Thụy Du Thiên Miên

Chương 67: Mặt Dày




Thuý Như kể lại, Âm An là ni cô phụ trách phòng bếp gần đây liên tục phàn nàn về việc biệt viện chưa bao giờ đông đúc bận rộn đến vậy. Phòng bếp luôn túi bụi chuẩn bị đồ ăn cho hàng trăm con người.
Thuỵ Miên hàng ngày đều được tiếp đãi ăn uống tử tế, cũng không ít lần tìm xuống bếp để giả công tế tư(1), tận tâm tỏ thành ý cùng Âm An, tiện thể cũng dùng miệng lưỡi mà kiếm lợi mang về một ít đồ ăn đêm.
(1)    Gỉa công tế tư: lấy việc công để kiếm chác lợi riêng
Tối hai hôm trước khi thi đấu, nàng xuống bếp sau bữa tối để gặp Âm An, thì bất ngờ đụng phải Mặc Cảnh đang nấu nướng ở đó. Âm An và mấy ni cô đang túm tụm đứng một góc nhìn về phía Mặc Cảnh, ngỡ ngàng bàn tán về tài nghệ ngự trù của hắn. Thuỵ Miên ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, khói bốc nghi ngút, nàng vui mừng hớn hở lại gần. Mặc Cảnh nhìn thấy nàng thì không lấy làm ngạc nhiên, như thể đã đoán được nàng ta sẽ xuất hiện ở đây.
Thuỵ Miên nói giọng ngọt ngào: “Mặc Cảnh, ngươi đang nấu món gì mà thơm vậy? Nức cả mũi ta rồi.”
Mặc Cảnh dùng ánh mắt có phần thấu hiểu nhìn nàng: “Là súp rau, vừa nhẹ bụng lại vừa ấm người, phù hợp để dùng buổi đêm, sẽ không làm bụng ấm ách. Có muốn dùng một chút?”
“Muốn chứ, Mặc Cảnh tay nghề đầu bếp là số một, nhanh nhanh cho ta nếm thử.” Thuỵ Miên vừa nói vừa ừng ực nước miếng, vui vẻ kiếm ghế ngồi.    
Nàng nhìn bát súp rau đầy đặn Mặc Cảnh mang ra đặt trên bàn trước mặt, tâm tình sảng khoái phấn chấn. Vị súp thơm ngon lại tươi mát làm nàng vô cùng thoả mãn. Thuỵ Miên ngẩng đầu khen ngợi: “Đúng là mỹ vị nhân gian, nhất thì vô lưỡng(2).”
(1)    Nhất thì vô lưỡng: nếu là thứ hai, thì không có gì là thứ nhất
Mặc Cảnh nhìn nàng hài lòng, nở nụ cười hiếm có. Thuỵ Miên như thấy gió xuân phơi phới thổi đến. Nàng không để ý bê bát súp nóng húp đến bỏng cả lưỡi, ho sù sụ mà lấy tay quạt lấy quạt để, nước mắt giàn dụa.
Mặc Cảnh liền đưa đến tay nàng một cốc nước mát. Thuỵ Miên nhận lấy, nhanh chóng uống vào làm dịu cơn nóng trong họng. Việc nàng ăn uống vội vã đến rộp cả miệng, không phải lần đầu xảy ra, Mặc Cảnh đương nhiên đã có chuẩn bị từ trước.
Đang yên lành vui vẻ thì bỗng ngoài cửa có tiếng quát tháo của một nam nhân: “Thế này mà cũng cho người ăn được sao. Ở Nguyệt Đoản Phái của bọn ta, không phải mỹ vị thì đừng có hòng được dọn lên bàn ăn.”
Một nam tử đứng tuổi đi bên cạnh nhẹ giọng khuyên răn: “Xin công tử chớ có tức giận, chúng ta hiện ở Phương Kiếm phái làm khách, xin người giữ lễ độ, coi như giữ gìn mặt mũi cho lão gia.”
Nam nhân không nghe, giở giọng càn quấy: “Còn không mau tránh đường, ta phải vào bếp để nói rõ cho ngự trù về yêu cầu của bổn công tử đây.” Nói rồi hắn vượt qua người lão nhân đứng, hùng hổ xông vào phòng bếp.
