Thương Thiên Phách Huyết

Chương 159: Sơn phỉ




Chẳng những là hán tử thô lỗ kia, hơn ngàn sơn tặc khác cũng đồng thời kinh hãi thất sắc, bọn họ như thế nào cũng không nghĩ đến vốn chỉ là một lần cướp đoạt bình thường, lại biến thành một hồi diêm vương yến.

Tên uy mãnh của Hắc Kỳ quân, thiên hạ đều biết, những người này quanh năm sinh hoạt chung quanh Ngọa Long thành, tự nhiên là nghe đến quen tai.

Nếu ngay cả kiên cố như tường vách sắt của Lâm An thành còn bị Hắc Kỳ quân dễ dàng đánh lấy, vậy đám ô hợp như bọn họ lại làm sao là đối thủ của quần hổ bí chi sư?

Đây gọi là người có tên, cây có bóng.

Ba chữ Hắc Kỳ quân phảng phất như một ma chú, làm cho người ta phải khởi lên lòng sợ hãi.

Bước chân đại đa số người đều theo bản năng lui về phía sau, tuy số người của bọn họ chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, nhưng chưa giao thủ, thắng bại đã định.

Hán tử kia trên trán tuôn mồ hôi lạnh đầm đìa, đột nhiên hai mắt sáng ngời, lớn tiếng kêu lên: " Hứa Hải Phong, đừng hư trương thanh thế, ngươi chỉ có nhiều nhất là hai trăm người, làm gì tới bốn trăm. Các huynh đệ, chúng ta có hơn ngàn người, lấy năm đánh một, còn đánh không nổi sao? Mọi người xông lên, ai có thể giết được người này, tiền thưởng ngàn lượng."

Nghe được lời của hắn, trái tim bọn sơn tặc như sống lại.

Dưới trọng thưởng, sẽ có dũng phu.

Ngàn lượng là con số lớn thế nào, ngàn sơn tặc đừng nói chưa từng gặp qua, mà dù là nghe cũng chưa từng nghe qua. Huống chi dù danh tiếng Hắc Kỳ quân có hiển hách, nhưng dù sao chỉ là nghe nói, hơn nữa bên mình nhiều gấp năm lần, cũng không phải không có phần thắng.

" Giết…" Một sơn tặc chịu không được phần tài phú khổng lồ hấp dẫn, đột nhiên gầm lên một tiếng, rút đao vọt xuống tới.

Cử động này của hắn, giống như là đốt lên một đạo hỏa tuyến tới ngàn cân thuốc nổ, lập tức đưa tới một chuỗi phản ứng dây chuyền.

Những sơn tặc còn lại lợi dụng tình huống đang chấn hưng, nhiều người gan lớn, đồng thời tràn xuống dưới.

Hứa Hải Phong cười lạnh một tiếng, nói: " Thứ không biết tốt xấu, cho ta…giết."

Những lời này vừa ra, hai trăm người vừa rồi còn đang đứng yên bất động, phảng phất như một tòa pho tượng đồng loạt đều nhịp từ bên dưới xe lấy ra một vật, chính là Gia Cát thần nỗ do Tương Khổng Minh tỉ mỉ nghiên chế ra.

Đồng thời, vải trùm xe trên hai mươi chiếc xe cũng bị người xé toạt, từ trên xe nhảy xuống vô số quân sĩ võ trang hạng nặng. Nguyên lai trên hai mươi xe này vận chuyển không phải là hàng hóa, mà là trang giáp quân đã từng giết sạch năm ngàn Hung Nô thiết kỵ không còn mảnh giáp trên thảo nguyên.

Hán tử kia sắc mặt đại biến, rốt cục đã biết mình vừa rơi vào cạm bẫy. Nhưng lúc này đã cưỡi hổ khó xuống, hắn rút cương đao trên lưng, tạm thời do dự không quyết, có nên lao xuống giao chiến hay không.

Bốn trăm danh Hắc Kỳ quân sĩ, cầm lấy Gia Cát thần nỗ nhắm ngay đám sơn tặc đang lao xuống như điên cuồng, bọn họ đứng thẳng, bất động như núi.

