Thương Thiên Phách Huyết

Chương 33: Nộ trách




Hứa Hải Phong đi theo phía sau phụ thân, nhìn thấy bộ dáng bi thảm của huynh trưởng, thật sự là kinh sợ vô cùng, luồng tà hỏa trong ngực càng hỏa thiêu đến cả người hắn nóng lên, hắn chỉ cảm thấy nhất định phải làm gì đó, nếu không cỗ lửa giận này sẽ sờ sờ đem hắn chết cháy.

" Lâm Trường Không, đi xem thương thế ca ca ta như thế nào?" Hứa Hải Phong cắn răng nghiến lợi nói, trong thanh âm tiết ra một cỗ hơi lạnh thấu xương. Hứa phụ vốn đang gào khóc, nghe được những lời của tiểu nhi tử, theo bản năng rùng mình một cái, nhất thời càng không dám lên tiếng.

Đám người Lâm Trường Không cũng không phản ứng, hắn tiếng lên đưa tay nhanh như thiểm điện sờ soạng một lần trên người Hứa Hải Thiên, lại duỗi tay bắt mạch, chốc lát sau, đứng dậy nói: " Hồi tướng quân, người này bị thương nặng, nghiêm trọng nhất chính là thương thế trên tay phải, xương tay đã nát, sợ là đã phế đi."

" Địa phương khác thì sao?" xem tại TruyenFull.vn

Lâm Trường Không khom người nói: " Địa phương khác có nhiều vết thương, nhưng chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, sẽ khỏi hẳn."

Hứa Hải Phong cười lạnh nói: " Nhiều vết thương, hắc hắc, hay cho một đại lao Thương Châu." Hắn hướng Hứa phụ nói: " Cha, ngài dẫn mấy bộ hạ của ta đi đem đại phu tốt nhất toàn thành đưa tới." Tiếp theo lại nói với Tần Dũng: " Tần Dũng, ngươi mang theo một trăm người, nói cho những đại phu, cần phải hết sức tận tâm, nếu có gì sơ thất, ta lột da bọn họ."

Tần Dũng cao giọng đáp ứng, dẫn theo Hứa phụ rời đi. Hứa Hải Phong tuy đang trong cơn giận dữ, nhưng còn chưa đánh mất lý trí, chỉ có Hứa phụ quen thuộc những địa phương trong Thương Châu thành, mà việc cứu trị huynh trưởng lại không thể kéo dài, cho nên nhượng phụ thân lập tức đi " thỉnh" đại phu, về phần báo thù tuyết hận, chỉ cần người vẫn còn, sẽ không sợ không có cơ hội.

Chứng kiến đám người phụ thân đi xa, hắn lại mệnh lệnh đem huynh trưởng cẩn thận chuyển qua phòng tốt nhất, ở trong đám ngục tốt chọn ra hai tên nhìn cơ trí, để cho bọn họ tới hầu hạ. Không phải hắn không tin tưởng Hắc Kỳ quân của mình, mà là nhóm người này là hảo thủ giết người giỏi nhất, nhưng trông cậy vào bọn họ đi chiếu cố người là hy vọng xa vời.

Làm xong hết thảy, hắn quay đầu lại, lạnh lùng nhìn tên ngục đầu mập mạp kia.

Lúc này, tên ngục đầu đã biết rốt cục là ở nơi nào đắc tội sát tinh này, trong lòng hắn mắng to Trương gia có mắt không tròng, hiện tại dẫn lửa thiêu thân, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ cũng nguy trong chớp mắt.

" Nói đi, là ai làm."

" Đại nhân, không phải chuyện của ta, ta chỉ là một lao đầu nho nhỏ mà thôi." Ngục đầu mập mạp lộ ra vẻ tươi cười khó coi, cao giọng giải thích.

Hứa Hải Phong một cước đá tới, đá ngã thân thể mập mạp của hắn, cả giận nói: " Ngươi rốt cục nói hay không, không nói cũng được, tạc đi thân mỡ này của ngươi, ngươi sẽ nghĩ ra."

