dịu dàng, giọng nói mang theo ý cười.
Lời này nhắc nhở Thốc Ly trong phòng còn có những người khác, hắn ngẩng đầu, hí mắt nhìn về hướng Mộc Dương, lúc tầm mắt giao nhau, hắn cũng giống như Mộc Dương vừa rồi, ngẩn ra, "Là ngươi?"
A? Nghe cách nói này. hai người biết nhau? Thụy Thụy và Trịnh Dục Sinh lén lút trao đổi ánh mắt với nhau.
Mộc Dương mỉm cười cười, "Đã lâu không gặp."
Ánh mắt Thốc Ly lướt đến trên người Mộc Dương, "Quả thật đã lâu không gặp." Sơ sơ chắc ngàn năm rồi.
Mộc Dương cũng nhìn thẳng hắn, "Chỉ là không nghĩ tới gặp lại trong tình cảnh này."
Thật là, Thốc Ly ngồi dậy, phát hiện mình tốt hơn rất nhiều, hình như không khác gì lúc bình thường, có thể Mộc Dương đã cho hắn ăn cái gì đó. Nghiêng đầu, Thốc Ly ra hiệu cho Thụy Thụy, "Hai người đi ra ngoài trước đi."
"À." Thụy Thụy nghe lời, lôi kéo Trịnh Dục Sinh đi ra ngoài, lúc gần đi ra không quên nhìn trộm bọn họ.
Mới tỉnh lại hắn đã nói chuyện phiếm với Mộc Dương, nàng cũng không thể nghe, thần bí như vậy...
Ở gian ngoài, Thụy Thụy đi tới đi lui lúc ẩn lúc hiện, qua lại liên tục làm cho Trịnh Dục Sinh hoa mắt, "Thụy Thụy muội ngồi xuống đi."
Thụy Thụy ngồi xuống uống vài ngụm nước, "Trịnh đại ca ngươi nói bọn họ có quan hệ gì?"
Trịnh Dục Sinh ném đậu phộng lên không trung, "Không biết, nhân tình cũ."
Nhân tình cũ? Chính là ý tứ thích nhau sao? Bỗng nhiên Thụy Thụy cảm thấy trong lòng trống trải .
Dáng người của Mộc Dương cao gầy, rất xinh đẹp... Thụy Thụy sờ mặt mình, nàng cũng miễn cưỡng có thể tính là soái ca...
Thắt lưng Mộc Dương rất nhỏ, làn da rất trắng... Thụy Thụy vội vàng buột dây lưng chặt một chút, thắt lưng của nàng cũng coi như rất nhỏ...
Giọng nói của Mộc Dương rất dịu dàng... Nàng hắng họng mấy cái...
Pháp lực Mộc Dương rất cao, có thể trị khỏi cho Thốc Ly... Nàng chỉ biết làm cho Thốc Ly hôn mê thôi...
Còn có vấn đề quan trọng hơn một chút, Mộc Dương là cô nương xinh đẹp dịu dàng, nàng là đàn ông, nàng làm sao có thể so sánh với người ta.
Tựa vào bàn, trong lòng Thụy Thụy có chút chua chua, hận không thể mọc mắt ở sau đầu để nhìn một cái xem bọn họ đang làm gì.
__________
[1]Vương Bà bán dưa: điển cố TQ, câu này ý chỉ “mèo khen mèo dài đuôi”
Vương Bà, họ Vương tên Pha, là người đời Tống. Bởi vì hắn nói năng lằng nhằng lải nhải, làm việc thì lề mề nên có ngoại hiệu là Vương Bà. Quê của Vương Bà ở Tây Hạ (bây giờ là vùng Tân Cương –Cam Túc), sống bằng nghề trồng dưa. Vùng đó trồng một loại dưa gọi là Hồ Qua, là giống dưa Ha-Mi hiện nay, Khi đó vùng biên giới của Tống Triều xảy ra chiến loạn, Vương Bà vì tị nạn nên chuyển đến sống ở một vùng quê, trồng dưa Hồ Qua. Nhưng vẻ bề ngoài của dưa Hồ Qua rất xấu, người Trung Nguyên không biết đến giống dưa này, cho nên, mặc dù dưa Hồ Qua ngon ngọt hơn dưa hấu thông thường (Tây Qua) rất nhiều lần, nhưng không ai mua.
Vương Pha rất lo lắng, liền khoe trước mặt người đi đường rằng dưa của mình ngon ngọt, đồng thời cắt vài miếng mời người qua đường nếm thử. "Loại dưa này rất ngọt, dưa này rất ngọt, mới ngài nếm thử, mời thím nếm thử..." Mới đầu không ai dám ăn, sau đó có một người can đảm nếm thử, chỉ cảm thấy ngọt như mật vì thế, một đồn mười, mười đồn trăm. Từ đó buôn bán của Vương Bà càng thêm thịnh vượng. Người đến người đi tắp nập.
Một hôm, hoàng đế Thần Tông ra cung tuần tra, nhất thời cao hứng đi vào chợ, chỉ thấy người đông nghẹt, liền hỏi lính: “Có chuyện gì mà huyên náo?”. Tùy tùng hồi bẩm: “Có người bán dưa Hồ Qua dẫn đến mọi người tụ tập mua dưa”
Hoàng đế liền nghĩ dưa gì mà khiến mọi người tụ tập, liền bước đến xem, chỉ thấy Vương Bà đang hoa tay múa chân, tự khen dưa của mình ngon, thấy hoàng đế, hắn cũng không hoảng mà cắt một miếng dưa Hồ Qua của mình cho hoàng đế nếm thử
Hoàng đế nếm thử thấy quả nhiên thơm ngọt vô cùng, liên tục khen ngợi liền hỏi hắn: “Giống dưa này ngon như vậy, vì sao còn phải kêu gọi chào bán không ngừng vậy?”Vương Bà nói: “Đây là giống dưa Tây Hạ, người Trung Nguyên chưa biết đến, không mời chào sẽ không ai mua”.
Hoàng đế nghe xong xúc động nói: “Buôn bán có lẽ nên khoa trương, giống như Vương Bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi, có gì không tốt” Kim khẩu của hoàng đế đã mở, không bao lâu sau, người ta truyền khắp Nam Bắc Hoàng Hà, cho đến nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.