Thương Thiên Phách Huyết

Chương 208: địch nhân




Miệng nhỏ của Phương Doanh Anh khẽ mấp máy, đang muốn mở miệng khuyên giải, lại bị Hạ Nhã Quân lôi kéo bàn tay nhỏ, lập tức im tiếng.

" Tê…" Một tiếng vang nhỏ, mọi người lại nghe được thật rõ ràng.

Lâm Mộc Hợp đi nhanh tới, hắn đi tới trước mặt Lâm Nghi Tinh, nặng nề quỳ xuống, nói: " Con nguyện truy tùy Hứa đại tông sư đi bắc cương."

Ống tay áo bên phải hắn bị xé rách một mảnh, lúc này đang ở trong tay Lâm Gia Huy, mới rồi hắn dùng sức tránh thoát, Lâm Gia Huy nhất thời không giữ kịp, nên bị hắn tránh thoát, để lại một mảnh tay áo.

Lâm Gia Huy đầy mặt xấu hổ nhìn sư đệ, ống tay áo rách lúc này nhìn thật chướng mắt.

" Ngươi…ngươi là tên ngu ngốc." Lâm Nghi Tinh giận dữ nói: " Ngươi cho rằng như vậy là anh hùng sao? Đó là kế khích tướng của Tương Khổng Minh a."

Hắn nổi giận, dứt khoát gọi thẳng tên, cũng may hắn cực kỳ cố kỵ Hứa Hải Phong, nên cuối cùng không mở miệng mắng to.

" Con biết." Lâm Mộc Hợp cao giọng nói.

" Ngươi biết?" Lâm Nghi Tinh cơ hồ không dám tin tưởng lỗ tai của mình, vẻ tức giận trong nháy mắt tiêu đi một nửa, hắn kinh ngạc hỏi: " Nếu ngươi biết, lại vì sao thiếu kiên nhẫn như thế."

Lâm Mộc Hợp quỳ trên mặt đất, hai mắt của hắn trong suốt mà kiên định: " Con biết, nhưng Hung Nô nhân là địch nhân của Đại Hán chúng ta, cho nên con muốn đi đánh họ."

Tĩnh.

Ở trong nháy mắt, trong đại sảnh yên tĩnh đến cực điểm.

Chỉ còn lại hơi thở cùng tiếng thở có thể nghe thấy ở trong đại sảnh thay nhau vang lên, một câu nói kia như một quả chùy sắt nặng nề đánh vào trong lòng mọi người.

Hung Nô nhân là địch nhân của Đại Hán chúng ta, cho nên con muốn đi đánh họ.

Lâm Mộc Hợp nói ra thật bình bình thản thản, phảng phất như lựa chọn từ bản năng, phảng phất như thiên kinh địa nghĩa, như leng keng có lực, rung động lòng người.

Hung Nô nhân là địch nhân của Đại Hán chúng ta, cho nên con muốn đi đánh họ.

Mấy chữ chất phác không chút hoa mỹ, một câu nói vô cùng đơn giản, cũng là lời gào thét nguyên thủy đơn thuần nhất phát ra từ sâu trong nội tâm của một dân tộc.

Không biết khi nào, đám người Hứa Hải Phong đã đứng lên khỏi ghế, mà dù là Trương Tấn Trung đến lúc này cũng đã tự động đứng lên, ánh mắt bọn họ nhìn về phía Lâm Mộc Hợp đã hoàn toàn khác hẳn.

Thanh niên đang quỳ trên mặt đất, hắn là người nam phương, cũng không cường tráng. Lúc này còn thấp hơn phân nửa, lại càng không có gì nổi bật. Nhưng chính thời khắc này, hắn lại có vẻ vô cùng cao lớn.

Đỉnh thiên lập địa, đại hảo nam nhi.

Ánh mắt Lâm Gia Huy ngắm nhìn thân ảnh thấp bé lại thẳng thắn trên mặt đất, tay hắn đang run rẩy, một mảnh tay áo không chút sức nặng nhưng giờ khắc này lại nặng như thái sơn.

