Thụy Du Thiên Miên

Chương 112: Kết Cục (2)




Thuỵ Miên và Mặc Cảnh quyết định tiếp tục chu du thưởng ngoạn, chứng kiến những thay đổi trong nhân tình thế thái. Tam quốc nay đã thống nhất thành một, khung cảnh nơi nơi thay đổi. Chiến tranh loạn lạc đã chấm dứt, Mãn Quốc, Kỳ Quốc hay Thổ Quốc đều đã là chuyện dĩ vãng. Cục diện chân cò giữa ba nước giờ đã không còn, toàn lãnh thổ đã thành một khối thống nhất, được lấy tên gọi mới là Việt Quốc.
Thuỵ Miên đi qua lãnh thổ trước kia từng là Mãn Quốc. Tại đây, Mặc Cảnh đưa nàng đi thăm thú khắp nơi, ngắm cảnh non xanh nước biếc hữu tình, thưởng thức mỹ vị nhân gian.
Trước hôm hai người định tiếp tục lên đường, Mặc Cảnh nói với Thuỵ Miên: “Hôm nay ta đưa nàng đi chỗ này, gặp lại người quen.”
Thuỵ Miên trong lòng tò mò, liền đi theo hắn. Hai người đến một biệt viện khang trang sạch sẽ. Bên trong là tiếng học trò vang lên cùng tiếng thầy nho đang ôn tồn dạy học.
Quan quan cưu thư
Tại hà chi châu
Yểu điệu thục nữ
Quân tử hảo cầu
(Chim thư cưu hoạ tiếng
Hót trên cồn bãi sông
Như cô gái dịu hiền
Sánh đẹp đôi quân tử)*
*Hoàng Nguyên Chương dịch bài thơ Quan Thư trong Kinh Thi
Bài thơ vang lên tạo nên sự bình yên giản dị. Thuỵ Miên theo lời Mặc Cảnh, dùng thuật ẩn thân tiến vào bên trong quan sát.
Nàng nhìn thấy một nữ nhân dáng vẻ thướt tha đang bê một khay trà tử tốn bước đi trong sân viện. Ngồi bên trong sảnh là một thầy đồ đang dạy dỗ mười học trò nhỏ tuổi. Ngay khi nữ tử bê khay trà đến trước cửa, thầy đồ cũng đã dạy xong, các học trò náo nức đứng dậy lễ phép khoanh tay ra về.
Nữ nhân bước vào bên trong, nở nụ cười hiền hoà, đặt khay trà xuống bàn của thầy đồ; hai người nhìn nhau đầy âu yếm. Nữ tử lấy một chiếc khăn tay ra dịu dàng lau mồ hôi trên trán cho nam nhân, còn nam tử lại lấy chiếc phiến trên tay, nhẹ nhàng phe phẩy quạt cho nàng ta đầy vẻ yêu chiều.
Thuỵ Miên bất ngờ nhìn hai người, quay lại nói với Mặc Cảnh: “Hai người này là Giang Hàn và Nhuận Ngọc công chúa của tộc Ngư Nhân hồ Dục Ngư?”
Mặc Cảnh mỉm cười gật đầu xác nhận.
Thuỵ Miên bần thần trong lòng, vui thay khi thấy hai người Nhuận Ngọc và Giang Hàn giờ đã có cuộc sống như mong ước, một cuộc đời hạnh phúc, bên nhau không rời, tự do tự tại.
Thuỵ Miên cùng Mặc Cảnh tiếp tục lên đường, trong lòng nàng hân hoan phơi phới.
Khi đến nơi trước kia là Kỳ Quốc, cũng là nơi đóng đô của triều đại Việt Quốc do Vương thượng Long Đình Luân cai trị, Mặc Cảnh quan tâm hỏi: “Nàng có muốn đi thăm lại những người quen cũ? Nếu nàng thấy không thoải mái, chúng ta có thể rời đi.”
Thuỵ Miên mỉm cười nói: “Chuyện cũ đã là quá khứ, dĩ vãng không thể thành hiện tại, ta đã có tất cả những gì mình cần, nên chàng đừng lo lắng. Ta không sao, cảm ơn chàng đã để tâm.”