Thuỵ Miên nhìn người thanh niên vừa vào đến cửa, nhận ra hắn là nam tử anh tuấn trong đoàn người của Nguyệt Đoản phái. Hắn vận y phục hồng nhạt, bên ngoài khoác hờ một tấm áo lấp lánh kim tuyến cùng màu, cột tóc buộc thêm một dải lụa vàng nhạt, trông vô cùng xuân sắc. Vừa bước vào, hắn liền trợn mắt đánh giá một lượt xung quanh, bĩu môi lấy khăn tay lên che miệng chê bai: “Khuôn bếp cũng nhỏ hẹp, trông sơ sài thế này, bảo sao không chế biến nổi cái gì ra hồn.”
Âm An lúc đầu còn giữ phép, giờ đã bực mình nổi giận: “Công tử là ai? Ngươi cần gì ở đây? Đây là khu bếp của Phương Kiếm phái, không phận sự miễn vào.”
“Ta là Đào Việt phái Nguyệt Đoản. Còn ngươi, là quản lí nơi này?” Đào Việt bễ nghễ hỏi Âm An.
“Đúng, ta là Âm An người của Phương Kiếm phái, quản gia nhà bếp. Công tử cần dặn dò gì, có thể cho người mang đến, không cần đích thân đến đây ra mặt. Nơi này không phải ai cũng có thể ra vào tuỳ tiện.” Âm An bình tĩnh trả lời.
Thuỵ Miên che miệng cười trước sự cứng cỏi lại anh dũng của Âm An. Bếp đối với người đầu bếp là chiến trường, người chỉ đạo là chiến tướng, có quân pháp kỷ luật, không thể xâm phạm.
Đào Việt liếc qua Thuỵ Miên đang bụm miệng cười, ánh mắt phát ra khinh thường, rồi lạnh lùng nói: “Ta ở đây ăn uống kham khổ sơ sài, đồ ăn cũng khó nuốt. Ta vẫn thắc mắc ngự trù của Phương Kiếm phái là thế nào, chẳng qua cũng là chỉ hữu danh vô thực. Danh nghĩa của Phương Kiếm phái, từ ngự trù nhìn ra cũng chỉ là có chút tiếng tăm thổi phồng.”
Âm An bực tức nhưng chưa biết nói gì, tay nàng ta nắm thành nắm đấm run lên bần bật.
Thuỵ Miên thấy bất bình liền không ngăn được ra tay tương trợ, nói: “Công tử đây mồm miệng chua ngoa, dáng vẻ lại anh tuấn xinh đẹp, cũng có thể nhìn vào công tử mà suy ra Nguyệt Đoản phái. Nguyệt Đoản phái lẽ nào là bang phái khoa trương, chỉ giỏi đòi hỏi những chuyện ăn uống tầm phào, còn thực lực thì cũng như chuyện mồm miệng, thùng rỗng kêu to, không biết thế nào?”
Đào Việt trước đó thấy Thuỵ Miên nhịn cười khi nghe Âm An, một ngự trù thấp bé trả treo mình, đã đem lòng bực tức, giờ thấy nàng ta nói mình và Nguyệt Đoản phái như vậy, hắn đen mặt lại đe dọa: “Người tên gì, dám dở giọng nói chuyện với bổn công tử như vậy?”
“Ta là Thuỵ Miên, đồ đệ của Hội Tam Bảo, phó trưởng môn của ta chính là Mặc Cảnh đại sư phụ người đang nhìn thấy đây.” Thuỵ Miên chó cậy chủ nhà, gà cậy gần chuồng, chỉ về phía Mặc Cảnh hùng hồn tuyên bố.
Đúng lúc cần ra oai đại sư phụ nhất thì Mặc Cảnh lạnh lùng làm ngơ, để Thuỵ Miên tự sinh tự diệt(1), từ tốn hỏi nàng: “Nàng có còn muốn uống thêm súp?”, làm Thuỵ Miên đỏ mặt sững người, không biết phải trả lời ra sao.
(1)    Tự sinh tự diệt: tự đương đầu
Thuỵ Miên ngượng chín mặt, nhìn Mặc Cảnh nài nỉ, hắn ta cũng mặc kệ quyết không tham gia.
Đào Việt nhíu mày nhếch mép, đanh đá nói: “Hội Tam Bảo là cái bang phái gì? Ta đây lần đầu tiên nghe thấy. Nhìn sư phụ ngươi nấu nướng phục vụ đồ đệ mình, bang phái của ngươi chắc cũng chỉ là loại mãi võ kiếm tiền, đầu đường xó chợ.”
