Thụy Du Thiên Miên

Chương 114: Thời Niên Thiếu




Chín năm trôi qua, ta giờ đã trưởng thành thành nam tử cứng cỏi, võ nghệ nổi bật, cùng đệ đệ danh chấn nhất thời(1) trong Mãn Quốc. Nhờ gia thế của phụ thân, lại cùng thực tài của bản thân, ta và Mộc Kiến Dũng đệ đệ được triều đình trọng dụng, nhanh chóng thăng quan tiến chức. Ta được phân phủ đệ riêng, không còn phải sống dưới sự dè bỉu của đại nương, vì thế mà bà cũng tự biết phận mà thu mình an liễm.
(1)    Danh chấn nhất thời: danh tiếng nổi bật
Phụ thân Mộc Hoàn Thang lúc này đã đến tuổi về hưu, văn võ bá quan vẫn kính trọng mến mộ mà rủ nhau cùng đến tiễn biệt người lên đường về quê dưỡng lão. Trong buổi tiễn đưa, ta tưởng chừng như đã thấy một vị công tử, tuy y phục nam nhân, nhưng trên người lại toát lên vẻ nữ tử kiều diễm. Ta lao theo tìm kiếm, nhưng tìm không thấy, nghĩ rằng mình đã tâm tư mường tượng, Hải Đường không đến. Hiền đệ thấy ta đau buồn, hắn an ủi ta, khuyên răn ta cố gắng nén bi thương, đừng chạy loạn.
Phụ thân chọn xây biệt phủ dưỡng lão cùng nơi mẫu thân ta được chôn cất, cũng là nơi hai người lần đầu gặp gỡ. Phụ thân ra đi chỉ một năm sau khi rời bỏ quan trường. Ta nghe quản gia đã theo phụ thân cả đời kể lại rằng đến giờ phút cuối, phụ thân cho hạ nhân dìu mình ra mộ mẫu thân ta ngồi, gọi tên mẫu thân ta lần cuối, nhìn ngắm hoa hải đường rơi mà từ từ tạ thế, ra đi thanh nhàn.
Sau khi để tang phụ thân xong, triều đình cần người tài đi dẹp yên Miêu tộc phản loạn, ta vì võ công cái thế, được điều làm tướng quân thống lĩnh ba ngàn binh mã đi đánh giặc Miêu. Trên chiến trường ta trải qua nhiều trận lớn nhỏ, cuối cùng sau một năm trở về, công thành danh toại. Hoàng thượng mở tiệc kim ân ban công đức, ban cho ta tước vị bổng lộc, phong ta làm Chiến thần tướng quân của Mãn quốc.
Cũng trong cùng ngày, đệ đệ Mộc Kiến Dũng của ta cũng được phong là Đại học sĩ, nhờ trước đó đã có công cứu giá Hoàng thượng và Hoàng Hậu trên đường từ Biệt Thự nghỉ dưỡng hồi cung. Quan lại quần thần đều vô cùng tâm đắc hai huynh đệ ta, khen ngợi Mộc Hoàn Thang phụ thân ta là người đức độ, giờ lại có hai chúng ta nối gót, càng làm vẻ vang Mộc Gia.
Có vài vị quan còn muốn giới thiệu tệ nữ nhà mình cho ta, nhưng ta luôn mang trong mình bóng hình của nàng, nên lịch thiệp từ chối tất cả các lời đề nghị ấy.
Trong tiệc rượu mừng, ta ra ngoài đi dạo, lại lạc vào ngự hoa viên. Dưới tán cây hải đường đang nở xum xuê từng chùm hoa màu hồng cùng nhụy vàng bắt mắt, ta thấy nàng đứng đó, tóc bay theo gió, thân hình mềm mại, kinh hồng thoáng nhìn(1). Cảnh vật chung quanh nàng lu mờ như tiên ảo. Dù hoa hải đường có rực rỡ, trong mắt ta chỉ có bóng hình nàng.
