Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 97: Duyệt nhi, đừng thay đổi đừng lãng quên




Dạo gần đây, chúng nữ tử Yêu giới một khi ở bên ngoài thì bất kỳ lúc nào cũng đều có thể sôi sục nhiệt huyết mà giao đấu hoặc ở trạng thái ngẩn ngẩn ngơ ngơ, trái lại chúng nam tử Yêu giới thì sĩ khí xuống thấp, muốn chết mà không được, có vài người biết mình biết ta, ra khỏi cửa đều đeo mặt nạ.
Dẫn tới hàng loạt thay đổi này, chính là vì hai ngày trước nhị vị Thần quân đã quá bộ đến Yêu giới.
Khi nhị vị Thần quân này xuất hiện tại Yêu giới, Lạc Thủy Thần quân đương nhiên sẽ đạp không mà đến, còn Đạp Vũ Thần quân thì đáp trên thất thải tường vân hết sức tao nhã, dọc đường phe phẩy ngọc phiến.
Hai người họ phong nhã vô song, một người lạnh lùng như tuyết đông buốt giá, một người lại ôn hòa như gió xuân ấm áp, dung mạo tuấn mỹ, thật không từ ngữ nào có thể hình dung. Sớm đã có dăm ba cô nương định lực quá kém, hai hàng máu mũi ròng ròng, từ trên không trung ngã xuống.
Mấy ngày nay, họ luôn trọ ở Tô nhục nhục tửu lâu, thế cho nên Tô nhục nhục tửu lâu trước giờ luôn thơm lựng mùi tố tố tiên kê hiện giờ nồng mùi son phấn, không vào trong còn tưởng đã đặt chân tới những chỗ đại loại như thanh lâu Hợp hoan cốc, nhất thời ngay cả không gian xung quanh tửu lâu cũng có chúng nữ tử quây thành mấy vòng, tự mang theo bàn ghế, ở giữa không trung chăm chăm nhìn Tô nhục nhục tửu lâu.
Nhị vị đại Thần quân đồng thời xuất hiện, đây là tình huống khiến thị giác người khác chấn động cỡ nào nha?
Cho nên, ai nấy đều tận lực phớt lờ tiểu cô nương trắng hồng ở giữa hai người bọn họ.
Mặc dù đôi mắt Lạc Thủy Thần quân gần như dán trên người nàng ấy, nàng vẫn không biết tốt xấu để hai lỗ tai nhỏ cùng cái ót của mình “tiếp đãi” Lạc Thủy Thần quân, mặc dù Đạp Vũ Thần quân đối với nàng dịu dàng nói cười, nàng vẫn rầu rĩ không vui, mím chặt môi tiếc chữ như vàng.
Cỡ này thì các nàng còn nhịn được, điều các nàng không thể nhịn chính là nàng ta dựa vào cái gì từ đầu chí cuối đều vùi trong ngực Lạc Thủy Thần quân, ngay cả ăn thịt cũng là Lạc Thủy thần quân đút cho từng miếng từng miếng chứ hả hả hả!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Quan trọng là, cho dù hình ảnh như vậy, vì sao các nàng lại có cảm giác đáng ghét rằng nó rất đẹp và hài hòa chứ?
Đám người vây xem ai nấy đều rít gào, vậy mà ba người bị vây xem thì lại rất đỗi bình tĩnh.
Tức Mặc Ly dùng một chiếc khăn cẩn thận lau mặt cho Duyệt Nhi rồi mới xoa xoa tai nàng, nói: “Nàng đừng đi.” Tây Tiêu chi cảnh một mình y đi là được rồi, bé ngoan ở lại đây.
Duyệt Nhi vẫn xoay ót đối diện với y, không nói gì.
Tức Mặc Ly thở dài, đành thỏa hiệp: “Được rồi, nàng cũng đi cùng.”
Hai lỗ tai Duyệt Nhi tức thì cong cong, đôi mắt to tròn đều là ý cười, xoay đầu lại, “chụt” một tiếng hôn lên gương mặt không chút tỳ vết tựa như ngọc khiết của Tức Mặc Ly, hôn xong gương mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng.
Nàng vậy mà quên mất nàng hãy còn đang giận!
