Thương Thiên

Chương 182: Dòng nước ngầm mãnh liệt




Trong doanh trướng hai người ngồi hàn huyên, Mộ Dung Thành tùy ý hỏi: "Được rồi, tiểu muội muội giờ sao rồi? Có vấn đề gì không?"
Mộ Dung Lãnh Tuyết khẽ cười: "Con nghĩ, cũng chỉ có tên Lãnh Tuyết này là thích hợp với nàng ta hơn".
"Đúng vậy, tiểu cô nương nọ rất âm trầm, ngoại trừ ngươi ra, ta chưa từng thấy nàng ta nói cùng ai câu nào" Mộ Dung Thành nở một nụ cười rồi nói tiếp: "Vậy ngươi có biết lai lịch của nàng ta không?"
"Xem thì nàng ta cũng chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi, võ công cũng đủ để dọa người, ít nhất cũng là cao thủ tiên thiên tiểu thừa. Nhưng theo như lời nàng ta, y thuật mới là sở trường".
"Cái gì?" Mộ Dung Thành sắc mặt đại biến! Hắn khổ tu không biết bao nhiêu năm mà cũng chỉ đạt tới cảnh giới tiên thiên đại thành, vậy mà một cô nương mới mười bảy tuổi đầu đã có tu vi tiên thiên tiểu thừa, bảo hắn làm sao có thể tiếp nhận được chuyện này.
Mộ Dung Lãnh Tuyết ngẩng đầu lên cười nói: "Cha không cần phải kinh hãi… phải biết rằng phương pháp đề thăng công lực có rất nhiều, phục dụng linh dược hoặc tu luyện tuyệt thế võ học, đại ca không phải cũng vậy sao?"
"Nhưng mà nàng ta cũng rất đặc biệt, cả con cũng không dám nắm chắc. Chỉ vì lần trước con bày ra chút tiểu kế, tạo được chút ân huệ nên lấy được sự tín nhiệm của nàng ta, sau này tất có chỗ hữu dụng… Còn về phần lai lịch sư môn, con cũng không nắm chắc, bất quá phong thái của nàng ta làm con nhớ tới một người" Mộ Dung Lãnh Tuyết trầm ngâm suy nghĩ.
"Là ai?" Mộ Dung Thành hiếu kì hỏi.
Trong mắt Mộ Dung Lãnh Tuyết hào quang chợt lóe, nhẹ giọng bảo: "Hơn tám mươi năm trước có một người gọi là Y tiên, cũng là người xếp thứ năm trong thiên hạ thập đại cao thủ, Văn… Tông… Thanh!"
"Cái gì?" Mộ Dung Thành kinh hãi: "Điều này sao có thể? Thiên hạ thập đại cao thủ bốn mươi năm trước đã tuyệt tích giang hồ rồi mà? Chẳng lẽ họ còn sống?"
Mộ Dung Lãnh Tuyết thản nhiên nói: "Thế gian này không có chuyện gì là không thể, sư môn của đại ca không phải cũng khiến chúng ta chấn động hay sao? Nếu con đoán không sai, thập đại cao thủ này khả năng còn sống là rất lớn… Con đã tra duyệt rất nhiều bí tịch mật thư, trong đó có nói rằng, nếu võ công tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì tuổi tác trở nên chẳng còn ý nghĩa gì nữa, đây có thể chính là bí mật của thiên đạo chi cảnh!"
Mộ Dung Thành lộ ra sắc mặt ngưng trọng: "Nếu bọn họ quả thật còn sống, liệu có ảnh hưởng tới kế hoạch của bọn ta không?"
Mộ Dung Lãnh Tuyết trầm ngâm một lát rồi nói: "Chắc là không đâu, đối với những người đạt tới cảnh giới này có lẽ đã đứng ngoài vòng thế tục rồi, môn phái của đại ca cũng như thế… Hơn nữa, đó cũng chỉ là suy đoán của con mà thôi. Chúng ta không thể biết chắc tương lai thế nào, chỉ có thể kiên trì đi tới mà thôi".
