Thụy Du Thiên Miên

Chương 122: Để Ý




Trong mắt người ngoài, ta là đại công tử của Hữu Gia, một bậc anh tài, nhưng lại cũng nổi tiếng hào hoa tiêu sái, là người thích hưởng lạc phong lưu, không ham hố chốn quan trường. Ta tạo cho mình một vỏ bọc, chính là để đánh lạc hướng Mộ Dung Mao và phe phái của hắn, khiến bọn hắn coi thường không để ý đến ta, vì vậy mà cũng không làm khó bá phụ Hữu Thừa Thăng và mẫu thân Hữu Bình Dương của ta.
Từ khi ta lên năm, ta đã nghe bá phụ nói về lời sấm truyền, về việc ta có định mệnh sẽ lên ngôi vương tử, thống nhất tam quốc. Ngay sau khi bá phụ để ta và mẫu thân xem xong lời tiên tri, liền đốt đi di thư, tránh để người khác biết đến. Ta luôn canh cánh trong lòng về trách nhiệm và nghĩa vụ của mình: thực hiện lời sấm truyền, đi tìm tam bảo bối, thực hiện việc thống nhất tam quốc.
Hữu Thừa Thăng bá phụ ra sức rèn rũa cho ta, lại hết lòng chỉ bảo, cũng cho ta gặp thân tín của bá phụ, giúp ta sớm có mối quan hệ mật thiết với những nhân vật quan trọng trong triều chính. Ta hết sức tập trung, luôn giữ đúng hướng đi để mỗi ngày lại thể nhích gần hơn đến mục tiêu mà ta đã kiên trì theo đuổi từ nhỏ. Ta đã quyết, không việc gì có thể làm ta chùn bước, cũng không việc gì có thể khiến ta sợ hãi lo lắng mà bỏ cuộc.
Lời tiên tri của Ấn Không đại sư thật ra còn nhắc đến việc ta sẽ gặp được nữ nhân phù trợ, cũng nói đến việc cả đời này ta sẽ không thể có được nữ tử mà ta trân quý nhất. Đây chính là sự hy sinh của đấng quân vương. Ta quả thật không để tâm. Chẳng phải người xưa thường nói “Nhi nữ thường tình(1)” hay sao. Ta đối với việc hoàn thành được đại nghiệp muôn phần coi trọng, chưa từng nghĩ đến việc có nữ tử nào có thể làm lung lay lý tưởng của ta.
(1)    Nhi nữ thường tình: chuyện tình cảm tầm thường của nữ nhân
Ngày bá phụ Hữu Thừa Thăng bảo ta đến Tử Lâm tìm Ấn Không đại sư để thỉnh giáo về chỉ dẫn tam bảo vật, ta ngỡ ngàng lại cũng vô cùng sốt ruột, không ngờ Ấn Không Đại sư là sư huynh của bá phụ, bao năm nay người tu luyện trên Dược Miếu ở Tử Lâm núi, bảo vệ giữ gìn bí mật về tam bảo bối.
Cát Uy nói với ta rằng đệ đệ muốn đi thăm bằng hữu là đại thiếu gia của Bửu Gia ở Dược Trang thành. Nơi này cách Tử Lâm núi không xa, ta vui vẻ nói với hắn: “Thật tốt quá, hãy lấy lí do thăm Bửu Toại thiếu gia để đến Dược Trang thành. Thứ nhất chúng ta có thể đường hoàng di chuyển, thứ hai là tiện đường cho chúng ta đi lấy tin tức về tam bảo bối tại Dược Miếu.”
Hai huynh đệ ta cùng với hai thân tín của chúng ta là Lê Ba và Lý Tư lên đường khởi hành. Ta biết Mộ Dung Mao tính cách đa nghi, vẫn luôn cử người theo sát, nên chúng ta tương kế tựu kế để bình thường hoá mọi việc. Khi cách Tử Lâm còn khoảng nửa tháng đi đường, ta gặp một đại sư tên là Phó Kiện Đàm đi cùng một tiên sinh tên là Mộc Hải. Hai người này cũng đang đến Dược Trang thành thăm Bửu đại lão gia. Chúng ta hữu duyên nên cùng nhau lên đường. Đi lại đông đúc cùng người lạ, làm việc du ngoạn của chúng ta càng trở nên tự nhiên giống thật.
