Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 94: Cơn giận ngút trời của mặc ly(3)




Cả cơ thể nhỏ nhắn của Duyệt Nhi hiện giờ dưới ánh mắt của y vẫn xinh đẹp linh lung như thế, chỗ thấp chỗ cao, ánh mắt Tức Mặc Ly từ nơi cổ điểm điểm vết đỏ di chuyển xuống, chỉ thấy càng lúc càng nhiều, vết đỏ càng lúc càng đậm, đến trước ngực được y phục che lại, đã là một mảng đỏ thẫm.
Lúc này Mão Nhật Tinh Quân cũng đã uể oải chấp hành chức vụ, kéo vầng thái dương chậm rãi từ phía đông mọc lên. Tia bóng tối sau cùng biến mất trong ánh nắng mai.
Tức Mặc Ly mở chăn gấm, chậm rãi cởi bỏ y phục vân cẩm trên người Duyệt Nhi, đến khi y phục rớt xuống đến thắt lưng, nhìn thấy một mảng ấn ký rõ ràng nơi đó, hô hấp Tức Mặc Ly đều ngưng trệ.
Tức Mặc Ly hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè xuống sát ý đang rít gào trong lòng, trong đôi mắt đen như mực đều là rét lạnh thấu xương.
Là ai?
Bé ngoan của y, kẻ nào dám!
Ngón tay thon dài lướt qua ấn ký màu tím sậm, thế nhưng vẫn có thể thấy được dấu vết gặm cắn, trong lòng khẩn trương, bàn tay không cẩn thận hơi dùng lực, Duyệt Nhi bị đau nhưng vẫn ngủ, theo bản năng cất tiếng, giọng nói mềm mại ngọt ngào hãy còn đôi chút nghẹn ngào, đều là vẻ bất lực cùng khó chịu: “Sư phụ…” Đầu vẫn lắc không ngừng, tiếp đó lại nói: “Đừng…” Cảm giác kỳ quái đó lại xuất hiện rồi, nàng muốn ngủ, nàng thật sự không muốn như vậy lần nữa.
Sư phụ.
Đừng.
Sát ý Tức Mặc Ly vốn đã kiềm nén nháy mắt lại bùng lên, giống như núi tuyết lở ra, không khí bên trong phòng ngủ thoáng chốc đều bắt đầu trở nên lạnh lẽo.
Duyệt Nhi mặc dù vẫn muốn ngủ, nhưng thần thú tộc Tử Hổ nhạy cảm với nguy hiểm khiến nàng chớp mắt đã cảnh giác mà tỉnh lại, đầu óc cũng dần dần tỉnh táo.
Ai? Sát ý sao lại mạnh như vậy?
Duyệt Nhi miễn cưỡng từ trong giấc ngủ tỉnh giấc, chỉ cảm thấy trong phòng đột nhiên rất lạnh, nàng bất giác run rẩy mới phát hiện y phục không biết từ khi nào đã tụt đến tận eo. Chiếc miệng nhỏ nhắn mím lại, sao có thể như vậy? Bàn tay liền kéo y phục lên, nhưng lại chạm phải một bàn tay so với không khí trong phòng còn buốt giá hơn.
Duyệt Nhi nháy mắt tỉnh táo, chiếc mũi nhỏ nhắn hít hít, mừng rỡ gọi: “Mặc Ly….” Chỉ có Mặc Ly mới có hương hoa sen thanh mát nhàn nhạt này.
Ngón tay thon dài tựa ngọc tạc của tức Mặc Ly siết chặt, nhìn Duyệt Nhi sau khi gọi Mặc Ly lại quên sửa sang lại xiêm y, chỉ xoay mặt đối diện với y, nét mừng rỡ hân hoan không cách nào giấu được, một chút cũng không giả dối.
Nàng thế nhưng lại không chút phòng bị trước mặt người khác như vậy? Sát ý trên người Tức Mặc Ly bất luận thế nào cũng không nỡ làm gì đối với Duyệt Nhi, chỉ đưa tay nhẹ nhàng kéo y phục ngay ngắn cho nàng, giọng nói thế nhưng lại lạnh lùng: “Vì sao?”