(1)    Kinh hồng thoáng nhìn: chỉ một cái liếc mắt, lưu lại cảm xúc mãnh liệt
Nàng lại gần tự giới thiệu: “Thần thiếp nghe Mộc Kiến Trung tướng quân thắng trận khải hoàn, lòng thầm ngưỡng mộ. Nam nhi chí tại tứ phương, lập nên công danh làm vẻ vang tổ quốc, là nam tử tài hoa cái thế(2).”
(2)    Tài hoa cái thế: tài hoa phi phàm, giỏi giang
Vẫn là nụ cười hoa nhường nguyệt thẹn, vẫn là làn da trắng sứ, là đôi mắt long lanh có chút nghịch ngợm lại trong sáng như sao, là nữ tử khi xưa ta nhất kiến khuynh tâm(3).
(3)    Nhất kiến khuynh tâm: vừa nhìn đã yêu
Ta hỏi nàng: “Nàng là Hải Đường công chúa? Nàng sao lại biết là ta?”
Nàng mỉm cười, không ngại cho ta biết: “Thần thiếp đã nghe danh tướng quân vang dội, nên hỏi han tình hình, biết hôm nay là tiệc mừng toàn thắng, đến nơi đây chờ người đã lâu. Thiếp nhìn thấy người trong bộ áo tướng quân, nhất kiến như cố(4)”.
(4)    Nhất kiến như cố: vừa gặp đã thấy quen
Ta cũng lấy hết dũng khí trong cơn say ngà ngà mà thổ lộ: “Bao năm qua ta vẫn cố nghe ngóng tin tức về công chúa, trong lòng thầm mong có ngày tái kiến. Ta cố thể hiện thật tốt, cũng là mong đến ngày lập nên đại nghiệp, có thể tự hào ngẩng cao đầu mà gặp lại nàng.”
Nàng và ta đều ngượng ngùng mỉm cười, mặt trong như đã vẻ ngoài còn e. Chúng ta gặp gỡ thường xuyên hơn. Ta biết bao năm không gặp, nàng vẫn chăm chỉ luyện võ, tầm sư học đạo. Nàng là nữ nhân có chí lớn, chuyên cần văn võ.
Nàng nói với ta: “Ta phải tự lập tự cường, thì mới có thể hiên ngang mà sống, có thể tự xoay sở dù gặp bất cứ rủi ro nào.”
Hải Đường không những giỏi võ nghệ, mà còn tinh thông thư họa, đặc biệt vẽ nên những bức tranh hoa hải đường sống động như thật. Ta và nàng chung một sở thích lại niên hoa vi tiếu(1), ở bên nhau, tháng ngày qua nhanh, ngày càng bền chặt.
(1)    Niêm hoa vi tiếu: tâm ý tương thông
Rồi có một ngày, nàng đau khổ ủ rũ, tìm đến phủ của ta. Ta thấy nàng hai mắt đỏ hoe mà thương tâm, ôm nàng trấn an, lại nghe nàng thổn thức: “Phụ Hoàng là bị Hoàng Hậu xui khiến, đã ra lệnh cho ta năm hôm nữa phải tiến cống thành thân, làm vật cầu hòa với nước Thổ. Ta thật không muốn lại giống như Tịnh Nhi Thất Tỷ năm xưa, phải từ bỏ nhân duyên tự định, làm vật hy sinh cho chính trị vô tình.”
Ta nghe nàng nói, liền tâm can phế liệt: “Sao lại có thể? Sao Hoàng Thượng lại ra quyết định như vậy? Chẳng phải nàng là chương thượng minh châu(2) của Hoàng Thượng hay sao? Chuyện này có liên quan gì đến Hoàng hậu?”
(2)    Chương thượng minh châu: con gái được yêu thương hết mình
Nàng giải thích cho ta hay: “Hoàng hậu chỉ hơn ta hai tuổi, là người rất biết lấy lòng phụ hoàng. Ta đã nghe nhiều về việc bà ta trong cung đại quyền tại ác, lại cậy được độc sủng, đã ra tay bức hại nhiều người vô tội. Hôm trước Phỉ ma ma của ta đi qua ngự hoa viên không hiểu sao làm Hoàng Hậu tức giận, trách mắng là vô lễ bất kính, ban tội xử trảm tại hiện trường. Ta không cam tâm, Phỉ ma ma đã chăm sóc ta từ nhỏ, do chính nương ta đã mất chọn lựa cho ta, là người làm việc chu đáo cẩn thận lại hết lòng vì chủ, không thể phạm tội bất kính để bị xử phạt đến mức ấy.
