Thụy Du Thiên Miên

Chương 43: Nước mắt lạc thần




Mười vạn năm trước, nơi về sau là mảnh đất Dục Lạc của Mãn quốc cũng từng là thung lũng xanh tươi trù phú, nhưng ngoài đồng cỏ xanh ngắt, không có nhiều hồ nước như bây giờ.
Lạc Thần là thuỷ thần sông Lạc Thuỷ, về sau làm vợ Hà bá. Mối duyên oan nghiệt, Lạc thần vì Hà Bá lạnh nhạt mà đem lòng yêu Hậu Nghệ, ca ca của Hà Bá, anh rể của mình. Những lúc nhớ thương người trong mộng, nàng chảy những giọt nước mắt, ca thán cho số phận của mình. Những giọt nước mắt của nàng rơi xuống thung lũng Dục Lạc, hoá thành muôn vàn hồ cốc. 
Mối tình vi phạm luân lý của Lạc Thần bị phát hiện, khiến nàng bị phạt xuống trần thế, trải qua tình kiếp(1).
(1)     Dựa vào truyền thuyết thần thoại về các vị thần (st)
Lạc Thần thầm tự hỏi, tại sao Hà Bá, phu quân của nàng, cũng vi phạm luân thường đạo lí, để ý đến tỷ tỷ của nàng là Thường Nga Tiên Nữ thì không sao, vậy mà nàng đem lòng yêu anh rể thì lại chỉ có một mình nàng phải chịu phạt? Nếu không phải do Hà Bà phụ nàng trước, liệu nàng có vì mình cô độc mà mơ mộng đến Hậu Nghệ? 
Trên đường đi chịu phạt luân hồi, Lạc Thần chảy giọt nước mắt duy nhất, lần này là nước mắt cho chính mình. Nàng không còn tin tưởng vào chữ tình, chỉ ước mình là kẻ vô cảm, có thể độc tôn mà sống. Ước nguyện đó theo giọt nước mắt cuối cùng của Lạc Thần, rơi vào hồ Dục Ngư, hồ to nhất trong thung lũng Dục Lạc. Nước hồ kể từ đó cũng mặn mòi như nước mắt của nàng Lạc Thần năm xưa.
***
Ta là thuỷ thần hồ Dục Ngư. Ta đã ở đây được tám vạn năm. Ta không có tên.
Nhớ lại hồi sơ khai, khi ta còn là giọt nước mắt của Lạc Thần, lúc rơi xuống hồ Dục Ngư, độc tôn một cõi. Hồ nước lạnh lẽo, ngoài các loại thuỷ sinh vật, ta ở đây một mình. Ba vạn năm cô đơn, cùng với thời gian bất tận, ta trở thành thuỷ thần của hồ Dục Ngư. Ta trải qua cuộc sống đơn độc như mong muốn khi xưa của Lạc Thần. 
Ta giành thời gian cô độc để tu luyện thuật pháp, nghiên cứu dược liệu ở dưới đáy hồ và quanh khu rừng bao quanh hồ Dục Ngư. Nhưng trải qua hai vạn năm sau, ta dần chán nản, cuộc sống cô đơn mà Lạc Thần mong ước, liệu có phải là điều mà ta cũng muốn?
Có một lần, ta lên trên mặt đất, bắt gặp một đôi nam nữ du mục, trên tay nữ tử bế một hài nhi mới sinh, còn cuốn trong bọc khăn lụ xụ, còn nam tử đang dẫn theo một hài tử nhỏ tuổi, hắn ta đang dậy cho hài nhi của mình biết cách nhóm lửa đốt củi. Gia đình du mục dựng lều ở đây được một thời gian thì bỏ đi. Ta chứng kiến bọn họ sinh hoạt hàng ngày, nghe gia đình họ nói chuyện thủ thỉ với nhau, ta quan sát hài tử của họ cười đùa vui vẻ. 
Lúc họ rời đi, ta nhận ra bản thân mình đã khác trước. Ta muốn được nhìn thấy con người, nghe tiếng họ nói cười, ta không muốn tận hưởng sự im lặng nơi đáy nước nữa. Ta không còn tâm thanh lãnh kỳ nhược băng(1), không muốn tiếp tục cô độc. 
