Thụy Du Thiên Miên

Chương 109: Vĩnh Biệt




Thuỵ Miên bừng tỉnh khỏi chuỗi ký ức. Nàng mở mắt liền nhìn thấy Phó Kiện Đàm đang ngồi trên ghế chăm chú quan sát mình. Nàng nhìn lão nhân gọi nhỏ: “Thái Cực Lão Quân?”
Phó Kiện Đàm mỉm cười trả lời: “Giờ cũng nhận ra ta, tiểu đồng ương bướng.”
Thuỵ Miên hỏi: “Tại sao Đại tiên lại ở hạ giới?”
“Ta có việc thần giới giao cho, đã hoàn thành xong từ một trăm năm trước. Nhưng ta còn muốn ở hạ giới, xem tiểu tử ngươi thế nào, cũng muốn giúp đỡ ngươi tìm lại thân phận. Đây cũng là ý của bọn Ti Mệnh Tính Quân và Nguyệt Lão.” Phó Kiện Đàm nói, tay nâng bình hồ lô lên làm một ngụm khoan khoái.
“Cảm ơn Đại Tiên, các người thật tốt với ta.” Thuỵ Miên nói.
Lão đại tiên vuốt chòm râu dài, nói: “Cuối cùng ngươi cùng đã nhớ lại được hết, tiểu đồng ngươi đã chịu cực rồi.”
“Giờ ta đã nhớ lại được mọi chuyện, ta có phải đã trở về thân phận Điệp Sâm Đan trước đó của mình phải không?” Thuỵ Miên vừa nói vừa nhìn vào dấu cánh hoa trên cổ tay, đỏ rực xinh xắn.
“Đúng vậy, ngươi đã quay về là Điệp Sâm Đan, hình phạt đã hết. Ngươi đã vượt qua độ kiếp.” Phó Kiện Đàm từ tốn mỉm cười nói.
“Mặc Cảnh là Ưu Đàm tiên tử, có phải thế không?” Thuỵ Miên hỏi.
Phó Kiện Đàm ánh mắt bát quái trả lời: “Ngươi cũng đã nghĩ ra. Hắn thật là làm khổ ta, chuyện gì cũng bắt ta phải thủ khẩu như bình(1). Biết mà không được nói ra, thật là làm tâm tư người khác bị dày vò.”
(1)    Thủ khẩu như bình: giữ bí mật
Thuỵ Miên vẫn vô cùng bất ngờ vì ký ức mới cũ đan xen, nàng thẫn thờ một lúc, rồi hỏi lão sư: “Vậy, bây giờ sư phụ định sẽ làm gì?”
Phó Kiện Đàm mỉm cười nói, ánh mắt mông lung như đang đề cập đến việc khiến lão nhân thật hạnh phúc: “Thật ra việc thiên giới giao cho, ta đã hoàn thành xong từ một trăm năm trước, nhưng quả thật, ta không nghĩ phàm trần lại náo nhiệt thế này. Nhất là tửu quán nơi đây, thật không thiếu bất cứ tiên tửu nào. Ta dự định ở lại đây du ngoạn thêm một thời gian. Thiên giới cũng không đến nỗi nguy kịch gì nếu thiếu vắng ta.”
Thuỵ Miên nhìn lão thượng tiên thấm thía, hoá ra tiên nhân cũng có khi muốn làm phàm nhân. Phàm trần tuy lắm bi ai nhưng cũng đầy lạc sự, chỉ cần con người tự định được điều gì là quan trọng mà triêm triêm tự hỷ(1). Nàng giờ đã tin câu nói nguyện làm phàm nhân không làm tiên.
(1)    Triêm triêm tự hỷ: tự tìm niềm vui
Thuỵ Miên cùng Phó Kiện Đàm nói về chuyện của tiên giới sau khi nàng bị phạt luân hồi.