Thuỵ Miên thực sự bực mình, nghiến răng nói: “Mồm miệng ngươi xem ra cũng không tồi, nhất là khi nói về chuyện kiếm tiền, lại có chút kinh nghiệm. Trông người thể chất yếu ớt, ăn uống lại khó khăn, chỉ cần nhìn cách ngươi nắm cây đoản đao, đủ biết chỉ là để thể hiện. Nếu có cho đứng đầu đường, chưa chắc đã biết múa may thế nào để kiếm tiền, vậy là còn vô dụng hơn cả bang phái mãi võ người ta.”
“Ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ(2)?” Đào Việt nóng máu, liền giơ đoản đao lên, nhanh như cắt tấn công về phía Thuỵ Miên.
(2)    Hồ ngôn loạn ngữ: nói năng bậy bạ
Đúng lúc này, cả bát súp nóng hổi lao đến đập vào mặt Đào Việt, rơi xuống đất vỡ toang. Thuỵ Miên nhìn về hướng chiếc bát vừa bay đến, là Mặc Cảnh. Hắn không nói không rằng, nhưng tuyệt nhiên xứng đáng là đại nhân vật đứng đầu Hội Tam Bảo, sao có thể để đệ tử giả danh của mình bị người ta ức hiếp.
Nam nhân trung tuổi thấy thiếu gia của mình bị người khác động thủ thì sợ hãi rút khăn lau mặt cho Đào Việt, lại xuýt xoa không ngớt: “Thiếu gia, thiếu gia có sao không?”
Đào Việt hứng trọn cả bát súp nóng, đứng yên như phỗng. Từ trước đến giờ, chưa có ai dám động tay động chân với hắn như vậy, chính là do hắn và tỷ tỷ của hắn là Đào Anh là hai nhi tử của trưởng môn phái Nguyệt Đoản. Ngay cả thầy giáo dạy võ cùng từng bị hắn giở trò đánh cho bầm dập mà không dám kêu la. Trong bang phái, hắn nói một, không ai dám nói hai. Vậy mà giờ đây, có người dám cả gan hất cả một bát súp nóng vào mặt hắn, làm hắn bất ngờ sững người.
Mặc Cảnh vẫn giữ thái độ lạnh lùng, chỉ quay ra nói với Thuỵ Miên: “Súp hết rồi, thật là phí phạm. Mai ta lại nấu món khác cho nàng. Giờ hãy mau chóng về viện mà nghỉ ngơi, đã muộn rồi.”
Thuỵ Miên sung sướng khi thấy kẻ chua ngoa là Đào Việt kia gặp nạn. Nàng hống hách mỉm cười, nhìn về phía Âm An đang sững sờ: “An tỷ, phiền tỷ dọn giúp ta nhà bếp. Làm dây hết ra đây rồi. Đúng là có lỗi.”
Âm An im lặng gật đầu nhận lời, vẫn chăm chăm nhìn Mặc Cảnh rồi đến Đào Việt.
Thuỵ Miên và Thuý Như theo Mặc Cảnh rời đi. Khi Mặc Cảnh bước qua người Đào Việt ra khỏi cửa, hắn ta chợt hỏi: “Người là Mặc Cảnh, phó trưởng phái Hội Tam Bảo? Ta nhất định nhớ rõ.”
Trái ngược với Thuỵ Miên lo lắng trong lòng về câu đe dọa của Đào Việt, Mặc Cảnh không nói không rằng ung dung bỏ đi. Thuỵ Miên lúc này cảm thấy có chút hối hận, trước ngày tỷ thí lại đi gây chuyện với bang phái khác.
Mặc Cảnh như đọc được suy nghĩ trong mắt nàng, nhẹ nhàng trấn an: “Ngươi không phải lo. Hắn không thể làm gì được ta.”
Sáng sớm hôm sau, Thuỵ Miên lững thững đi dạo trong vườn, lấy tinh thần chuẩn bị sáng tác tiếp. Khi nàng tản bộ đi qua phía biệt viện của Đắc Di, lại thấy đứng dưới mấy khóm hoa đang khoe sắc ngoài sân là một nam nhân đang đứng nói chuyện với một nữ tử xinh đẹp. Là Đắc Di và Đào Anh, trưởng đoàn của Nguyệt Đoản phái.