" Bắn…" Một tiếng quát từ sau lưng vang lên, chính là Tương Khổng Minh ở trên xe ngựa phát xuất mệnh lệnh.

" Sưu…sưu…sưu…" Vô số mũi tên bay đầy trời như mưa sao bay về phía bọn sơn tặc.

Từng Gia Cát thần nỗ có thể phát ra bảy mũi, bốn trăm người chính là hai ngàn tám tăm mũi tên. Một trận mưa tên ở trong chốc lát đã bắn xong, so với tốc độ của cung tên phải nhanh hơn mười lần.

Bọn sơn tặc đang lao xuống trong tình huống không hề phòng bị, lập tức thương vong thảm trọng. Gần nửa số sơn tặc trúng tên, ngã xuống đất không dậy nổi.

Bọn họ dù sao không phải bách luyện hùng sư có kinh nghiệm chiến trận, trong ngày thường dựa vào người đông thế mạnh, còn có thể diệu võ dương oai, lúc này một khi gặp phải tinh binh cường tướng chân chính, dĩ nhiên đảm khí lập tức biến mất vô tung.

Mới vừa rồi đám sơn tặc còn e sợ chạy chậm phía sau lúc này đều cảm thấy may mắn không thôi, bọn họ chứng kiến đồng bạn bị những mũi tên vô tình xuyên thủng thân thể, ngã xuống đất kêu rên, mà người của đối phương lại đột nhiên nhiều hơn gấp đôi, song phương đã không hơn kém bao nhiêu.

Bọn họ một tiếng hò hét, quay đầu bỏ chạy. Tiền tài tuy tốt, nhưng phải giữ được tính mạng mới có thể hưởng thụ, nếu ngay cả mạng sống cũng không còn, vậy có nhiều tiền cũng vô ích.

Đối với cử động của bọn hắn, Tương Khổng Minh hiểu rõ hơn ai hết, biết dưới dạng địa hình này, muốn bắt sạch bọn họ vốn là chuyện không có khả năng. Cũng may mục đích của hắn cũng không phải là hoàn toàn tiêu diệt, chỉ là hạ lệnh toàn lực truy kích, có thể bắt được bao nhiêu thì bấy nhiêu.

Đạo tặc thủ lãnh thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, nghĩ không ra chỉ trong chớp mắt, thủ hạ của mình gục xuống tảng lớn, mà người còn lại thì như chó nhà tang, không còn dũng khí đi tới.

Một người bên cạnh hắn vội vàng kêu lên: " Nhị đầu lĩnh, chúng ta đi nhanh đi."

Hung hăng dậm chân, hắn thẹn quá thành giận kêu lên: " Hảo tiểu tử, chúng ta đi thôi." Nói xong, vung tay lên, dẫn thân tín cắm đầu bỏ chạy.

Đối với những con cá nhỏ tôm nhỏ, Hứa Hải Phong tự nhiên sẽ không để vào lòng, nhưng nếu nhượng cho con cá lớn chạy thoát, vậy một phen công phu trong mấy ngày nay chẳng phải là toàn bộ uổng phí.

Đạo tặc thủ lãnh vừa mới chạy được mấy thước, đột nhiên hoa mắt, lại thêm một người, định mắt nhìn lại, chính là Hứa Hải Phong khí định thần nhàn đang đứng ở trước mặt.

Hôm nay hắn gặp thảm bại này, đã ôm một bụng lửa giận, lúc này thấy kẻ gây tội trước mắt, chỉ cảm thấy một trận tức giận dâng lên, hét lớn một tiếng, một đao chém tới.

Chỉ là động tác của hắn trong mắt Hứa Hải Phong tựa như đứa trẻ ba tuổi không hề có chút uy hiếp. Tay phải nhẹ nhàng vung lên, đại đao trong tay hán tử kia lập tức không thể giữ nổi, rơi xuống trên mặt đất.

Hứa Hải Phong một chiêu Thái Cực đẩy nhẹ, chuyển động như ý, cơ hồ đã đạt tới cảnh giới hoàn mỹ.