Phó Kiện Đàm kể lại: “Ta tu luyện lại đan dược rồi cùng Tịnh Nhi mang tới Đông Hải Long Cung. Sau khi Đông Hải Long Vương uống được đơn dược, người nhanh chóng phục hồi tinh lực. Lúc ngươi rời đi một thời gian thì Ti Mệnh quay lại. Nàng ta cùng Nguyệt Lão bàn bạc mãi mới quyết được tam kiếp của ngươi. Giờ ngươi đã nhớ lại mọi chuyện, ngươi tính thế nào?”
“Ta vẫn chưa biết. Trước hết, có một số việc ta cần phải làm.” Thuỵ Miên trả lời.
Ngày hôm sau, Thuỵ Miên tạm biệt Phó Kiện Đàm, một mình lên đường. Trước khi đi, nàng chắp tay vái lạy lão đại tiên nói: “Thái Cực Lão Quân, Thuỵ Miên xin phép đi trước. Đại tiên khi xưa không những đối xử vởi ta thật tốt trên thiên giới, cho ta một nơi để nương trú, lại dạy ta mọi điều về y dược. Không những thế, đại tiên còn che chở cho ta khi ta phạm lỗi, lại vì ta mà ở lại phàm giới ra tay tương trợ giúp đỡ. Thuỵ Miên được sinh ra là cây Điệp Sâm Đan trong núi Tử Lâm, chỉ có trời làm mẹ đất làm cha. Từ khi tu luyện thành hình, đại tiên chính là người thân như đấng sinh thành của ta.”
Phó Kiện Đàm mỉm cười nói: “Ngươi đừng nói những lời khách khí, thật không giống ngươi chút nào. Giờ ngươi đã trở về với thân phận của chính mình, có thể tự do định đoạt được số phận. Chỉ cần ngươi tìm được người ngươi muốn gặp, làm được điều người muốn làm, là ta đã cảm thấy vui rồi. Sau này khi nào có thời gian rảnh rỗi, hãy về thiên giới thăm ta, Ti Mệnh Tinh Quân và Nguyệt Lão. Bọn họ vẫn luôn trông chừng tin tức của ngươi.”
Thuỵ Miên xúc động nén dòng nước mắt, ôm chầm lấy Phó Kiện Đàm. Lão tiên vỗ vỗ vai nàng an ủi. Nàng lưu luyến tạm biệt lão sư rồi đằng vân đi khỏi.
Thuỵ Miên tìm đến hoàng cung Kỳ Quốc không chút khó khăn. Nàng nhẹ nhàng theo gió đáp xuống cung cấm. Ánh trăng đang chiếu rọi một mảng sân tĩnh lặng phía trước Dưỡng An cung; hoàng cung trong bóng đêm khiến Thụy Miên cảm thấy cô quạnh đìu hiu. Nến trong Dưỡng An cung còn sáng, hắt bóng hình dáng một nam tử đang đứng lên khung cửa sổ.
Thuỵ Miên tĩnh lặng bên ngoài nhìn bóng dáng nam nhân quen thuộc. Nàng đã từng có lúc nghĩ rằng cả đời mình sẽ ở bên hắn, cùng hắn trải qua một kiếp. Nàng biết tình cảm mình dành cho hắn là thật, nhưng cũng đã thấu tâm tình đó mức độ đến đâu. Nàng đã quyết định phải gặp gỡ nói rõ. Nàng làm điều này cho mình, và hơn hết là cho hắn.
Quân lính bên ngoài vẫn nghiêm trang canh gác, không hề phát hiện ra có người đến. Thuỵ Miên nhẹ nhàng tiến vào bên trong, không gây ra tiếng động.
