Thụy Du Thiên Miên

Chương 119: Nguyện Bảo Vệ Nàng




Nghe tin Thuỵ Miên bị mất tích khi cùng mẫu thân ta tới Phúc Viện trên núi Dạ Kỳ, lòng ta như lửa đốt. Thuỵ Miên tuy là nữ tử tự cường, nhưng cũng chỉ là nữ nhân chân yếu tay mềm, không có võ lực. Cảm giác lo lắng sợ hãi khi nàng xảy ra chuyện không hay dày vò tâm can ta, làm ta toạ lập bất an.
Chỉ có sự lo sợ mất mát mới làm người ta hiểu rõ điều mình mong muốn nhất là gì. Trong đêm mưa khi không tìm thấy nàng, đó là lúc ta nhận ra bản thân thật sự đã yêu nàng mất rồi. May mắn là nàng bình an vô sự, vẫn vui vẻ vô tư, nào có biết, ta đối với nàng, thật sự đã khác trước.
Trong phủ mấy hôm sau đó râm ran tin đồn về việc Thuỵ Miên và Đắc Di trong đêm tối tình tứ nơi ngự hoa viên. Đắc Di nổi danh là nam tử phong lưu trác nguyệt, thuỷ tính dương hoa(1), nhưng ta tin Thuỵ Miên. Ta biết nàng là cô nương thế nào. Ta tự nhủ trong lòng, mọi việc chắc hẳn chỉ là do người khác đã nhìn gà hoá quốc.
(1)    Thuỷ tính dương hoa: lẳng lơ đa tình
Ta thấy Thuỵ Miên hào hứng với lễ hội hoa đăng nên muốn đưa nàng đến tham gia, thả đèn cầu nguyện. Trong đêm cuối cùng của lễ hội, những cặp tình nhân viết tên nhau trên lá tre, thả vào đèn cho trôi trên mặt nước, cầu mong cho lương duyên bền vững. Ta không cần nàng phải nhiệt thành đáp lại tâm tư của ta, ta chỉ cần nàng biết, ta âm thầm chờ đợi, hy vọng sẽ có lúc, nàng sẽ nhận ra tâm tình của ta.
Ta để lạc mất nàng trên đường đi. Khi mọi người về hết, ta vẫn ở lại nơi thả đèn đợi nàng, nhưng nàng không đến. Đêm khuya ta một mình về đến phủ, thì nghe lính canh báo cáo: “Bửu Toại công tử sao lại quốc bộ đêm muộn thế này? Lúc trước thuộc hạ thấy Thuỵ Miên cô nương trở về cùng với Đắc Di và Mộc Hải tiên sinh, bộ dạng có phần nóng vội. Nô tài cứ tưởng mọi người đã hồi phủ hết rồi.”
Nghĩ đến việc Thuỵ Miên vì đi cùng với Đắc Di mà không đến nơi thả đèn, trong lòng ta không thoải mái. Ta bị cảm lạnh phải tịnh thân tĩnh dưỡng, tự trách bản thân ta vô dụng; mới khỏi được tật nguyền lại không có sức chống trọi với chút cảm lạnh thường tình. Ta không tìm đến Thuỵ Miên, không muốn nàng thấy ta dặt dẹo ốm yếu.
Vậy nhưng Thuỵ Miên lại đến phòng tìm ra, quan tâm đến ta, muốn khám bệnh cho ta. Nàng hỏi ta về tam bảo bối, ta kể cho nàng tất cả những gì ta biết. Điều kỳ lạ hơn là nàng lại hỏi về thân phận của Đắc Di, làm ta vô cùng khó chịu.
Ta nhớ đến lời đồn đoán trong phủ mấy hôm trước, cộng với việc trong lòng bức bối, không nhịn được hỏi nàng: “Muội có cảm tình với Hữu Đắc Di? Ta nghe bọn nô tài nói tối hôm trước trong ngự hoa viên muội và hắn… hẹn hò? Nay lại thấy muội quan tâm đến chuyện của hắn như vậy?”
Nhìn ánh mắt nàng ngỡ ngàng, lại nghe nàng mắng chửi hắn là loại công tử háo sắc lăng nhăng, làm lòng ta phơi phới, như mộc xuân phong(1). Hoá ra Thuỵ Miên cũng không ưa gì Đắc Di, ta cảm thấy tảng đá nặng đang ghim trong lòng được nhấc ra. Cơn cảm lạnh hôm qua còn làm ta khó ở đột nhiên không thấy đâu nữa.
