Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 87: Hỏa thiêu Thương Nhiên điện




“Còn có chỗ nào không thoải mái thì mau nói đi, Ngọc Cẩm sau khi trở về thì mất hồn mất vía, phỏng chừng lại nhìn thấy huyết tinh gì đó, ta phải sớm trở về bồi nàng, sợ nàng ngủ không yên giấc” Thương Thuật vừa quạt bếp, vừa nói.
“Ngươi đối với Ngọc Cẩm thật tốt.” A Sơ hâm mộ nói.
“Mộ Khanh đối với ngươi cũng không tệ, ngươi thấy cái sai của hắn cũng không thể quên cái tốt của hắn” Thương Thuật kể lại chuyện Mộ Khanh trúng độc ở Ma giới. Hắn nói Mộ Khanh nhất thời sốt ruột, đụng vào tiên thể của Cửu Cẩm, không ngờ Hoặc Quân lại hạ độc lên đó, nhưng độc cũng không nặng, Hoặc Quân dùng thủ đoạn ép hắn gia nhập Ma giới, hắn không chịu, Hoặc Quân liền nổi sát tâm. Suýt chút nữa thì Thiên giới đã mất đi Mộ Khanh nhưng cuối cùng là Đại A Chiết đã thay thế hắn.
Nấu xong thuốc dưỡng thai, Thương Thuật cẩn thận đặt chén thuốc vào nước, lấy quạt quạt cho nguội.
“Nghe nói hai người ở chung lâu sẽ nảy sinh sự ăn ý, tỷ như ngươi không để ý tới ta, ta cũng không để ý tới ngươi” thấy thuốc đã nguội, hắn đưa chén thuốc qua “uống đi”
A Sơ cầm lấy chén thuốc, nín thở uống một hơi. Vị thuốc chua sót lan tràn trên đầu lưỡi, nàng bình sinh sợ khổ lúc này lại không hề nhăn mặt. Thương Thuật vừa thu dọn vừa nói “tâm tư nam nhân như một cây cân nhưng tâm tư của nữ nân lại vòng vèo chín khúc mười vòng. Nam nhân không nghĩ nhiều, nữ nhân lại suy diễn lung tung. Nam nhân nói nữ nhân nghi ngờ quá mức, nữ nhân lại cảm thấy nam nhân không quan tâm. Thực ra không cần lòng mất thời gian như vậy, mặt đối mặt nói rõ suy nghĩ của mình, lắng nghe ý kiến của đối phương, mâu thuẫn cũng dễ dàng được giải quyết”
A Sơ thản nhiên cười cười “muốn hỏi, trước kia đã hỏi nhiều lần, chỉ là càng ngày càng không xác định đáp án của hắn có phải xuất phát từ chân tâm một trăm phần trăm hay không, nên có hỏi cũng như không”
“Nếu ngươi tin tưởng hắn thực sự yêu ngươi, nói không chừng hắn có chuyện khó nói. Mục đích của ngươi là tiến vào lòng hắn, tìm được đáp án. Ta nói dễ nhưng làm thì rất khó, mấy chuyện này không thể một lần là thành, cần phải mất thời gian suy nghĩ” thu dọn xong, Thương Thuật duỗi người “tốt lắm, ta đi đây, còn có người chờ ta ở nhà”
A Sơ nằm ở trên giường, ngoài cửa sổ hiện lên ánh nến màu vàng, cho đến sau nửa đêm cũng không tắt. A Sơ nghĩ lại những lời Thương Thuật nói, khoác áo đi ra ngoài, bước vào đại điện huy hoàng ánh nến. Mỗi một ngọn đèn trong đại điện đều được thắp sáng, bên tháp quý phi là một bóng dáng thon dài nằm yên, dưới chân là hai bầu rượu, trong tay còn ôm một cái.
Nàng nhẹ chân đi tới bên cạnh, dưới ánh nến sáng ngời ngây ngốc nhìn khuôn mặt làm nàng mất ngủ. Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve làn da tinh tế của hắn, khuôn mặt tiều tụy vì uống rượu mà trở nên đỏ ửng. Mấy ngày nay A Sơ rất muốn gặp hắn nhưng khi nhìn thấy hắn lại trở nên lạnh lùng, nhớ tới nguyên nhân hắn tiến vào Ma giới, nhớ tới Thiên Ưng Phệ Tâm. Trong lòng liền thấy đau. Nhưng cho dù người hắn thích không phải là nàng, nàng vẫn yêu hắn. Cúi đầu nhẹ nhàng đặt môi lên môi hắn, mùi rượu phát ra nhẹ nhàng, hắn giật giật, vươn đầu lưỡi, A Sơ hoảng sợ vội vàng rời đi.
Chỉ thấy một đôi mắt như có sương mù hé mở, đưa tay quơ quơ giữa không trung, cuối cùng nắm được cổ tay nàng, khóe môi cong lên
“Ngươi chịu tha thứ cho ta?” thanh âm của hắn có chút say.