Duyệt Nhi ảo não vô cùng, buồn bực kéo kéo lỗ tai, cơ hồ muốn đem đầu chôn xuống trước ngực.
Tức Mặc Ly cũng nhanh chóng khẽ cúi đầu, che giấu sự ngượng ngùng trên mặt mình, nhưng tâm tình cực tốt lại khiến y nhịn không được khẽ cười, tiếng cười ha ha êm tai truyền vào tai Duyệt Nhi, Duyệt Nhi càng xấu hổ, cả người co rút thành một cục vùi trong ngực Tức Mặc Ly, chỉ có thể dùng bàn tay nhỏ bé thỉnh thoảng kéo lỗ tai hổ của mình, trong lòng buồn bực vô cùng, bộ đáng cười đến thế ư?
Bàn tay tựa ngọc tạc của Tức Mặc Ly cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang giày vò lỗ tai mình của Duyệt Nhi, nhẹ giọng nói: “Đừng kéo, sẽ đau.”
Duyệt Nhi đối với Tức Mặc Ly hoàn toàn không có chút lực chống đỡ, đành để mặc Tức Mặc Ly kéo bàn tay nhỏ bé của mình, mím môi không biết lại đang nghĩ điều gì.
Đạp Vũ thấy hai người họ thân mật tự nhiên, bàn tay cầm quạt khẽ siết chặt.
Nếu như buổi sáng hôm đó Tức Mặc Ly phát hiện trên người Duyệt Nhi có vết hôn y để lại, lúc này trong lòng nhất định sẽ không dễ chịu gì, nhưng y đối với Duyệt Nhi thế nhưng lại không có chút gì khác biệt.
Lúc ở Ô Điệp Châu, y cũng biết Tức Mặc Ly nhất định tìm Họa ký thạch mà Túy khất cái kia ghi lại, nếu như tận mắt nhìn thấy cảnh tượng ấy, người như Tức Mặc Ly sao có thể không để ý?
Theo như Đạp Vũ lý giải, Tức Mặc Ly trước giờ không hề động lòng, thậm chí không có bất kỳ cảm giác dư thừa nào khác, lắm khi y không biết Tức Mặc Ly chung quy đang nghĩ gì. Người như vậy, rõ ràng trên phương diện tình cảm đương nhiên sẽ có chút cố chấp cùng khiết phích (nghiện sạch sẽ). Nếu y biết Duyệt Nhi-người mà y yêu thương nhất bị đối xử như vậy, trong lòng nhất định sẽ có khúc mắc, hơn nữa dựa vào sự dung túng sủng ái của Tức Mặc Ly đối với Duyệt Nhi, nói không chừng y sẽ buông tay để Duyệt Nhi đi theo mình.
Đáng tiếc Đạp Vũ đã đánh giá thấp tình cảm mà Tức Mặc Ly giành cho Duyệt Nhi, ngay cả y cũng cho rằng Tức Mặc Ly chỉ xem Duyệt Nhi như thú cưng mà yêu thương, nói buông tay là buông tay.
Đạp Vũ không biết, Tức Mặc Ly tình nguyện vĩnh viễn giam cầm Duyệt Nhi cũng không muốn buông tay để nàng rời đi, ngã vào lòng kẻ khác. Trong lòng y, bất luận Duyệt Nhi phạm phải lỗi gì, đều có thể tha thức, ngay cả lần này nàng và người khác gần gũi, y cũng tự trách mình đã không dạy dỗ nàng, y thất vọng nhưng trước giờ không hề oán trách.
Bé cưng y nâng niu trên tay, y luyến tiếc không nỡ.
Cho dù Duyệt Nhi thật sự yêu Đạp Vũ hay kẻ nào khác đi chăng nữa, y cũng sẽ như trước giờ, không hề nghĩ đến việc phải buông tay.
Vì vậy, Đạp Vũ lần này vẫn không thể giành được Duyệt Nhi từ bên cạnh Tức Mặc Ly.
Đạp Vũ âm thầm thở dài, bản thân hiện giờ suy nghĩ những chuyện này là để chứng minh điều gì?