Vì sao muốn cùng với… cùng với Đạp Vũ? Nàng mặc dù cái gì cũng không biết, nhưng… nhưng cũng không nên tùy tùy tiện tiện gần gũi với người khác, không phải sao? Y ở trong lòng nàng một chút địa vị cũng không có?
Tình cảm nàng đối với y, không phải độc nhất vô nhị sao?
Trong lòng Tức Mặc Ly lạnh lẽo, phẫn nộ cùng ghen tuông cơ hồ ngập tràn chiếm cứ tâm trí của y, chỉ không rõ Duyệt Nhi sao có thể trong lúc y không ở bên lại thân thiết triền miên với Đạp Vũ như vậy. Y sao biết được Duyệt Nhi khi uống rượu thì đã mơ mơ màng màng, càng không biết nàng làm sai điều gì, tâm trí nàng khi ấy cũng không biết ai đã đối với nàng như vậy, chỉ có cảm giác khó chịu khác thường chiếm lĩnh nàng.
Duyệt Nhi chỉ cảm thấy lạnh, ngây ngốc ngồi trên giường, không ngờ hơn hai mươi năm không gặp, Mặc Ly lại trở nên lạnh lùng như thế. Còn có sát ý mãnh liệt đến vậy là sao đây?
Trong lòng nàng chua xót, không phải nói hơn hai trăm năm đều sẽ không thay đổi ư? Không phải nói sẽ luôn luôn như thế ư? Nhưng hiện thời mới chỉ hơn hai mươi thôi, vì sao Mặc Ly lại trở nên như vậy? Y hỏi nàng vì sao? Cái gì vì sao? Nàng mới nên hỏi y vì sao mới đúng chứ?
Đôi tai hổ ủ rũ cụp xuống, đôi mắt to tròn tựa lưu ly long lanh lệ, đáng thương vô cùng, khó khăn nói: “Mặc Ly, chàng gạt ta!”
Tức Mặc Ly thấy dáng vẻ của nàng, trong lòng sững lại, lập tức áp chế suy nghĩ nhất thời muốn ôm nàng vào lòng an ủi, vẫn lạnh lùng nói: “Ta không hề gạt nàng, hôm nay nàng giải thích với ta thế nào đây?”
Năm mươi năm đó, ai biết thật sự có khiến nàng và Đạp Vũ…
Tức Mặc Ly nghĩ cũng không dám nghĩ, dung nhan như họa đều là cảm xúc không cách nào phát tiết.
Nàng sao lại dám, nàng sao có thể như vậy? Y yêu nàng sủng nàng còn không đủ sao? Còn muốn như vậy?
Duyệt Nhi đã bị sát ý cùng vẻ lạnh lùng của Tức Mặc Ly dọa sợ, chỉ lúng túng mở miệng nói: “Giải thích cái gì? Ta đã làm gì?” Tức Mặc Ly hôm nay thật sự rất lạ.
Tức Mặc Ly nhìn dáng vẻ ngây ngốc của nàng, trong lòng cảm thấy vô lực, trong lúc vô tình lại nhìn nơi cổ loang lổ vết đỏ, nghĩ tới mấy ấn ký bừa bãi ấy trên người nàng thì lại nhịn không được, chỉ cảm thấy mấy vạn năm qua, từ trước tới giờ chưa hề có giây phút nào y phẫn nộ đến thế, muốn giết người đến thế, và… thất vọng đến thế: “Làm gì? Khoan nói Long Chỉ Thủy, Ôn Chi Hàn, chỉ nói tên Sở Từ kia, Đạp Vũ này, rốt cuộc là có bao nhiêu? Tin đồn bên ngoài nói nàng giỏi mê hoặc lòng người, nam tử bên cạnh hết một người lại một người. Ta trước đây cũng chỉ cho rằng nàng cái gì cũng không hiểu, là những kẻ đó đến trêu chọc nàng. Hiện giờ ta mới biết, bé ngoan của ta, ta đối với nàng như vậy, chỉ sợ không thể thương yêu nàng nhiều hơn, nhưng nàng lại đặt ta ở đâu? Coi như nàng không hiểu đi, nhưng cũng không nên cùng với nam tử khác thân thiết như vậy. Khi nàng cùng nam nhân khác gần gũi thân mật, có từng nhớ đến ta?!”