Khi đến Dược Trang thành, Phó Kiện Đàm đi lạc, nên ta và mọi người quyết định chia nhau đi tìm. Ta giao việc tìm người cho Lê Ba và Lý Tư, một mình lén đi gặp Hồng Nhi tại Liễu ngọc Bích. Nàng là mật thám do ta cử đến từ Kỳ Quốc để thu thập và nghe ngóng tin tức về Ấn Không Đại sư và đường lên Tử Lâm núi.
Hồng Nhi cho ta biết: “Ấn Không đại sư hạn chế xuất quan, hiện ngài ấy chưa mở cửa Dược Miếu, cũng không chào đón người lạ. Hơn thế, tại hạ còn nghe nói về việc Tử Lâm là tiên núi, người phàm muốn xâm lấn, chỉ có một kết quả: nhất khứ bất phục phản(1). Công tử xin cẩn thận giữ mình.” Ta nghe về rừng Tử Lâm kỳ bí, càng thêm tò mò.
(1)    Nhất khứ bất phục phản: một đi không trở lại
Buổi tối hôm đó khi ta đến Bửu gia để hội ngộ với Cát Uy, Bửu Toại đã quyết định tổ chức tiệc chiêu đãi nhân dịp hai huynh đệ ta đến Dược Trang thành thăm hắn, lại mừng việc hắn đã khỏi hẳn bệnh.
Bửu Toại vui vẻ nói: “Nếu không có Thuỵ Miên nhất tý chi lực(2), ta giờ này chắc vẫn là nam nhân vô năng, tâm tê phế liệt.”
(2)    Nhất tý chi lực: ra tay cứu giúp
Ta nghe qua giọng đoán được Bửu Toại có thiện cảm rất lớn với nữ tử tên Thuỵ Miên này. Hắn ngỏ ý muốn mời nàng ta đến để giới thiệu cho chúng ta quen biết.
Khi Thuỵ Miên bước vào cửa, ta cũng hiểu vì sao Bửu Toại lại ca ngợi nàng ta đến vậy. Nữ tử này thiều nhan nhã dung(1), nàng có đôi mắt to tròn thông minh, nụ cười tươi sáng.
(1)    Thiều nhan nhã dung: Dung mão xinh đẹp thanh thoát
Ta đã từng gặp rất nhiều nhi nữ thuộc các tầng lớp khác nhau tại Kỳ Quốc, xinh đẹp hơn nàng, thậm chí không thiếu. Nhưng điều làm ta ngạc nhiên, chú ý tới Thuỵ Miên chính là bởi cách mà nàng dõng dạc tuyên bố bỏ qua việc gây gổ hiểu lầm trước đó giữa nàng và Cát Uy. Đệ đệ từ bé đã bướng bỉnh cao ngạo, lại là nhị thiếu gia của phủ Thái Uý quyền cao chức trọng tại Kỳ quốc, từ trước đến giờ không khuất phục một ai. Nay đệ đệ lại chịu thua trước một nữ tử nhỏ nhắn; đây quả là điều mới lạ.
Trên bàn tiệc, ta cũng chưa từng thấy nữ tử nào như nàng, cầm đũa lên là ăn uống thoải mái, không hề giữ kẽ như những nữ nhi yểu điệu khác.
Cát Uy lỡ mồm muốn nói với Bửu Toại việc hai chúng ta đến Tử Lâm là có quân việc. Ta chưa thể tin tưởng được người này, bèn làm đổ rượu ra bàn, đánh lạc hướng của mọi người, tiện thể nhắc nhở Cát Uy đừng nên quá thân cận.
Ta cũng nhờ Bửu Toại cho gọi Hồng Nhi cô nương tiếng tăm tại Dược Trang thành đến để góp vui, cũng là để ta đường hoàng tạo mối quan hệ với Hồng Nhi trước mặt những người ở Bửu gia. Nếu họ có thấy ta và Hồng Nhi bên nhau, sẽ không ai nghi ngờ điều gì.