(1)     Tâm thanh lãnh kỳ nhược băng: lòng lạnh nhạt như băng giá 
Nhân tình thế thái thay đổi, hết bộ tộc này đi thì bộ tộc khác lại đến. Ta thấy họ dựng lều an cư, sinh con đẻ cái, thu dọn rồi lại ra đi. Cuộc sống bên trên nhộn nhịp bấy nhiêu thì ở dưới đáy hồ, ta vẫn một mình hiu quạnh. Ta từ người quan sát, cũng muốn được như họ, muốn có người đồng hành, tuy không cùng hoà nhập. Thế nhưng ta xuất thân là giọt nước mắt của Lạc Thần, ta không có tình cảm nam nữ, cũng không có cảm giác tình thân, ta chỉ muốn có đồng loại. 
Ba ngàn năm trước, khi ta đang một mình luyện thuốc dưới đáy hồ, đã gặp bộ tộc nhân ngư. Bộ tộc nhân ngư mang hình dáng như con người, nhưng họ có khả năng thích nghi với cuộc sống dưới nước, lại có pháp lực chiến đấu hùng cường. Đức Vua và Hoàng Hậu thuỷ nhân đến gặp ta, muốn xin ta cho phép họ cư ngụ nơi này một thời gian. Họ muốn ta chia sẻ hồ Dục Ngư với dòng tộc của họ. 
“Thuỷ thần, chúng ta là tộc nhân ngư mới đến. Ta biết đã mạo phạm, chỉ xin phép người cho tộc chúng ta tạm thời tá túc nơi đây trong lúc đi tìm chỗ ở mới.” Vua tộc Nhân ngư là Nhuận Dao thành khẩn nói.
Ta không chần chừ, đồng ý trước sự bất ngờ của họ. Họ muốn có nơi để ở, ta muốn có người đồng hành. Ta vẫn lạnh nhạt, không muốn giao du với bất kỳ ai, nhưng ta tận hưởng việc bộ tộc Nhân Ngư có mặt tại hồ Dục Ngư.
Nhuận Dao và thuỷ tộc nhanh chóng thích ứng với nơi ở mới. Họ dựng nhà, dùng pháp lực biến thuỷ ngư dưới hồ thành thuỷ binh, họ làm đáy hồ Dục Ngư trở nên sống động. Ta chỉ là người ngoài quan sát, ta không quản việc họ muốn, cũng không tham gia việc họ làm.
Một ngày kia, hoàng hậu nhân ngư là Huấn Anh đến tìm ta, lúc này nàng ta đang mang thai nhi tử thứ ba. Ta đặc biệt chờ đợi sự ra đời của sinh linh đầu tiên nơi hồ Dục Ngư, nhưng ta luôn giữ thái độ thờ ơ. Điều ta nghĩ trong lòng, tuyệt nhiên được vẻ lạnh nhạt của ta che giấu. 
Huấn Anh nói với ta: “Không lâu nữa ta sẽ hạ sinh hài tử, ta muốn nhờ thuỷ thần đứng lên làm nghĩa mẫu của hài nhi, không biết Thuỷ thần có sẵn lòng?”
Ta sửng sốt, Huấn Anh muốn ta làm nghĩa mẫu của nhi tử của nàng ta và Nhuận Dao, nghĩa là muốn ta coi con của họ như hài nhi của mình. Ta từ chối. Ta dù không phản đối việc bọn họ ở đây, nhưng tuyệt không muốn bị ràng buộc. 
Ta nói với Huấn Anh: “Ta không thể. Ta không muốn bị vướng bận. Ta đã quen với cuộc sống độc tôn.”
Nét mặt Huấn Anh ánh lên thất vọng, lễ phép thưa với ta: “Ta đã biết, vậy không phiền thuỷ thần nghỉ ngơi, ta xin cáo lui.”
Ta yên tâm là nàng ta đã hiểu ý ta. Ngày hôm sau, Nhuận Dao cùng Huấn Anh đến tìm ta. Họ nói: “Chúng ta có món quà xin dâng tặng Thủy thần. Đây là tấm lòng của ta và phu nhân, muốn cảm tạ ơn giúp đỡ của Người, vì đã cho tộc nhân ngư tá túc nhờ nơi đây.” 