"Gia chủ, tiểu thư, Âu Dương công tử cầu kiến".
Đúng lúc này thanh âm của một hộ vệ bên ngoài cửa vang lên.
Mộ Dung Lãnh Tuyết khẽ nhíu đôi mi, khó chịu bảo: "Người này đúng là rất ngu ngốc, chả trách Âu Dương gia ngày càng bạc nhược. Nếu không phải cùng là thế gia vọng tộc thì ta cũng chẳng thèm để ý gì đến hắn.
Mộ Dung Thành cười cười nói: "
Nữ nhi của gia tộc chúng ta thật là ưu tú, nhiều nam nhân như vậy mà vẫn không lay chuyển được ngươi… Ta thấy Đông Phương Hoán cũng rất có ý tứ với ngươi đó! Ha ha…"
"
Cha!" Mộ Dung Lãnh Tuyết gắt giọng nói: "Cha không phải không biết nữ nhi đã có người trong lòng rồi sao!"
Mộ Dung Thành nghiêm mặt nói: "
Con phải nhớ kĩ, hết thảy phải lấy lợi ích gia tộc làm trọng, tình cảm cá nhân đều phải đặt qua một bên. Bây giờ chúng ta còn cần đến thế lực của hắn, ngươi phải kiên nhẫn chịu đựng thêm một thời gian nữa! Bất quá cũng không lâu nữa đâu".
Mộ Dung Lãnh Tuyết âm thầm thở dài, lạnh nhạt nói: "
Con hiểu rồi!"
"
Vậy con ra trước đi!"
"
Vâng!" Mộ Dung Lãnh Tuyết ứng lời chậm rãi bước ra.
Cùng lúc đó, trong một gian trướng khác, cao thủ của thập đại môn phái đang tề tụ bàn mưu tính kế, thương lượng đối sách.
"
A di đà phật" Thiếu Lâm phương trượng Diệu Hư niệm một câu phật hiệu rồi nói: "Thiếu Lâm v phương ngoại chi môn, không muốn tham dự vào tranh đấu của hồng trần. Nhưng thiên hạ đại loạn, sát lục tái khởi, lão nạp thân tại hồng trần, không thể đứng ngoài được nữa… Tất cả đều kí thác vào các vị chánh đạo cao thủ, chỉ mong các vị lấy thiên hạ chúng sanh làm trọng, cố hạn chế sát nghiệp mới là việc nên làm".
"
Nói đúng lắm!" Thanh Thành chưởng môn Dư Đoan Hải vẻ mặt kính nể: "Diệu Hư đại sư tấm lòng từ bi thật khiến ta ngưỡng mộ! Ta nhất định ghi nhớ lời của ngài".
Chúng nhân đều mắng thầm một tiếng "
Dối trá!", nhưng chính mình cũng phải gật đầu đồng ý. Đây là thời đại thực lực làm chủ, cho dù ngươi rất khinh thường người đó, nhưng nhiều lúc không thể không cúi đầu.
Võ Đang chưởng môn Tống Thanh tiếp lời: "
Lần này tranh đấu "Vũ tàng" ám đấu kịch liệt, bất kì một phương thế lực nào cũng đừng nghĩ là mình đủ sức. Cửu đại môn phái chúng ta đồng khí liên chi, cho nên cần phải hợp tác với nhau thật tốt thì mới thu được lợi ích, đợi sau khi việc thành rồi chúng ta sẽ chia đều".
Thấy mọi người thần săc bất định, Tống Thanh lại nói tiếp: "
Thành bại lần này có quan hệ đến sự hưng vong của chánh đạo chúng ta, mong các vị đồng đạo lấy đại cục làm trọng!"
"
A di đà phật…" Một tiếng phật hiệu vang lên thức tỉnh mọi người.