Hồng Nhi đến từ Liễu Ngọc Bích, lầu xanh nổi tiếng trong Dược Trang thành. Vậy mà Thuỵ Miên lại không e ngại, còn tuyên bố muốn kết làm bằng hữu, sẽ thường xuyên đến thăm chốn má đào, làm ta vô cùng ngạc nhiên.
Ta đi từ bất ngờ này đến thú vị khác, nhất là khi Thuỵ Miên nắn gân Cát Uy, nói rõ về lý tưởng nữ nhân cũng có thể có đại nghiệp, có hoài bão to lớn, không chịu khuất phục hay đứng phía sau nam nhân làm nhân vật phụ.
Dù không muốn ta cũng phải thừa nhận, Thuỵ Miên là nữ nhân có tính cách thẳng thắn không câu nệ, lại có chí hướng cùng tài y dược, đúng là một nữ tử hiếm có, trước nay ta chưa từng gặp qua.
Ta mất vài hôm tiếp tục đợi chờ tin tức của Hồng Nhi về Ấn Không đại sư. Không phụ lòng mong đợi của ta, ngay khi Hồng Nhi báo với ta Ấn Không đại sư đã xuất quan, ta liền một mình lên Dược Trang miếu ở chân núi Tử Lâm xin bái kiến. Nhưng trên đường qua núi Dạ Kỳ thì ta phát hiện mình bị một toán hắc y nhân bám theo, ta biết đám người này là do Mộ Dung Mao cử đến. Ta muốn cắt đuôi, đấu với bọn chúng, lại dính độc, nên bị thương phải chạy trốn.
Sau này ta mới biết Cát Uy và Lê Ba đã một tay xử lí hết những tên còn xót lại đã tấn công ta hôm đó trong rừng tre, thế nào lại bị Thuỵ Miên phát hiện. Nàng dùng điều này ép Cát Uy phải gọi mình là tỷ tỷ để lấy mặt mũi. Cát Uy không chịu kể cho ta lí do mà chỉ tự nhận là đã thua cuộc trong một trò đánh đố nào đó.
Ta bị thương phải trốn trong miếu hoang núi Dạ Kỳ, dịch dung thành Tiểu Luân, tránh bọn người đang đuổi giết mình. Ta tưởng mệnh ta đã tận, nhưng số phận kỳ diệu, lại để ta gặp Thuỵ Miên.
Nàng tinh thông y thuật, tận tâm chữa trị cho ta. Ta run rẩy lập cập trong cơn mê sảng, lại nhớ về lúc mẫu thân năm xưa bị Mộ Cẩm An hành hạ, trong cung ngậm đắng nuốt cay. Ta xót xa gọi người thì cảm giác được một bàn tay ấm áp ôm lấy mình. Tiếng nói của Thuỵ Miên êm ái như dòng nước mát, xoa dịu cơn nóng bức trong cơ thể ta. Ta nghe thấy nàng thủ thỉ: “Được rồi, không sao đâu. Mẫu thân ngươi không sao, hãy cố lên, ngươi rồi sẽ trùng phùng cùng mẫu thân ngươi mà.”
Ta nằm trong vòng tay dịu dàng chở che của nàng, qua một đêm nguy kịch. Ta chưa bao giờ có được một giấc ngủ bình yên đến vậy, kể cả khi cơ thể đang bị vết thương đau đớn tra tấn.
Ta mơ thấy mình được ở bên mẫu thân khi bé, lại mơ thấy sau này khi ta lên ngôi trị vì, bên cạnh là một nữ tử cùng ta phân ưu, nàng trông giống hệt Thuỵ Miên. Đây là lần đầu tiên ta có cảm giác với một nữ nhân. Ta thật sự bất ngờ trước cảm xúc đang nhen nhóm trong lòng.
Thuỵ Miên rời đi tìm cứu viện, dặn ta ở lại chờ. Trước khi nàng quay trở lại thì Cát Uy đã đến cứu ta, báo cho ta biết: “Thuỵ Miên cũng đã được Bửu Toại và mọi người tìm thấy, hiện tại đã an toàn. Chúng ta nên rời đi ngay, tránh có người phát hiện.” Nghe Cát Uy nói nàng đã bình an, ta mới yên tâm rời khỏi miếu hoang.