Ngục đầu mập cả người thịt béo một trận rung động, kêu rên nói: " Đại nhân, tiểu nhân khai, tiểu nhân khai. Đây là Trương gia phái người làm, bọn họ tổng cộng phái người tới lần thứ hai, thật sự là cùng tiểu nhân không có quan hệ."

" Phái người tới lần thứ hai? Hảo cho Trương gia, không đem xương cốt các ngươi lột ra, khó tiêu mối hận trong lòng của ta." Hứa Hải Phong cúi đầu nhìn tên ngục đầu mập, cơn tức càng lớn hơn: " Ngươi cũng không phải thứ tốt, nếu đã phụ trách quản lý lao ngục, không ngờ còn dung cho người tiến vào hành hung, đến a, treo lên cho ta, hung hăng đánh."

" Dạ..." Hai tên thân vệ quân tiến lên một bước, như lão ưng tróc gà con đem ngục đầu mập trói lên cây, Hứa Hải Phong đoạt lấy roi ngựa, đẩy tên quân sĩ ra, tự mình ra tay, hung hăng mà đánh.

" Úc nga..." Ngục đầu mập bắt đầu còn phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, nhưng hơn mười roi sau, liền không chịu được đau đớn, hôn mê đi.

Đánh hơn mười roi, cơn giận của Hứa Hải Phong biến mất, thở hổn hển mấy hơi, chỉ vào những ngục tốt khác nói: " Các ngươi đều là tòng phạm, tội danh lơ là chức vụ trốn không thoát đâu, đều đánh hết cho ta."

Chúng ngục tốt sợ đến mặt vàng như đất, hiện tại lại càng kêu rên một mảnh, nhưng làm sao chống lại đám Hắc Kỳ quân như lang như hổ, cả đám bị trói lên cây, tiếng kêu thảm thiết thay nhau vang lên, phảng phất một mảnh nhân gian địa ngục.

Tằng Chí Hoành đứng ở xa xa, tuy không nhìn thấy rõ lắm, nhưng cũng biết Hứa Hải Phong đang động hình với đám ngục tốt. Hắn không phải là một người nhát gan sợ sự, chỉ là Hứa Hải Phong vừa tới đã không nói lý phá hư cửa thành, cường xông Thương Châu thành, hắn nắm không ra dụng ý của Hứa Hải Phong, còn tưởng rằng hắn suất binh tạo phản, cho nên không dám ngăn trở.

Nhưng bây giờ đã biết nguyên nhân Hứa Hải Phong tức giận, tựa hồ là bởi vì người bị bắt, nên đã chọc cho hắn giận tím mặt. Nếu không phải tạo phản, vậy nói rằng hắn còn không dám mưu hại mệnh quan triều đình, đặc biệt là quan chức của mình so với hắn còn cao hơn vài cấp, cho dù không đồng một hệ thống, chưa hẳn trấn được loại mãnh tướng này, nhưng nghĩ hắn cũng không dám làm khó. Vì vậy, hắn tăng lá gan, suất lĩnh chúng bộ khoái chạy tới.

" Báo tướng quân, có người tự xưng Thương Châu tri phủ, muốn cầu kiến tướng quân."

Tằng Chí Hoành còn chưa tới lao ngục, đã bị Hắc Kỳ quân ngăn cản lại, hắn không dám xông vào, lập tức báo thân phận, ai ngờ đám quân sĩ này ngay cả mắt cũng không nhìn hắn một lần, liền như vậy bẩm báo đi tới, ánh mắt này, phảng phất hắn cũng không phải là đại quan nhị phẩm triều đình, mà là con chó con mèo có thể tùy ý thấy được bên ven đường.

Hứa Hải Phong phất tay gọi dừng, hắn tự nhiên biết động tĩnh lớn như vậy tuyệt đối không cách nào lừa gạt được người, huống chi hắn cũng không có ý tứ muốn giấu diếm, vì vậy nhượng thân binh tránh ra. Tằng Chí Hoành đi tới trước đại lao, chứng kiến một đống hỗn độn, khóe miệng khẽ động một chút, cuối cùng không dám cùng Hứa Hải Phong trở mặt, tâm lý quyết định chủ ý, đợi cho ác nhân này đi rồi, nhất định phải đến trước mặt thánh thượng bẩm báo một chuyến.

