Ẩn Thương vừa bước ra Song Võ cũng vội chạy vào, nhìn thấy đồ đạc bể nát trên sàn, cô hấp ta hấp tấp chạy đến chỗ Lạc Dao.
- Nương nương, người có sao không? Không bị thương ở đâu chứ?
Lạc Dao vẫn mỉm cười trả lời.
- Ta Không sao.
Mấy ngày sau, Ẩn Thương cũng không hề đến nữa, người gác cửa phòng Lạc Dao cũng không còn.
Dẫu vậy nàng vẫn không vui hơn.
Mấy lần đi dạo ở hậu viện, đều nghe những nô tỳ loáng thoáng nói chuyện với nhau, dạo này Ẩn Thương rất thường xuyên đến thăm Hạ Vân, còn chăm chút cho cô ta từng chút một.
Lạc Dao nghe xong liền bỏ ngoài tai, cũng không ai bên cạnh nàng dám nói gì thêm.
- Song Võ, có thể đi mua vịt quay ở thành nam cho ta không, vịt quay ở đó rất nổi tiếng, nhưng ở đó lại khá xa vương phủ, ngươi tay chân nhanh nhẹn, ta chỉ biết nhờ ngươi.
Cả mấy ngày liền Lạc Dạo cũng không mở miệng nói chuyện, hôm nay nàng lại chủ động nhờ Song Võ mua thức ăn.
Song Võ vui mừng, không nghĩ ngợi liền lập tức đồng ý.
" Đại phu nói, người mang thai thường thèm ăn nhiều thứ, chắc nương nương cũng như vậy."
Lạc Dao đưa Song Võ ra khỏi phủ, cô vừa đi Lạc Dao liền trở lại phòng đóng chặt cửa.
Nàng cởi y phục ra, lấy một mảnh vải trắng quấn chặt nhiều vòng quanh bụng.
Sao đó lại mặc lại y phục, lấy một con dao gọt hoa quả trên bàn giấu vào người, sau đó đi ra như bình thường.
Nàng hành động như thường ngày là đi dạo ở hậu viện, nhưng hôm nay nàng cố ý chọn con đường đi ngang qua Hồng Hạc viện.
Bước tới trước cửa, nàng bị mấy tên lính canh chặn lại không cho vào.
- Vương phi, không có lệnh của Vương gia thì không được vào.
Lạc Dao cười thầm mỉa mai trong bụng.
" Ha, phái lính canh ở đây, sợ ta hại bảo bối của hắn sao?!"
Sau đó nàng liếc mắt uy nghiêm nhìn bọn họ.
- Vẫn còn biết gọi ta là vương phi mà dám ngăn không cho ta đi lại trong phủ của mình sao? Ta chỉ đến thăm dự phi, nhưng các ngươi lại vô lễ với ta như vậy, nếu vương gia biết…
Bọn lính canh cúi đầu, liếc mắt nhìn nhau.
- Thuộc hạ thất lễ rồi… mời vương phi vào trong.
Lạc Dao đắc ý bước vào, nàng nhìn thái độ của bọn họ, chắc rằng Ẩn Thương vẫn chưa hạ thấp vị thế của nàng, nên cố ý nhắc đến hắn dọa bọn họ một chút thì thể nào cũng được vào.
- Mau, đi báo cho vương gia đi!
Một tên lính gấp gáp nói khẽ, sau khi Lạc Dao bước qua cửa và đi vào trong một đoạn.
Mấy nô tỳ trong Hồng Hạc viện thấy Lạc Dạo bước vào, ai nấy cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên, e dè tránh sang một bên để đường cho nàng đi, một nô tỳ còn làm rơi cả chậu nước, gương mặt hớt hãi chạy vào trong.
- Nương… nương nương… v...vương phi tới…
- Làm gì mà lắp bắp vậy, buổi sáng ăn chưa no sao?!
Hạ Vân đang ngồi trên ghế, xung quanh là mấy tỳ nữ đang phe phẩy quạt cho nàng ta.
Nô tỳ đó chưa kịp nói lại thì Lạc Dao đã bước vào, thấy Lạc Dao mấy nô tỳ liền ngưng động tác, cúi đầu chào.
Bị khí thế của Lạc Dao chèn ép, Hạ Vân tức giận quát lớn.
- Làm gì vậy, tiếp tục đi chứ, có phải là Vương gia đến đâu, quạt tiếp cho ta.
Lạc Dao bước vào, đảo mắt một vòng căn phòng, nàng thấy một chiếc áo của Ẩn Thương đeo treo trên xà cạnh giường ngủ của nàng ta.
Hạ Vân nhìn theo hướng Lạc Dao đang nhìn, hiểu ra liền cười giễu cợt.
- Tỷ tỷ đừng ngạc nhiên, là Vương gia mỗi ngày đều đến thăm muội nên có y phục của chàng ấy ở đây là chuyện bình thường thôi.
Lạc Dao quay qua nhìn nàng ta không nói gì, chậm rãi bước tới bàn ngồi đối diện với nàng ta.
- Ồ, dự phi được sủng ái nên quên cả phép tắc rồi sao? Không thỉnh an vương phi, lại nói chuyện trống không, các ngươi nói xem… tội này đáng phạt thế nào đây?.