Ông ta nói lại chuyện nhìn thấy Hồ Nhi ở Hoàng triều, bằng thế lực của mình, mẫu thân của bà đã tìm thấy bà, còn điều tra cả gia đình của bà.
Biết không thể đối đầu với gia tộc, như vậy sẽ nguy hại cho hai cha con, bà nguyện tự trở về để đổi lấy sự an toàn cho họ.
Trước khi đi, Hồ Nhi đã để lại một bức thư từ biệt cho Lạc Lâm, vì không muốn ông ấy nhớ nhung mình nên bà đã nói dối là có người mình thương và muốn quay lại với người đó ở quê nhà.
Lạc Lâm thất vọng đã đập phá một trận rất lớn nên từ đó không một ai dám nói về Hồ Nhi trước mặt ông ấy nữa, cái tên này cũng đã dần bị quên lãng.
Hồ Nhi cũng ôm ấp hi vọng một ngày nào đó sẽ gặp lại con gái của mình, sợ không nhận ra con Hồ Nhi đã cho Lạc Dao uống nước hoa quả có pha thuốc làm giảm đau đớn, sau đó bà nói dối là vẽ thật ra là bà đã xăm lên lưng Lạc Dao một tấm bản đồ mà chỉ có người trong gia tộc của bà mới biết, còn xăm thêm cả kí hiệu hoa nguyệt để nó không lẫn vào đâu được.
Khi trở lại Thụy quốc, bà vẫn bị mẫu thân ép hôn nhưng bà tuyệt thực phản đối, mẫu thân bà lúc đó, đã nói dối Lạc Dao đã chết vì tái phát bệnh tim, Lạc Dao vốn sinh non nên bị bệnh tim điều này bà biết rõ hơn ai hết, bà tin đó là thật nên rơi vào khủng hoảng, không chịu được đả kích nên bà ngất đi ngay sau đó.
Khi tỉnh lại thì bà đã trong phòng tân hôn cùng Đế vương, mất hết hy vọng nên bà không còn phản kháng nữa, từ đó bà xống như một cái xác không hồn, bà sinh cho đế vương hai người con trai, đến khi biết tin mình đang mang trong mình một bé gái thì bà như được hồi sinh.
Sau khi sinh đứa bé ra, bà nhất quyết lấy tên Lạc Dao áp vào tên đứa con của Đế vương, còn áp đặt cả ngày sinh thần giống như đứa con gái đã chết, làm cho Đế vương rất tức giận, một lần ông ta xém nữa ném chết đứa bé, cũng may là bà cứu được.
Hồ Nhi ôm hận, lên kế hoạch giết chết Đế vương bằng thuốc độc, sau đó bà ta tự mình kế vị ngôi nữ vương.
Bà ấy trở nên độc ác hơn chỉ để bảo vệ con gái của mình khiến ai cũng run sợ.
Nữ vương lau chùi nước mắt, khẩn trương đi ra ngoài sai người làm món mì mà Lạc Dao lúc nhỏ thích ăn nhất, còn dặn dò kĩ lưỡng Lạc Dao bị bệnh tim nên không thể ăn thức ăn nhiều dầu mỡ.
Mễ Lạc Dao thấy nữ vương liền chạy tới ôm khoác tay như thường ngày.
- Mẫu hậu, sao người biết con đang đói hay thế, đúng là mẫu hậu hiểu con nhất mà.
Nữ vương nữ vương đột nhiên cười rạng rỡ, dắt tay Mễ Lạc Dao vào bên trong.
Mễ Lạc Dao cũng tò mò, nhưng khi thấy người lúc sáng đang nằm trên giường của nữ vương, sắc mặt nàng ta lại nhăn nhó.
Nữ vương buông tay Mễ Lạc Dao, dịu dàng đến bên cạnh Lạc Dao, vui vẻ nói.
Đây là tỷ tỷ của con Lạc Dao, sao này con phải yêu thương tỷ tỷ, nhớ chưa.
Mẫu thân, Lạc Dao là tên của con, sao!
- Hồ đồ, từ nay đã sẽ đặt lại tên con là Mễ Lạc, vì!.
Dao nhi của ta trở lại bên ta rồi.
Mễ Lạc Dao tức giận bỏ về phòng, nhưng lần này nữ vương không đi theo tìm cách dỗ dành cô ta như mọi lần nữa.
Cô ta càng tức giận hơn đập phá đồ đạc trong phòng.
Ánh mắt trợn lên dữ tợn, cô ta gọi A Võ vào.
- Ngươi, cầm lấy gói thuốc này tìm cách để ả ta ăn phải nói.
A Võ ngẩn người hỏi lại.
- Ả ta??
- Là cái người mà mẫu hậu ta mới đem về, nếu ngươi không làm xong việc này! thì người phải nếm thứ thuốc này chính là ngươi đó.
.