Thương Thiên Phách Huyết

Chương 395: Quyết thắng tây kinh




Trên đầu thành Tây Kinh, chiến huống kịch liệt, vô luận là Hung Nô nhân, hay người Hán cùng các tộc liên quân, đều thập phần rõ ràng một việc, đây đã là trận đánh cuối cùng.

Những dân tộc nhỏ yếu của thảo nguyên đã hoàn toàn đoàn kết, bọn họ đang liều mạng tiến lên chém giết. Bởi vì bọn họ rõ ràng đã biết, nếu trận chiến này bị thua, Hung Nô nhân đại thắng, vậy vận mệnh chờ đợi bọn họ, cũng chỉ có một kết quả - diệt tộc.

Hung Nô nhân cho tới bây giờ cũng không phải là một dân tộc từ thiện, hoặc là nói ở trên đại thảo nguyên hoang vu cùng phú cường cộng tồn, không có một chủng tộc nào gọi là thiện lương.

Tranh giành lẫn nhau, có thể còn sống sót, tự nhiên cũng có đạo lý.

" Đệ nhất tổ…lên." Thanh âm truyền lệnh binh kiệt lực cao giọng hô to, thành tường nguy nga giống như một cỗ máy xay thịt, các dũng sĩ hai bên ở chỗ này đang làm ra trận quyết chiến cuối cùng.

Hung Nô nhân am hiểu nhất là mã chiến, ở nơi này hoàn toàn không có đất dụng võ. Đối mặt với những dân tộc cũng lớn lên trên đại thảo nguyên như bọn họ, bọn họ đã không còn hi vọng.

Mặt trời nhô cao, hào khí như lửa nóng trên thành tường càng dày đặc cơ hồ muốn thiêu đốt lên.

Đột nhiên, một cơn gió lạnh thổi qua, một cơn gió lạnh cực độ quỷ dị.

Ở sau lưng liên quân, địa phương không người nào chú ý, có năm đoàn liệt hỏa đang hùng hùng thiêu đốt lên.

Năm đoàn bóng đen thật lớn cao cao thổi qua trên chiến trường, chúng đã che khuất ánh sáng cháy bỏng của bầu trời.

Bởi vì vị trí, đầu tiên phát giác ra chúng chính là Hung Nô nhân.

Hung Nô nhân vốn đang giao chiến đột nhiên hai mắt nhìn lên trên đỉnh đầu, trong mắt bọn họ cực độ sợ hãi cùng khiếp sợ, binh khí đang quơ trong tay đột nhiên dừng lại, mặc cho đao kiếm của đối phương thẳng tắp chém xuống cũng không hề có cảm giác.

Biểu hiện dị thường của bọn họ, nhanh chóng lan tràn khắp cả chiến trường.

Không chỉ là Hung Nô nhân, dù là người Hán, người Hán vốn lấy quân kỷ nghiêm minh xưng danh, cũng vẻ mặt ngây ngốc, bọn họ ngẩng đầu lên, nhìn lên trên bầu trời, trong mắt biểu hiện vẻ sợ hãi giống như nhìn thấy thần minh.

" Đây là cái gì?"

Trên đầu thành, ánh mắt của mọi người đều tập trung đến năm vật lớn hình tròn đang bay trên bầu trời, dù là trong khí hậu nóng bức, cũng không ngăn cản được một điểm hàn khí sinh ra từ tận đáy lòng.

Bóng đen chậm rãi di động, một cơn gió mát chậm rãi thổi qua không trung, thổi năm vật khổng lồ kia bay về phía trước.

Năm vật kia bị thổi qua đầu thành, đi tới bầu trời bên trong thành.

" Hô…"

Một ánh sáng lóe lên từ trên trời rơi xuống.

Mấy vạn ánh mắt lúc này phảng phất chỉ nhìn vào một điểm, tầm mắt bọn họ đuổi theo điểm ánh sáng kia di động xuống dưới.

" Oanh…"

Tiếng nổ mạnh thật lớn chợt vang lên, ở ngay giữa không trung, điểm ánh sáng đột nhiên bạo nổ tung ra.

Khí lưu cường đại nương theo vô số mảnh vỡ thủy tinh cùng sóng nhiệt hướng bốn phía ùn ùn bay xuống.

Phía dưới lập tức biến thành một mảnh hỗn độn. Phàm là những Hung Nô nhân nằm trong phạm vi nổ mạnh, không có một ai may mắn thoát khỏi, trên người bọn họ có vô số lỗ máu nho nhỏ li ti, máu tươi bàng bạc không ngừng chảy ra.

Bóng đen vẫn phiêu đãng trên bầu trời, những điểm ánh sáng truy hồn đoạt mệnh giống như cơn mưa từ phía chân trời bay xuống không ngừng.

Sự khủng hoảng vô tận nhanh chóng lan tràn ra trong kinh thành, đó là sự sợ hãi thật lớn không thể khống chế, đã vượt qua khả năng cực hạn mà loài người có thể tiếp thu.

