Thụy Du Thiên Miên

Chương 83: Về Phủ Ra Mắt




Thuỵ Miên trên xe ngó trái ngó phải. Giờ này trong thành tuy đã về chiều nhưng vẫn rất tấp nập, người đi lại buôn bán huyên náo. Khung cảnh bận rộn giao thương của Kỳ Quốc hoàn toàn khác với vẻ tiêu điều ảm đạm của Thổ Quốc, cũng không giống với cảnh sắc hữu tình như ở Mãn Quốc. Kỳ Quốc đúng là nơi phồn hoa, Thuỵ Miên liên tục nhìn thấy nhiều xe thồ hàng, nhiều lái buôn nói chuyện thương thảo với nhau rôm rả. Trong các quán xá liên tục có người ra vô tấp nập. Trong thành cũng toàn nhà cao cửa rộng, chen chúc nhau san sát. Thuỵ Miên không khỏi bất ngờ khi ngắm nghía các toà nhà hai đến ba tầng được xây kiên cố, cao lớn hoành tráng.
Hai chiếc xe ngựa trở đoàn người Hội Tam Bảo dừng lại trước một biệt phủ rộng lớn. Đắc Di vừa xuống khỏi xe ngựa của mình luền lại gần xe ngựa của Thuỷ Miên, mỉm cười đưa tay đỡ nàng xuống xe, nói: “Đây là biệt phủ của Hữu Thái Uý, phụ thân của ta và Cát Uy. Mọi người sẽ cùng ở đây.”
“Nơi này là phủ của huynh và Cát Uy?” Thuỵ Miên bất ngờ hỏi lại.
“Ta và Cát Uy đệ đệ rời đi đã được mấy tháng, đã bao ngày không gặp mẫu thân và phụ thân, chúng ta cùng vào thôi.” Đắc Di nói.
Thuỵ Miên giật tay áo hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Ngươi nhớ đấy, đừng để ai biết chuyện của chúng ta, hãy đợi cho đại công cáo thành.”
Đắc Di không trả lời, hắn nắm lấy tay nàng dắt đi trước mặt mọi người. Thuỵ Miên vừa bối rối vừa ngượng ngùng. Vừa đến trước cửa phủ to lớn, thì từ bên trong đi ra một đoàn người dẫn đầu bởi một phu nhân mặt hoa da liễu và một tướng quân vai to mày rậm. Hai người vừa tới là Hữu Thái Uý Hữu Thừa Thăng và đại phu nhân Dạ Lan. Phu nhân Dạ Lan nhìn thấy hai hài tử Cát Uy và Đắc Di thì mừng rỡ lại gần, thân thiết nắm lấy tay hai người, cất giọng nói: “Hài nhi, các con đã về rồi.”
Hữu Thừa Thăng giữ vẻ mặt nghiêm trang gật nhẹ đầu với bọn họ. Đắc Di và Cát Uy vui vẻ nhìn thân phụ mẫu, cung kính nói: “Chúng nhi thần đã về rồi. Mẫu thân và phụ thân ở nhà mọi việc có ổn không?”
Dạ Lan cười vui vẻ: “Phụ thân các ngươi có bao giờ là không ổn, chỉ có ta là nhớ thương, lo lắng cho các ngươi thôi.”
Cát Uy dỗ dành: “Cũng có phải lần đầu hài nhi và ca ca đi xa đâu mà mẫu thân lại mất công lo lắng?”
Dạ Lan mỉm cười nói: “Có phụ mẫu nào lại không thương con, lo lắng cho hài tử của mình chứ? Chỉ cần các ngươi bình an thế này, ta đã rất vui rồi.”
Đắc Di lúc này giới thiệu ngắn gọn: “Đây là người quen của nhi thần, họ sẽ tá túc tại phủ, phiền mẫu thân cho người thu xếp.”
Hữu Thừa Thăng nhìn thấy Mộc Hải và Hải Đường, quan sát một lượt những người khác, ôn tồn lên tiếng: “Hãy cùng vào phủ, ngồi xuống nói chuyện.”