Che giấu sự đố kỵ của y đối với Tức Mặc Ly, hay là che giấu việc y vậy mà đối với tiểu ái đồ của mình không cách nào kiềm chế?
Đúng thật là, nghiệt duyên mà!
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Tức Mặc Ly khẽ lướt qua gương mặt u ám của Đạp Vũ, ý cười nơi khóe môi lại càng sâu.
Trong ngoài tửu lâu không ngừng có tiếng hít không khí truyền đến, sau đó lại liên tục có âm thanh từ trên không trung ngã xuống, ông trời ơi! Cảnh tượng kích thích như vậy, Lạc Thủy Thần quân cười rồi! Ngàn vạn lê hoa bừng nở, tách tách tách tách, nở đến tận trái tim các nàng rồi, vì vậy các nàng hô hấp không thông, chống đỡ không nổi dứt khoát từ trên không trung bay thẳng xuống, tục gọi: trụy lạc.
Trụy & lạc: tiếng Hán đều có nghĩa là rơi, rụng. Mình nghĩ ở đây tác giả chơi chữ, vừa có nghĩa ngã xuống, vừa có nghĩa các nàng ham hố nam sắc ^-^
Cửu Kiếm thấy Tức Mặc Ly gương mặt hàm chứa ý cười đắc ý đến vậy, bỗng dưng rất muốn bước lên nhìn cho rõ, cái kẻ khoe khoang đến độ ấu trĩ thế kia rốt cuộc chẳng thể nào là chủ thượng nhà mình đâu ấy nhỉ!
Mấy cô nương Yêu giới rơi xuống từ trên không trung bên ngoài Tô nhục nhục tửu lâu còn chưa kịp bò dậy thì từ bên ngoài không xa đã có một bóng dáng đỏ rực vội vàng lao đến.
Tay áo đỏ tươi đến chói mắt bay múa, từ sau mái tóc đỏ bay bay phảng phất có thể thấy được gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người khó thở, đôi mắt tà mị, đôi môi đỏ mọng tươi đẹp.
Người tới chính là nam tử được xưng tụng là đệ nhất mỹ nam khắp ngũ giới – Sở Từ Ma quân.
Sở Từ vội vàng chạy đến, thân ảnh vừa lóe liền đến trước bàn của Duyệt Nhi, thấy Duyệt Nhi đang vùi mình trong ngực Tức Mặc Ly thì sửng sốt trong chốc lát, rũ mắt xuống, khôi phục tinh thần mới nói: “Tiểu Duyệt Nhi, nghe nói các người đang tìm Tây tiêu chi cảnh.”
Duyệt Nhi ngẩng đầu đang cúi thấp, mừng rỡ nói: “Sở Từ, sao ngươi lại biết?” Sở Từ đã tỉnh lại? Không giận nàng chứ?
Sở Từ nhìn thật kỹ gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn trước mắt, vừa cách biệt đã hơn hai mươi năm, thế nhưng một chút thay đổi cũng không có. Lại nghĩ tới bản thân tỉnh dậy vội vàng chạy tới, nhưng chỉ có thể chán nản nhìn cảnh tượng Tức Mặc Ly ôm nàng rời đi, nhất thời không biết hình dung tâm tình của chính mình như thế nào. Yêu cũng được, luyến cũng xong, chung quy, bản thân khẳng định sẽ không cần mạng của nàng.
“Ta biết Tây tiêu chi cảnh ở đâu.” Mấy người họ đến Yêu giới, sớm đã khiến Yêu giới bị khuấy tung lên, y sao có thể không biết?
Lúc này, ngay cả ánh mắt Tức Mặc Ly cũng từ trên người Duyệt Nhi dời đi, thản nhiên nhìn Sở Từ, không rõ là có cảm xúc gì, chỉ có bàn tay đang vòng qua eo Duyệt Nhi khẽ siết chặt. Kẻ gọi là Ma quân Sở Từ này từng ôm Duyệt Nhi, còn có bức họa ám muội mập mờ kia, nếu không phải Cửu Kiếm nói trong hoàn cảnh mình không ở đó hắn từng cứu Duyệt Nhi nhiều lần, nếu giết hắn, chỉ sợ Duyệt Nhi sẽ đau lòng không thôi, không thì Tức Mặc Ly sớm đã ra tay rồi.