Hung Nô nhân rối loạn, chân chính rối loạn.

Thậm chí, đã bị sự sợ hãi tràn ngập trong tâm linh khống chế, bọn họ cứ như vậy không để ý hết thảy quỳ rạp xuống trên mặt đất, run lên bần bật. Nhưng chờ đợi bọn họ, cũng là những viên thiêu đốt đạn lãnh huyết vô tình.

Những binh sĩ ngồi trên nhiệt khí cầu thao túng, nhìn thấy nơi nào có nhiều người, liền đem thiêu đốt đạn hướng nơi đó ném xuống, chốc lát sau, trong thành lập tức lâm vào một mảnh biển lửa.

Hỗn loạn, lúc này trong thành một mảnh hỗn loạn. Khắp nơi đều là những đám người trốn tránh ẩn núp, đây rõ ràng là sự đại loạn đã lâm vào mức hỏng mất, dù là Mạo Đốn có sống lại, cũng không còn cách nào vãn hồi sự đại loạn này.

" Mở cửa thành…" Cũng không biết là ai hét lớn một tiếng, Hung Nô nhân đang kinh hoàng liền mở ra cửa thành, vô số người khóc thét, ra sức hướng bên ngoài chạy trốn.

Đến tận đây, bọn họ đã không còn đấu chí, nhiệt khí cầu xuất hiện, giống như là chặt đứt cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, đem một điểm hi vọng cuối cùng của Hung Nô nhân toàn bộ kích hủy.

" Toàn lực công kích…" Tương Khổng Minh quát lên một tiếng chói tai, nói: " Đây là trời hạ thần binh, trợ ta thảo phạt Hung Nô, giết cho ta…"

Ở bên cạnh hắn, sĩ khí liên quân chợt bạo phát, bọn họ hò hét một tiếng, hướng địch nhân phía trước phát động sự tiến công mãnh liệt như nước thủy triều.

Thần tích, đây tuyệt đối là chỉ ý của thần tích, cũng chỉ có thần linh mới cao cao bay lượn trong bầu trời, đó là lĩnh vực của các vị thần.

Dù là người vốn nhu nhược, lúc này cũng tràn ngập tín niệm chiến thắng, bọn họ liều mạng xông lên đầu thành, hướng Hung Nô nhân đang loạn thành một đoàn hung hăng giết đi qua.

Tương Khổng Minh âm thầm thở dài một hơi, hiệu quả do nhiệt khí cầu phát ra, so với tưởng tượng còn muốn tốt hơn nhiều, hơn rất nhiều.

Ở thời đại binh khí lạnh, bộ đội không trung lần đầu tiên chính thức xuất hiện, phát ra tác dụng thật lớn khó có thể tưởng tượng nổi.

Vận dụng nhiệt khí cầu, hoàn toàn phá hủy đấu chí còn sót lại của Hung Nô nhân.

Một bên là sĩ khí như triều hồng, một bên là binh bại như núi đổ, thắng bại tới nhanh như vậy, làm cho người ta không kịp ứng phó.

Nhìn năm quái vật khổng lồ trên bầu trời, gương mặt Cáp Mật Thứ không còn một tia huyết sắc, hắn lẩm bẩm: " Trời vong Hung Nô, trời vong Hung Nô…"

Đột nhiên, một tiếng huýt sáo thật dài vang lên trên đầu thành, như sấm sét trên chín tầng trời, đinh tai nhức óc, như nước sông Hoàng Hà, cuồn cuộn vô cùng.

Cả chiến trường cơ hồ dừng lại trong nháy mắt, đám người Tương Khổng Minh dõi mắt nhìn về phía xa, bọn họ nhìn thấy một đạo thân ảnh, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện.

Vật kiến trúc cao nhất trong thành, trên đỉnh hoàng cung, đột nhiên có một thân ảnh bay lên trời. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Dưới sự chú ý của vạn người, hắn giương cung lắp tên, ngay khi thân thể hắn đã lên tới điểm cao nhất, một mũi tên rốt cục rời cung bay ra.

" Sưu…"

Phảng phất như hiện ra một đạo đường cong kỳ dị, phảng phất như mượn sức lực lượng của cơn gió trên không trung, một mũi tên bắn ra được độ cao khó có thể tin, hung hăng xuyên thấu qua chiếc túi hơi khổng lồ hình tròn.

Như vừa xỏ xuyên qua một túi khí, vật khổng lồ kia liền bị thoát hơi rơi xuống dưới. Rốt cục hung hăng đánh vào một kiến trúc cao ngất, nổ lên một đoàn hỏa quang chói mắt, hóa thành một đoàn hùng hùng liệt hỏa.

Các tướng lãnh liên quân nhìn nhau, đây là người nào, đây là tài bắn cung ra sao? Dù là Khai Thiên Cung của Triết Biệt, cũng bất quá như thế, chẳng lẽ ở trên thế giới này, thật sự còn có một Triết Biệt thứ hai sao?"

