Thương Thiên Phách Huyết

Chương 393: Lập thệ




Mặt trời phía đông phảng phất như rụt rè hiện lên khỏi bình tuyến vô ngần, rốt cục thành công lộ đầu ra, đem một mảnh ấm áp chiếu sáng xuống đại địa.

Cả thảo nguyên khôn cùng bát ngát tựa hồ được bao phủ lên một lớp màu vàng kim. Từng giọt sương long lanh trên những bãi cỏ lấp lánh, lóe ra từng điểm ánh sáng muôn màu muôn sắc.

Hứa Hải Phong thân mặc áo giáp, từ hôm nay, hai mươi vạn đại quân của Đại Hán, rốt cục lần đầu tiên bước lên lịch trình viễn chinh Hung Nô.

Tám vạn Thương Lang quân đoàn do Lý Quan Anh suất lĩnh, đảm nhiệm trọng trách quân tiên phong. Lấy tám vạn quân đảm nhiệm tiên phong, từ xưa tới nay đúng là chưa bao giờ có.

Nhưng chính là sự an bày không hợp tình lý này, lại đột nhiên hiện ra tâm trạng nhất quyết tử chiến của Hứa Hải Phong.

" Giá…"

Xa xa, một khoái mã phóng tới đại doanh trung quân, kỵ sĩ trên ngựa cao giọng quát: " Tộc trưởng bốn tộc thảo nguyên cùng đến đây, cầu kiến chủ công."

" Tộc trưởng bốn tộc sao?" Hứa Hải Phong thì thào nói nhỏ.

" Hắc hắc…" Tương Khổng Minh nhẹ nhàng xuất hiện từ phía sau hắn, mình khoác y bào, lúc này vừa mới vào mùa xuân không lâu, khí trời còn lạnh, Tương đại quân sư dĩ nhiên là không thể so với vũ phu bình thường, sợ lạnh cũng là tự nhiên, hắn nhẹ giọng nói: " Đám người này, đúng là tới thám thính."

Hứa Hải Phong mỉm cười, nói: " Quân sư đại nhân, hôm nay sao lại thức dậy sớm vậy?"

Gương mặt Tương Khổng Minh đỏ lên, nói: " Hành quân chiến tranh, đương nhiên phải lấy thân làm gương."

Hứa Hải Phong xoay mặt qua chỗ khác, khóe miệng chợt mỉm cười.

Cái gì gọi là lấy thân làm gương, nếu không phải hôm nay là một cuộc sống đặc thù, chắc chắn hắn đã giống như ngày hôm trước, nhờ vả bên trong xe ngựa không chịu đứng lên.

Cũng không biết hắn làm sao chế tạo ra loại xe ngựa này, khi ngồi lên, cảm giác xốc nảy giảm đi rất nhiều, tài trí người này, quả nhiên thiên hạ đệ nhất.

" Trận đánh này, là trận đánh cuối cùng sao?" Hứa Hải Phong nhẹ giọng hỏi.

" Có lẽ." Tương Khổng Minh đột nhiên cười nói: " Ít nhất, đối với thảo nguyên mà nói, là trận đánh cuối cùng."

" Thật không?" nguồn TruyenFull.vn

" Phải." Tương Khổng Minh như đinh chém sắt nói: " Chỉ cần khu trục Hung Nô nhân, học sinh tự có biện pháp, nhượng bầy sói trên thảo nguyên biến thành những con heo lười biếng nhất trên thế giới."

Hứa Hải Phong đưa mắt trông về phía xa, đột nhiên nói: " Xem, bọn họ tới."

Xa xa, xuất hiện một đám kỵ binh, tốc độ phóng ngựa của bọn họ cực nhanh, chỉ trong chốc lát, đã tiến vào đại doanh trung quân.

Hứa Hải Phong cùng vị tâm phúc mưu sĩ kiệt xuất nhất liếc mắt nhìn nhau, đồng thời gật đầu, bước về phía trước nghênh đón.

" Hứa tướng quân, Tương quân sư."