Nữ tử mai lộng phong tình(1) trong khi Đắc Di hoà nhã tiếp chuyện. Thuỵ Miên đứng im ngắm nhìn, trong đầu trống rỗng. Chợt Đắc Di nhận ra nàng đã đến, hắn ta mỉm cười vui mừng, nói gì đó với nữ tử kia rồi cả hai tiến lại gần.
(1)    Mại lộng phong tình: điệu bộ đưa tình
Đắc Di cười rạng rỡ nói với Thuỵ Miên: “Thuỵ Miên, mấy hôm nay bận rộn không gặp. Nàng đến đây làm gì? Sao hôm nay lại rảnh rỗi thế này?”
Thuỵ Miên nhìn Đắc Di trả lời: “Ta chỉ là đi dạo. Chẳng phải ngươi mới là người rảnh rỗi sao? Ngươi đang vui vẻ tiếp khách, tận hưởng cuộc trò chuyện thú vị đấy thôi.”
Đắc Di ớ người mất một lúc, nhanh chóng giải thích: “Đây là Đào Anh, trưởng đoàn của Nguyệt Đoản phái. Nàng ta đến là để hỏi về việc Mặc Cảnh, phó trưởng phái của Hội Tam Bảo chúng ta.”
Thuỵ Miên nhớ đến chuyện tối qua, đoán chắc Đào Anh đến đây là để dò hỏi về việc xảy ra với Đào Việt trong nhà bếp. Việc nàng tự quyết để Mặc Cảnh là phó trưởng phái của Hội Tam Bảo, nàng cũng chẳng thấy có vấn đề gì, chỉ sợ chuyện gây thù chuốc oán giữa mình, Mặc Cảnh và Đào Việt ảnh hưởng tới việc lớn của Đắc Di.
Thuỵ Miên ngại ngùng lí nhí nói: “Việc đó ta không nhớ rõ nữa…”
Đắc Di nhìn Thuỵ Miên, lắc đầu mỉm cười: “Ta đã giải thích với Đào Anh cô nương đây, chỉ là chút hiểu lầm.”
Đào Anh lúc này lạnh nhạt lên tiếng: “Thuỵ Miên cô nương đây là?”
Đắc Di vẫn nhìn nàng không rời mắt, trả lời Đào Anh: “Là đồ đệ trong phái Hội Tam Bảo của chúng ta. Thuỵ Miên cô nương rất giỏi về y thuật, lại tháo vát nhanh nhẹn, là nữ tử tài đức vẹn toàn.”
Đào Anh thoáng nhăn mặt liếc nhìn Thuỵ Miên, quay mặt về phía Đắc Di, thẳng thắn hỏi: “Cô nương đây là gì của Đắc Di công tử?”
Thuỵ Miên giật mình nhanh chóng trả lời: “Không có gì đặc biệt, ta chỉ là sư đồ trong môn phái.”
Nàng chưa trả lời Đắc Di về dự định chung thân, càng không muốn chuyện tình cảm nam nữ làm hắn bị ảnh hưởng đến cuộc tỷ thí sắp tới. Đắc Di nếu có thành đại nghiệp sẽ trở thành vua. Vua có tam cung lục viện, nàng không muốn phải chia sẻ hay cạnh tranh mưa gió máu tanh trong chốn hậu cung, tranh sủng tình cảm của một nam nhân cùng với những nữ tử khác. Nàng chưa nói rõ với hắn, nên nhất định không để hắn hy vọng thêm nữa.
Nhưng xem ra, dù Thuỵ Miên có muốn giữ gìn cho hắn, thì số đào hoa sẽ tự tìm đến gõ cửa phòng hắn mà thôi.
Đắc Di nghe Thuỵ Miên nói vậy thì im lặng trầm ngâm. Đào Anh lúc này thoải mái nói: “Vậy sao? Vậy thì càng tốt. Ta không ngại nói thẳng. Lần đầu tiên khi ta nhìn thấy công tử trong đại sảnh, lúc công tử giới thiệu về Hội Tam Bảo, ta đã đem lòng cảm kích, nhất kiến khuynh tâm(1). Hôm nay đến đây là lấy chuyện của đệ đệ làm cớ để bắt chuyện. Công tử chưa có người thương, có thể chấp nhận ta không?”
(1)    Nhất kiến khuynh tâm: nhìn thấy đã yêu
Đắc Di bất ngờ khi nghe Đào Anh nói, hắn ta lúng túng không biết phải trả lời ra sao.