Ta bị thương phải an dưỡng vài hôm nên đến Liễu Ngọc Bích tìm hai thuộc hạ của ta là Hồng Nhi và Vân Mai. Ta chẳng thể ngờ là Thuỵ Miên và Bửu Toại lại tìm đến gặp Hồng Nhi. Ta đọc được trong mắt nàng sự khi dễ khi bắt gặp ta ở tại kỹ viện.
Lần đầu tiên ta lo lắng không yên, ta sợ Thụy Miên hiểu lầm ta ở kỹ viện làm điều mờ ám. Ta bất ổn tâm tình, quyết về Bửu phủ dù Vân Mai và Hồng Nhi cố ngăn cản do vết thương của ta chưa lành hẳn. Ta chỉ muốn tìm nàng để giải thích. Ta không muốn trong mắt nàng ta là phường háo sắc, mặc dù trước đó ta chưa từng bao giờ thấy ngại với những tiếng đồn như vậy.
Ta tìm thấy Thụy Miên ngồi ngắm trăng trong biệt viện. Ta vốn định mở lời giải thích với nàng, nhưng khi nghe nàng nói ta là “người không đáng” lại buộc tội vô cớ về việc ta trêu hoa ghẹo nguyệt, làm ta không thể kiềm chế được. Ta cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nàng. Đôi môi nàng mềm mại ngọt ngào làm ta sững người bần thần.
Ta không hiểu bản thân mình, ta không cố tình, đây chỉ là hành động bộc phát. Nàng vùng ra giận dữ, tát ta rồi bỏ chạy.
Ta ngỡ ngàng vì hành động của mình. Hương vị đôi môi mềm mại của nàng vương vấn đọng lại trên môi ta, ta mất một lúc định thần mới bừng tỉnh chạy theo nàng. Nàng thấy ta vừa đến thì liền bỏ chạy, không muốn nghe ta giải thích; đúng lúc đó ta nhìn thấy Mộc Hải tiên sinh trong sân viện.
Ta phát hiện ra thân phận của tiên sinh nhờ vào bảo kiếm nổi tiếng của chiến thần Mãn Quốc năm xưa. Mộc Hải chính là Mộc Kiến trung, võ tướng oai phong của Mãn Quốc, nổi danh thiên hạ, đánh đâu thắng đó.
Ta muốn hợp tác với Mộc Hải, để tiên sinh có thể trả mối hận với hai nước Thổ Quốc và Mãn quốc, cũng là giúp đỡ chính ta từ bỏ chướng ngại vật. Nhưng trước hết ta phải nhờ Thuỵ Miên chữa trị cho tiên sinh.
Ta đưa nàng vào kế hoạch trong đêm hội hoa đăng tại Dược Trang trấn. Ta để nàng thấy những gì ta muốn nàng thấy, khiến nàng dốc lòng giúp đỡ Mộc Hải tiên sinh. Nàng hành động đúng như ta tính toán. Ta dù mặc cảm tội lỗi đã tính kế với nàng, nhưng ta tự nhủ, ta làm vậy quyết sẽ không để ảnh hưởng gì đến nàng. Đây là việc tốt cho tất cả mọi người.
Cát Uy có nói với ta, từ lúc ta bị thương, đệ đệ đã mấy lần tìm đến Dược Miếu xin bái kiến, nhưng Ấn Không đại sư đều không tiếp. Hôm sau, ta đích thân lên đường đến Dược Miếu, may mắn gặp được Ấn Không Đại Sư, được người trao cho chỉ dẫn về tam bảo bối. Trước khi cáo biệt, đại sư hỏi ta: “Ngươi có tin về lời sấm truyền?”
Ta lúc này nghĩ ngay đến nội dung lời sấm về người nữ nhân mà ta cả đời không thể có, trong đầu ta bất chợt hiện lên bóng dáng của Thụy Miên. Ta lắc đầu trả lời: “Lời sấm truyền là cơ sở để ta càng thêm cố gắng, không thay ta quyết định tương lai của ta.”