Nàng nhìn thấy hắn đứng đó, lưng đang quay về phía cửa ra vào. Hắn đang cầm một bức họa trên tay, chăm chú thất thần ngắm nhìn. Thuỵ Miên nhẹ gọi: “Tiểu Luân”
Đình Luân ngỡ ngàng quay lại. Giờ đây hắn không phải là Đắc Di nữa, Đắc Di đã biến mất khi Đình Luân tìm lại được vị trí thực sự của mình. Thuỵ Miên đau lòng phát hiện ra nam tử tên Đắc Di đã không còn, giờ đây đứng đối diện với nàng là Đình Luân với nét mặt sầu não từng trải. Y phục sang trọng trên người cũng không che được dáng vẻ tiều tuỵ mệt mỏi. Hắn ngỡ ngàng nhìn nữ tử đứng trước mặt mình, đánh rơi bức tranh xuống đất.
Bên ngoài quân canh thấy động liền lên tiếng: “Vương thượng, mọi chuyện vẫn ổn chứ?”
Đình Luân cất tiếng nói đã khản đục: “Không có gì.” Hắn vội vã trả lời như thế nếu chậm chễ thì nàng sẽ biến mất.
Hắn đứng đó nhìn Thuỵ Miên, không tin vào mắt mình. Hắn lại gần nàng, rảo bước chân vội vàng run rẩy. Đến khi đối diện Thuỵ Miên, nhìn thấy phản chiếu của bản thân mình trong đôi mắt nàng, Đình Luân như vỡ oà mà nói: “Có thật là nàng không? Không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”
Thuỵ Miên lắc đầu mỉm cười nhìn Đình Luân. Nàng nói với hắn: “Là ta. Ta đến tìm huynh đây.”
Đình Luân không đợi mà ôm chầm lấy Thuỵ Miên. Hắn xiết nàng thật chặt trong vòng tay, nhỏ nhẹ nói: “Đúng là nàng, là Thuỵ Miên thật rồi. Nàng không sao, nàng đã quay về bên ta.”
Thuỵ Miên không tránh khỏi đau xót, nàng khó khăn nói như thì thầm: “Ta đến là để tạm biệt huynh.”
Đình Luân buông Thuỵ Miên ra, hai tay vẫn giữ chặt lấy vai nàng, hắn thổn thức nói, trong giọng mang theo đau thương: “Có phải nàng trách ta? Nàng đừng đi, nàng hãy nghe ta nói. Đúng là lỗi của ta, ta đã sai rồi. Ta chỉ cần nàng, ta không thể ăn không thể nghĩ, ta không còn là ta nếu không có nàng. Hãy tha thứ cho ta. Nàng hãy ở lại, đừng rời bỏ ta.”
Thuỵ Miên đau lòng nghe Đình Luân khổ sở nói. Nàng từ tốn gỡ tay hắn ra, nhìn vào mắt hắn, khẽ nói: “Huynh yên tâm. Ta không trách huynh, ta thậm chí còn hiểu huynh. Huynh phải làm những gì huynh cần làm. Trọng trách sinh ra trên vai huynh, huynh đương nhiên phải cáng đáng. Ta quả thật không oán hận huynh vì sự lựa chọn của huynh.
Ta muốn đến gặp huynh, là vì muốn nói rõ cho huynh biết. Ta muốn huynh biết là ta vẫn tốt, ta không sao. Ta không muốn huynh một đời này phải sống trong ân hận. Ta nợ huynh rất nhiều, huynh đã trân trọng ta, bảo vệ ta. Đây là việc ít nhất ta có thể làm, cùng với việc trao lại Thuận Phong Nhĩ cho huynh. Hãy coi như đây là những việc ta làm để trả ơn huynh.”
Đình Luân vẫn đứng nhìn Thuỵ Miên, trong mắt ánh lên sự dằn vặt đau đớn, hắn hỏi: “Có phải vì nàng đã gặp lại được Mặc Cảnh, nàng đã có chọn lựa cho riêng mình?”
Thuỵ Miên bình tĩnh nhìn Đình Luân nói: “Vì Mặc Cảnh hay không vì Mặc Cảnh, ta cũng đã xác nhận được tình cảm của mình. Huynh có nhớ từng nói với ta, huynh không bao giờ muốn lừa dối ta. Ta tin tưởng huynh từ lúc đó, cũng mở lòng để cho huynh có thể bước vào. Khi ta biết huynh nguyện bỏ hậu cung, chịu cùng mình ta một đời một kiếp, ta đã xúc động đến chừng nào.