Ở trong Ngọa Long thành đánh một trận với Áo Bổn tông sư, tuy cuối cùng không thể lưu lại hắn, nhưng ngoài ý muốn đem chí cương của Lợi Trí cùng chí nhu của Hạ Nhã Quân dung làm một thể, khiến cho hắn đối với âm dương biến hóa của Thái Cực thần công lại tăng thêm một phần thể ngộ.

Lúc này đao giết trâu lại dùng giết gà, lặp lại kỳ hiệu như trước, trong lúc xuất thủ đã không mang theo nửa phần khói lửa, đạt tới cảnh giới đại thành.

" Bắt." Hứa Hải Phong khinh thường phân phó một tiếng, xoay người muốn đi.

Mấy tên thân tín định đi dìu thủ lãnh, đột nhiên ba nhân ảnh nhảy vào, cho ăn quyền đấm cước đá, chốc lát đã đánh bay bọn họ đầy đất.

Ba người này chính là ba huynh đệ An Đức Lỗ, phụng mệnh Tương đại quân sư, thiếp thân bảo vệ Hứa Hải Phong.

Tương Khổng Minh bất đắc dĩ đón chào, đối với thói quen Hứa Hải Phong thích tự mình xuất thủ, hắn đã khổ sở khuyên răn nhiều lần, chỉ là không có chút công hiệu.

Nhìn bộ dáng mặt mày khổ sở của Tương Khổng Minh, trong lòng Hứa Hải Phong buồn cười, không đợi hắn mở miệng, liền giành nói trước: " Quân sư đại nhân, thủ lãnh đã dẫn tới, xử trí như thế nào là chuyện của ngươi, ta đi nghỉ tạm một lát."

Nói xong hắn đi vào xe ngựa, đóng cửa lại, tùy ý bên ngoài vang lên tiếng hảm giết vang rền, chỉ là bịt tai không nghe. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

" Ai…" Tương Khổng Minh thở dài một tiếng, quay đầu lại, đã thay đổi gương mặt, hắn nhìn đạo tặc thủ lãnh bị điểm huyệt đạo, lạnh lùng hỏi: " Ngươi tên là gì?"

Thủ lãnh kia còn có vài phần cốt khí, biết lần này không may mắn thoát khỏi, tức giận hừ một tiếng, nanh cười nói: " Chết trên tay gia gia đã có mấy trăm mạng Hán cẩu, hôm nay chết yểu cũng không tính oan, ngươi có thủ đoạn gì cứ sử xuất, xem gia gia có nhíu mày một chút hay không."

Tương Khổng Minh thật giống như không hề nghe hắn mắng chửi, chỉ là gật đầu, nói: " Nguyên lai ngươi gọi là Lý Hoằng Trì, là nhị đương gia của một trong những thế lực đạo phỉ lớn nhất Thái Hành sơn mạch."

Sắc mặt Lý Hoằng Trì lập tức đại biến, ánh mắt hắn nhìn Tương Khổng Minh mang theo mấy phần sợ hãi, nói: " Ngươi…ngươi làm sao biết được?"

Cười hắc hắc, Tương Khổng Minh hỏi: " Đại đương gia các ngươi là ai? Lai lịch gì? Trong sơn trại có bao nhiêu người?"

Lý Hoằng Trì lập tức ngậm miệng, hai mắt nhìn chằm chằm Tương Khổng Minh, không nói được một lời.

Chỉ là đối với đại đa số người mà nói, nếu gặp phải một câu hỏi, cho dù không muốn nói cho người khác, nhưng trong lòng vẫn sẽ không tự chủ được mà hiện lên đáp án này.

Tựa như bây giờ, tuy Lý Hoằng Trì câm miệng không nói, nhưng trong đầu hắn lại tự nhiên mà đem tính danh đại đương gia cùng lai lịch rất nhanh nhắc tới một lần.