Ấn Không Đại Sư trầm ngâm nhìn ta không nói gì, gật đầu tiễn biệt.
Ta không biết mình sẽ đi bao lâu, lại càng bối rối lo lắng việc Thuỵ Miên ở lại Dược Trang thành, không biết khi nào thì có thể tái kiến. Ta không muốn bỏ lỡ một nữ nhân đặc biệt như nàng, nhất nhất túc thành thiên cổ hận(1). Ta quyết tâm thổ lộ với nàng về tình cảm của ta, mong muốn nàng chờ ta đại công cáo thành, sẽ quay lại tìm nàng.
(1)    Nhất nhất túc thành thiên cổ hận: sai một bước là hối hận cả đời
Nàng ngỡ ngàng không trả lời ta. Ta cũng không nản, ta có thể chờ đợi nàng, chỉ cần nàng có chút tâm ý giành cho ta, ta sẽ theo đuổi đến cùng.
Điều làm ta không ngờ nhất là nàng nói muốn cùng ta lên đường tìm bảo vật. Ta vừa mừng vừa lo. Ta mừng vì có thể cùng nàng chu du tam quốc, bên nhau không rời; ta lo vì đường đi nhiều hiểm nguy, ta thậm chí còn không biết mình sẽ đối mặt với những gì. Ta sợ nàng sẽ gặp bất trắc bị liên lụy. Nhưng nàng là nữ tử tự do lại kiên cường, điều nàng đã quyết, ta biết sẽ không thay đổi được.
Vậy là ta, Cát Uy, Lê Ba, Lý Tư, Mộc Hải tiên sinh cùng Thuỵ Miên quyết định cùng nhau lên đường. Ngày khởi hành ta thấy Mặc Cảnh và Thuý Như cũng muốn đi theo. Mặc Cảnh là nam nhân bí ẩn đi cùng với Phó Kiện Đàm và Mộc Hải tiên sinh. Ta không rõ lắm về thân phận của hắn, nhưng Mộc Hải tiên sinh nói với ta hắn là người tốt, lại rất trượng nghĩa. Có hắn đi cùng chúng ta sẽ có thêm hỗ trợ, không ảnh hưởng gì đến việc lớn của ta.
Điều làm ta cảm thấy khó chịu, đó là Mặc Cảnh cũng hết mực quan tâm đến Thuỵ Miên. Khi còn ở Bửu Phủ, hắn thường xuyên thăm hỏi gặp gỡ với nàng. Lúc đầu ta chỉ nghĩ Mặc Cảnh lấy thân phận sư thúc chăm lo cho nàng, vì nàng là đồ đệ của Phó Kiện Đàm.
Nhưng rồi ta phát hiện ra cách mà hắn chăm sóc quan tâm cho nàng, thật không khác mấy với với cách mà ta lo lắng cho nàng. Hai chúng ta chính thức đối đầu, cạnh tranh ngầm trên đường đi hòng lôi kéo sự chú ý của Thuỵ Miên. Vậy mà nàng vẫn vô tư không biết rằng ta và Mặc Cảnh, hai chúng ta đều có thâm ý với nàng.
Ta và Thuỵ Miên trên đường tìm bảo vật nhiều lần vạn tử nhất sanh(1), ta càng cảm kích tính cách nghĩa hiệp và sự nhanh trí thông minh của nàng, dù có trải qua bao vất vả khó khăn, nàng đều không kêu than lấy một câu. Nàng bị thương cũng không ít lần, tuyệt chưa từng làm nũng yểu điệu ra vẻ yếu đuối. Nàng đúng là nữ tử đáng để ta yêu mến, có thể cùng ta chia sẻ vui buồn, gánh vác đại nghiệp.
(1)    Vạn tử nhất sanh: trải qua nhiều gian nan
Ở Phương Kiếm phái, ta cảm nhận Thuỵ Miên tránh mặt, không muốn gặp ta. Ta đã thổ lộ lại tình ý của mình với nàng. Nhưng ta không khỏi lo lắng nàng không muốn nhận lời đính ước của ta, ta sốt ruột muốn biết vì sao. Trong thâm tâm ta lo sợ, có khi nào nàng với Mặc Cảnh là tâm đầu ý hợp, ta đã đến muộn, đã thua hắn? Ta ngỡ ngàng khi biết được lí do, hoá ra là nàng lo sau này ta thành nghiệp lớn sẽ lập hậu cung, năm thê bảy thiếp.