Đạp Vũ không phải là người tiếc chữ như vàng như Tức Mặc Ly, nghe Sở Từ nói thì trong lòng có chút kinh ngạc, cười bảo: “Sở Từ Ma quân, Tây Tiêu chi cảnh ở đâu?” Theo như y biết, Duyệt Nhi chính là người mà Sở Từ và đám thuộc hạ trung thành của Sở Từ tìm kiếm suốt mấy vạn năm, không thể dễ dàng buông tay như thế được.
Sở Từ không nói, chỉ nhìn Duyệt Nhi.
Đôi mắt Tức Mặc Ly tức thì trở nên lạnh lẽo, ôm Duyệt Nhi xoay mặt đối diện với mình, không nói lời nào.
Đạp Vũ nhìn động tác Tức Mặc Ly chỉ lo Duyệt Nhi bị người khác nhìn, cười nói: “Chúng ta tìm Tây tiêu chi cảnh là vì đôi mắt của Duyệt Nhi.”
Quả nhiên, Sở Từ nghe thấy lời này, trầm mặc một lúc mới nói: “Tiểu Duyệt Nhi, đi theo ta.”
Duyệt Nhi vừa định đứng dậy đi theo Sở Từ, Tức Mặc Ly đã ôm nàng trở về: “Cùng đi.” Nói rồi đứng dậy bay ra ngoài Tô nhục nhục tửu lâu, Đạp Vũ cũng nối gót theo. Cửu Kiếm và Khổng Tước hai người đương nhiên cũng đi theo.
Sở Từ Ma quân, Lạc Thủy Thần quân, Đạp Vũ Thần quân đồng thời từ Tô nhục nhục tửu lâu bay ra, nhất thời, tiếng hít vào bắt đầu thay nhau vang lên, lại không ngừng có mấy cô nương ở trên không trung đứng không vững, bịch bịch rớt xuống, cũng có vài người đầu óc tỉnh táo, tay nắm lấy vô số Họa ký thạch, yên lặng ghi lại khoảnh khắc này.
Sự thật chứng minh sự chọn lựa của họ là chính xác, rất rất nhiều năm sau, mỗi lần có người nói ở đâu lại xuất hiện một nam tử mỹ mạo thế này thế này, lập tức có người cẩn cẩn thận thận lấy ra khối họa ký thạch vô giá đó, sau khi người bình thường nhìn qua đều có kết luận: ba mươi năm không biết mùi thịt. Lại không dám nhắc tới chữ mỹ nam tử đó nữa, chỉ cảm thấy đều sẽ là sự sỉ nhục ba người kia.
Tây tiêu chi cảnh, thế nhưng lại ở trên cây cổ thụ sum suê.
Khi Sở Từ mở kết giới tiến vào trong, Duyệt Nhi lập tức liền có phản ứng: “Cây cổ thụ đó!”
Hai mươi năm trước nàng rời nhà đi bị Lục Bằng Hứa bắt đến Yêu giới, nguy hiểm đến tính mạng, khi được Sở Từ cứu về liền ở lại bên trong căn phòng gỗ nhỏ trên cây cổ thụ um tùm.
Sở Từ thấy nàng vẫn nhớ rõ, trong lòng khẽ ấm áp nói: “Tây tiêu chi cảnh cần thông qua một lối vào sau căn phòng gỗ mới có thể vào trong. Duyệt Nhi, vào bên trong, chắc chắn hơi nguy hiểm và tra tấn…”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Ta không sợ.” Nàng không sợ trời không sợ đất.
Sở Từ đành phải từ bỏ ý định khuyên bảo nàng, chỉ yên lặng niệm pháp quyết, mở cánh cửa gỗ.
Tức Mặc Ly nắn nắn lỗ tai Duyệt Nhi, lòng hơi chùng xuống, bé cưng của y và Sở Từ có nhiều kỷ niệm ở cùng với nhau nhiều đến thế?