Ánh mắt của hắn phức tạp, ánh mắt nhìn về sư đệ lại dẫn theo mấy phần kính nể, mấy phần xa lạ cùng mấy phần vui mừng, hắn phảng phất giống như một lãng tử bồi hồi lạc đường giữa nhân sinh, rốt cục đã quyết định chọn lựa còn đường đi tới.

Đột nhiên, hắn đi nhanh lên, quỳ gối bên cạnh Lâm Mộc Hợp, cung kính dập đầu ba cái: " Đệ tử nguyện cùng đi."

Thanh âm của hắn bình tĩnh cũng không hề nghi ngờ.

" Đệ tử nguyện cùng đi…"

Chúng đệ tử trong sảnh lúc này quỳ xuống một mảnh, tuy những người đang bị thương cũng cố nén đau đớn, quỳ rạp xuống đất.

Nhìn một màn trước mắt, đôi mắt Hứa Hải Phong đột nhiên ướt át.

Trượng nghĩa mỗi đa đồ cẩu bối.

Phụ tâm đa thị độc thư nhân.

( Kẻ trượng nghĩa đa số là người thất học, kẻ phụ lòng đa số là kẻ biết đọc sách)

Vô luận là thời đại thay đổi, hay là triều đại thay thế, trong những rung chuyển lần lượt, thủy chung có thể phát ra những sự tích bi tráng nhất, thường thường chính là những hán tử nhiệt huyết thô lỗ, hào sảng trực tính.

Yêu nước, hai chữ thần thánh này, những thế gia đệ tử cao quan môn phiệt có thể đem nó trang trí thật mỹ luân mỹ hoán, có thể đem nó tuyên dương đến hoa rơi nước chảy, có thể đem nó tả trong sách vở đến thiên cổ bất hủ.

Mà những hán tử giang hồ thì sao? Bọn họ có những người, thậm chí hai chữ này viết ra như thế nào, cũng không biết.

Nhưng khi Hung Nô nhân vây hãm kinh sư, xâm lấn Trung Nguyên, lại có bao nhiêu thế gia đệ tử lựa chọn giống như Hán Hiền đế cùng tam đại thế gia gia chủ, tuẫn thân vì nước?

Xá sinh thủ nghĩa, mấy ai làm được?

Sau khi được Hung Nô nhân đồng ý kẻ đầu hàng không giết, Đại Hán phương bắc giống như là một dây chuyền, một thôn trấn tiếp một thôn trấn lại giơ cao lá cờ đầu hàng.

Nhưng tại lúc này, một cỗ dòng nước ngầm phản kháng lại yên lặng dấy lên trong dân gian, đầu lĩnh của bọn họ, không phải môn phiệt đệ tử, không phải mệnh quan triều đình, mà là những giang hồ nhân sĩ bị một ít người cho rằng đó là căn nguyên họa loạn trong thiên hạ.

Ở trên người những hán tử thô hào này, có một loại mộc mạc tự nhiên, đã hòa tan trong máu của bọn họ, đó là tư tưởng yêu nước đã ghi khắc trong xương cốt cùng linh hồn.

Yêu nước, tại sao yêu nước? Bọn họ dùng hành động đến nói cho ngươi, yêu nước là không cần lý do.

Trên mặt Lâm Mộc Hợp một mảnh kiên trinh, thanh âm của hắn không lớn, lại xuyên thấu qua từng tầng phòng hộ, trực tiếp chạm tới tâm linh nhiệt huyết: " Hài nhi không hối hận."

Há miệng run run dữ dội, lý trí Lâm Nghi Trinh nói cho hắn nên cự tuyệt, nhưng hàm răng không ngừng rung động lại nói không nên lời một chữ " Không".

Sau một lúc lâu, hắn quay đầu nhìn về phía Trương Tấn Trung, trong mắt hiện lên vẻ áy náy nồng hậu.