Ta trong lòng vui vẻ, nói với nàng: “Chỉ cần nàng không thích, thì ta nguyện, tam cung lục viện cũng không là gì. Ta có thể một đời này chỉ muốn ở cùng với một mình nàng. Có được không?”
Thuỵ Miên nhìn ta đầy ngạc nhiên. Nàng cởi bỏ được tâm tư, tiếp nhận lòng thành của ta, làm ta hân hoan vui mừng. Ta tâm niệm, chỉ cần là điều nàng muốn, ta không quản khó sẽ thành toàn để nàng được vui.
Ta cứ nghĩ việc Mặc Cảnh rời đi trên Phương Kiếm phái và việc Thuỵ Miên đồng ý chấp nhận ta, là ta đã có thể hoàn toàn yên tâm rằng nàng sẽ sớm là người nữ tử thuộc về riêng ta.
Sau khi sắp xếp được chuyện trong hoàng cung Thổ Quốc, ta vội vàng tìm về tệ xá. Người ta muốn gặp đầu tiên là Thuỵ Miên, ta muốn nhìn thấy nàng, báo cho nàng biết tiến triển mọi việc, vì mỗi bước thành công, là một bước gần hơn đến việc chúng ta có thể nhanh chóng bên nhau.
Trong lòng ta vui vẻ, ta muốn cùng nàng về Kỳ quốc sớm nhất có thể; ta sẽ đưa nàng về ra mắt bá phụ và bá mẫu, cũng sẽ giới thiệu nàng với mẫu thân Hữu Bình Dương.
Ta đến bên cạnh giường nàng, nhìn nàng đang say giấc. Vầng trán nàng nhăn lại, ta thương yêu vuốt nhẹ lên khuôn mặt nàng, xoa dịu nỗi suy tư của nàng. Nàng vì ta mà trong suốt chuyến đi đã chịu nhiều vất vả. Ta thấy tim mình nhộn nhạo, mang theo hy vọng về tương lai viên mãn bên nàng. Ta bất chợt nghĩ đến lời sấm truyền khi xưa, cho rằng ta sẽ hoàn thành được đại nghiệp, nhưng sẽ không thể ở bên người nữ tử ta yêu mến.
Lời sấm truyền của Thanh Hải Thiên Tôn sai rồi. Thuỵ Miên đang ở ngay bên ta. Ta có được nàng, chính là có được tất cả. Ngoài nàng ra, ta không muốn bất cứ một nữ nhân nào khác. Ta hạnh phúc nắm lấy tay nàng, nàng dường như bị ta làm tỉnh giấc. Nàng vẫn nhắm mắt, mấp máy môi khẽ gọi: “Mặc Cảnh huynh?”
Ta sững sờ. Ta thấy trong lòng nhói đau. Hoá ra là nàng vẫn chưa quên hắn. Hắn vẫn ở đây, vẫn làm bức tường ngăn cách giữa ta với nàng. Nàng luôn có hắn trong tim, chẳng qua là nàng chưa nhận ra điều đấy mà thôi, còn ta, vẫn mãi chỉ là nam tử đứng ngoài bức tường cô quạnh chờ đợi.
Ta buông tay nàng ra, thất vọng rời đi. Nhưng rồi ta tự nhủ, dù có thế nào, chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, ta sẽ có thể khiến nàng toàn tâm toàn ý hướng về ta. Ta sẽ làm mọi cách để trái tim nàng thuộc về mình ta. Ta sẽ không để hình bóng của bất cứ nam nhân nào khác lởn vởn trong tâm trí nàng. Nếu có thể có được nàng, ta nguyện tranh đấu, nguyện cố hết sức, miễn là nàng để ta bên cạnh.