Trên thảo nguyên, ngoại trừ Hung Nô, bốn dân tộc lớn nhất, lúc này người đứng đầu của bốn tộc, không ngờ lúc này đều tập trung ở đây.

Nghĩ lại một năm trước kia, bọn họ còn là cường cừu đại địch tranh chấp sống chết, hôm nay không ngờ đã biến thành chiến hữu " thân mật" sóng vai tác chiến, sự biến hóa của thế đạo, thật đúng là quỷ dị không lường được.

" Các vị tộc trưởng đại giá quang lâm, Hứa mỗ không tiếp đón từ xa, thỉnh…"

Đối mặt mấy người này, dù là Hứa Hải Phong cũng không dám dễ dàng thất lễ, bởi vì bọn họ cũng biết, lực lượng của những người này mới là mấu chốt chân chính của trận chiến này.

Tuy quân đội Đại Hán đông đảo, nhưng cũng không nhiều như Hung Nô nhân đang cố thủ gia viên, tuy quân đội Đại Hán tinh nhuệ, nhưng thiết kỵ Hung Nô cũng tinh binh không kém.

Vì vậy, bốn tộc liên quân đứng trung gian, hoặc là nói, các tộc liên quân đại biểu thảo nguyên ngoại trừ Hung Nô nhân, bọn họ mới là lực lượng có tính quyết định của trận chiến tranh này.

Lúc này đây, là Hán quân ngàn dặm viễn chinh, vô luận là thiên thời địa lợi, cũng không nằm bên phía bọn họ.

Nếu lại mất đi nhân hòa, vậy hậu quả của bọn họ chỉ sợ giống như là Hung Nô nhân, đại bại mà về.

Đưa bọn họ đón vào lều lớn, ra lệnh một tiếng, bọn quân sĩ liền bưng lên mỹ vị nước uống.

Hứa Hải Phong nâng chén nói: " Lần này chúng ta ngàn dặm viễn chinh, trước khi đi, Hứa mỗ từng có ra lệnh, ai uống rượu trong quân, sẽ chém không tha. Vì vậy, tuy trong quân truy trọng vô số, nhưng cũng không có rượu, không thể làm gì khác hơn là dùng trà thay rượu, thỉnh các vị thứ lỗi."

Mộ Dung Trất đứng lên, nâng chén cười nói: " Tướng quân khách khí, lúc chiến tranh đương nhiên phải thế."

Địa vị của Hứa Hải Phong tại phương bắc tuy đã như hoàng đế không thể nghi ngờ, nhưng dù sao hắn còn chưa đăng cơ xưng đế, Mộ Dung Trất cũng chỉ như trước xưng hô hắn là tướng quân.

Hứa Hải Phong cùng Tương Khổng Minh cả hai đầy mặt mỉm cười, cùng bọn họ chậm rãi nói chuyện, trong lời nếu không phải nói về phong tục khắp nơi Trung thổ, thì không ngừng tán dương cảnh tượng thảo nguyên.

Đám người Mộ Dung Trất ngồi suốt nửa ngày, nghe được vô số chuyện ly kỳ khúc chiết như truyện thần thoại giữa đêm phát xuất từ trong miệng Tương Khổng Minh. Tài ăn nói của Tương Khổng Minh cực tốt, nói nửa ngày, vẫn không có câu nào ngưng lại, làm cho bọn họ như rơi vào trong mây mù, còn chưa tự phát giác.

Chỉ là có một người rốt cục ngồi không yên, hắn đợi hồi lâu, vẫn chưa nghe được câu nói nào về chuyện thảo phạt Hung Nô nhân.

Trong lòng của hắn thầm giận, những người này rốt cục là đang làm gì, chẳng lẽ muốn ở chỗ này đàm luận chuyện trời trăng mây gió sao?

A Cốt Đả đứng lên, động tác của hắn vô cùng cương liệt, giống như một cơn gió lốc, làm người khác không thể nào không nhìn thấy.