Thích, cũng rất để ý. Mâu thuẫn trong lòng như cỏ dại phất phơ trong gió thu hiu quạnh, cuộn thành một đoàn, càng để ý càng loạn. Nàng mỉm cười “ngươi nói bốn vạn năm nay, chỉ cần ta mở miệng liền biết là nói thật hay nói giả nhưng đáng tiếc, ở chung bốn vạn năm, ta lại không thể phân biệt được ngươi nói thật hay nói dối. Lòng ta oán hận ngươi cũng không thể từ bỏ ngươi. Tâm của ngươi đau bao nhiêu, ta liền đau bấy nhiêu. Chúng ta thương tổn lẫn nhau, nói dối lẫn nhau, ta sợ lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ tới lúc không thể nói thật. Ngươi nói xem, ta nên làm gì bây giờ? Mộ Khanh, ta thích ngươi, rất yêu ngươi nhưng ta lại không thể hạ quyết tâm tiếp tục tin tưởng ngươi”
Nàng cố nén lệ, tận lực làm cho giọng điệu có thể bình tĩnh “có thể là ngươi đã chiều ta đến hư. Bốn vạn năm qua, ta muốn cái gì ngươi đều cho, ta gây ra họa gì ngươi đều giải quyết thay ta. Cho nên…cho nên ta rất ỷ lại vào ngươi. Sau khi yêu ngươi lại không thể chấp nhận chia sẻ ngươi với bất kỳ ai, dù chỉ là một chút, dù là người ngươi yêu đã không còn, dù là trong trí nhớ, ta cũng không muốn. Ta không hiền lành cũng không rộng lượng, ta muốn có một người toàn tâm toàn ý yêu ta, chỉ thuộc về một mình ta. Nhưng ngươi không phải, cho dù ta có hài tử của ngươi thì trong lòng ngươi còn chứa một người khác cho nên ngươi không làm được. Ta không thể tin ngươi cũng không muốn có ngươi nữa, nếu ngươi muốn đứa nhỏ này, sau khi sinh xong ngươi mang về Đông Lăng điện đi, nếu ta không cần, ta sẽ tự mình giải quyết”
Hắn lạnh giọng hỏi “có ý gì? Ngươi với ta tách ra?” hắn đột nhiên đứng lên, đập nát bầu rượu trên mặt đất “trong lòng ta không có nữ nhân nào khác, người ta yêu luôn là ngươi, là linh hồn bên trong ngươi. Cửu Cẩm, nàng là ngươi, cho nên căn bản không tồn tại hai người”
Nhìn những mảnh rượu dưới chân, hương rượu làm say lòng người, nàng cố kìm nén cảm xúc, xem lời hắn nói như gió thoảng qua tai “ta chưa từng làm tiên, sao có thể là Cửu Cẩm. Chúng ta là hai bản thể, thân thể của nàng còn ở tại Ma giới, ta thì đang êm đẹp ở chỗ này, ta sao có thể là nàng được”
Hắn ôm lấy bả vai nàng, hốc mắt phiếm hồng “chính làn ngươi. Ta dùng Kết hồn đăng khôi phục nguyên thần của Cửu Cẩm, đem nàng để trong Dao trì, sau đó mới có ngươi”
A Sơ nhíu mày, châm chọc nam nhân một lòng cuồng dại này “một khi đã như vậy, ngươi bảo tồn di thể của Cửu Cẩm, không để nàng vũ hóa, vì sao ta không thể trở lại thân thể của mình?”. Nàng hất cái tay trên vai mình, hít sâu một hơi “có lẽ ngươi thực sự để nguyên thần của Cửu Cẩm ở trong Dao trì nhưng ngươi có thể xác định người tu luyện đi ra nhất định là nàng không?’ có lẽ giờ phút này nguyên thần của nàng vẫn còn ở trong Dao trì, chờ ngươi đến cứu nàng. Nếu ngươi xem ta là thế thân của Cửu Cẩm, ta chỉ có thể nói ngươi yêu lầm người rồi”
Ánh mắt của hắn tràn ngập bi thương, hốc mắt đỏ bừng, bất lực ngồi xuống. A Sơ sắc mặt trắng bệch, tươi cười xoay người rời đi. Kết quả này càng làm nàng đau lòng hơn, nàng vốn nghĩ nàng không phải là người hắn yêu nhất, hiện giờ mới hiểu thì ra hắn không hề yêu nàng, chẳng qua chỉ là một thế thân, một sai lầm mà thôi.
Cước bộ không tự giác nhanh hơn, hướng về bóng đêm, hắn ngơ ngác nhìn bóng dáng của nàng đi vào bóng đêm cho đến khi biến mất.