Thuỵ Miên quan sát đời sống của dân chúng trong thành. Khắp nơi người người vui vẻ, lời ca tiếng hát cất lên trong thành. Khi đi qua một tửu quán, nàng dừng chân nghe một tiên sinh mặt hoa da liễu đứng trước cửa, tay cầm một thanh gõ trống, cất giọng cao vút đọc một bài vè:
Khi xưa tam Quốc phân chia
Dân chúng lầm than ai oán
Người là rồng bay từ phương Đông tới
Toả ánh sáng cứu rỗi khắp nơi
Anh hùng khí khái, thu thập tam bảo bối
Thống nhất tam quốc, tạo nên Việt Quốc
Triệu dân chi thủ, xuất danh chính sự
Ổn định xã tắc
Đời đời an bình
Ấm no hạnh phúc
Muôn dân tôn kính
Khi hắn dứt lời, mọi người đồng loạt vỗ tay tán thưởng, ai nấy vui vẻ hoà nhã.
Thuỵ Miên mỉm cười, tâm tư thoải mái nhẽ bẫng, cảm khái: “Thế gian thực sự đã được hưởng thái bình. Đình Luân đã thực sự làm rất tốt việc của mình. Nhờ có hắn mà ước mơ hoà bình nay đã thành sự thực.”
Thuỵ Miên mỉm cười nhìn Mặc Cảnh nói: “Chúng ta đi thôi, ta đã xem đủ rồi. Ta bỗng thấy nhớ nhà vô cùng. Bạch Hồ chắc đang ở Tử Lâm sốt ruột đợi chúng ta, chúng ta về thôi.”
Mặc Cảnh gật đầu cùng Thuỵ Miên lên đường.
Hai người đi ra khỏi thành được một đoạn thì bắt gặp ngay một đoàn tuỳ tùng đang hộ tống một cỗ kiệu lớn. Đoàn tuỳ tùng đông đúc và trang trọng chứng tỏ người ngồi bên trong rất có địa vị. Thuỵ Miên không khỏi tò mò, không biết là nhân vật nào mà lại quan trọng như vậy.
Mặc Cảnh nhìn thấy nàng hiếu kỳ, liền dùng thuật ẩn thân cho cả hai người, vẫy tay về phía xe ngựa. Đúng lúc đó, xe ngựa vấp phải một hố sâu trên đường, không thể tiến lên nên đành dừng lại. Người phu xe ca thán: “Lại bị kẹt xe dưới cái hố này.”, nói rồi vén màn cung kính tâu vào bên trong: “Phu nhân và các thiếu gia cùng tiểu thư xin xuống xe ngồi nghỉ. Chúng nô tài sẽ cố sức giải quyết để chúng ta có thể nhanh chóng hồi phủ.”
Khi nhìn thấy người từ trong xe bước xuống, Thuỵ Miên há hốc mồm kinh ngạc. Nàng nhận ra Cảnh Lan trong y phục cao quý, mái tóc được vấn cao gọn gàng. Nàng ta không mấy thay đổi, dáng vẻ vẫn thanh cao tự tại, vẫn là nữ tử tuyệt mỹ kiêu hãnh. Cảnh Lan một thân nhanh nhẹn, thao tác không chút khó khăn, nhẹ nhàng phi thân từ trên xe xuống, không cần hạ nhân bên cạnh đỡ dìu.
Theo sau Cảnh Lan là hai tiểu thiếu gia và hai tiểu thư nhỏ tuổi. Cảnh Lan và bốn nhi tử được hạ nhân đưa đến ngồi nghỉ ven đường.
Chưa đầy năm phút, hai hài tử đã buồn chán đứng lên chơi đùa làm loạn. Cảnh Lan nhẹ nhàng nhắc nhở: “Các người không chịu ngồi im, về phủ ta sẽ nói với phụ thân của các ngươi, để hắn trị cho các ngươi một trận. Suốt cả chuyến đi thăm ngoại tổ mẫu ở Phương Kiếm phái, các người nghịch chưa đủ sao? Nếu các người tiếp tục thế này, đừng mong từ nay ta đưa các người đi theo thăm ngoại tổ mẫu nữa.”
Thuỵ Miên nhìn bốn nhi tử đi cạnh Cảnh Lan, hài tử lớn tuổi nhất vẻ mặt anh tuấn, không khỏi gợi nàng nhớ đến Mộc Hải tiên sinh khi xưa. Nhi tử lớn nhất tay đang cầm thanh kiếm gỗ so tài với đệ đệ của mình, bỏ kiếm xuống nghiêm nghị nói: “Mẫu thân, chúng ta biết lỗi rồi, mẫu thân đừng giận nữa. Ngoại tổ mẫu bảo chúng nhỉ tử rất ngoan, người còn nói nhất định mẫu thân phải cho chúng ta năm sau lại đến thăm người. Ngoại tổ mẫu nói người ở trên núi tuy thanh thản yên tĩnh, nhưng người rất nhớ chúng ta, mong được gặp chúng ta thường xuyên.”