Mọi người nghe theo, dắt tay nhau bước vào phủ Thái Uý. Cát Uy ngày thường oai phong ngạo ngễ, nay đi bên cạnh Cảnh Lan xuân thái ung dung, muôn phần phấn khởi. Dạ Lan phu nhân cũng nhận ra vẻ khác thường của Cát Uy. Phu nhân theo ánh mắt của hắn hướng đến Cảnh Lan, trên mặt có chút bất ngờ rồi khẽ cười nhẹ.
Đắc Di nán lại chờ Thuỵ Miên, nhưng nàng lại cố tình lui về phía sau, đi bên cạnh Thuý Như và Bửu Toại. Đắc Di biết ý, liền theo Cát Uy đi trước. Thuỵ Miên nãy giờ vẫn quan sát Hữu Thừa Thăng và Dạ Lan phu nhân. Hữu Thừa Thăng trông chỉ hơn Mộc Hải tiên sinh vài tuổi, một thân tướng lĩnh oai phong. Hữu Thái Uý là người kín kẽ, không nói cười tuỳ tiện, toát ra vẻ uy nghiêm khiến người khác phải nể sợ. Dạ Lan phu nhân trái lại ôn nhu hiền thục, trong mắt ấm áp nhìn Cát Uy và Đắc Di, đầy nhu tình thương yêu. Nhìn quần áo dáng dấp có thể thấy phu nhân là người đơn giản lịch thiệp, phục trang gọn gàng sang trọng, xứng với thân phận là chính thất của Thái Uý Kỳ quốc.
Vào đến đại sảnh, mọi người được mời an bài. Sau khi trà nước được bưng lên, Hữu Thừa Thăng liền cho toàn bộ hạ nhân lui ra, trong phòng ngoài Hội Tam Bảo, chỉ còn Hữu lão gia và Dạ Lan phu nhân. Cát Uy nhanh chóng giới thiệu mọi người.
Lúc nhìn sang phía gia quyến của Mộc Hải tiên sinh, hắn nói: “Phụ thân và mẫu thân, đây là Mộc Hải tiên sinh, chính là Mộc Kiến Dũng đại tướng, chiến thần Mãn Quốc khi xưa. Phu nhân của ngài ấy là Hải Đường, nguyên công chúa Mãn Quốc. Phu nhân Hải Đường chính là nghĩa muội của Phương Thanh Liên giáo chủ.”
Mộc Hải đứng dậy làm lễ, nói: “Hữu lão gia và phu nhân, nghe danh đã lâu giờ mới được gặp.”
Hữu lão gia cũng đứng lên nhận lễ rồi nói: “Mộc Hải tiên sinh và Hải Đường phu nhân, xin đừng khách sáo. Ta đã nhận được thư của Phương Thanh Liên sư tỷ, đã rõ mọi chuyện. Đúng là duyên kỳ ngộ. Bao nhiêu năm nay, ta đều không biết tin tức của Phương sư tỷ, không ngờ người lại ở ngay núi Nam Cư trông giữ bảo vật.”
Hải Đường nói: “Đúng vậy, ta cũng không ngờ tỷ tỷ lại có mối lương duyên như vậy với các người. Âu cũng là mệnh số khó đoán.”
Dạ Lan phu nhân mỉm cười nhìn Hải Đường nói: “Hải Đường phu nhân, ta và phu nhân trạc tuổi, phu nhân là sư muội của Thanh Liên Tỷ. Mà Thanh Liên tỷ lại là sư tỷ của tướng công ta. Vậy, ta xin mạo muội gọi phu nhân một tiếng tỷ tỷ. Tỷ tỷ có việc gì cần phân phó trong khi ở phủ, xin đừng ngại, cứ nói với ta một tiếng.”
Hải Đường cười đáp lễ: “Dạ Lan phu nhân quá lời. Nếu Dạ Lan phu nhân không chê, ta cũng xin được gọi người một tiếng muội muội. Chúng ta ở Kỳ Quốc, xin làm phiền Hữu Thái Uý và muội muội.”