A Sơ chạy một mạch, không ngừng thở dốc, ký ức tốt đẹp như lá rụng bay tán loạn trên đỉnh đầu, tạo thành sự thê lương, lại thành nỗi đau thấu xương. Cho đến khi nàng vấp phải một tảng đá, mới phát hiện mình đã ra khỏi Thương Nhiên Thiên Cảnh. A Sơ quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng rơi lệ. đột nhiên cảm giác được gì đó, vội quay đầu lại
Thương Nhiên Thiên cảnh trong bóng đêm yên tĩnh, cô thiền thê lương bi ai.
Sau khi Mộ Khanh đến đây đạ hạ kết giới, nàng luôn bình yên vô sự trong này, chẳng lẽ…có người cố ý phá bỏ kết giới.
Có chút hoảng hốt, cũng có chút sáng tỏ. Nhưng lúc này nàng đang xuất thần nhìn ánh lửa ngập trời đột nhiên xuất hiện trong bóng đêm yên tĩnh.
A Sơ vội quay về Thương Nhiên Thiên cảnh, chẳng lẽ do ánh nến trong Thương Nhiên đại điện cháy quá mạnh nên gây ra hỏa hoạn? vậy Mộ Khanh đâu? Hắn uống nhiều rượu như vậy, hắn đang ở đâu? Chạy về tiền điện, lửa đã cháy lên nóc nhà, bao quanh đại điện. A Sơ vội vàng niệm kết giới tạo băng, nhưng băng quang vừa chạm tới ngọn lửa liền tiêu tán, không hề có tác dụng.
“Đừng lãng phí tinh lực, đó là tam muội chân hỏa” phía sau vang lên thanh âm trêu tức, Hoặc Quân mặc hắc y khoanh tay cười gian.
Mộ Khanh phá bỏ kết giới nên Hoặc Quân mới vì thế mà vào trong được, A Sơ đau lòng chất vấn “không phải ngươi muốn phân cao thấp sao? sao lại âm thầm ra tay?’
Hoặc Quân châm biếm bĩu môi “ta là hơn, nữa còn là Ma chủ. Các ngươi là thần tiên, vô cùng cao quý, đương nhiên nói chuyện giữ lời, nhưng ta muốn đổi ý thì đổi ý, ta cũng không phải là chính nhân quân tử, ta không cần quang minh lỗi lạc. Ta muốn hắn chết, hắn nhất định phải chết”
Hắn phất tay, lửa cháy càng thêm mãnh liệt, nhìn A Sơ bất lực, tìm kiếm khoái cảm trên khuôn mặt thống khổ tuyệt vọng của nàng. A Sơ không chút do dự mà phi thân vào trong ngọn lửa, cho dù không thể cứu được Mộ Khanh, nàng cũng không thể chết trong tay Hoặc Quân. Nhưng thân thể bị người phía sau nắm lấy, ngọn lửa tạt qua đầu nàng, ngay sau đó là bị ném trên mặt đất. Bụng đau đớn, chỗ bắp đùi có cảm giác ẩm ướt, A Sơ ôm bụng, gian nan nói ‘ngươi và hắn dù sao cũng từng là sư huynh đệ, ngươi không thể…”
Hoặc Quân ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt thâm thúy trở nên đỏ bừng “buồn cười, lúc trước Thiên giới muốn xử tử ta thì ngươi ở đâu? Ta là sư đệ hắn, có nghĩ tới chuyện này không? Là hắn trăm phương ngàn kế muốn giết ta. Ta cũng chỉ là tự bảo vệ mình thôi, thiêu chết hắn thì đã sao” hắn ngồi xuống, nắm lấy cằm nàng “nhưng thật ra ngươi đã vất vả chạy đi xa rồi lại chui đầu vô lưới làm gì? Ngươi luyến tiếc sao?”
Không muốn nhiều lời với hắn, A Sơ chỉ nói “vợ chồng cãi nhau là bình thường”
Hoặc Quân vỗ vỗ mặt nàng “đừng giả vờ. Ngươi không phải cho rằng hắn không thương ngươi, không phải để ý trong lòng hắn có Cửu Cẩm sao?”
“Đừng nói nữa!” A Sơ che lỗ tai, tâm và toàn thân đều đau, cuộn người thành một đoàn.
Thân thể lạnh như một khối băng ôm lấy nàng “được, ta không nói, hắn không cần ngươi, ta cần ngươi”
A Sơ ôm lấy cổ hắn, toàn thân đau đến vô lực, bụng đau từng cơ, nhắm mắt hôn mê. Không lâu sau, trong sương mù ngửi được hương hoa nhẹ nhàng, cánh tay run lên. A Sơ mở mắt, phát hiện mình đang ngồi trong hồ nước trong suốt, nàng chầm chậm di động cổ tay cho thoải mái, phát hiện nơi này là ở Thiên giới.
Thật kỳ lạ, rõ ràng Hoặc Quân đã phóng tam muội chân hỏa đốt cháy Thương Nhiên Thiên cảnh mà, Mộ Khanh đâu? Đưa tay sờ lên bụng mình, cảm giác đau đớn lúc trước hoàn toàn biến mất, cũng không còn muốn ói. Đã xảy ra chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.