Hứa Hải Phong dựa theo lễ số tùy tiện làm một quân lễ không lớn không nhỏ, nói: " Đại nhân là...?"

Tằng Chí Hoành ngẩn ra, thầm nghĩ ta đã tự báo quan danh, ngươi biết rất rõ ràng ta là tri phủ Thương Châu, lại ra vẻ không biết. Nếu ngươi không biết, cần gì phải cấp ta hành lễ. Hắn cố nén tức giận, miễn cưỡng chấp tay nói: " Bổn quan là tri phủ Thương Châu Tằng Chí Hoành, thỉnh tướng quân đại nhân chỉ giáo nhiều hơn."

Hứa Hải Phong ha ha cười, chỉ vào đám ngục tốt nói: " Đại nhân quá khách khí, chẳng qua nếu đại nhân nói như vậy, ta cũng chỉ điểm một phen, đám nha dịch này quả thực ghê tởm, triều đình cho bọn hắn bổng lộc, để cho bọn họ canh chừng phạm nhân, nhưng bọn hắn to gan lớn mật, dám một mình thu thủ hối lộ, phóng hung thủ tiến vào đại lao triều đình hành hung đả thương người. Tội hành như thế, trăm tử không đủ chuộc tội, ta đề nghị đại nhân dứt khoát đem bọn họ giết chết."

Tằng Chí Hoành tức giận đến thất khiếu khói bay, hắn vốn chỉ nói một lời khách sáo, nhưng không nghĩ tới lại bị Hứa Hải Phong bắt được điểm yếu, mượn gió phát huy, làm cho hắn bị giáo huấn một trận. Nhưng việc này chứng thật là hắn đuối lý, hắn cũng chỉ đành nuốt cay nuốt đắng nhẫn nhịn, tự nhận không may.

Trong thiên hạ có lao ngục nào không phải như thế, đám ngục tốt cũng chỉ là lấy chút tài vật, bọn họ đương nhiên hiểu rõ trong lòng, sẽ không đi trêu chọc đại nhân vật có bối cảnh, nhưng bọn hắn dù sao cũng nghĩ không ra một tên hán tử quê mùa nhà nông lại có được một hậu thai lợi hại như thế, việc nhận thu tiền tài của Trương gia mà bây giờ hối hận vô cùng, không thu xong được mà còn gặp phải tai ương, nhưng bọn hắn cũng là không cửa cầu cứu.

" Tướng quân đại nhân, một đoạn đường đi tới, không biết có chuyện gì quan trọng?" Tằng Chí Hoành biết không thể cùng hắn dây dưa ở chuyện này, dứt khoát trực tiếp hỏi chính sự.

Hứa Hải Phong cười lạnh nói: " Vốn chỉ là đi ngang qua, nhưng mấy ngày trước đây, gia huynh vô duyên cớ bị đại nhân đánh lọt vào tử lao, ta đây làm đệ đệ bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là phải chạy tới tìm hiểu."

" Đánh lọt vào tử lao? Lệnh huynh là..." Tằng Chí Hoành kỳ quái hỏi.

" Gia huynh là Hứa Hải Thiên, đại nhân còn nhớ kỹ?"

Tằng Chí Hoành đảo hút một ngụm lãnh khí, hắn đương nhiên sẽ không quên vài ngày trước mình đích thân hạ mệnh lệnh, chuyện tới hôm nay, thù oán này chỉ sợ đã kết xuống, không thể làm gì khác hơn là nói: " Bổn quan tự nhiên biết, lệnh huynh tại phố thị công nhiên giết người, nhân chứng vật chứng xác thực, bổn quan chỉ là làm theo công việc, cũng không có riêng tư."