Đối với nam nhân của ta, ta chỉ mong muốn hai điều. Thứ nhất đó là dùng sự chân thực đối đãi với ta, thứ hai đó là độc phu độc thê. Điều thứ hai ta tin huynh làm được, nhưng điều thứ nhất huynh đã không thể thực hiện. Chính vì điều đầu tiên huynh không làm được, thì tất cả những thứ sau này, huynh làm cho ta cũng không còn ý nghĩa gì.”
Đình Luân nhìn Thuỵ Miên, trong mắt ánh lên lo lắng, hắn hỏi: “Nàng nói vậy nghĩa là gì?”
“Khi trước tại Dược Trang thành trấn, trong đêm hội hoa đăng, huynh và ta bị hắc y nhân tấn công, sau đó Mộc Hải tiên sinh đã xuất hiện ứng cứu. Có phải mọi việc đều là do huynh sắp đặt?” Thuỵ Miên nhìn sâu vào trong mắt Đình Luân, nhẹ nhàng hỏi.
Đình Luân sững người, im lặng không thể trả lời.
Thuỵ Miên cười buồn nói: “Khi đó ta đã thấy lạ, hắc y nhân tấn công chúng ta dường như cố ý nói ra người sai khiến hắn, ám chỉ đó là Mộ Dung Mao và Mộ Cẩm An. Nhưng do Mộc Hải đã ra tay tương cứu, ta lại không phải người thích mang nợ, mới nhận lời chữa trị cho tiên sinh, giúp tiên sinh theo huynh hoàn thành đại nghiệp. Chính Mộ Cẩm An và Lý Tư đều nói cho ta biết, việc xảy ra tại đêm hội hoa đăng, không phải do bọn họ làm.
Ta còn nhớ lúc chúng ta bị lạc trong đường hầm lên Phương Kiếm phái, trong cơn ảo giác, huynh cũng đã nhắc về việc sắp xếp một số người hy sinh, vậy mới có thể khiến ta tin tưởng. Có phải lúc đó huynh nói về chuyện đêm hội hoa đăng? Đến giờ phút này, huynh có thể kể cho ta biết sự thật được không?”
Đình Luân nắm chặt hai bàn tay thành hai nắm đấm, cuối cùng hắn gắng gượng lắc đầu nói: “Ta không muốn gạt nàng, ta luôn cố gắng để không làm mất lòng tin nơi nàng. Ta hiểu nàng là nữ tử trọng nghĩa khí, vì vậy ta đã rất đắn đo khi đưa ra kế sách này.
Khi ta gặp Mộc Hải tiên sinh đau đớn múa kiếm trong đêm trăng tại Bửu Phủ, ta đã phát hiện ra thân phận của tiên sinh, nhờ vào thanh trường kiếm nổi danh của chiến thần Mãn Quốc năm xưa. Ta đã hứa sẽ giúp tiên sinh thành toàn, giúp tiên sinh trả thù Mãn Quốc và Thổ Quốc, tiên sinh cũng vì vậy mà nhận lời góp sức giúp ta thống nhất tam quốc.
Nhưng Mộc Hải tiên sinh lực bất tòng tâm, vì bệnh tật mà không thể phát huy công lực. Ta biết nàng y thuật tinh thông, ta hy vọng nàng có thể giúp tiên sinh chữa bệnh. Nên ta bàn với Mộc Hải tiên sinh, muốn để nàng nhìn thấy tiên sinh chịu khổ, lại muốn nàng chịu ơn cứu mạng của tiên sinh mà quyết tâm cứu giúp. Vậy nên ta đã dàn cảnh hắc y nhân do Mộ Dùng Mao cử đến để nàng chứng kiến.