Họ đưa cho ta một hộp gấm, trong đó là một viên ngọc lớn, phát ánh sáng bảy màu rực rỡ.
Ta không muốn nhận, vì cho họ ở nơi đây, cũng là do ta muốn có người đồng hành, mà họ chưa từng làm phiền đến ta. Ta nói với họ: “Ta không có công gì, không muốn nhận lễ vật của các người.”
Huấn Anh lại nói: “Xin thuỷ thần đừng chê cười. Ta biết thuỷ thần đã quen ở một mình. Xin người hãy nhận món quà này, để khi chúng ta rời đi, người có thể nhìn nó mà nhớ đến tộc nhân ngư.”
Ta thoáng buồn khi nghe họ nói sẽ rời đi, dù gì họ đã ở đây với ta một thời gian, nhưng ta không thể hiện cho họ biết. Ta đã sống mấy vạn năm nay, chuyện kẻ ở người đi, ta thấy cũng đã nhiều. Huấn Anh liền nhét hộp gấm vào tay ta, ánh mắt mong chờ nhìn ta thưởng thức món quà của họ. Lần đầu tiên ta có ý muốn làm vui lòng kẻ khác, ta chiều họ đưa tay sờ vào, nhấc viên ngọc ra khỏi hộp.
Ngay khi tay ta chạm vào viên ngọc, ta đột ngột đau đớn, cả thân thể trở nên bất động. Linh hồn của ta bị một lực lớn cuốn đi, pháp thuật của ta cũng bị lực mạnh mẽ này hút vào. Ta tưởng bản thể cũng như linh lực của ta tất cả đã tan biến vào hư không.
Ta không biết đã trải qua bao lâu. Khi có lại chút ý thức, ta chỉ nhìn thấy một màu đỏ lờ mờ, cả người ta được bao bọc trong một không gian ấm áp mờ ảo, xung quanh có tiếng người như từ xa vọng lại. Ta dần nhớ lại được chuyện xảy ra trước khi ta biến mất. Ta nghe Huấn Anh kêu đau rồi ôm lấy bụng, Nhuận Dao cuống cuồng gọi người vào trợ giúp. Ta phát hiện ra mình đang ở bên trong Huấn Anh, đã là linh hồn trong cơ thể của hài nhi trong bụng nàng ta.
Khi ta được sinh ra, mọi người gọi ta là tam công chúa Nhuận Trân. Ta giữ lại được nguyên vẹn ký ức lúc trước. Ta vẫn là ta, không thích tiếp xúc với người khác và giữ những thói quen như trước, đặc biệt là sở thích nghiên cứu y học. Ta không cảm thấy hận Huấn Anh và Nhuận Dao. Kể từ khi ta còn là hài tử bé bỏng nằm trong tay bọn họ, những điều họ nói ta đều nghe được không quên.
Huấn Anh ủ rũ: “Ta vẫn cảm thấy có lỗi, thuỷ thần đã cưu mang chúng ta, nhưng chúng ta lại lấy Vọng Nguyệt Ước khắc chế Người.”
Nhuận Dao vỗ về Huấn Anh: “Nàng đừng suy nghĩ thêm về việc đã xảy ra, là do quyết định của một mình ta. Ta làm thế cũng là bất đắc dĩ, vì tộc dân nhân ngư. Chúng ta đã không còn nơi nào khác để đi. Chúng ta đã phạm phải trọng tội, lấy cắp Vọng Nguyệt Ước từ Đông Hải long vương, khiến cả tộc dân bị trục xuất. Chúng ta phải sống, ta phải bảo vệ tộc nhân của mình. Ta là người đáng trách, đã phụ ơn cứu giúp của Thuỷ Thần. Mọi việc để mình ta cáng đáng.”
Huấn Anh lại nói: “Ta cũng đã thử, cố xin Thuỷ thần nhận Nhuận Trân làm nghĩa tử, để chúng ta được ở lại đây, nhưng nàng ta từ chối, ý định chỉ để chúng ta tạm thời tá túc tại hồ Dục Ngư. Hồ Dục Ngư vốn là nhà của Thuỷ Thần, nàng cũng nói với ta là nàng chỉ muốn ở một mình. Không sớm thì muộn chúng ta cũng phải rời đi.”