(1)    Như mộc xuân phong: lòng vui như gió xuân về
Điều làm ta bất ngờ nhất là việc nàng tuyên bố muốn lên đường du ngoạn cùng Cát Uy và Đắc Di, lại có cả Mộc Hải tiên sinh đi cùng. Thuỵ Miên là cô nương trực tính cương nghị, việc nàng đã quyết, chỉ nên tôn trọng ủng hộ, không thể ngăn cản cấm đoán. Trước đó nàng cũng đã từng nói về việc muốn du ngoạn học hỏi y thuật. Chỉ là ta không nghĩ đến việc nàng lại quyết định rời đi sớm như vậy.
Ta không can tâm, nhưng ta lại có thể làm được gì? Ta còn có Bửu gia phải lo lắng, ta không thể rời đi để ở bên cạnh nàng. Hơn nữa, nếu ta mạnh dạn nói ra tình cảm của mình, giữ nàng ở lại, chắc chắn sẽ không có kết quả, thậm chí còn phá hỏng mối giao tình của ta với nàng. Ta cả đêm trằn trọc không yên.
Thuý Như đến tìm ta, nói muốn đi cùng để chăm sóc cho nàng. Ta yên lòng chấp nhận. Điều Thuý Như muốn làm, cũng là điều ta muốn phân phó. Nếu Thuý Như không đến xin ta rời Bửu Phủ, ta cũng sẽ nói chuyện để nàng ta đi theo Thuỵ Miên, thay ta chăm sóc cho nàng. Ta dặn Thuý Như: “Người ở bên Thuỵ Miên, nếu có gì cần thiết, có thể báo lại cho ta. Ta sẽ cho Ưng Nhãn theo vết, nhất định không được để nàng gặp nguy hiểm.”
Buổi tối trước ngày nàng lên đường, ta không thể ngủ nổi, trong lòng ngổn ngang, quyết định đến tìm Thuỵ Miên. Ta đã chuẩn bị một đoản đao nhỏ dành tặng nàng. Nàng nhận quà của ta, trong mắt ánh lên xúc động. Nàng nói với ta: “Cảm ơn Toại huynh, huynh thật tốt với ta. Từ ngày ta đến đây, huynh và cả Bửu gia đối xử với ta không khác người trong nhà. Ta đã coi huynh như người thân, như ca ca ta rồi. Cảm ơn huynh đã quan tâm đến ta như vậy.” Ta nghe chính nàng nói ra, tuy đã đoán được tâm ý của nàng đối với ta, vẫn bi thương cực độ.
Nàng cũng trân trọng tặng một vòng tay với bùa chú bình an cho ta. (“Complimentary. Not for sales”) Mỗi lần ta ngắm nhìn quà của nàng, ta lại thấy mình được gần nàng, lại cảm giác có nàng bên cạnh, làm lòng ta ấm áp.
Sáng hôm sau tiễn nàng lên đường, ta thấy con tim như vỡ nát. Từ trước đến nay ta luôn cứng cỏi đối mặt với mọi chuyện, để xứng danh là hậu bối của Bửu Gia. Nhưng giờ nhìn nàng ra đi, ta không khỏi cảm giác mất mát bất lực, y hệt như tâm trạng của ta lúc lên Dạ Kỳ núi tìm nàng mà không thấy. Ta không phải chỉ là nam tử của Bửu Gia, đối với riêng Thuỵ Miên, ta chỉ là một nam nhân mang nỗi tương tư người nhi nữ mình thương, nhưng nàng lại không bao giờ biết được tấm chân tình này.
***
Ta ở Bửu Gia nhưng tâm ta không ở phủ. Ta liên tục nghĩ về Thuỵ Miên, lo lắng về việc trên đường đi nàng có thể gặp nhiều nguy hiểm. Ta càng không yên khi nhận được tin tức từ Thuý Như, biết rằng nàng không phải lên đường chỉ vì du ngoạn mà còn vì nàng muốn chữa lành bệnh cho Mộc Hải tiên sinh, giúp đỡ Đắc Di tìm tam bảo bối.
Ấn Không đại sư đúng lúc này hạ sơn tìm đến Bửu gia. Ta tìm đến gặp người; Ấn Không đại sư nói: “Chẳng phải lúc bé ta có nói sau này người sẽ làm nên việc lớn hay sao. Số mệnh đã định, ngươi nên tự cân nhắc xem việc cần làm hiện giờ là gì?”
