Thủy Thần

Chương 26: Thứ khiến người khác thất bại




Dưới bầu trời trong xanh chẳng chút gợn mây, những cái cây không tên cao to tràn đây sức sống vươn người đứng sừng sững bên cạnh những khóm hoa muôn màu muôn sắc, đón lấy khí trời dịu nhẹ mát mẻ, tất cả chúng dường như đang cùng nhau lắng nghe tiếng nước chảy róc rách vui tai từ những hòn non bộ gần đó. Dưới khung cảnh thanh thuần bình yên ấy, Tà Đế cùng tiểu Thủy Thần rảo bước trên con đường lát đầy những đá ngay ngắn.
Hắn cất tiếng hỏi: “Đã quen được nơi đây chưa?”
Tiểu Thủy Thần gật đầu đáp: “Một chút, mọi người đều rất tốt, chẳng ai ăn hiếp Minh Nhi cả.”
“Như vậy thì tốt.”
Đương nhiên là vì có hắn bên cạnh nên chẳng ai có đủ bản lĩnh để ăn hiếp tiểu cô nương như nàng.
Tà Đế mỉm cười nhìn vẻ ngây ngô đang liếm láp thanh kẹo mạch nha hình con thỏ trên tay của tiểu Thủy Thần. Nàng của lúc này so với hai tuần trước khi về đây có vẻ đã hoạt bát ra hẳn, chẳng còn mang nặng cái vẻ lầm lì không nói không rằng nữa. Và đương nhiên hắn lúc nào cũng giữ nàng bên cạnh hắn, tập nàng trở thành một nô tì hoàn hảo ngay từ lúc nhỏ. Vì chỉ có những người hoàn hảo mới xứng được ở bên cạnh hắn, và cũng vì ý muốn để một kiếp này của nàng chỉ toàn là hắn.
Tiểu Thủy Thần với tay nắm lấy vạt áo của Tà Đế khiến hắn chợt khựng lại, mà nghiêng đầu nhìn nàng, nhìn vào đôi mắt tròn xoe đáng yêu của nàng, hỏi: “Có chuyện gì?”
“Sao người lại đối tốt với Minh Nhi như vậy?”
Trước câu hỏi ngây thơ của tiểu Thủy Thần, Tà Đế thản nhiên buông câu: “Vì muốn nàng nợ ta.”
“Vậy vì sao người lại muốn Minh Nhi nợ người?”
“Để nàng trả nợ cho ta.”
“Vậy làm thế nào để trả nợ cho người?” Tiểu Thủy Thần tròn mắt hỏi.
“Ở bên cạnh ta.”
Tà Đế mặt dày trả lời, liền nhận được cái gật đầu từ tiểu Thủy Thần, nàng nói: “Điều đó con có thể làm được, con sẽ ở bên cạnh người mãi, mãi cả khi lớn lên, mãi đến khi không còn trên đời này, mãi cả khi đầu thai, mãi đến kiếp sau.”
Tà Đế nghe xong những lời đó liền bất giác mỉm cười, hắn ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay véo hai cái má phúng phính của nàng, nói: “Là chính miệng nàng nói phải luôn ở bên cạnh ta đấy.”
Hắn sẽ ghi nhớ những lời này, từng chữ, từng chữ một đem khắc ghi vào đầu, để khi nàng lịch kiếp trở về sẽ đem ra làm bằng chứng rằng chính nàng là người mở miệng muốn ở bên cạnh hắn, xem nàng nàng còn trưng bộ mặt lạnh tanh ấy với hắn đến bao giờ, xem nàng biện minh như thế nào?
“Nhuận ca!”
Tiếng gọi đó khiến tiểu Thủy Thần ngạc nhiên nâng mắt ngước nhìn, ngược lại Tà Đế chẳng chút mảy may quan tâm khiến Nhược An cảm thấy có chút hụt hẫng, nàng ta mím môi chạy đến chỗ Tà Đế liền bị Đông Nô nâng vỏ kiếm lên chắn trước mặt, cản lại bước chân có vài phần hấp tấp kia.
Nhược An nói: “Ta có chuyện muốn nói với huynh ấy, như thế cũng không được ư?”
Đông Nô không trả lời, ánh mắt dò xét nhìn Nhược An một hồi đoạn hạ kiếm xuống đứng sang một bên, để nàng ta đến chỗ Tà Đế.