Hai người phụ nữ mỉm cười nhìn nhau, thân thiết vui vẻ.
Cát Uy mặt hơi chuyển hồng nói: “Còn đây là Cảnh Lan, nàng là nhi tử của Mộc Hải tiên sinh và Hải Đường phu nhân.”
Cảnh Lan hành lễ ra mắt. Dạ Lan phu nhân lúc này nhìn nàng hài lòng nói: “Cảnh Lan cô nương đúng là nữ tử băng thanh ngọc khiết(1).”
(1)    Băng thanh ngọc khiết: trong trắng xinh đẹp như ngọc quý
Đến khi Cát Uy giới thiệu Bửu Toại và Thuỵ Miên cùng Thuý Như đến từ Tử Lâm núi, Hữu lão gia từ tốn nói: “Ta cũng đã nhận được thư từ Bửu huynh tại Dược Trang thành về việc Bửu Toại công tử và Thuỵ Miên cô nương đã lên đường giúp Đắc Di và Cát Uy hoàn thành đại sự. Cảm tạ các vị đã cùng chung chí hướng với hai huynh đệ bọn chúng. Trong thời gian ở tệ xá, nếu cần bất cứ điều gì, xin mọi người cứ nói. Chúng ta được tiếp đón các vị, chính là vinh hạnh của Hữu Phủ.”
Quản gia của Phủ Thái Uý được Dạ Lan phu nhân phân phó sắp xếp chỗ ăn ở tiện nghi cho mọi người. Lúc Thuỵ Miên rời đi đến cửa, Đắc Di nhìn về phía nàng ra hiệu có ý hỏi xem mọi việc thế nào thì nàng nhìn hắn nhẹ nhàng động viên, trộm giơ hai ngón tay làm dấu chiến thắng. Đắc Di không hiểu cũng ngơ ngác giơ hai ngón tay lên bắt chiếc. Thuỵ Miên bật cười lui đi.
Vì đã muộn, nên đồ ăn được bê vào trong phòng riêng cho mọi người dùng. Thuỵ Miên và Thuý Như được phân bố hai phòng riêng biệt nhưng do đã quen bên nhau bầu bạn, hai nàng tự nguyện chung phòng. Cửa phòng vừa đóng thì tiếng bát náo của hai nữ nhân đã vang lên, ríu rít bàn tán về Hữu phủ. Thuỵ Miên có cảm giác nơi đây hao hao với biệt phủ của Bửu đại lão gia tại Dược Trang thành. Có khác biệt, chính là vì biệt phủ của Thái Uý nước Kỳ, nên rộng rãi hơn nhiều, trong phủ cây cối hoa lá bài trí tinh xảo, người hầu kẻ hạ tấp nập khắp nơi.
Thuỵ Miên nhớ lại khi Hội Tam Bảo lên đường từ Dược Trang đến Mãn Quốc, thầm nghĩ: “Bảo sao đến việc nấu cơm cơ bản nhất mà Đắc Di cũng không biết làm. Chính là vì hắn từ bé đã quen ngậm thìa vàng.”
Lúc nàng chuẩn bị cùng Thuý Như đi nghỉ, thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, là Đắc Di đến tìm. Thuỵ Miên mở cửa, cùng hắn ra bên ngoài sân viện. Đêm trăng sáng rải đầy tia vàng mỏng rát lên khoảng sân nơi biệt viện, không gian im ắng an bình làm lòng người thoải mái nhẹ nhàng.
Đắc Di nhìn Thuỵ Miên dịu dàng nói: “Phủ Thái Uý này được ban cho Hữu Thừa Thăng, người là huynh trưởng của mẫu thân ta là Hữu Bình Dương. Tiên Hoàng hồi còn sống coi trọng bá bá, lại ban biệt phủ nguy nga này, một phần tán thưởng tài năng của Hữu Thừa Thăng, một phần cũng là vì rất yêu thương nương ta, mới chú trọng đến nhà ngoại của ta.”
Thuỵ Miên quan tâm hỏi: “Huynh biết mình là nhi tử của Hoàng Thượng từ khi nào?”