Ta vẫn lấn cấn, không nỡ rời bỏ phụ mẫu và đệ đệ Bửu Khang, không biết lên đường hỗ trợ bọn họ tìm bảo bối sẽ mất bao lâu. Đệ đệ của ta tuổi còn nhỏ, nếu ta có mệnh hệ gì, không biết phụ mẫu sẽ ra sao. Khi trước lúc ta gặp mệnh nằm liệt giường, hình ảnh mẫu thân cùng đệ đệ đau lòng khiến ta thêm lo nghĩ.
Thế rồi ta nhận được tin tức của Thuý Như cho Ưng Nhãn mang về, nàng ta nói rằng Thuỵ Miên gặp nguy hiểm nơi Dục Ngư hồ các, vừa bị bắt cóc, lại suýt nữa thì nguy nan, may là đã tai qua. Giờ bọn họ đang trên đường lên Nam Cư núi tìm bảo vật thứ hai.
Ta không chần trừ được nữa. Ta tìm tới phụ thân và mẫu thân, dập đầu thưa: “Thuỵ Miên và mọi người lên đường tìm tam bảo bối, có thể gặp vô vàn nguy hiểm. Nhi tử muốn lên đường cùng họ.”
Phụ thân ta hoàn toàn ủng hộ, người khích lệ ta: “Nam nhi chí tại bốn phương, con hãy đi theo phò tá minh quân.” Mẫu thân ta xót xa dặn ta đi đường phải cẩn thận, cũng không quên nhắc nhở ta nhớ chăm sóc cho Thuỵ Miên.
Ta phi ngựa ngày đêm nhanh chóng đến Thổ Quốc, nhờ vào khứu giác của Ưng Nhãn mà tìm được Thuỵ Miên, kịp thời cứu nàng khỏi mãnh hổ. Ta thấy nàng một thân lạc lõng trên núi, trong lòng tràn ngập nhớ thương và xót xa.
Ta nhận ra không chỉ Đắc Di là người có tâm tư với Thuỵ Miên, cả Mặc Cảnh tiên sinh cũng có thâm ý với nàng. Thuý Như kể lại cho ta biết mọi việc xảy ra tại thung lũng Dục Ngư. Đắc Di đã vì nàng mà đỡ một đao, Mặc Cảnh lại không tiếc thân mình chiến đấu để bảo vệ nàng. Hai nam tử này đều là những người đối xử với nàng thật lòng thật dạ, họ đều vì nàng mà không màng nguy hiểm đến tính mạng. Thuỵ Miên coi ta như huynh trưởng, vậy nếu nàng chọn ai trong hai người này, ta đều ủng hộ quyết định của nàng, chỉ cần nàng được hạnh phúc.
Ta tiếp tục cùng mọi người lên đường, âm thầm bảo vệ nàng. Trên Phương Kiếm phái, ta tham gia thi đấu cùng với Đắc Di, vừa có thể giúp hắn có thêm cơ hội đạt được Kiếm báu, lại được so tài học hỏi từ các anh hào võ lâm. Lúc bị trúng kịch độc của Bất phục từ Hắc Diệu bang, Thuỵ Miên lại là người chữa trị cứu giúp cho ta, ta lại một lần nữa nợ nàng mạng sống.
Ấn không đại sư đã từng tiên đoán rằng ta có số mệnh sẽ rẽ ngang với người mang mệnh số đế vương, sẽ có công giúp hắn hoàn thành đại nghiệp. Nhưng lòng ta đã quyết, dù ai là người có thiên mệnh đi chăng nữa, chỉ cần Thuỵ Miên ở bên người đó, thì đời này ta nguyện chỉ hỗ trợ một người, chỉ toàn tâm toàn ý bảo vệ một người.
Khi Thuỵ Miên bị Mộ Dung Mao xô xuống vách núi, ta đã không thể cứu nàng. Nếu không phải do Diệu Hoàn một mực giữ lại, ta chỉ muốn lao theo. Lúc ta nhìn thấy Đắc Di không vì nàng mà xông pha, hắn lại chọn bắt giữ Mộ Dung Mao, ta thất vọng cùng phẫn nộ. Ta những tưởng hắn đối với nàng là nhất kiến khuynh nhân thành, tái kiến khuynh nhân quốc(1). Thuỵ Miên đã chọn hắn, sao hắn có thể vì thứ gọi là đại nghiệp mà bỏ rơi nàng.