" Hiền đệ, xin lỗi. Lão phu vẫn còn là một người giang hồ." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tây tuyến, A Bố Tác Luân đang nửa ngồi nửa dựa vào trên lớp nệm dày, ở trước mặt hắn là một bầu bạch tửu tinh xảo xuất sản từ Ngọa Long thành.

Nam tử yêu dị tràn ngập vị đạo nữ nhân này không ngờ yêu thích nhất chính là liệt tửu như thế.

" Điện hạ, A Bối Nhĩ Mã đại công tước đưa tới văn thư." Một thị vệ cẩn thận đi tới trước mặt của hắn, nhẹ giọng bẩm cáo.

A Bố Tác Luân vươn ngón tay thon dài, từ trong chiếc khay thị vệ đang cầm lấy ra văn thư, ánh mắt của hắn nhìn lướt vài lần, ánh mắt vốn đang tản mạn trở nên ngưng trọng lên.

Bờ môi của hắn bởi vì kinh ngạc mà hé ra, một đôi mắt to quyến rũ gắt gao nhìn tờ giấy, tựa hồ nghĩ muốn xuyên thấu mà mấy dòng chữ này mà nhìn ra hàm ý ẩn sau lưng.

Sau một lúc lâu, ánh mắt của hắn từ từ lẫm lệ, khóe miệng hiện lên một tia cười nhạt cũng là càng thêm nồng hậu.

Thị vệ gắt gao cúi xuống, ánh mắt thủy chung nhìn kỹ mũi chân chính mình, không dám tùy ý nhìn quanh. Bởi vì hắn biết, những thị vệ trước chỉ vì nhìn thấy thứ không nên thấy mà biến mất không chút âm thanh trên thế giới này.

" Ban Khắc La Phu Đặc…" A Bố Tác Luân thì thào danh tự tương đương nổi tiếng bên trong Khải Tát đế quốc.

" Đi gọi A Đồ Tác tới cho ta."

" Dạ…điện hạ."

Chốc lát sau, A Đồ Tác hùng tráng tiến đến, hướng A Bố Tác Luân làm ra một quân lễ dù là chính hắn cũng không cảm thấy hài lòng.

Hắn xuất thân từ quân nhân thế gia, nguyên bổn có những quy củ phải có, nhưng ở chung một chỗ với vị vương tử điện hạ này khá lâu, trong bất tri bất giác cũng nhiễm phải một điểm tùy ý, loại biến hóa này lâu ngày, mà ngay cả bản thân hắn cũng không từng phát giác.

" Điện hạ."

" A…A Đồ Tác tướng quân thân ái, ngươi đã đến rồi, mời ngồi." Phảng phất như mới phát giác vị quân đoàn trưởng này mới đến, A Bố Tác Luân mỉm cười hô.

Đợi A Đồ Tác ngồi vào chỗ của mình, tiếp nhận ly rượu do thị vệ dâng lên, A Bố Tác Luân nhẹ nhàng nói: " Ban Khắc La Phu Đặc quân đoàn trưởng tới."

" Phốc…" Một ngụm rượu sặc trên khí quản, A Đồ Tác kịch liệt ho khan lên.

A Bố Tác Luân hăng hái nhìn bộ dáng chật vật của vị tướng quân này, trong mắt của hắn hiện lên ý cười không ngừng, nhưng luôn miệng nói: " A, tướng quân, ngài không có việc gì chứ? Thần a, tại sao lại như vậy."

A Đồ Tác ánh mắt phẫn nộ nhìn kỹ khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết đang làm ra vẻ vô tội, cùng hắn tương giao đã lâu như vậy, nếu còn không biết là do hắn cố ý, đây cũng nói rõ mình thật sự là quá ngu ngốc.

" Thỉnh không nên nhắc đến người này được không?" A Đồ Tác hận hận cắn răng, chỉ là ngay cả chính hắn cũng không biết, luồng tức giận này phát ra với Ban Khắc La Phu Đặc hay là A Bố Tác Luân.