Đắc Di trả lời: “Từ hồi ta còn rất nhỏ. Bao lần được đưa vào cung chơi với Đình Bảo, là nam tử mang thân phận của ta trong cung, ta phát hiện ra mẫu thân ta là Hữu Quý Phi đối xử với ta rất khác. Dần dà ta nghe lời đồn đại và dựa vào thái độ của người, cùng phát hiện ra sự thật.”
Thuỵ Miên nắm lấy tay của Đắc Di, an ủi: “Vậy, Quý Phi bao năm vẫn trông ngóng huynh từ xa vậy ư? Người phải là nữ nhân kiên cường đến thế nào?”
Đắc Di gật đầu trầm ngâm nói: “Đúng vậy, mẫu thân ta sống trong thâm cung cũng không dễ dàng gì; ngày đêm bị Mộ Cẩm An hoàng thái hậu soi mói móc nhiếc. Nếu không phải vì bên ngoại ta có bá phụ là Hữu Thái Uý, không biết bọn họ đã làm gì mẫu thân nữa. Vậy mà người còn vì ta lo lắng ngày đêm. Diệu Hoàn, Lê Ba và Lý Tư đều do mẫu thân phái tới theo ta bảo vệ. Từ ngày lộ ra tin đồn lan truyền về việc ta mới là người mang long mạch, ta và mẫu thân càng hạn chế gặp gỡ, trước mặt người khác càng giữ lễ quân thần. Ta tuy là hài tử của người, nhưng không thể làm gì giúp người, lại chẳng thể báo hiếu. Ta luôn thấy thật có lỗi với người.”
Thuỵ Miên thấy Đắc Di tâm trạng không tốt, bèn vội an ủi: “Huynh không được nói vậy. Cha mẹ nào mà không thương con chứ? Để huynh được an toàn, Hữu Quý Phi chẳng phải đã làm biết bao nhiêu chuyện, gia quyến đã vì huynh mà đã hy sinh nhiều. Hơn nữa, huynh nhất chí muốn thống nhất thiên hạ, chẳng phải cũng vì muốn ổn định đại cuộc, muốn báo hiếu cho mẫu thân hay sao?”
“Nàng đúng là tri kỷ của ta. Ta quả thật muốn thành danh, một phần cứu giúp dân chúng tam quốc vượt qua khổ nạn, một phần chính là vì muốn gia quyến không còn phải ly tán. Ta phải trả thù cho phụ hoàng bị thừa tướng Mộ Dung Mao và ác phụ Mộ Cẩm An hại chết. Ta cũng phải giải thoát cho mẫu thân khỏi khổ ải kìm cặp của hai cha con Mộ Dung Mao và Mộ Cẩm An.” Đắc Di cắn răng nói.
Thuỵ Miên gật đầu ủng hộ, nhìn hắn: “Hữu chí cánh thành(1). Ý chí và tâm huyết của huynh, đúng là được tạo nên bởi muôn vàn hoài niệm và hoàn cảnh. Huynh hãy cố lên, ta và mọi người sẽ luôn ở bên huynh ủng hộ.”
(1)    Hữu chí cánh thành: có chí thì nên
Đắc Di xiết chặt tay Thuỵ Miên, nhìn nàng nói: “Nàng là người quan trọng nhất với ta ngoài mẫu thân. Ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng. Nàng hãy chờ ta, hãy mở lòng tin tưởng ở ta. Sau khi mọi việc xong xuôi, ta và nàng nhất định sẽ thành thân. Nàng sẽ trở thành chính thất duy nhất của Đắc Di này.”
Đắc Di ghì lấy tay Thuỵ Miên, như thể hắn sắp mất đi điều gì quan trọng. Ánh mắt hắn nhìn nàng thiết tha, lại mang theo ý khẩn cầu. Thuỵ Miên nghe Đắc Di nói vậy, trong lòng bỗng có chút không thoải mái. Nàng không biết tại sao mình lại có cảm xúc rối ren không yên như vậy, nhưng nàng cố kìm nén, nhìn Đắc Di gượng cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.