(1)    Nhất kiến khuynh nhân thành, tái kiến khuynh nhân quốc: thành nát nước tan cũng mặc kệ vì trong đời người đâu dễ gặp được giai nhân tri kỷ
Ta đau đớn không nguôi. Nếu không có Diệu Hoàn và Cát Uy ngăn cản, ta nhất định phải giết chết Đắc Di. Ta thương cho nàng, xót xa cho nàng. Nếu biết có ngày hôm nay, ta nhất quyết sẽ giữ nàng lại bên mình, cả đời chấp nhận phát hồ tình, chỉ hồ lễ(2) với nàng, miễn sao nàng được sống trong an bình.
(2)    Phát hồ tình, chỉ hồ lễ: có tình những vẫn giữ lễ
Ta cùng Thuý Như trở về Dược Trang thành trấn. Ta thẫn thờ mất một thời gian, không thể ăn ngủ mỗi khi nghĩ đến việc Thuỵ Miên đã mất tích, chưa tìm thấy dấu vết.
Không lâu sau, Phó Kiện Đàm đại sư tìm đến Bửu Phủ. Lão sư nói: “Ta đến là để cho các người biết, Thuỵ Miên vẫn bình yên. Nàng ta hiện ở cùng Mặc Cảnh.”
Ta ngạc nhiên lẫn vui mừng, thở phào nhẹ nhõm: “Là thật? Chỉ cần nàng còn sống, an toàn và bình yên là được. Mặc Cảnh với nàng hiện đang ở đâu?”
“Trong Tử Lâm núi.” Phó Kiện Đàm ung dung trả lời.
Ta bất ngờ hỏi lại: “Trong Tử Lâm núi? Tử Lâm núi là nơi rừng tiên, phàm trần sao có thể đi vào?”
“Chính là bởi thân phận của họ không phải phàm trần. Mặc Cảnh chính là chân thân của Ưu Đàm tiên tử, còn Thuỵ Miên, nàng ta có chân thân là Điệp Sâm Đan, tiên dược quý hiếm.” Phó Kiện Đàm vừa cười vừa vuốt râu nói, nhìn ta đầy ẩn ý.
Ta ngỡ ngàng. Ta không ngờ Thuỵ Miên chính là nàng, là người con gái ta từng mơ thấy, trong cả kiếp trước lẫn kiếp này.
Nàng là Điệp Sâm Đan, là nữ tử đã từng chạm mặt với Tán Hoa dược sư – kiếp trước của ta. Nàng cũng là nữ nhân mà ta tương tư nằm mộng bao năm qua. Chính là nàng, Thuỵ Miên là người mà hai kiếp của ta xoay vần.
Ta giờ đã hiểu. Tán hoa dược sư còn mang theo nhiều hoài niệm, mong muốn gặp lại nữ tử mà người đã để tuột mất. Ta được gặp lại nàng kiếp này, chính là để hoàn thành tâm nguyện của Tán Hoa khi xưa. Ta dù không có được nàng, cũng có thể ở bên che trở, được nhìn thấy nàng hạnh phúc.
Hai năm sau khi Thuỵ Miên rời đi cùng Mặc Cảnh, ta thành thân với Nguyệt Nhi. Nàng hạ sinh cho ta một hài tử; ta đặt tên cho nhi tử là Miên Phúc. Nguyệt Nhi là nữ tử dịu dàng thục đức, viên nhuận như ngọc(1). Ta không giấu giếm, kể cho nàng nghe về Thuỵ Miên, về việc ta nợ nàng ấy mạng sống. Nguyệt Nhi thấu hiểu và tôn trọng tình cảm của ta, khiến ta càng trân trọng nàng hơn.
(1)    Viên nhuận như ngọc: dịu dàng tinh khiết như ngọc
Có những đêm trăng sáng, ta lại nhìn thấy nơi sân viện một bóng hình nữ tử, nàng nhẹ nhàng như sương khói, nụ cười toả nắng, ánh mắt thông minh. Nàng mang trên cổ tay một nốt chu sa màu đỏ tươi đẹp.
Trong mơ ta thường ngồi cùng nàng, nghe lại những câu chuyện hài hước nàng kể, nhìn ngắm nàng lau chùi đồ nghề hành y. Ta mỉm cười mãn nguyện, ta hạnh phúc khi biết nàng bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.