Chính vì điều này mà ta day dứt không thôi, ta luôn thấy có lỗi với nàng, đặc biệt khi ta nhận ra mình đã thật sự cảm mến nàng rồi.”
Thuỵ Miên nghe chính hắn xác nhận chuyện mà nàng thắc mắc bấy lâu, trong lòng đau nhức. Nàng gật đầu nói: “Vậy nên ngay từ đầu hay đến phút cuối, đối với huynh, đại nghiệp luôn là quan trọng nhất. Nếu lúc ấy huynh nói thật với ta, ta có lẽ sẽ vẫn hết mình giúp huynh và Mộc Hải tiên sinh. Nhưng huynh chọn giấu giếm ta, dẫn dắt ta, làm ta ở thế thượng thụ bạt thê(1). Ta hiểu sự lo lắng của huynh, ta cũng hiểu sự cẩn trọng của huynh, muốn nên việc lớn, phải có toan tính, nhưng ta tuyệt không muốn mình bị chính người bên ta lừa dối.”
(1)    Thượng thụ bạt thê: lên cây lại bị lừa không có đường lui, ý chỉ không cho quyền lựa chọn
Đình Luân lúc này run lẩy bẩy, hắn nói: “Nhất ngộ tái ngộ(2), ta đã sai rồi, ta xin lỗi nàng.”
(2)    Nhất ngộ tái ngộ: sai lầm lập lại
Thuỵ Miên lắc đầu nói: “Cảm ơn huynh đã nói thật với ta. Ta không trách huynh, nhưng ta cũng không thể tiếp tục ở bên huynh. Trước khi ta đi, ta thật tâm muốn chúc mừng huynh làm nên đại nghiệp. Ta sẽ luôn cầu mong cho huynh mọi sự bình an, trở thành một vương quân tốt, có thể lưu danh hậu thế.”
Thuỵ Miên nói rồi rảo bước rời đi. Nàng chưa ra đến cửa thì Đình Luân đã bừng tỉnh, hắn lao đến giữ chặt nàng trong vòng tay.
Hắn nói vội vàng, van nài khẩn thiết: “Nàng không thể đi. Ta không cho nàng rời đi. Lúc nàng rơi xuống vực, ta không cứu được nàng, một nửa linh hồn ta đã theo nàng lúc đó. Ta tưởng cả đời này không thể gặp lại nàng nữa, nửa phần hồn còn lại của ta chỉ cầu mong có ngày có thể sớm theo nàng. Ta không muốn mất nàng lần nữa. Xin nàng, xin nàng hãy ở lại.”
Thuỵ Miên đưa tay lên gỡ tay Đình Luân ra, quay mình lại nhìn hắn. Nàng khẽ đặt một tay lên má Đình Luân, lau đi dòng nước mắt của hắn rồi nói: “Đã muộn rồi. Ý ta đã quyết, không thể thay đổi được. Nếu huynh thực sự trân trọng ta, ta mong huynh hãy làm một quân vương tốt, hãy sống sao cho thật hạnh phúc.”
Đình Luân lúc này đã không kìm được đau khổ, hắn nức nở giữ lấy tay Thuỵ Miên, như giữ lấy hy vọng cuối cùng của hạnh phúc. Thuỵ Miên rút tay mình khỏi bàn tay run rẩy của Đình Luân, nhẹ nhàng nói: “Vĩnh biệt Tiểu Luân, vĩnh biệt huynh, Đắc Di.”
Nói rồi cả thân ảnh nàng biến mất. Đình Luân ngồi xụp xuống sàn Dưỡng An cung lạnh lẽo, lần đầu tiên trong đời, hắn biết thế nào là cùng cực đau khổ, hắn biết thế nào là chết ở trong tim. Hắn ngồi cả đêm trong cung ôm lấy bức tranh vẽ người nữ tử mà hắn cả đời nhung nhớ, cũng là người con gái cuối cùng gọi hắn bằng cái tên mà hắn sẽ không cho phép bất cứ ai sau này được gọi nữa: “Đắc Di.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.