Nhược An một thân hồng y uyển chuyển bước qua từng khóm hoa trong biệt uyển, bước chân không dấu được vẻ vội vàng tiến nhanh đến chỗ Tà Đế, miệng gọi hai từ “Nhuận ca” vô cùng thân mật, thế nhưng vẫn chẳng thể đổi được cái liếc mắt từ hắn dù chỉ một lần, khiến nàng cảm thấy có chút hụt hẫng.
Bất chợt, chân dậm phải gấu váy, Nhược An trợn mắt bàng hoàng ngã nhào vào người Tà Đế, mùi hương thanh nhã từ người hắn như xộc thẳng vào mũi nàng, vòm ngực vững chải của hắn khiến tim nàng một khắc vang lên từng nhịp đập rõ ràng. Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn đôi con ngươi đen láy sau lớp mặt nạ kia đang nhìn nàng, nhìn chiếc mũi cao thẳng tấp cùng đôi môi mỏng đa tình của hắn như toát đầy sức quyến rũ câu hồn đoạt phách. Lại chưa để Nhược An kịp mơ mộng thêm, Tà Đế khẽ cau mày lạnh nhạt đẩy nàng ra khỏi người hắn, đoạn nâng tay phủi phủi phần áo trước ngực nơi nàng vừa dựa vào.
Nhược An bị Tà Đế cự tuyệt đẩy ra mém tí thì ngã, nhưng may mắn giữ được thăng bằng, nàng bối rối nâng tay áo che miệng ho nhẹ hai tiếng, đoạn đảo mắt nhìn đến tiểu Thủy Thần khả ái đang đứng bên cạnh hắn, nở một nụ cười như bách hoa khai, nói: “Đây là tiểu cô nương mà huynh đem về ư? Trông rất khả ái a.”
Nhược An đưa tay ra muốn chạm vào tiểu Thủy Thần, liền bị nàng sợ sệt lùi lại nép người sau Tà Đế. Không phải nàng không thích Nhược An, vị tỷ tỷ xinh đẹp trước mắt, mà là vì nàng vẫn không quen tiếp xúc với người lạ. Từ lúc được Tà Đế đưa về Phục Linh sơn trang, hắn cứ luôn giữ nàng bên cạnh, suốt hơn hai tuần qua nàng chỉ tiếp xúc hầu như là với mỗi dú Trương và Đông Nô, một người chăm sóc cho Tùy Nhuận từ nhỏ, một người là thuộc hạ thân tín của hắn. Lại chẳng nói chuyện hay tiếp xúc với bất cứ ai khác nữa, nên đó cũng là lí do nàng chẳng bị một ai trong Phục Linh sơn trang này hiếp đáp. Lúc này lại vô tình được Nhược An có hành động bất ngờ, khiến tiểu Thủy Thần vốn tính rụt rè e sợ không khỏi giật mình sợ sệt mà tìm ngay một chỗ an toàn để nấp mình, mà chỗ nàng cảm thấy an toàn nhất đấy, tất nhiên chính là Tà Đế hắn.
Cánh tay của Nhược An bị hành động bất ngờ đó của tiểu Thủy Thần làm cho cứng đờ giữa khoảng không, nàng ta cười ngượng ngùng thu tay về, nói: “Chắc là không quen nhỉ? Tỷ tỷ không phải người xấu đâu, chỉ muốn chào muội một tiếng thôi.”
“Có chuyện gì thì nói đi.” Tà Đế lạnh nhạt buông câu, đoạn nâng đôi con ngươi tỏa đầy hàn băng nhìn Nhược An.
Nhược An nuốt một ngụm khí lạnh, nói: “Chỉ là muốn gặp huynh như thế cũng không được sao? Huynh dạo gần đây sao cứ hay lạnh lùng tránh mặt ta thế chứ, lúc trước chẳng phải huynh rất hay đi tìm ta sao? Hay huynh giận ta vì cách cư xử trước đây của ta đối với huynh ư?”
Tà Đế hờ hững buông câu: “Ngươi của trước đây hay bây giờ thế nào ta không quan tâm, ta đã từng nói với ngươi là đừng nhắc những chuyện đó trước mặt ta nhỉ?”
Hắn không rãnh rỗi mà nghe chuyện tình cảm người khác, đặt biệt là lũ phàm nhân yếu ớt ngu ngốc này.
Nhược An bị những lời đó của Tà Đế làm cho thẹn đến hóa giận, nói: “Vậy nếu ta nói ta muốn gả cho Hữu Ngân ca, huynh cũng không quan tâm?”