" Không hay." Tương Khổng Minh kinh hô một tiếng, lập tức cao giọng quát: " Lui lại."

Đây chính là gia sản lớn nhất của hắn, vô luận thế nào cũng không đành tổn thất.

Phảng phất nghe được thanh âm của hắn, hướng gió nổi lên biến hóa vi diệu, bốn nhiệt khí cầu còn lại hướng phía sau chậm rãi bay đi.

" Lợi Trí…"

Ở cách chiến trường ngoài một dặm, Hứa Hải Phong đang ngồi trong lều trại chợt mở mắt. Trong đôi mắt hắn tràn ngập một tia cảm tình nói không nên lời.

Lợi Trí quả nhiên có đột phá mới, hắn tựa hồ cũng lĩnh ngộ được tia lực lượng thần bí trong không gian kia, tuy vẫn không sánh được như Hứa Hải Phong mượn lực của đông đảo thành viên dị năng đoàn, thao túng được gió lớn của tự nhiên. Nhưng hắn đã có thể lợi dụng luồng lực lượng kỳ dị này.

Gió, ở trong mắt của hắn, đã là một vũ khí đắc lực có thể trợ giúp hắn một tay.

Nếu không phải như thế, một mũi tên kia của hắn làm sao có được uy lực đến thế.

Sau khi từ biệt, không ngờ hắn đã có tiến bộ đến như vậy.

Nghĩ đến đây, trong lòng Hứa Hải Phong áy náy chợt động, điểm chiến ý trong đáy lòng hắn không thể áp lực mà dâng lên.

Chỉ là khi hắn vừa đứng lên, hắn nhìn thấy được thiên quân vạn mã trước mắt, thấy được các chiến sĩ bôn ba không ngớt, bước chân của hắn do dự.

Chỉ do dự trong nháy mắt, cũng đã không thể tiếp tục bước ra.

Võ đạo, hay vương đạo, ở một khắc cuối cùng này, hắn rốt cục đã làm ra lựa chọn.

" Lợi Trí?" Cáp Mật Thứ vừa vui vừa sợ kêu lên, ở khắc này, ngay trước mắt cuối cùng, vị tông sư Lợi Trí trẻ tuổi của Hung Nô nhân, rốt cục đã trở về.

Chỉ là miệng Cáp Mật Thứ tràn đầy khổ sáp, hắn trở về quá muộn.

Lợi Trí nhìn ra phương xa, ở trong mắt của hắn, cũng không biết có phải có một tia tiếc nuối thật sâu hay không, xuyên thấu qua chướng ngại của không gian vô cùng, hắn phảng phất như nhìn thấy được một người, một bóng người như khích lệ hắn. Trong tim của hắn có một tia bất đắc dĩ, hắn đã cảm thấy được sự lựa chọn của người kia, một sự lựa chọn cũng là bất đắc dĩ.

Hắn dứt khoát thu hồi ánh mắt, thân hình cao lớn ở trên chiến trường chớp lên, rất nhanh đi tới trước người Cáp Mật Thứ.

" Quốc sư."

Cáp Mật Thứ đưa tay, ngăn trở câu nói của Lợi Trí, hắn trực tiếp nói: " Lợi Trí, Thác Hà Đế đã đã đi phó hẹn sinh tử với Lê Ngạn Ba, đến nay không chút tin tức. Trong thành, Đan Vu đã chết, bại cục đã định. Ta nhờ ngươi một chuyện."

Trong đôi mắt Lợi Trí hiện lên một tia đau đớn, hắn hít sâu một hơi, nói: " Quốc sư thỉnh nói."

" Hộ tống Quát Bạt Ưng, đến nơi cửa vào sa mạc phương bắc, nơi đó có hi vọng của tộc nhân chúng ta."

" Sa mạc?"

" Phải, thảo nguyên tuy lớn, nhưng đã không còn chỗ dung thân cho chúng ta. Phương bắc, là đường sống duy nhất cho chúng ta." Cáp Mật Thứ tỉnh táo nói.

Lợi Trí trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi: " Ngài thì sao?"

Cáp Mật Thứ lộ vẻ sầu thảm cười, nói: " Ta…ta tự nhiên có chuyện cần làm."

Lợi Trí run lên, cũng không nói ra lời. Hắn nhìn Cáp Mật Thứ thật sâu, thân hình chớp động, đã không còn thấy bóng dáng.

" Đi thôi, hi vọng của chúng ta ở tại phương bắc." Cáp Mật Thứ nhìn địa phương hắn biến mất, nhẹ giọng nói một câu.

Xoay người lại, sắc mặt của hắn đã biến thành dữ tợn, ánh mắt của hắn mang theo một ít điên cuồng, làm người khác không rét mà run, hắn rút mã đao, đó là mấy chục năm qua lần đầu tiên hắn giơ lên binh khí, mấy chục năm qua, là lần đầu tiên thanh âm của hắn tràn ngập điên cuồng: " Mang lửa tới đây, đốt Tây Kinh thành cho ta."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.