Sở Từ ngừng bước, hít sâu một hơi mới nói: “Trước đây ta vào Tây tiêu chi cảnh đều là bất chấp tất cả đi tới nhân gian, ngoài ra cũng không có hành động nào khác, khi ra ngoài đã phải chịu trừng phạt không nhỏ của Thiên đạo. Hiện giờ các người muốn vào lấy vật có khả năng điều trị mắt cho Duyệt Nhi, mặc dù ta không biết đấy là gì, nhưng cũng hiểu rõ sự tình quyết sẽ không đơn giản như vậy. Nếu muốn hủy bỏ phong ấn của Tây tiêu chi cảnh này, chỉ sợ…Ta cũng không biết.”
Có thể sẽ rơi vào lục đạo luân hồi, cũng có thể sẽ vĩnh viễn ở lại nơi này, cũng có khả năng sẽ hồn phi phách tán.
Duyệt Nhi trịnh trọng gật gật đầu, cảm động nói: “Sở Từ đừng lo lắng. Bất luận xảy ra chuyện gì, ta còn có Mặc Ly.”
Đạp Vũ và Sở Từ nghe thấy lời này, trong lòng đồng thời cười khổ một tiếng, đúng ha, nàng còn có Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly mà nàng ỷ lại nhất, Tức Mặc Ly tất nhiên sẽ bảo hộ nàng bình an.
Tức Mặc Ly hài lòng xoa nắn lỗ tai Duyệt Nhi,nghe thấy lời này của bé ngoan, thật sự rất vui vẻ.
Sở Thấy thấy thế cũng không nói nhiều nữa, đưa tay ngưng tụ một luồng ánh sáng đỏ, chỉ trong khoảnh khắc, bức tường gỗ trong căn phòng nhỏ bắt đầu lay động, cuối cùng, dần dần mở ra một hang động cực lớn, một chút âm thanh cũng không có, tĩnh lặng đến độ khiến lòng người hoang mang.
Duyệt Nhi theo bản năng kéo ống tay áo Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly ôm chặt nàng, đạp không liền tiến vào bên trong, Đạp Vũ cũng không chút do dự, chỉ ý vị thâm trường liếc Sở Từ một cái, xoay người liền bước đi.
Bên trong Tây tiêu chi cảnh hết sức trống trải, như thể thiên địa chưa từng được dựng nên, một mảnh hỗn độn, chỉ có cảm giác hoang vu tĩnh mịch.
Ngọc phiến trong tay Đạp Vũ phe phẩy, nháy mắt liền hóa thành vô số ngân châm phóng về một nơi.
Chỉ nghe thấy một tràng tiếng ho khan từ bên trong hỗn độn vọng tới: “Ai?”
Ba người đều không lên tiếng.
“Ai? Có tu vi và y lý cao thâm đến vậy?”
Đạp Vũ lúc này mới nói: “Thần giới Y tư, Đạp Vũ.”
Giọng nói bên trong hỗn độn ngừng lại trong chốc lát mới truyền ra, mang theo ý vị thâm trường: “À? Vậy càng tốt. Các vị, cẩn thận!” Mấy lão gia hỏa Thiên đạo kia hiện giờ mới động thủ, liệu có phải có hơi muộn rồi hay không?
Người đó vừa dứt lời, toàn bộ Tây Tiêu Chi Cảnh đều rung chuyển, Duyệt Nhi chỉ nàng bị cuốn vào bên trong một vòng xoáy cực lớn, nàng gắt gao ôm chặt Tức Mặc Ly, không dám lộn xộn, sợ sẽ cách xa.
Trước khi ý thức tan rã, chỉ cảm giác được Tức Mặc Ly nhẹ nhàng hôn lên môi mình, thấp giọng nói: “Bé ngoan, đừng thay đổi đừng lãng quên.”
Đừng thay đổi đừng lãng quên? Duyệt Nhi chưa kịp trả lời thì đã rơi vào trong vòng xoáy.
Mà nhân gian chiến loạn liên miên, sinh linh đồ thán, đang là một đêm mưa tầm tã.
Rõ ràng đấy là trận mưa to điên đảo đất trời, sấm chớp giao thoa, thế nhưng tinh hà lại rực rỡ, khắp cả bầu trời chiếu rọi một màn tinh tượng kỳ lạ.
Mây tía trời đông, đã định trước, một thời đại phi thường sắp đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.