Diệu Hư chắp tay trước ngực nói: "
Tâm ma không phải tự nhiên mà sanh… các vị thí chủ không nên chỉ vì lợi ích trước mắt!"
Đúng vậy, cửu đại môn phái bề ngoài rất lớn mạnh, nhưng thực tế là nhờ có Thiếu Lâm và Võ Đương là hai đại môn phái cầm đầu. Nếu không phải có bọn họ ở đó chủ trì, môn phái nào dám cùng hắc đạo lục tông tranh phong?
Chỉ trong chớp măy vô số ý niệm nổi lên trong đầu chúng nhân, cuối cùng mọi người đều gật đầu: "
Được, đều vì sự hưng thịnh của chánh đạo, chúng ta đề cử Thiếu Lâm và Võ Đang cầm đầu chỉ đạo".
"
A di đà phật…" Diệu Hư cũng không khách khí, hòa nhã nói: "Dưới sự kí thác của các vị đồng đạo, Thiếu Lâm tự cùng Võ Đang sẽ đảm trách đại cục, chúng ta sẽ làm hết khả năng, phát dương quang đại chính đạo…
Tống Thanh cũng khiêm tốn cười: "Diệu Hư đại sư đã nói vậy, ta cũng không tiện từ chối nữa".
Không phải là Cửu đại môn phái thông minh, thực ra môn phái nào cũng có dã tâm làm chủ, đều đã âm thầm liên lạc với nhau. Trong đó, Thiên Hạ hội với Võ Lâm minh đạt thành hiệp ước, Thần Kiếm sơn trang cùng Thanh Vân thành cũng liên hợp với nhau; chỉ có Hắc đạo lục tông là vẫn còn phân tán.
Hắc đạo lục tông cũng có những nguyên tắc riêng, Thiên Tà Tông cùng Thanh bang thực lực cực mạnh. Trừ phi sự việc có quan hệ đến sự tồn vong của Hắc đạo, còn không thì đều chỉ đứng ngoài quan sát. Việc Thiên Tà tông Thánh nữ suýt nữa bị làm nhục đã khiến họ với Ngũ Độc giáo trở thành thế nước với lửa. Nếu không phải lúc này là mấu chốt sinh tồn sợ rằng không tránh khỏi một tràng huyết chiến.
Còn về các tiểu môn phái, không thể không tuân phục các thế lực cường đại, nếu không sớm muộn cũng bị tiêu diệt.
Ngoài ra còn có các thế lực trong bóng tối âm thầm tác động…
Trong doanh trướng của Triệu gia, lúc này cũng tụ tập không ít người.
Chính giữa là Triệu gia gia chủ danh chấn thiên hạ - Triệu Thiên Cân, một thân văn phục nho nhã, thật không giống người trong giang hồ, hai mắt linh hoạt có thần, tuổi đã hơn năm mươi mà không có chút biểu hiện già nua nào. Cókhí thế quân chủ, thêm phần cử chỉ nho nhã của văn nhân khiến cho người khác không dám đánh đồng.
Bên dưới phân biệt trái phải hai bên là bốn đại trưởng lão Phong Vô Thường, Triệu Tập, Triệu Lương và Triệu Khải.
Trong đó Phong Vô Thường là cao tuổi nhất, vì vậy mở miệng đầu tiên: "Gia chủ, ta không hiểu tại sao người không cho chúng ta tham gia tranh đoạt, chẳng lẽ chúng ta cái gì cũng không cần sao?"
Phong Vô THường vừa đạt tới cảnh giới tiên thiên tiểu thừa, tâm khí khó tránh khỏi có chút cao ngạo, đối với việc không tham chiến là lui rất là coi thường.
Triệu Thiên Cân thản nhiên cười nói: "Chúng ta bây giờ còn thiếu cái gì nữa, tại sao chỉ vì vài đồ vật mà liều mạng. Hơn nữa ta còn tính, đợi đại hội kết thúc sẽ lập tức trở về".