Nhuận Dao thở dài nói: “Ta biết, vậy nên vì đại nghĩa, ta đành là người bất nghĩa.”
Huấn Anh buồn bã hỏi Nhuận Dao: “Ta biết chàng làm tất cả là vì ta, vì ta bị bệnh, chàng phải đánh cắp Vọng Nguyện Ước từ Đông Hải Long Vương, hy vọng viên ngọc có thể chữa bệnh cho ta, làm cả tộc nhân ngư phải sống chui sống lẩn. Ta cảm thấy mình chính là tội đồ của dòng tộc.”
Nhuận Dao an ủi nói: “Nàng không được nghĩ vậy. Có Vọng Nguyệt Ước, nhưng ta lại không có khả năng sử dụng toàn bộ năng lực của nó, là ta bất tài, mãi đến bây giờ cũng không có cách gì chữa được khỏi hẳn bệnh cho nàng.”
Huấn Anh dựa đầu vào vai Nhuận Dao, dịu dàng nói: “Ta biết chàng đã cố, nhưng chẳng phải Vọng Nguyệt Ước vốn được định sẽ phung sự cho phàm nhân, chỉ có người có thân phận phi phàm cao quý nhất mới sử dụng được nó. Chúng ta chỉ là nửa phàm trần, cũng lực bất tòng tâm, không thể cưỡng cầu. Mọi sự đã có số, chàng đừng quá đau buồn.”
Ta đã hiểu ra. Là do ta lạnh nhạt gây ra hiểu lầm. Họ vì muốn bảo vệ tộc nhân của mình mà bất chấp hành động. Ta không thể hận được họ; họ cũng là bất đắc dĩ. Dù gì ta cũng không còn pháp thuật trước đây của thuỷ thần hồ Dục Ngư, ta chấp nhận làm tam công chúa của tộc nhân ngư. Lần đầu ngoài tên gọi là Thuỷ Thần, ta đã có một cái tên khác: Nhuận Trân.
Đến khi ta được hai trăm tuổi, Huấn Anh phát bệnh không qua khỏi. Thời gian sau, Nhuận Dao vì thương nhớ phu nhân của hắn mà đi theo. Theo tục lệ của tộc nhân ngư, ngôi báu được truyền lại cho đại công chúa Nhuận Ngọc. Nàng ta phải chịu tang Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nhân ngư một vạn năm mới có thể lên ngôi.
Nhuận Kỳ tàn bạo lại lạnh lùng, trong khi Nhuận Ngọc trọng nghĩa, hiền hậu, lại không màng đến chính sự ngôi quyền. Ta còn nhớ rõ khi chúng ta còn nhỏ, Nhuận Ngọc chiều chuộng ta, thương ta từ bé đã không có phụ mẫu bên cạnh, cố gắng thay thế cho mẫu thân chăm sóc cho ta. Nhưng ta không thích có mối ràng buộc nào, luôn giữ thái độ lạnh lùng thờ ơ. Họ mang danh là huynh tỷ của ta, ta thực chất không có gì liên quan đến họ.
Nhuận Kỳ cấu kết với bộ tộc Mật Ngư Nhĩ, hắn tự coi mình là thần, hàng năm đều bắt bộ tộc này cống tế lễ vật. Hắn ngược lại dùng thần lực của Vọng Nguyệt Ước giúp họ được trường sinh bất tử.
Nhuận Kỳ không biết, Vọng Nguyệt Ước ngoài pháp lực ban đầu, còn đang lưu giữ thần lực lớn mạnh của ta khi chúng ta đối mặt một vạn năm trước, vì vậy mà viên ngọc bị kìm hãm, dù có dùng linh hồn không siêu thoát của phàm nhân, cũng không thể giúp nó phát huy tác dụng như xưa.
Nhưng ta không quan tâm đến thần lực của Thủy thần. Làm thần cũng được mà làm tam công chúa Nhuận Trân cũng được, ta vẫn sống cuộc sống của ta, làm những việc của ta. Ta không quản ai, sẽ không để ai quản đến việc của mình.
