Thụy Du Thiên Miên

Chương 91: Địa Lao




Thuỵ Miên cảm giác được có người nhét đồ vào mồm mình, lại ép nàng phải nuốt xuống. Nàng nghe có tiếng người đặt câu hỏi, nàng không chống cự, lắp bắp tuân theo trả lời. Thuỵ Miên không thể nghe rõ người đó hỏi gì, cùng không hiểu mình đang trả lời những gì. Nàng cảm thấy trí óc mình đang bị bao bọc trong một tấm màng dầy, ngăn cách nàng với thế giới bên ngoài.
Nàng gắng gượng kiểm soát bản thân, dần dà có thể nghe thấy tiếng nói càng lúc càng rõ. Nàng cố giành quyền điều khiển cơ thể, ngậm chặt miệng để không lời nào có thể thốt ra được nữa. Người đối diện tiếp tục hỏi đi hỏi lại cùng một câu. Màng dầy bọc lấy tâm trí Thuỵ Miên bắt đầu mỏng dần, lúc này nàng đã nghe rõ được câu hỏi: “Vọng Nguyệt Ước đã ở trong tay các người? Huyền Bích Kiếm thật đang ở trong tay ai? Bảo bối cuối cùng ở đâu? Làm thế nào để tìm được bảo bối cuối cùng?”
Thuỵ Miên nhất mực im lặng không nói nửa lời. Không khí trong địa lao ẩm thấp xộc vào mũi của nàng.
“Ngươi còn cứng đầu không chịu nói?” Giọng nói cao vút ra lệnh.
Thuỵ Miên cắn môi kiềm chế bản thân đến chảy máu. Cảm giác đau đớn ùa về cùng nhận thức. Nàng thấy mình giống trẻ con đang tập nói những từ đầu tiên, cố gắng bật ra: “Không”.
Thuỵ Miên bị tạt nước cho tỉnh lại, rùng mình ớn lạnh. Nàng thấy mình đang ngồi ở một góc trong một mật thất lạnh lẽo, nước đang nhỏ tong tỏng theo mái tóc đen của nàng chảy xuống mặt đất. Nàng mở to hai mắt, dần dần động đậy được chân tay. Rõ là tứ chi của mình, mà giờ đây nàng như đang tập làm quen với chân tay của người lạ. Xung quanh mù mờ, ánh sáng từ hai ngọn đuốc được đặt trên hai cán đỡ trên vách tường xám xịt của mật thất đang nhảy múa leo lắt.
Một giọng nói lạnh ngắt cắt qua màng nhĩ của nàng vang lên: “Người đã tỉnh?”
Nước lạnh trên người và cái lạnh trong mật thất chỉ làm Thuỵ Miên run rẩy ngoài da, nhưng giọng nói của nam tử đứng trong bóng tối phía trước làm nàng lạnh thấu tâm can. Nàng cố làm quen với bóng đêm, nhìn về phía nam tử bí ẩn đã cham mặt mấy lần trước đó. Hắn là người lúc trước đã ra tay với Bất Phục, trong rừng tre cũng một đao giết chết Vân Mai không nể tình. Hắn đứng án trước ba người khác, hai trong số họ là lính canh, một trong hai người này trong tay đang cầm một xô nước đã trống rỗng.
Một lúc sau, một nam nhân đứng phía sau cùng mới từ từ bước chân ra khỏi bóng đêm, vượt qua hắc y nhân, trên cao nhìn xuống Thuỵ Miên đang ngồi trên mặt đất. Hai hạ nhân liền bám theo, không rời một tấc. Trên người nam nhân trung tuổi là y phục màu tím, vạt áo có thêu hoa văn bằng chỉ bạc, hình thêu cầu kỳ mây gió uốn lượn. Dáng người hắn uy nghiêm lại đầy quyền lực. Hắn có đôi mắc sắc bén đang long lên sòng sọc, hàng lông mày rậm rạp, khuôn mặt rắn rỏi lạnh lùng. Thuỵ Miên mới nhìn qua đã cảm thấy hắn là người thâm sâu không lường. Nét mặt hắn khinh khỉnh, toàn thân toát ra vẻ trịnh thượng. Dựa vào phục trang và dáng vẻ quyền lực của người này, nàng đã thầm đoán ra thân phận của hắn.