Cảnh Lan mỉm cười nói: “Đương nhiên là ngoại tổ mẫu rất thương các người.”, nàng quay sang nhìn hài tử lớn tuổi nhất: “Ngươi lại trông giống hệt như phụ thân Mộc Hải của ta, không khỏi làm ngoại tổ mẫu của ngươi càng thêm lưu luyến.”
Tiểu nữ nhi bé nhất chỉ chừng hai tuổi nói: “Ngoại tổ mẫu cũng nói ông ngoại nếu còn sống sẽ rất yêu chiều chúng ta.”
Cảnh Lan thở dài dịu dàng vuốt ve mái tóc của nữ nhi bé nhất, ôm vào trong lòng rồi nói: “Đương nhiên ông ngoại nếu còn sống sẽ rất yêu thương các người. Sau khi ông ngoại mất, ngoại tổ mẫu lại không muốn ở cùng chúng ta, người lên Phương Kiếm phái cư ngụ, ở cùng với Phương Thanh Liên trưởng môn. Dù ta thương xót không muốn xa cách với người, nhưng người lại nói được gặp lại ông ngoại các ngươi chính là tâm nguyện lớn nhất đã thành toàn. Giờ người chỉ mong ở chốn thanh tĩnh tìm bình yên.”
Nam tử nhỏ tuổi hơn vẻ mặt ngây thơ chăm chú hỏi: “Ta nghe phụ thân kể rằng xưa kia, khi Việt Quốc chưa thống nhất, ông ngoại là Mộc Kiến Trung, là chiến thần anh dũng nhất của Mãn Quốc phải không?”
Cảnh Lan gật đầu mỉm cười nói: “Ông ngoại các người không những là chính nhân quân tử, bất khi ám thất(1), mà còn là người có tấm lòng đại nghĩa thuỷ chung. Phụ thân các người cũng giống như ông ngoại các ngươi là người kiên trung lại dũng mãnh, nhất định các người phải học tập nghe theo, nhớ chưa?”
(1)    Bất khi ám thất: người lỗi lạc
Hai nhi tử vẻ mặt nghiêm trang, khi nghe Cảnh lan nói liền gật đầu vâng lời, tỏ ra chững chạc ngồi xuống im lặng bên cạnh mẫu thân mình.
Nữ tử lớn hơn một chút nói: “Xe đã vào gần thành chưa? Ta thật nhớ phụ thân quá.”
Cảnh Lan mỉm cười đưa khăn tay lau giọt mồ hôi trên trán nữ nhi của mình, âu yếm nói: “Phụ thân các con còn nhiều việc quốc sự bận rộn phải làm, còn phải giúp Hoàng thượng giải quyết việc trong triều, nên không thể đi đón các người. Hắn chắc đang rất sốt ruột đợi các người ở phủ.” Nàng ta nói rồi như chợt nhớ ra điều gì, tiếp tục dặn dò: “Nhưng khi gặp lại Cát Uy, các người đừng làm nũng bắt nạt hắn quá đáng, nghe rõ chưa?”
Ngay lúc này phu xe chạy lại thưa: “Tâu phu nhân, xe ngựa đã chuẩn bị xong, mời phu nhân và các công tử tiểu thư nhanh chóng lên xe vào thành.”
Cảnh Lan mỉm cười dắt tay nhi tử của mình lên xe. Thuỵ Miên nhìn đoàn tuỳ tùng rời đi, trong lòng lẫn lộn cảm xúc.
Nàng vui mừng cho Cảnh Lan và Cát Uy, hai người họ thật xứng đáng với hạnh phúc viên mãn, gia đình đã có đủ nếp đủ tẻ, đông đúc vui vẻ. Nhưng Thuỵ Miên cũng không khỏi chạnh lòng khi nghĩ về Mộc Hải tiên sinh. Khi xưa khi nàng chữa bệnh cho Mộc Hải, giúp tiên sinh lấy lại sức mạnh, nhưng vì thế mà tiên sinh chỉ có tám tháng ngắn ngủi để sống tiếp.