Nói đến lời cuối, trong mắt Tức Mặc Ly đều là thất vọng cùng lạnh lẽo, ghen tuông cùng không cam lòng nơi sâu nhất trong nội tâm vẫn không ngừng thét gào, y cơ hồ muốn phát điên, bé ngoan của y bị người ta đụng chạm như vậy. Nếu như…. nếu như nàng thật sự bị người khác chiếm đoạt, y sẽ phải thế nào đây?
Duyệt Nhi đã bị lời này của Tức Mặc Ly dọa sợ, đôi mắt to tròn đều là kinh hãi cũng đau lòng, hai giọt lệ long lanh rơi xuống, lắc đầu, nhưng không biết nên nói gì.
Nàng làm gì sai sao? Mặc Ly nói nàng như vậy.
Cửu Kiếm và Khổng Tước sáng sớm tới hầu, hiện đứng trên không trung bên ngoài Phù Hoa Lầu đều sợ đến ngây người, hoàn toàn không tưởng tượng được bên trong đã xảy ra chuyện gì. Thường ngày trong phòng ngủ của Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly đều theo thói quen đặt kết giới, hôm nay không biết vì sao lại quên. Vì vậy lời này của y, Cửu Kiếm cùng Khổng Tước đều đã nghe thấy. Hai người chỉ cảm thấy chấn động kinh hãi không thôi.
Thất vọng cùng phẫn nộ chứa đựng trong giọng nói, hai người họ cũng nghe ra.
Đầu óc Cửu Kiếm nhanh chóng xoay chuyển, trong lòng kinh hãi, nghiệm ra chút manh mối, cùng với Khổng Tước cũng giống như vậy như thể nhớ ra việc gì đó đưa mắt nhìn nhau, nháy mắt chỉ cảm thấy như bị một thùng nước lạnh dội từ đầu đến chân, rét buốt vô cùng.
Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi ngẩn người rơi lệ, theo bản năng đưa tay lau đi nước mắt nóng hổi cho nàng, Duyệt Nhi khi cảm nhận được đụng chạm của y thì xoay đầu sang hướng khác, nức nở nói: “Ta không có, chàng gạt ta.” Y sao lại trở nên như vậy?
Tức Mặc Ly chỉ cảm thấy sợi dây tình cảm trong lòng như đứt đoạn: “Đạp Vũ chạm vào nàng như vậy nàng cũng không hề phản kháng, ta giúp nàng lau nước mắt nàng lại không đồng ý. Nếu thật sự nhân tẫn khả phu, vì sao ta lại không thể?”
Đôi mắt của Duyệt Nhi bất ngờ mở to, nhân tẫn khả phu?
Lần trước ở Lăng Tiêu điện, Lý Tịnh đã từng nói câu này, khi đó nàng hỏi Ôn Chi Hàn và Cửu Kiếm, giải thích của hai người đều kỳ kỳ quái quái, sau đó nàng len lén hỏi Khổng Tước, đương nhiên biết đây là ý gì.
Người khác nói cứ nói, nhưng mà, vì sao Tức Mặc Ly cũng nói nàng như thế?
Trong lòng nàng từng hồi từng hồi co thắt, chỉ thấy đau khổ ngập tràn, quả nhiên đều là gạt người, cái gì mà hai trăm năm, đều là gạt người.
Tức Mặc Ly giờ phút này lại nghiêng người tới trước, ngón tay thon dài hung hăng chà xát vết tích nơi cổ nàng, nghĩ muốn đem những dấu vết này tẩy sạch đi, tẩy sạch hết đi! Đau đến độ Duyệt Nhi chịu không được, đành phải vội vàng lùi vào góc giường.
Nàng hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt Tức Mặc Ly hiện giờ ra sao, nàng cái gì cũng không thấy, chỉ co người lại nơi góc giường, cuối cùng nhịn không được oan ức, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím, quả thực là kiềm không được chua sót nơi cổ họng, hu hu khóc rống lên, nước mắt rất nhanh liền rơi xuống.
Khi Cửu Kiếm và Khổng Tước nghe thấy câu “nhân tẫn khả phu” kia của Tức Mặc Ly thì sớm đã bất chấp tất cả, xông vào phòng.