Chỉ là trong mắt mọi người mơ hồ hiện lên ánh mắt quả nhiên như thế, tới cuối cùng đã không còn nhẫn nại, quả thật đúng là người này.

" Hứa tướng quân, lần này tại hạ đến chỉ có một mục đích." A Cốt Đả tiến nhanh lên trước, hắn nhìn thẳng hai mắt Hứa Hải Phong, nhìn thẳng hai mắt của vị Trung Nguyên bá chủ, nặng nề nói: " Ta thầm nghĩ muốn diệt Hung Nô nhân."

Bên trong lều lớn, lập tức yên tĩnh không một tiếng động, một câu nói kia, chỉ cần người ở chỗ này ở trong lòng từng nghĩ qua vô số lần, nhưng thực sự dám ngay trước mặt công chúng nói ra miệng, vậy cũng chỉ có một người.

Lúc này đây, dù là ánh mắt Hứa Hải Phong nhìn về phía hắn cũng mang theo một ít tán thưởng.

" A Cốt Đả tộc trưởng, mục tiêu của chúng ta chỉ có một, nếu không như thế, chủ công nhà ta cũng sẽ không tự mình dẫn theo đại quân, đến đại thảo nguyên." Tương Khổng Minh đứng lên mỉm cười nói.

Ánh mắt của hắn đảo qua trên mặt mấy vị tộc trưởng, vẻ mặt mọi người khác nhau, nhưng bên trong không chút phản ứng cũng là chiếm cứ nửa số.

Không thể không nói, cho dù là những hán tử thảo nguyên hào sảng, bọn họ sinh hoạt nhiều năm, cũng đã học xong hai từ tỉnh táo. Hoặc là nói, là lạnh lùng, là lạnh lùng chân chính.

" Hô…"

Đồng dạng đứng dậy, theo sát A Cốt Đả đứng lên, chính là một vị Yết tộc tướng lãnh thiếu niên tên Hám Chỉ.

Ánh mắt mọi người tự nhiên tập trung lên người của hắn. Hắn tiến lên đi tới bên cạnh A Cốt Đả, cùng hắn sóng vai mà đứng. Hai vị thanh niên dũng sĩ thảo nguyên liếc mắt nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương nhìn thấy được cái thế hào tình khôn cùng bát ngát.

" Hứa tướng quân, Tương quân sư, các vị tộc trưởng, các huynh đệ. Nếu hôm nay mọi người đều đi tới nơi này, vậy không cần tiếp tục dò xét lẫn nhau, A Cốt Đả đại ca nói đúng. Địch nhân của chúng ta chỉ có một, nhưng chính là địch nhân này, liền đủ làm cho chúng ta phải ngưng tụ toàn bộ lực lượng đi chiến đấu." Ánh mắt Hám Chỉ đảo qua trên mặt mọi người, hắn đột nhiên cười lạnh nói: " Lời nói không dễ nghe, thảo nguyên dù sao là địa bàn của Hung Nô nhân, chúng ta cũng không nắm chắc phần thắng đâu."

A Cốt Đả vươn bàn tay to, nặng nề vỗ lên bờ vai của hắn, nói: " Hảo huynh đệ."

Tương Khổng Minh cười ha ha, hắn đứng lên, dùng sức vỗ tay, cao giọng nói: " Cũng là hai vị dũng sĩ trẻ tuổi nhìn thấu triệt, chúng ta ở đây thương nghị làm sao đối phó Hung Nô nhân, tin tức kia chỉ sợ căn bản không thể gạt được bá chủ lúc trước của thảo nguyên. Trận chiến này, nếu chúng ta đắc thắng, diệt Hung Nô toàn tộc, tự nhiên là ngươi tốt, ta tốt, mọi người tốt."

Tiếng cười của hắn đột nhiên trầm thấp xuống, quay đầu nhìn đám người Mộ Dung Trất đang không nói được một lời, chậm rãi nói: " Nếu là vì chỉ huy không trọn, điều độ không linh, không thể đồng tâm hiệp lực, mà làm cho trận chiến này bị thua, vậy chúng ta nhiều lắm thì bại lui Trung Nguyên, nhưng các vị sao…"

Tương Khổng Minh ngừng lại, chỉ là không ngừng cười lạnh.