Ta tình cờ nhìn thấy Nhuận Ngọc trốn khỏi thuỷ cung, ta biết nàng ta có ý với phàm nhân tên Giang Hàn. Nam nhân này năm xưa đi lạc vào Mật Ngư Nhĩ, được Nhuận Ngọc giải cứu, cũng chính vì việc này mà nàng ta phải nhường ngôi vị cho Nhuận Kỳ. 
Ta chưa từng biết có nhân ngư nào lại đi có tình cảm với phàm nhân. Tám vạn năm ta không biết tình là gì. Ta chỉ biết Nhuận Dao vì Huấn Anh mà bỏ cả quyền lực nơi đáy biển Đông Hải, ta đoán đấy là tình ý. 
Giang Hàn ở tại Dục Ngư, bị cách ly khỏi bộ tộc Mật Ngư Nhĩ. Nhuận Ngọc gặp gỡ Giang Hàn, hai người tình đầu ý hợp. Ta nhận ra tình ý chính là thứ có trong muôn vàn nhân dạng, đủ mọi hình thức và không gian, ngay cả giữa các chủng tộc khác biệt. 
Ngoài việc Nhuận Ngọc và Giang Hàn gợi ta nhớ đến Nhuận Dao và Huấn Anh, ta còn muốn trả ơn nàng ta vì đã cố công chăm sóc ta khi còn nhỏ. Ta muốn để nàng được toại nguyện. Nếu ta phải làm một việc gì đó liên quan tộc nhân ngư, ta sẽ tác thành cho Nhuận Ngọc và chỉ nàng ta mà thôi. Tuy nhiên, thiếu đi thần lực đã bị phong ấn, ta chỉ có thể dựa vào mưu trí của mình để giúp Nhuận Ngọc. 
Ta giao thuốc giải độc Hoại Tản và chỉ cho hai phàm nhân tên Đắc Di và Mặc Cảnh mật mã vào ngư cung. Ta bắt cóc Cố Yên, dịch dung hắn thành Giang Hàn rồi đưa hắn về lại ngục của Nhuận Kỳ, đánh tráo hắn với Giang Hàn thực. 
Ta lợi dụng lúc Nhuận Kỳ mải đối phó với phàm nhân nơi thuỷ cung, cứu Giang Hàn khỏi phòng giam. Ta mang hắn về túp lều của hắn bên bờ hồ Dục Ngư, giữ cho hắn được an toàn, đợi để Nhuận Ngọc có thể trùng phùng với người thương của nàng ta.
Ta quan sát từ xa mọi việc trong trận chiến. Lúc phàm nhân tên Đắc Di chạm tay vào Vọng Nguyệt Ước, ta thấy như có một luồng sức mạnh đánh về phía ta, chen vào trong mọi ngóc ngách của cơ thể, tác động đến thần trí của ta. Ta bừng tỉnh, thần lực của ta được cất giữ trong viên ngọc đã được giải phóng, ta có lại được sức mạnh khi xưa của thuỷ thần. Phàm nhân kia chính là người có mệnh thiên tử, là người mang thân phận tôn quý nhất mà viên ngọc phục tùng, là rồng trong loài người.
Nhuận Kỳ muốn giết Nhuận Ngọc, ta tuyệt không cho phép. Ta đã muốn giúp nàng ta thành toàn, sẽ giúp đến cùng. Với thần lực thuỷ thần đã quy hồi, Nhuận Kỳ không phải là đối thủ của ta. Ta tha cho hắn đi, nhưng hắn điên loạn không biết tự lượng sức mình. Ta chỉ trả lại cho hắn chính chưởng lực của hắn. Hắn tự thực kỳ quả(1) vì chính lòng tham và tàn độc của mình.
(1)     Tự thực kỳ quá: tự gánh chịu hậu quả
Ta đưa Nhuận Ngọc đến lều để gặp Giang Hàn. Lúc Nhuận Ngọc lao đến bên cạnh người thương của nàng ta, ta chợt như nhìn thấy hình ảnh Nhuận Dao ôm ấp Huấn Anh năm xưa, tình sâu nghĩa nặng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.