Nhân sanh như ký(1), số phận bù đắp để người gặp lại được Hải Đường phu nhân, người mà tiên sinh một đời một kiếp mong nhớ. Hai người tuy được ở bên nhau không lâu, nhưng theo như Cảnh Lan vừa nói, đối với Hải Đường phu nhân, đây là tâm nguyện cả đời đã toại. Hải Đường phu nhân hiện giờ thanh thản ở trên Phương Kiếm phái cùng với Phương Thanh Liên trưởng lão.
(1)    Nhân sanh như ký: đời người ở tạm
Mặc Cảnh lặng lẽ giơ tay ôm lấy Thuỵ Miên, hắn nhẹ nhàng an ủi: “Nàng đang vui cho Cảnh Lan và Cát Uy và đang nhớ đến Mộc Hải tiên sinh?”
Thuỵ Miên dựa đầu lên vai hắn, nhỏ nhẹ nói: “Chàng thật là hiểu ta. Nhìn thấy Cảnh Lan, ta không tránh khỏi có chút suy tưởng.”
Mặc Cảnh dịu dàng nói: “Mộc Hải tiên sinh đã gặp lại được Hải Đường phu nhân, bên nhau đến cuối đời, đây là bù đắp mà tiên sinh có được sau bao cay đắng, một phần là nhờ có nàng giúp đỡ. Nàng đừng buồn nữa.”
Thuỵ Miên mỉm cười gật đầu. Nàng quay lại lấy tay vòng qua cổ của Mặc Cảnh, đặt cầm lên vai hắn, bình an trong tâm. Mặc Cảnh cũng nhẹ nhàng ôm lấy nàng, đưa tay vuốt ve mái tóc đen mượt mà, hắn thì thầm nói: “Nàng có vẻ yêu thích hài nhi của Bửu Toại và Nguyệt Nhi, lại vui vẻ ngắm nhìn hài tử của Cảnh Lan và Cát Uy. Nàng thích em bé?”
Thuỵ Miên không để ý trả lời: “Ai chẳng thích em bé chứ, chúng thật là đáng yêu. Lúc bé thì mũm mĩm trắng trẻo, lúc lớn thì vui nhộn chạy nhảy hoạt náo.”
“Nghe như nàng kể về Bạch Hồ vậy, nó cũng trắng trẻo mũm mĩm, cũng hay chạy nhảy vui nhộn. Dạo này ta thấy nó càng ngày càng nhõng nhẽo với nàng, trông thật chẳng ra sao.” Mặc Cảnh nói.
“Đừng có nói là chàng ghen với Bạch Hồ chứ? Bạch hồ cũng sắp tu luyện đến mức Tam Hồ Yêu, đã sắp mọc cái đuôi thứ ba, tức là sắp hoá được thành hình phàm nhân rồi. Tuy vậy, nó cũng chỉ có thân hình thiếu niên, còn tâm tính thì vẫn là đứa trẻ non nớt.” Thuỵ Miên mỉm cười trêu ghẹo.
“Trước đây ta chỉ muốn giành thời gian một mình ở bên chăm sóc nàng. Ta không muốn nàng phải vất vả, cũng không muốn chia sẻ nàng với ai khác. Nhưng thấy nàng có hứng với hài nhi, ta thực sự đang suy nghĩ thay đổi. Chúng ta có thể thử.” Mặc Cảnh từ từ nói.
“Thay đổi ư? Thử làm chuyện gì?” Thuỵ Miên thắc mắc không hiểu.
“Chúng ta có thể giống như Cảnh Lan và Cát Uy, cùng làm một đàn con đông đúc. Lúc đấy nàng và ta cũng bận rộn, vui vẻ thế này, nàng có muốn không?” Mặc Cảnh vẫn giữ giọng nhẹ nhàng hỏi.
Thuỵ Miên bất ngờ nhìn hắn: “Chàng đang nói thật? Ta mang chân thân Điệp Sân Đan, còn chàng là Ưu Đàm tiên tử, nếu hài tử của chúng ta ra đời, sẽ mang chân thân là gì?”
Mặc Cảnh mỉm cười nhìn nàng nói: “Nàng đang lo lắng về điều này? Là gì cũng được. Ta thông minh lại thoát tục, con giống ta ở điểm nào cũng tốt, còn nàng thì trông cũng tạm được, lại mồm mép nhanh nhẹn, giống nàng điểm nào cũng không tồi.”
Thuỵ Miên cười thành tiếng, rúc mặt vào ngực hắn, hạnh phúc mà nói: “Nếu có con, chỉ cần nó không có cái tính tự kiêu lại nhỏ nhen hay ghen như chàng là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.