Những người ổn trọng như Mộ Dung Trất đồng thời rùng mình, đạo lý này bọn họ đương nhiên hiểu rõ trong lòng, chỉ là biết thì biết, nhưng nghĩ muốn từ giữa mưu đến ích lợi, cũng chỉ đành ra vẻ không biết.

" Tương quân sư, xin thứ cho tại hạ lỗ mãng." A Cốt Đả đột nhiên ôm quyền, cao giọng nói: " Chẳng qua, có một việc, A Cốt Đả quả thật không thể không hỏi."

" Thỉnh nói." Tương Khổng Minh mỉm cười nói.

A Cốt Đả nhìn hắn, tuy hắn không phải là Hứa Hải Phong cầm đầu người Hán, nhưng dù cho ai cũng biết, ở trong quân doanh này, chân chính phụ trách chỉ huy đại quân, sợ là chỉ có người này.

" A Cốt Đả cũng muốn hỏi một tiếng, ngày sau nếu thành công đem Hung Nô nhân diệt tuyệt, vậy quý quân sẽ dự định thế nào?"

Nguyên lai không khí đang dễ chịu đột nhiên ngưng trọng lên, ánh mắt đám người Mộ Dung Trất đồng dạng bắn ra hàn quang sắc bén, bọn họ đều đang chờ đợi, chờ đợi người Hán trả lời.

Vấn đề này là điều mà bọn họ quan tâm nhất trong lòng.

Người Hán xâm lấn thảo nguyên, chứng thật là chưa từng có lệ, tuy bọn họ đánh kỳ hào, chính là báo thù cho hoàng đế Lưu Chính Đình cùng Đế tộc anh hùng Nam Nghi Liêu.

Nhưng sau khi bọn hắn đạt được như nguyện, không người nào dám nói bọn họ sẽ dễ dàng rút lui ra khỏi đại thảo nguyên.

Đây mới là chuyện mà đám anh hùng thảo nguyên lo lắng nhất trong lòng.

Tương Khổng Minh phảng phất đã có dự cảm, ánh mắt của hắn bình thản, ngược lại nhìn về phía Hứa Hải Phong đang ngồi trên thủ vị.

Hắn dĩ nhiên là muốn nhân vật số một trong Hán quân tự mình trả lời.

Mộ Dung Trất, A Cốt Đả, Hám Chỉ những quần hùng thảo nguyên cũng đưa ánh mắt nhìn kỹ Hứa Hải Phong.

Hứa Hải Phong ngẩng đầu cười, đối mặt với sự nghi hoặc của bọn họ, thản nhiên cười.

Hắn đứng lên, ngay trước mặt mọi người, đi ra ngoài lều lớn.

" Hứa mỗ nói, không biết các vị có tin tưởng hay không?" Hắn nhàn nhạt hỏi.

A Cốt Đả chần chờ một thoáng, nói: " Ngài là Hứa đại tông sư, lời nói ra, chúng ta tự nhiên tin."

" Được, đã như vậy, Hứa mỗ liền lấy thân phận tông sư, ngay đây hứa hẹn, chúng ta đến đây, chỉ là vì báo thù tuyết hận, ngày Hung Nô mất nước là ngày đại quân ta trở về nam, thảo nguyên tuy lớn, nhưng Hứa Hải Phong ta cũng không tham một tấc đất."

Lời của hắn leng keng có lực, xa xa truyền ra, cả tòa quân doanh, ai cũng có thể nghe thấy.

" Nga…nga…"

Vô số chiến sĩ tự phát giơ cao binh khí, bọn họ tận tình điên cuồng hét lên: " Báo thù tuyết hận…"

Thanh âm vang xa giống như từng đợt biển gầm mãnh liệt, bao phủ thanh âm mọi người, bao phủ toàn bộ suy nghĩ của những người có mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.