Thượng Tiên Ngươi Thật Hư

Chương 117: Mỹ nam và địa khế




Người hầu Cổ phủ nhận mệnh, nhanh tay đập phá. Tất cả hoa cỏ ở đây đều do Mộ Khanh tự tay chăm chút, nên hắn đau lòng không thôi, hốc mắt đỏ lên, tránh khỏi A Sơ, hô lớn “các ngươi mau dừng tay, không được phép chạm vào đồ của ta. Cút, cút xéo”
Đám người làm Cổ phủ bỏ cuốc xuống, vây quanh hắn, hùng hùng hổ hổ. Cổ Thanh Thanh cười lạnh một tiếng, lấy ra một tờ giấy, vung vẩy trong không trung. Trang giấy mở ta, hai chữ địa khế nổi bật dưới ánh mặt trời. Nàng đắc ý nói “xú tiểu tử, ngươi nhìn cho rõ đi. Đây là địa khế, chỗ này là của ta. Muốn cút phải ngươi mới đúng, có điều…nếu ngươi không muốn cút thì có thể theo ta trở về, thế nào?hahahaha”
Mộ Khanh oán hận phun nước miếng, mắng lớn tiếng “phi, ngươi, đàn bà mập, thấy ngươi liền ghê tởm”
Cổ Thanh Thanh trừng mắt, tiến lên tát cho hắn một cái “dám mắng ta? Đánh hắn cho ta”
“Dừng tay!” A Sơ hét lớn, chen vào giữa, trên mặt Mộ Khanh vẫn còn dấu năm ngón tay, A Sơ cực kỳ đau lòng, hai tay nắm thành quyền, cắn răng nói với Cổ Thanh Thanh “địa khế trên tay ngươi không phải thật, giấy tờ thật đang ở trên tay ta. Ngươi cướp đất của ta, đánh chúng ta, thiên lý ở đâu nữa chứ?”
“Giả ?” Cổ Thanh Thanh nhìn nhìn địa khế trong tay, dấu ấn đỏ chót thế kia, sao mà giả được. Nàng lắc đầu, không tin “sao có thể, đây là thật, ngươi đừng hòng gạt ta”
A Sơ nói “hiện tại ta không cầm địa khế trong người, hay là ngày mai chúng ta gặp lại, đến lúc đó mọi người lấy địa khế ra đối chiếu, phân biệt thật giả”
“Sao tất cả hoa cỏ đều thành thế này?’ phía sau vang lên âm thanh nghi hoặc, Từ Vân Chiết ở bên ngoài lên tiếng. Đáng tiếc nhìn đám hoa cỏ bị nhổ tận gốc.Cổ Thanh Thanh nhìn hắn say mê, suýt chút nữa chảy cả nước miếng. Nơi này đúng là bảo địa ah, nàng mấy lần tìm tới khách điếm cũng không thấy mỹ nam quân sư đâu, vừa tới đây đã nhìn thấy người.
Mộ Khanh vẫn luôn có ấn tượng tốt với Từ Vân Chiết, nhìn thấy hắn liền la lớn “mụ đàn bà mập này cầm địa khế giả nói mảnh đất này của nàng, còn phá hủy hoa lâm của ta”
Cổ Thanh Thanh nghe vậy, cãi lại “địa khế này là thật”
A Sơ cười lạnh, lớn tiếng nói “sao có thể, cái thật ở chỗ ta. Nơi cất giấu địa khế chỉ có một mình ta biết, ngày mai chúng ta lấy địa khế đến, chẳng phải đến lúc đó sẽ biết sao?”
Từ Vân Chiết đến cạnh A Sơ, phe phẩy cây quạt nói “không sai. Chi bằng đợi đến ngày mai thì biết rõ, nếu đồ của Cổ cô nương là giả, lại phá hủy hoa lâm của người ta, e là chuyện không đơn giản. Nếu chuyện này chỉ là hiểu lầm thì tốt nhất là nên giải quyết riêng, đừng nháo đến chỗ tri phủ, đến lúc đó ta không muốn xử phạt các ngươi cũng không được ah”
Cổ Thanh Thanh cẩn thận nhét địa khế vào ngực, chống nạnh nói “được, nể mặt ngươi, vậy thì đợi tới ngày mai. Hừ, hừ, ngày mai nếu không lấy được địa khế ra thì đừng mơ tưởng tới mảnh đất này. Hai người kia còn phải xin lỗi ta” dứt lời vung tay, dẫn người rời đi.
Mộ Khanh kéo kéo tay áo A Sơ, vết hồng trên mặt vẫn chưa tan, nhẹ nhàng nói “A Sơ, địa khế thực sự còn ở chỗ ngươi sao?không phải vừa rồi ngươi nói…địa khế không còn sao?”