Nam nhân cất giọng lạnh lùng tra hỏi: “Ngươi biết ta là ai?”
Thuỵ Miên nói không rõ ràng: “Tể…tướng…Mộ…Dung…Mao.” Nàng vừa nói hết câu, thì vị máu từ vết thương trên môi tràn vào khoang miệng; vị tanh làm nàng càng nhanh chóng tỉnh táo.
Mộ Dung Mao chậm rãi ra lệnh: “Ta đang hỏi ngươi về chỗ Đắc Di cất giấu Vọng Nguyệt Ước, và tung tích thật sự của Huyền Bích Kiếm và bảo bối cuối cùng, các người đã nắm được những gì?”
Thuỵ Miên lập bập cố gắng nói cho dõng dạc: “Ta…không biết…Biết cũng không nói cho ngươi.”
“Nữ tử ngươi cũng có chút khả năng. Dù bị trúng Khẩu Tà Chú của Thổ Quốc, mà vẫn kháng cự lại được, đúng là thú vị.” Mộ Dung Mao nói.
Tên lính canh khúm núm hỏi: “Chủ tử có cần thuộc hạ dùng biện pháp mạnh hơn?”
Mộ Dung Mao xua tay trả lời: “Chưa cần. Với người cứng đầu thế này, có đánh nàng ta cũng không moi ra được gì. Ta tự có cách khiến nàng ta tình nguyện khai ra.”
Mộ Dung Mao quay lại hỏi hắc y nhân đứng một bên nãy giờ vẫn lặng thinh: “Lý Tư nói rằng nàng ta là người mà Đắc Di trân trọng nhất?”
Hắc y nhân lạnh lùng trả lời: “Yếu điểm của Đắc Di chính là nữ tử này.”
Mộ Dung Mao quay lại nhìn Thuỵ Miên, mỉm cười đầy tà ý: “Để ngươi nghỉ ngơi trong này một đêm cho lại sức. Ngày mai ta sẽ quay lại. Chắc chắn ngươi sẽ buộc phải nói ra.” Nói rồi hắn và đám người liền bỏ đi, cửa của phòng giam được khoá lại cẩn thận.
Thuỵ Miên lạnh toát sống lưng nghe lời đe doạ của Mộ Dung Mao. Nàng lo lắng bọn chúng muốn lấy nàng ép Đắc Di giao ra bảo vật, tệ hơn nữa, dùng nàng làm con tin để hãm hại hắn. Nàng ngồi run rẩy trên mặt đất, toàn thân bất lực.
Mãi một lúc sau, nàng mới bình tĩnh nghĩ lại việc Mộ Dung Mao muốn biết về Vọng Nguyệt Ước và Huyền Bích Kiếm. Hắn hỏi về tung tích thật sự của Huyền Bích Kiếm, nghĩa là hắn đã phát hiện ra thanh kiếm là giả. Hơn nữa, hắn tuyệt không thể biết về việc Đắc Di đã giao Vọng Nguyệt Ước cho nàng giữ gìn như tín vật, lại càng không thể ngờ việc nàng đang mang theo bảo bối. Thuỵ Miên nghĩ đến đây liền hốt hoảng đưa tay sờ vào túi bí mật mà nàng nhờ Thuý Như may vào trong vạt váy. Nàng dựa đầu vào vách mật thất, thở hắt ra yên tâm khi thấy hộp gấm cất giữ viên ngọc vẫn còn nguyên vẹn.
Mộ Dung Mao là nhân vật cao thâm mặt trắc(1), Thuỵ Miên không đón được ý trong lời nói của hắn, băn khoăn không hiểu bọn hắn sẽ làm gì để ép nàng khai ra thông tin liên quan đến bảo vật, nhất là khi nàng cũng như Đắc Di, chưa có thêm manh mối nào về cặp bảo vật cuối cùng.