Tương Khổng Minh một bên cảm ứng, một bên nhíu mày: " Lý Minh Đường sao? Ân, hắn còn là một vị nhất phẩm cao thủ, nguyên là một gã tướng quân của Thổ Phiên quốc. Trong sơn trại còn có năm ngàn người, số lượng này đúng là ra ngoài dự liệu của ta, chẳng qua cũng không quan hệ, vừa lúc cấp cho các hài tử luyện binh, nhiều thêm kinh nghiệm."

Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Tương Khổng Minh, Lý Hoằng Trì chỉ cảm thấy mồ hôi đẫm áo, người trước mặt chẳng lẽ là ma quỷ hay sao, hắn làm sao biết được những suy nghĩ trong lòng mình.

" Ngươi…ngươi là yêu quái." Lý Hoằng Trì kiệt lực hét lên.

" Yêu quái?" Tương Khổng Minh đầu tiên là ngây ra, theo sau bật cười, khinh thường nói: " Yêu quái có gì không tốt, cùng với việc làm một người bị yêu quái ăn thịt, còn không bằng làm một yêu quái ăn thịt người."

Hắn vung tay lên, nói: " Đem tù binh còn sống tới đây, chọn người tinh tráng, cho uống rượu."

" Dạ…" An Đức Lỗ huynh đệ lên tiếng, lúc này suất lĩnh chúng quân sĩ nhất nhất chấp hành.

Trong hơn một ngàn người này, có thể chạy thoát chỉ có một thành, mà thất thủ bị bắt cũng chỉ có hai thành, còn lại hơn bảy trăm người thì chết dưới mưa tên, hay là lúc chạy trốn bị Hắc Kỳ quân sĩ đuổi theo chém giết.

Trong hơn hai trăm người bắt được, ba người An Đức Lỗ chỉ lấy ra tám mươi hán tử kiện tráng thể cách khôi ngô.

Cũng giống như tướng lãnh chọn lựa binh lính, quan trọng đảm thức, tiếp theo là thân thể tố chất. Nhưng huyết tửu chiến sĩ hoàn toàn trái ngược, vì những ai phục dùng huyết tửu, đều sẽ trở nên vô tri không còn sợ hãi.

Cho nên lòng can đảm hay tâm trí không hề tác dụng, tiêu chuẩn duy nhất chính là tiên thiên thể chất phải tốt nhất.

Khi tám mươi người kia bị Hắc Kỳ quân sĩ như sói như hổ kéo dài về mặt sau, một trận tiếng khóc cha gọi mẹ kêu thảm vang lên không ngừng bên tai, chỉ là chốc lát sau, hết thảy hóa thành bình tĩnh.

Những sơn tặc còn lại đều run bần bật, còn nghĩ rằng Hắc Kỳ quân hung tàn thành tính, đem đồng bạn của mình đều chém giết.

" Bọn họ phải xử trí thế nào?" Hứa Hải Phong không biết khi nào từ trong xe xuống tới, đứng bên người Tương Khổng Minh dò hỏi.

" Chủ công nghĩ phải làm thế nào?" Tương Khổng Minh cười hỏi.

Hứa Hải Phong nhìn bọn họ một thoáng, nói: " Quan bức dân phản, không thể không phản, chỉ là thân nhân của bọn họ đa số chết thảm dưới tay Hán quân, đoạn huyết cừu này chỉ sợ là giải không ra."

Tương Khổng Minh thở dài nói: " Trừ phi là chờ một đời này của bọn họ chết già, hoặc là…"

Ánh mắt Hứa Hải Phong dừng lại ở hắn, chỉ nghe hắn thong thả nói: " Nếu chủ công có thể thỉnh đại phu nhân ra mặt trấn an, có lẽ còn có khả năng."

Hứa Hải Phong trầm tư một thoáng, thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Nhìn bóng lưng Hứa Hải Phong, ánh mắt Tương Khổng Minh biến ảo khó lường, cũng không biết đang suy nghĩ những chuyện gì.

Một lúc lâu, quạt lông trong tay hắn vung lên, bốn trăm danh Hắc Kỳ quân sĩ thủ vệ bên cạnh lại giơ lên lợi khí giết người trong tay – Gia Cát thần nỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.