Nhược An chẳng biết vì sao bản thân lại hết lần này đến lần khác cứ muốn tiếp cận Tùy Nhuận trong khi hắn ta chẳng một chút mảy may quan tâm ngược lại còn tránh mặt nàng, nàng cũng chẳng biết vì sao lại càng ngày càng bị thu hút bởi con người lạnh nhạt này, thu hút bởi người mà trước đây nàng luôn cảm thấy chán ghét vì quá phiền phức ấy, mọi thứ về hắn lúc này nàng đều rất hứng thú.
“Đi nào.”
Tà Đế vừa nói vừa đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của tiểu Thủy Thần mà dắt nàng rời đi, bỏ ngang lời Nhược An ngoài tai, khiến nàng ta tức đến đỏ mặt tía tai, nhìn theo bóng lưng Tà Đế, nói: “Chẳng phải huynh luôn nói yêu ta sao, sao giờ lại đối xử với ta như vậy?”
Tiểu Thủy Thần nghe vậy liền ngước đầu nhìn Tà Đế, ngây ngô hỏi: “Yêu là gì thế ạ?”
Tà Đế lạnh giọng nói: “Là thứ khiến người khác thất bại.”
Tiểu Thủy Thần “à” một tiếng, vẻ mặt vẫn còn chút khó hiểu, rồi như không quan tâm nữa, nàng tiếp tục liếm láp thanh kẹo mạch nha hình con thỏ trên tay, đoạn cất những bước đi nhỏ nhắn cùng Tà Đế rời đi.
Nhược An mím môi nhìn theo bóng lưng Tà Đế dần dần khuất xa, đôi tay bất giác nắm chặt khiến móng tay nhọn đâm vào lòng bàn tay đến rỉ máu.
Tình cảm nói quên là quên, nói bỏ là bỏ được ư? Nàng cùng y đã là thanh mai trúc mã hơn chín năm qua. Suốt chín năm qua, người bên cạnh quan tâm lo lắng, che chở cho nàng chính là y, con người luôn tỏ mọi cử chỉ ôn nhu nhất dành cho nàng ấy, giờ phút này thay đổi đến thế ư? Cái tình yêu suốt chín năm qua y luôn thổ lộ một cách nhút nhát cho nàng rõ ràng là chân thành, rõ ràng là muốn moi hết tim gan ra cho nàng xem, nhưng sao lúc này lại lạnh nhạt với nàng như vậy?
Đúng là nàng vì chán ghét cái biểu hiện lúc nào cũng bám đuôi nàng đến phiền phức của y, đúng là mẫu người mà nàng thích chính là người có dã tâm, có năng lực như Tùy Hữu Ngân. Cũng chính nàng là người bắt tay với Tùy Hữu Ngân muốn hạ bệ Tùy Nhuận y, muốn y bỏ lại chức vị giáo chủ kia cho người xứng đáng, không muốn cha nàng cuối đầu dưới trướng kẻ bất tài như y. Nhưng nàng không ngờ Tùy Hữu Ngân lại giết y, nàng lại không ngờ một khắc do dự bắt tay với Tùy Hữu Ngân lại xém tí hại chết y.
Nhược An còn nhớ rõ như in lúc Tùy Nhuận xách con thỏ vừa bắt được đến chỗ nàng, gương mặt tươi cười nói: “Cho nàng, ta chưa làm nó bị thương đâu, ta tận tay bắt đấy.”
Nàng không nhận món quà kia từ y, cứ thế giương mắt lạnh nhạt nhìn y như mọi lần mà buông câu: “Huynh mau chống từ chức giáo chủ nhường lại cho Hữu Ngân ca đi.”
Tùy Nhuận khựng người, đôi tay đang nắm tai thỏ đưa lên trước mắt nàng bất chợt buông xuống, hắn hỏi nàng: “Tại sao?”
“Một người vô dụng như huynh chẳng khiến Phục Linh phái phát triển ngược lại còn khiến nó đi xuống, cũng vì người vô dụng như huynh mà trong nội bộ mới có lục đục chia rẽ, cũng vì người vô dụng như huynh mà… Nói chung ta ghét huynh, không muốn cưới người vô dụng như huynh, nếu như huynh từ bỏ vị trí giáo chủ thì hôn ước của ta với huynh cũng bị hủy bỏ.”
“Chỉ vì muốn hủy bỏ hôn ước với ta?”
“Đúng.” Nhược An buông câu chắc nịch.
“Muội chưa từng một lần yêu ta ư?”