A Sơ đau lòng vuốt má hắn, mày nhăn lại, trầm ngâm nói “địa khế…thực sự không có, tối nay ta sẽ nghĩ cách”
Mộ Khanh chớp mắt, nắm tay A Sơ “chúng ta cùng nhau nghĩ cách”
Từ Vân Chiết phe phẩy cây quạt ở bên tự nói “không thể không có lòng phòng người, nên phòng thì không phòng, không nên phòng lại phòng”
A Sơ nhíu nhíu mày, nói khẽ với hắn “Từ công tử, nếu không còn chuyện gì khác, cáo từ”
Từ Vân Chiết thu lại cây quạt, cười nói “ngươi lên tiếng, ta nhất định sẽ hỗ trợ”
A Sơ cười cười cùng Mộ Khanh rời đi. Mộ Khanh thấy lời Từ Vân Chiết có lý, nói với A Sơ “đúng vậy, chúng ta có thể nhờ Từ công tử nghĩ cách, hắn là quân sư, nhất định sẽ tìm ra biện pháp. Vừa rồi hắn nói vậy là có ý giúp chúng ta”
A Sơ làm như không nghe thấy, lôi kéo Mộ Khanh đi nhanh. Mộ Khanh thấy nàng nghiêm mặt, cho dù trong lòng thấy Từ Vân Chiết tốt nhưng vẫn ngoan ngoãn theo A Sơ về.
Mộ Khanh vì chuyện địa khế mà đứng ngồi không yên, mấy lần muốn ra ngoài đều bị A Sơ chặng lại, kế hoạch xin Từ Vân Chiết nghĩ cách đành thất bại, Mộ Khanh dậm chân đi lại trong phòng. Sắc trời tối dần, Tròn Vo tan học trở về, thấy không khí trong nhà dị thường, không dám náo loạn, ngoan ngoãn ăn cơm xong liền đi ngủ.
A Sơ thấy thời điểm không sai liền phi thân đi vào Cổ phủ, niệm quyết ẩn thân, bắt đầu tìm kiếm chỗ cất giấu địa khế.
Trong đại sảnh, Cổ Thanh Thanh đang cùng Cổ lão gia bàn cách khai thác đất. Cổ Thanh Thanh vẻ mặt không yên, thường nhìn ra cửa, giống như đang chờ gì đó. A Sơ đi đến cạnh nàng, vụng trộm lục lọi trong quần áo của nàng. Cổ Thanh Thanh cảm thấy khác thường nhưng nhìn chung quanh không có ai, cứ tưởng ảo giác, nên không để ý.
Địa khế không ở trên người Cổ Thanh Thanh, chẳng lẽ ở chỗ Cổ lão gia? Không thể nào, ngày mai phải giao địa khế ra, nàng ta không thể nào đưa cho hắn lúc này. Đang nghĩ thì Cổ Thanh Thanh đột nhiên đứng lên, ngáp một cái, nói với Cổ lão gia “cha, ta mệt rồi, ta đi ngủ trước, ngày mai còn có việc nha”
Cổ lão gia mới nói có một nữa, nhìn thấy nữ nhi ngáp ngắn ngáp dài, rất đau lòng, khoát tay ý bảo nàng đi nghỉ ngơi.
A Sơ đi theo Cổ Thanh Thanh đi vào phòng, bọn nha hoàn hầu hạ Cổ Thanh Thanh rửa mặt, cũng đã chuẩn bị dục dũng xong. Cổ Thanh Thanh hỏi nha hoàn bên cạnh “Lưu Sương bọn họ trở về chưa?”
Nha hoàn cười trả lời “tiểu thư đừng nóng vội, Lưu Sương mới ra ngoài không bao lâu, sao có thể trở về nhanh như vậy”
Cổ Thanh Thanh lắc đầu thở dài ‘mỹ nam ơi mỹ nam”
A Sơ bĩu môi, lấy hòn đá nện lên đầu nàng một cái. “Ôi” Cổ Thanh Thanh quát to một tiếng, nổi giận đùng đùng, ngoài cửa ngoại trừ nha hoàn lại chẳng có ai. Nha hoàn kinh hoảng nhìn nàng, không biết nàng bị sao. Cổ Thanh Thanh tức giận mắng ‘tiện nha đầu, ngươi lấy đá quăng ta”
Nha hoàn lập tức quỳ xuống cầu xin tha thứ “tiểu thư bớt giận, nô tỳ không có. Có lẽ..do có gì đó trên cây rơi xuống, vừa lúc trúng đầu tiểu thư”. Nha hoàn ở bên cạnh cũng không thấy ai khác, đành tùy tiện tìm một cái cớ.
Cổ Thanh Thanh bán tín bán nghi, bảo nha hoàn lui ra ngoài, cởi quần áo tiến vào dục dũng. A Sơ bắt đầu ở trong phòng tìm địa khế. Trong phòng Cổ Thanh Thanh có rất nhiều đời, cho dù nha hoàn sắp xếp, dọn dẹp thì trong phòng vẫn rất lộn xộn. Quần áo, trang sức, son phấn, điểm tâm, hoa quả, các loại đèn…y chang một cái tiệm tạp hóa.