" Nga, tại sao? Hắn không phải cùng ngài đều là quân đoàn trưởng của Khải Tát đế quốc sao?" A Bố Tác Luân mở to đôi mắt xinh đẹp trêu chọc.

Mạnh mẽ đè áp tức giận, làm một quân nhân đủ tư cách, trong ngày thường A Đồ Tác là một người thật tỉnh táo. Nhưng ba năm trước, bộ đội của hắn bị Khải Tát đại đế phái đến chỗ vị vương tử A Bố Tác Luân này, tính tình của hắn liền bắt đầu trở nên táo bạo, cũng may, duy nhất đáng giá may mắn chính là, ngay khi đối mặt những người khác, hắn vẫn còn có thể bảo trí lý trí trầm tĩnh.

" Điện hạ, thỉnh ngài không nên đã rõ còn muốn hỏi được không? Ta cùng người điên kia chẳng có gì để nói."

" Người điên sao?" A Bố Tác Luân ý vị thâm trường nói: " Người điên trong mắt ngươi, chính là vô giới chi bảo trong mắt giáo hoàng đại nhân và đại vương tử a."

Ban Khắc La Phu Đặc, là tín đồ trung thành của giáo đình, xuất thân từ một trong những Khải Tát gia tộc xa xưa nhất, là thống suất đệ tứ quân đoàn uy danh hiển hách, vì Khải Tát đại đế cùng giáo đình khai mở biên cương, công huân dày tích. Nếu nói lấy chiến công so sánh, dù là A Bối Nhĩ Mã đại công tước đệ nhất túi khôn kiêm tín nhiệm nhất dưới trướng Khải Tát đại đế cũng phải kém cỏi hơn ba phần.

Chỉ là đệ tứ quân đoàn dương danh cũng đồng thời nổi tiếng về danh xấu trong Khải Tát nhất.

Mỗi khi Ban Khắc La Phu Đặc tiến công thành trì, sẽ cướp đoạt khắp bốn phía, không quật ba thước, quyết không bỏ qua. Tính cách của hắn lại càng cực kỳ cổ quái, làm người lỗ mãng bạo táo, có thù sẽ báo, khẽ động giết người.

Đương nhiên, tài vật hắn đoạt lấy sẽ có ba phần tiến cống cho giáo đình, ba phần cấp Khải Tát đại đế, mà chính hắn lưu ba phần lại cấp cho sĩ tốt dưới trướng, nên được chúng quân sĩ trung thành ủng hộ.

Đệ tứ quân đoàn tuy chưa hẳn có lực chiến đấu cực mạnh nhất trong Khải Tát tám đại quân đoàn, nhưng đứng đầu ba cấp là có danh hào của bọn họ.

Hắn làm như vậy sẽ làm cho sự thống trị của đế quốc trong tương lai mang đến khó khăn thật lớn. Chỉ là hắn lại được giáo hoàng bệ hạ cùng Khải Tát đại đế cực kỳ thụ sủng, lúc tiến đánh cũng lấy danh nghĩa là diệt dị giáo đồ, cho nên cho tới nay, chuyện ta ta làm, không chút nào thu liễm.

" Đại công tước vì sao lại hạ đạt mệnh lệnh như vậy? Còn muốn chúng ta lui ra phía sau ba mươi dặm, tưởng đem toàn bộ chiến công đều giao cho người điên kia sao?" A Đồ Tác phẫn phẫn bất bình nói.

" Chiến công? Vậy phải xem hắn còn mạng để nhận hay không đã."

Trên mặt A Bố Tác Luân lộ ra một tia cười nhạt, hắn cười thật tiêu sái, phảng phất như hết thảy cũng không từng đặt vào trong lòng. Chỉ là xem vào trong mắt A Đồ Tác, ở trong lòng hắn thình lình lại nổi lên một tia rét lạnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.