(1)    Cao thâm mạt trắc: người có tâm tư sâu xa khó đoán
Thuỵ Miên lại nghĩ tới Lý Tư và Vân Mai. Đắc Di từng kể với nàng về việc Lê Ba, Diệu Hoàn và Lý Tư là do mẫu thân Hữu Bình Dương của hắn tự tay sắp xếp cho hắn làm thân tín, vậy mà Lý Tư lại là kẻ ở trong bóng tối lâu nhất. Hắn đúng là một hảo giác nhi(1), ngay đến việc hắn đi theo Đắc Di lâu như vậy mà không bị phát hiện ra, chứng tỏ hắn đã làm việc rất kín kẽ.
(1)    Hảo giác nhi: diễn viên giỏi
Thuỵ Miên nhớ đến khi cả bọn rơi vào ảo giác do dẫm phải Lan Tứ tím ở trong hang động bí mật lên núi Nam Cư từ sơn trại của Tử Huyền, Lý Tư có nói sẽ đi theo Đắc Di, theo lời phân phó của chủ tử và tiểu thư nào đó. Nàng cứ nghĩ người hắn phục tùng là Hữu Bình Dương và bá thúc Hữu Thừa Thăng của Đắc Di, nàng thật không ngờ rằng hắn đã nói ra tâm can một lòng phục lệnh của Mộ Dung Mao và Mộ Cẩm An.
Thuỵ Miên chưa hết bất ngờ chuyện xảy ra với Vân Mai. Hoá ra nàng ta từ trước đến nay vẫn ôm mộng si tình một lòng vì Đắc Di. Trước đây nàng ta lấy hắn làm mục đích sống, còn giờ nàng ta vì tình yêu mù quáng với hắn mà nhập ác tâm, dẫn đến gặp hoạ sát sinh mà mất mạng. Tâm tư con người đúng là sâu như đáy biển, lại bí ẩn như rừng già. Thuỵ Miên thay vì trách cứ Vân Mai, lại thấu hiểu lẫn thương cảm.
Vân Mai bị hắc y nhân giết chết, mặc dù Lý Tư hết lòng vì nàng ta, cũng không dám phản kháng. Hắc y nhân bí ẩn này quả thật là ngoan tra tử(1). Thuỵ Miên đã tận mắt chứng kiến hắn ra tay dứt khoát tàn độc, không nể nang ngay cả với đồng đội của mình, vậy thì với đối thủ, tuyệt sẽ không để họ có đường lui. Nàng ở trong nhà giam, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng cho mọi người bên ngoài.
(1)    Ngoan tra tử: người rất hung ác, tàn nhẫn, không dễ đụng chạm
Thuỵ Miên hoang mang không biết đã bao lâu trôi qua trong mật thất, ánh sáng bên ngoài không lọt vào được, làm nàng mất đi dự tính về thời gian, không biết đây đang là ngày hay đêm. Nàng tự lẩm bẩm: “Liệu Đắc Di và mọi người đã biết về sự mất tích của mình chưa? Làm thế nào để có thể thông tin cho hắn việc Mộ Dung Mao đang giam giữ mình? Liệu mọi người có phát hiện ra sự tráo trở của Lý Tư không? Đây là nơi nào?”
Cơm ăn nước uống đạm bạc được mang tới. Thuỵ Miên đã đến nước này, không kiêng dè gì, liền nhận lấy ăn uống, cố giữ cho cơ thể khỏe mạnh và tinh thần tỉnh táo. Nàng hiểu vì cần mình, Mộ Dung Mao chắc chắn sẽ không dụng độc với nàng vội, nhất là khi bản thân hắn đang dương dương tự đắc về việc Thuỵ Miên sẽ phải đầu hàng mà khai ra bí mật của bọn họ.
Thuỵ Miên ngồi căng thẳng trong mật thất, không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nàng mệt mỏi nhắm mắt, ngủ gật lúc nào không hay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.