Hứa Hải Phong cả giận nói: " Làm theo công việc? Vậy thỉnh ngài tới xem." Hắn đem Tằng Chí Hoành dẫn tới trước giường Hứa Hải Thiên, chứng kiến thảm trạng của Hứa Hải Thiên như thế, cũng là im lặng không nói, hắn đã sớm biết Trương gia khẳng định sẽ phái người trả thù, muốn người này trước khi thụ hình phải nếm đủ đau khổ. Đây là chuyện mà trong lòng mọi người đều biết rõ ràng, chỉ là không nghĩ tới lại có người vì hắn ra mặt mà thôi.

" Xin hỏi đại nhân, việc này giải thích như thế nào." Hứa Hải Phong ác thanh hỏi.

Trong lòng Tằng Chí Hoành phát lạnh, lập tức nói: " Việc này là do ngục tốt cùng Trương gia cấu kết gây nên, bổn quan cũng không hề biết."

" Uống uống, hảo cho một câu không biết. Đại nhân thối thoát thật nhanh a." Hứa Hải Phong trào phúng nói.

Tằng Chí Hoành gặp hắn bức bách từng bước, trong lòng cũng tức giận nói: " Tướng quân, trước khoan nói bổn quan, ngươi dẫn người cường nhập Thương Châu thành, đánh vỡ cửa thành cùng cầu treo, xin hỏi là đạo lý làm sao?"

Hai mắt Hứa Hải Phong run lên, hắn vừa rồi làm việc nhất thời chỉ dựa vào tâm trạng, cũng không hề nghĩ tới hậu quả, việc này nếu đến tai quân bộ, chỉ sợ cũng là phiền toái. Hắn tâm niệm vừa chuyển, lập tức nảy kế, nanh cười một tiếng nói: " Bổn tướng quân làm việc như thế, đương nhiên là có đạo lý, ta là được tình báo, có người tư thông ngoại địch, mưu hại quân sĩ Đại Hán ta, vì đuổi bắt phản tặc, phòng bị bọn họ chạy trốn, ta không thể làm gì khác hơn là dùng thủ đoạn lôi đình, đại nhân chớ trách."

Tằng Chí Hoành nhìn hắn một cái, thầm nghĩ tin tưởng ngươi mới là lạ, nhưng ngoài miệng còn ứng phó nói: " Vậy xin hỏi tướng quân, phản tặc hiện tại ở phương nào?"

Hứa Hải Phong đang muốn trả lời, đột nhiên một trận ồn ào, hai người đồng thời nhìn lại, nguyên lai là Hứa phụ mang theo hai đại phu trở về.

Hứa Gia Bình làm người trung hậu, tới trước của tiệm thuốc, còn muốn xếp hàng. Tần Dũng đâu cần quản nhiều, trực tiếp dẫn người đi vào, bắt đại phu đi ra, Hứa Gia Bình thấy bộ dáng hung thần ác sát của hắn, không dám khuyên ngăn, còn những người khác lại càng không lắm miệng. Cứ như vậy hai vị đại phu nổi tiếng nhất thành nam bị bọn họ mạnh mẽ dẫn tới nơi này, người nhà hai đại phu còn muốn báo quan, nhưng ngay cả tri phủ cùng thủ bị phó tướng đều còn có chuyện khó giải quyết, lại còn ai dám đi nhiều chuyện.

Hứa Hải Phong bỏ mặc Tằng Chí Hoành, từ trong lòng lấy ra hai viên minh châu, đây là tinh phẩm lấy được từ Khải Tác nhân, giá trị thiên kim. Hắn nhét vào tay hai đại phu, nói: " Nằm nơi này chính là đại ca của ta, hắn bị trọng thương, còn thỉnh nhị vị chiếu cố nhiều hơn, chỉ chút tâm ý, còn vui lòng nhận cho."

Hai đại phu vốn nghĩ rằng đắc tội chủ nhân nào đó, hôm nay dữ nhiều lành ít, không ngờ chỉ cần đi cứu trị một người có thể được trả tiền phong hậu như thế, vô cùng vui mừng, vội vàng bắt đầu tận tâm hết sức trị liệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.