Về tới Kỳ Quốc, ta kiên nhẫn chờ đợi cặp bảo vật cuối cùng. Ta thấy Thuỵ Miên bồn chồn ở tại Hữu Phủ, muốn đưa nàng đi dạo cho khuây khoả. Ta muốn chính thức tặng Vọng Nguyệt Ước cho nàng. Chẳng phải Vọng Nguyệt Ước là Viên ngọc có thể thu hút tâm tư người khác sao. Ta trao nó cho nàng làm tín vật, tức là trao cho nàng tất cả tâm can của mình. Chỉ cần nàng hiểu tấm lòng của ta, chờ bao lâu để nàng quên đi Mặc Cảnh, để tâm nàng hướng hoàn toàn về ta, ta cũng có thể nhẫn nại chờ được.
Nàng cũng tặng ta một cây trâm cài đầu bằng ngọc xanh biếc. Ta ngạc nhiên vui vẻ nhận lấy. Dù từ bé ta đã quen với nhiều bảo vật quý giá, nhưng đối với cây trâm nàng tặng, ta vui thích, trân trọng hơn bất cứ kì trân dị bảo nào. Khi ta nghe nàng nói đã từng tặng một cây trâm cài đầu y như vậy cho Mặc Cảnh, trong ta là cảm giác trống rỗng và thất vọng. Hoá ra cây trâm đối với ta là tín vật, đối với nàng chỉ là quà tặng cảm kích.
Lúc ta lao đến giữ Mộ Cẩm An trên vách núi thay vì cứu nàng, bản thân ta sững sờ trước quyết định của chính mình. Mộ Cẩm An đẩy nàng và hắn xuống vực, ta lại lao ra giữ lấy hắn, cứu lấy Vọng Nguyệt Ước, cứu lấy giấc mộng thiên thu của ta. Tất cả những gì xảy ra là bản năng. Ta không kịp thay đổi, ta không kịp làm lại, ta đã đánh mất nàng.
Khi nhìn thấy Thuỵ Miên rơi xuống vực, ta tưởng ta đã chết. Ta như hồn lìa khỏi phách, ta thấy tiếng hét thất thanh của chính mình, lại thấy Bửu Toại điên loạn muốn theo cứu lấy Thuỵ Miên. Ta không bằng hắn. Tình yêu ta giành cho nàng không bằng bản năng muốn hoàn thành việc lớn của ta. Ta đã thua rồi. Ta không chỉ thua Mặc Cảnh, ta còn thua cả Bửu Toại, ta còn thua chính bản ngã, chính thân phận Long Đình Luân của mình.
Ta gặp lại Thuỵ Miên, nàng đến tìm ta trong một đêm trăng sáng. Ta thật vui mừng khi thấy nàng còn sống. Nàng được an toàn thì con quỷ hối hận trong ta mới tạm để ta được yên, mới thôi cắn xé cào cấu tâm can ta.
Nàng nói tha thứ cho ta, nhưng nàng lại không muốn ở bên ta. Nàng cũng đã biết việc ta cử người giả làm quân của Mộ Dung Mao tấn công chúng ta tại đêm hội hoa đăng tại Dược Trang thành. Nàng không chấp nhận việc bản thân bị ta lừa đối và tính kế.
Ta biết tất cả đã quá muộn. Ta dùng lý trí dặn lòng phải biết chấp nhận lựa chọn của mình, kết quả này một mình ta gánh lấy. Nhưng ta không thể chịu nổi cảm giác nàng sẽ rời bỏ ta. Ta không thể kiềm chế bản thân, ta năn nỉ ôm nàng vào lòng, ta van xin nàng ở lại. Nhưng nàng vẫn lựa chọn ra đi. Ta biết nàng đến với Mặc Cảnh; điều này hoàn toàn hợp lí. Mặc Cảnh đã hy sinh tất cả vì nàng, hắn xứng đáng có được trái tim nàng hơn ta.
Ta không thể có nàng, thật ứng với lời tiên tri năm xưa của Thanh hải Thiên Tôn. Nếu có kiếp sau, ta nguyện không làm quân vương, chỉ mong có thể gặp lại nàng. Ta không cần trọng trách, không màng vinh hoa phú quý, chỉ cần có nàng bên cạnh, một đời có thể bên nhau, mãi mãi không xa lìa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.