Trước câu hỏi đó của Tùy Nhuận, nàng vẫn chưa kịp trả lời đã bị câu nói “Đi chết đi” chen ngang. Đoạn bàng hoàng nhìn Tùy Hữu Ngân lao như bay về phía Tùy Nhuận, mũi kiếm bén nhọn trên tay Tùy Hữu Ngân theo đà hướng thẳng vào giáp bạc, xuyên thẳng qua bụng Tùy Nhuận khiến y sững người mà không kịp phản ứng lại, bàn tay đang cầm thỏ con bất giác thả ra, thỏ con nương đó có được tự do mà nhanh chân nhảy đi mất.
Nhược An trợn mắt quát: “Hữu Ngân, huynh làm gì vậy? Đó là ca ca ruột của huynh mà.”
Tùy Hữu Ngân đôi mắt đầy huyết khí nhìn Tùy Nhuận, đáp: “Muội nghĩ hắn sẽ dễ dàng chịu bỏ chức giáo chủ đó ư? Muội vẫn sẽ phải gả cho giáo chủ là hắn thôi, chỉ khi hắn chết đi mới giải quyết mọi chuyện, cả ta và muội mới hoàn thành tâm nguyện.”
“Không được, chẳng phải huynh đã hứa với ta không hại huynh ấy sao, sao giờ huynh lại.. Tùy Nhuận.”
Nhược An vừa nói vừa gấp gáp tiến đến chỗ Tùy Nhuận với những bước chân có vài phần lảo đảo không vững, nhưng lại chẳng nhanh bằng hành động của Tùy Hữu Ngân. Hắn ta lạnh lùng rút thanh kiếm ra khỏi người Tùy Nhuận khiến y lập tức khụy xuống, huyết đỏ như trào ra nơi khóe miệng, đôi mắt mơ màng của y vẫn cứ nhìn nàng, cánh môi mấp máy như muốn nói gì đấy. Trước mắt Nhược An lúc này như tối dần, nàng là đang sợ, nhưng nỗi sợ này là gì nàng cũng chẳng hiểu rốt cuộc là gì? Là sợ vì bản thân vừa tiếp tay giết chết một sinh mạng hay là gì khác?
“Mau rời khỏi đây thôi.” Tùy Hữu Ngân nắm lấy cổ tay Nhược An lôi nàng rời khỏi hiện trường, nhưng nàng vẫn cứ ngoảnh đầu nhìn Tùy Nhuận, nhìn lệ đang trào ra từ khóe mắt y, nhìn y đang nở nụ cười ôn nhu nhìn nàng rồi ngã xuống.
Cho đến lúc này khi thấy Tùy Nhuận vẫn còn sống đứng trước mặt, lòng nàng như nhẹ nhõm hẳn ra, len lỏi đâu đó cảm giác vui mừng nhưng cũng có chút bi thương. Y của lúc này không còn lúc nào cũng bám lấy nàng nữa, không còn đối xử dịu dàng với nàng như trước đây nữa, nụ cười ôn nhu của y khi ấy cứ như là lần cuối cùng dành cho nàng. Chẳng phải việc đó là việc mà nàng mong mỏi từng ngày hay sao? Đáng lẽ ra nàng nên vui mừng mới phải, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy một Tùy Nhuận như chết tâm trước mặt nàng lại khiến nàng cảm thấy hụt hẫng đau lòng vô cùng, muốn tiếp tục nhận được quan tâm từ y dù chỉ một chút cũng khó khăn đến vậy ư?
Cho đến lúc này nàng vẫn cố chấp nghĩ rằng, y vì giận nàng nên mới tỏ ra thái độ như thế, cố chấp muốn y trở lại là một Tùy Nhuận như trước đây, ôn nhu dịu dàng với nàng mà nàng đã hết lần này đến lần khác bám lấy y. Nàng nghĩ rằng tình cảm chín năm không thể nói quên là quên được, huống hồ nàng đang dần thích y và còn từ chối lời cầu thân từ Tùy Hữu Ngân thì nàng không cho phép y như thế với nàng. Nàng nhất định sẽ khiến y thừa nhận rằng y vẫn còn yêu nàng.
Nhưng Nhược An nàng dù cho chết cũng chẳng thể ngờ được rằng, Tùy Nhuận của nàng, Tùy Nhuận ôn nhu chỉ với mỗi mình nàng đã bị chính nàng giết chết vào cái ngày hôm ấy, nụ cười ôn nhu mà hắn nhìn nàng khiến nàng nghĩ đó là lần cuối cùng thật ra chẳng phải là nghĩ nữa, mà chính là sự thật. Sự thật rằng đó chính là lần cuối cùng hắn vì nàng, cuộc đời hắn lần cuối cùng vì nàng mà tha thứ tất cả, cũng từ bỏ tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.