"
Chúng ta không xem qua một chút nào sao?" Mọi người đều ngạc nhiên.
Triệu Thiên Cân thâm trầm cười nói: "Có một số việc mà sau này mới thấy kết quả. Hơn nữa lần đại hội này cả thiên hạ đều chăm chăm nhìn vào, chúng ta cần gì phải tham gia vào vũng nước đục này?"
"
Ừm!" Mọi người đều đồng ý!
Bốn người đang thương nghị chuyện quan trọng thì có một thanh niên khí vũ bất phàm từ bên ngoài doanh trướng tiến vào, hướng Tứ Đại trưởng lão chắp tay, rồi đối diện với Triệu Thiên Cân, nói: "Cha, tất cả đều đã chuẩn bị xong, bên ngoài tổng cộng có hơn năm vạn bốn ngàn người, các phương thế lực trên giang hồ đều đã đến đông đủ. Chúng ta có nên ra ngoài chủ trì đại cục không?"
Triệu Thiên Cân quan tâm cười nói: "Chánh Cường, ngươi làm việc ta rất yên tâm, lần này không khiến ta thất vọng".
Triệu Chánh Cường trong mắt hiện lên nét cười: "Nếu cả việc nhỏ này mà cũng không xong thì làm sao có thể thành đại sự!"
"
Tốt!" Tứ đại trưởng lão trong mắt lộ ra nét tán thưởng.
"Ài" Triệu Thiên Cân cảm thán: "Nếu đệ đệ ngươi có thể bằng một nửa ngươi thì ta cũng không cần phải lo lắng"
Theo như lời hắn thì đệ đệ của Triệu Chánh Cường chính là kẻ năm đó đã hãm hại Nhạc TIểu Phàm, Triệu Thiên Hoa.
"Không hay rồi, không hay rồi…" Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới. Triệu Thiên Cân vừa dứt lời, Triệu Thiên Hoa từ bên ngoài hồng hộc lao vào, vừa chạy vừa hét lớn.
"Hừ!" Một tiếng hừ lập tức triệt tiêu ngay kích động của Triệu Thiên Hoa. Chỉ nghe thanh âm không chút tình cảm của Triệu Thiên Cân vang lên: "Có chuyện gì mà ngươi la toáng lên thế? Không ra thể thống gì!"
Tứ đại trưởng lão cũng lộ ra nét mặt thất vọng.
Triệu Thiên Hoa lập tức thu lại, hướng về mọi người hành lễ, vội vàng nói: "Cha, bên ngoài xảy ra chuyện rồi. Phu phụ Kiếm Hiệp cùng người của Thanh Vân thành xảy ra xung đột, hơn nữa người tham gia càng lúc càng nhiều…"
"
Tại sao lại như vậy?"
"
Phu phụ Kiếm Hiệp vì bằng hữu báo thù, nghe nói thị là vì muội muội của Lý Nhạc Phàm".
Từ khi biết tin Lý Nhược Phàm còn sống, Triệu Thiên Hoa ngày nào cũng thấp thỏm không yên. Cho nên những sự tình có liên quan đến Lý Nhược Phàm hắn đặc biệt quan tâm.
Triệu Thiên Cân nói: "Tứ đại thế gia không ai ra mặt sao? Chuyện này giao cho họ là được…"
"
Ồ!" Triệu Thiên Hoa ngẩn ra, vô ý nói: "Thấy bọn họ đánh nhau con vội chạy vào đây, chuyện khác không chú ý".
Triệu Thiên Cân thất vọng lắc đầu, Triệu Chánh Cường chắp tay nói: "Cha, dù sao cũng không có việc gì, chúng ta ra ngoài xem sao".
"
Vậy đi thôi!" Dứt lời, Triệu Thiên Cân lập tức cầm đầu nhóm người tiến ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.