Ta đi tìm Hoàng Hậu, trong cơn tức giận có nói bà ta bạo ngạch ngang tàng, không giữ đức độ của người chưởng quản lục cung. Bà ta lúc đó không nói gì, chỉ cười và dặn ta ắt sẽ được nghe tin vui trong mấy ngày tới.
Khi ta nghe thánh chỉ ban hôn, đến tìm Hoàng Thượng cầu xin thì không được triệu kiến, lại nghe chính miệng công công hầu hạ Hoàng thượng kể lại rằng đây thực ra là chủ ý của Hoàng Hậu. Là bà ta, bà ta tìm cách gả ta đi Thổ Quốc để trả thù.”
Nghe Hải Đường kể chuyện, ta tức giận nắm tay đến tím ngắt. Hôm sau ta liền vào cung cầu xin Thánh Thượng rút lại thánh lệnh, liền bị Hoàng Thượng mắng mỏ, bảo ta cậy đại quyền mà khi thường thánh ân. Lệnh chỉ hôn đã ban ra, đã đến tai sứ thần nước Thổ, không thể thay đổi. Quần thần khuyên can ta, nói đây là chuyện Quốc thể, không thể vị tình, khuyên ta đừng lao nhi vô công(1).
(1)    Lao nhi vô công: cố công mà không đạt kết quả gì
Ta thất thểu rời triều hồi phủ. Ta không thể để mất nàng. Hải Đường đối với ta chính là sinh mệnh, là người đã cho ta nghị lực mà vươn lên thành Chiến thần tướng quân Mãn Quốc. Nàng nâng ta lên được, ta vì nàng mà hạ xuống được.
Ta tìm gặp Hải Đường, hẹn nàng cùng nhau bỏ trốn. Thời gian cấp bách, chỉ kịp đi ngay trước ngày nàng phải tiến cống. Nàng hỏi ta: “Chàng chịu chấp nhận bỏ lại tất cả chỉ vì ta?”
Ta trả lời cương quyết: “Tất cả của ta đều là vì nàng mà có. Nếu mất nàng, tất cả còn có nghĩa chi.”
Ta trao cho nàng trâm hải đường, vật đính ước mẫu thân để lại cho ta năm xưa. Ta cài trâm lên mái tóc nàng, nàng trông thật xinh đẹp tú lệ. Nàng xúc động lấy ra một mặt bảo ngọc đưa ta, nàng nói với ta: “Đây là ngọc bội khi mẫu thân ta mất để lại cho ta. Ta trao lại cho chàng, trao cho chàng tất cả tấm chân tình của ta.”
Ta vui vẻ hạnh phúc, ta hứa với nàng: “Ngọc mất thì ta mất, ngọc còn thì ta còn. Đời này kiếp này, quyết không xa rời.”
Nàng đặt lên môi ta nụ hôn ngọt ngào, hai ta ôm nhau dưới ánh trăng mãn nguyện, quên hết tình cảnh éo le trước mắt.
Nụ cười của nàng, khuôn mặt hạnh phúc của nàng khi ta cài trâm hải đường lên tóc nàng theo ta hàng đêm vào giấc ngủ, ám ảnh ta không nguôi.
Trước ngày ta và nàng đi trốn, ta gặp hiền đệ Mộc Kiến Dũng. Ngoài Hải Đường thì hiền đệ là người thân duy nhất của ta còn lại trên cõi đời này. Ta tin tưởng Hiền đệ như chính bản thân mình. Ta kể cho hiền đệ nghe về dự định của chúng ta. Hiền đệ tuy thương tiếc nhưng không ngăn cản, chúc chúng ta thượng lộ bình an, đầu bạc răng long.
Trong đêm chia tay, hiền đệ tự tay làm cho ta bánh hành, món ăn mà ta yêu thích nhất. Hai ta thâm tình nhớ lại chuyện xưa lúc còn nhỏ đã đồng cam cộng khổ bên nhau không rời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.