Thuỵ Miên cảm khái, nữ tử này đúng là có chút vô sỉ, ai dè trước mặt người thứ ba lại nhận định tình cảm của mình ngang nhiên như vậy. Một là nàng ta quả thật là nữ nhân trượng phu, thích gì nói đó, hai là loại thiên kim tiểu thư đã quen đòi gì được nấy. Nàng nhớ đến Đào Việt hôm qua có quản gia lóc cóc đi theo lo lắng chăm sóc, tự thấy hai người này đúng là nhất mô nhất dạng(2).
(2)    Nhất mô nhất dạng: ý hệt nhau
Đắc Di quay sang nhìn Thuỵ Miên, nhanh chóng lấy lại tinh thần, trả lời: “Ta không thể chấp nhận, ta đã có người thương.”
Thuỵ Miên lảng tránh quay mặt đi chỗ khác, không muốn lại bị lôi vào làm người ngáng đường, trong lòng không khỏi có chút khó chịu: “Ta có việc, xin phép cáo lui trước, không làm phiền hai người.”
Nàng tự nhủ, cảm giác khó ở mình đang có chỉ là vì không quen với kiểu sỗ sàng của Đào Anh mà thôi, nàng đâu có ghen, đây chắc chắn không phải là ghen.
Đắc Di muốn đuổi theo Thuỵ Miên nhưng đã bị Đào Anh chắn trước mặt, không phục dồn dập hỏi: “Là ai? Là nữ tử nào?”
Thuỵ Miên trên đường trở về biệt viện của mình, chợt nhìn thấy Bạch Hồ đang chạy loạn nơi góc sân, nàng liền lại gần, bế nó lên tay. Nàng chuẩn bị đi qua cửa vòm nơi sân nhỏ vào khu nghỉ ngơi của Hội Tam Bảo thì nghe thấy có tiếng nam nhân nói chuyện. Thuỵ Miên không muốn lại làm phiền tới người khác như vừa nãy, nàng đứng im dựa vào tường, khẽ khàng ngó vào bên trong.
Trong sân là Mặc Cảnh đang ngồi cạnh bàn đá, khí chất lạnh lùng, ung dung đọc sách. Đứng phía sau lưng hắn là Đào Việt. Thuỵ Miên giật mình, nghĩ đến việc Đào Việt đến tìm mình và Mặc Cảnh để trả thù.
Nàng liền lấy gân cốt dũng cảm để chuẩn bị xông vào ứng chiến cùng Mặc Cảnh thì Đào Việt bỗng nói: “Ta có cảm tình với ngươi. Từ trước đến nay, chưa từng có ai dám đối xử với ta như vậy, ngươi là người đầu tiên. Ta thích sự chân thật, không kiêng nể của ngơi, cảm khái không thôi."
Thuỵ Miên không kịp dừng lại, đã lao vào đứng giữa cửa sân sững người buông Bạch Hồ xuống đất, làm nó bất chợt ngã xuống chí choé nhìn nàng đầy oán hận. Thuỵ Miên nhìn hai nam tử, hai người họ cũng đưa mắt nhìn nàng.
Đào Việt liền đổi ngay thái độ, từ dịu dàng thổ lộ sang khinh thường hống hách nhìn Thuỵ Miên, còn Mặc Cảnh mặc bất tác thanh(1), đứng dậy đi qua người hắn mà rời đi.
(1)    Mặc bất tác thanh: im lặng không nói
Đào Việt phía sau còn gọi với theo: “Những gì ta vừa nói đều là sự thật, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ.”
Mặc Cảnh không còn ở đây, Đào Việt câng câng nét mặt rời đi.
Thuỵ Miên đứng bất động giữa sân, đầu óc hoang mang, lắp bắp: “Không ngờ Đào Việt tuấn tú lại là nương nương khang(2).”
(2)    Nương nương khang: đồng tính, trai thích trai
Chỉ trong một buổi sáng mà nàng bị đả kích vô cùng mạnh mẽ. Hai nam nhân mà nàng biết, một người đã thổ lộ tình cảm với nàng thì bị nữ tử Đào Anh ngang nhiên tìm cách trấn lột, một người nàng biết đã có người thương thì bị Đào Việt ngạo mãn muốn chiếm giữ. Hai tỷ đệ bọn họ, đúng là tử triền loạn đả(2).
(3)    Tử triền loạn đả: người vô liêm sỉ, mặt dầy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.