A Sơ không dám gây ra tiếng động lớn, im lặng lục lọi khắp nơi nhưng vẫn không thấy bóng dáng địa khế đâu.
Nàng suy sụp ngồi dưới đất, Cổ Thanh Thanh tột cùng là giấu địa khế ở đâu chứ?
Thuận mắt nhìn quần áo nàng vứt trên đất. Bộ quần áo này làm bằng tơ lụa nhưng màu sắc sặc sỡ, phối màu lung tung, cũng không biết tiệm nào chế ra hay là tự Cổ Thanh Thanh yêu cầu như vậy. A Sơ đi đến cạnh, không tình nguyện cầm bộ xiêm y kia, đột nhiên thấy trong cái yếm màu xanh có thứ gì đó khả nghi, rút ra thì thấy đó là địa khế.
Thì ra Cổ Thanh Thanh cất địa khế trong cái yếm, khó trách nàng tìm hoài không thấy, mà cũng phải, cất trong yếm là nơi an toàn nhất trong phủ.
Lấy được địa khế, A Sơ lập tức rời khỏi Cổ phủ,muốn nhanh chóng quay về nói cho Mộ Khanh biết nhưng nghĩ tới phải giải thích với hắn thế nào, A Sơ lại phát sầu. Không thể nói với hắn nàng đi trộm về, nếu nói nàng quên chỗ cất giấu thì giải thích thế nào về địa khế trên tay Cổ Thanh Thanh lúc chiều? A Sơ ngồi trên nóc nhà, vắt hết óc, nghĩ hay là bảo với hắn có cao nhân hỗ trợ? Ân…cứ thử cách này, nếu cần thì mời thượng tiên nào đó ra tay, phàm nhân đều kính sợ thần tiên, chắc chắn sẽ tin.
Cùng lúc đó, Mộ Khanh nhận được lời nhắn, nói ngoài cửa có bạn cố tri đến tìm.
Mộ Khanh tưởng Từ Vân Chiết, liền vội vàng chạy ra ngoài, không ngờ lại thấy Lưu Sương. Thấy nàng, Mộ Khanh tức giận, phẫn nộ nói “Lưu Sương, ngươi thật làm ta thất vọng, ngươi còn dám trở về”
Lưu Sương đưa tay vuốt tóc, đưa tay kéo Mộ Khanh đến, thấp giọng nói “Cổ tiểu thư bảo ta đến mang ngươi về…”
A Sơ nhanh chóng trở về, thấy đèn trong phòng Mộ Khanh đã tắt hết, nghĩ hắn đã nghỉ ngơi liền trở về phòng, tính sáng mai sẽ cho hắn sự bất ngờ. Sáng hôm sau, A Sơ vẫn không thấy trong phòng có động tĩnh, đẩy cửa đi vào, thấy bên trong không bóng người. A Sơ hỏi nha hoàn “lão gia đâu?”
“Tối qua lão gia đi đến giờ tý mới về, sáng sớm nay đã ra ngoài, không nói đi đâu”
A Sơ lại sai người đi tìm suốt hai canh giờ nhưng vẫn không tìm được Mộ Khanh, nghĩ hắn có thể đến hoa lâm trước, vì thế cầm theo địa khế tới đó. Trong hoa lâm không một bóng người, càng không có bóng dáng Mộ Khanh. Không lâu sau vang lên tiếng cười của Cổ Thanh Thanh, A Sơ ngạc nhiên, chẳng lẽ nàng ta chưa biết mình đã làm mất địa khế? Cổ Thanh Thanh lắc lắc thân mình, hôm nay nàng mặc xiêm y đỏ tươi, hớn hở đi đến trứơc mặt A Sơ, cười nói “hahah, hôm qua ta lấy nhầm địa khế khác, là ta nhìn nhầm rồi, thực sự có lỗi. Ngươi có tổn thất gì cứ nói với ta, ta bồi thường hết”
A Sơ cười cười, vẫn dựa theo quy củ mà đưa địa khế ra “Cổ cô nương thực sự là thông tình đạt lý”
Thấy địa khế hôm qua vẫn còn trong tay mình, trong mắt Cổ Thanh Thanh hiện lên tia âm ngoan nhưng rất nhanh đã cười cho qua “đúng vậy, cũng sắp làm vợ người ta, cũng nên thông tình một chút”
A Sơ cứng ngắc đáp “chúc mừng”
Cổ Thanh Thanh càng đắc ý, đưa khăn lau mồ hôi “ngày kia mời ngươi đến nhà ta uốn rượu mừng, ngươi cứ nói là bằng hữu của ta, bọn họ sẽ cho ngươi vào. Ha ha, trời nóng quá, ta về trước”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.