Hai người xuyên qua bình phong, liếc mắt liền thấy Duyệt Nhi đang co người nơi góc giường nức nở khóc, thanh âm ủy khuất đau khổ, nghe mà mắt Cửu Kiếm và Khổng Tước cũng nóng lên, trái tim thắt lại, họ đã từng thấy Duyệt Nhi như thế này đâu, nhất là kẻ khởi xướng còn là Tức Mặc Ly trước giờ xem nàng như bảo bối.
Cửu Kiếm sớm nhịn không được, nàng vốn là hộ pháp đời trước của Tức Mặc gia, nhìn thấy Tức Mặc Ly trưởng thành, nhưng cũng chưa từng thất lễ với y, gấp gáp nói: “Chủ thượng, người vì sao lại đối xử với Duyệt Nhi cô nương như vậy, nàng đã làm gì sai sao?”
Tiếng rống giận của Cửu Kiếm khiến Tức Mặc Ly đã ở trạng thái thất thần ngây người lấy lại thần trí.
Vừa nâng mắt nhìn đã thấy Duyệt Nhi co ro nơi góc giường, hức hức thút thít, đều là đau khổ cùng khuất tức, trái tim Tức Mặc Ly đau đớn, bỗng dưng bình tâm trở lại.
Y làm gì thế này? Bị đố kỵ cùng lửa giận thiêu đốt đến hồ đồ rồi?
Y đưa tay ra, Duyệt Nhi nơi góc giường liền lao thẳng vào lòng y, cơ thể nhỏ bé cuộn lại, bởi vì thút thít khóc cùng khổ sở, nức nở đến mức run run, đáng thương vô cùng. Nhớ tới lời bản thân đã nói, ngay cả Tức Mặc Ly cũng có chút không dám tin.
Y đưa tay nhẹ nhàng vỗ tấm lưng gầy yếu của Duyệt Nhi, trong lòng vừa thương vừa đau, đành thấp giọng nói: “Xin lỗi, bé ngoan, đừng khóc.” Y trước giờ luôn không biết an ủi người khác như thế nào, thấy Duyệt Nhi vì lời nói của mình mà càng tủi thân khóc, nhất thời không biết làm sao mới được. Đành ngưng tụ thần lực trên tay, nhẹ nhàng truyền trên người Duyệt Nhi, để cơ thể đang buộc chặt của nàng thả lỏng.
Sau nửa nén nhang, Duyệt Nhi cuối cùng khóc mệt thì ngừng khóc, chỉ nức nở. Tức Mặc Ly từ trong nội đỉnh lấy ra khăn gấm, làm ấm lên rồi cẩn thận lau mặt cho nàng. Chung quy là y sai, nàng không hiểu, y cũng chưa từng nói với nàng, sao có thể trách cô hổ nhỏ trước giờ vẫn ngốc nghếch ở bên cạnh mình chứ?
Hai người đều không nói gì, trái lại Cửu Kiếm và Khổng Tước đứng bên nhìn thì lại khẩn trương.
Lúc này trời đã sáng rõ.
Đạp Vũ trên tay cầm tố tố tiên kê của Tô Nhục Nhục tửu lâu, dọc đường dùng linh lực duy trì độ nóng, nhanh chóng bay đến Phù Hoa Lầu. Tiểu ái đồ của y nhìn thấy tố tố tiên kê khẳng định sẽ mặt mày hớn hở, ngọt ngào gọi một tiếng, Đạp Vũ sư phụ thật tốt.
Y trực tiếp bước vào bên trong từ nơi cửa phòng rộng mở, bước tới bình phong, cười nói: “Tiểu ái đồ… Đã thức dậy chưa?”
Lời vừa nói ra, ý cười dịu dàng trên mặt liền thu về, trông thấy Duyệt Nhi đang ở trong ngực Tức Mặc Ly khóc đến mắt sưng cả lên, không nói lời nào.
Duyệt Nhi nghe thấy giọng nói dịu dàng này, trong lòng có chút khác lạ, nhưng cũng không nghĩ ra đấy là gì, đành nói: “Sư phụ…” Thanh âm mềm mại ngọt ngào mang theo giọng mũi vì khóc đã lâu, có chút khàn khàn, Đạp Vũ nghe thấy thì nhíu mày.
Tức Mặc Ly lạnh nhạt nâng mắt nhìn, trong mắt đều là lạnh lẽo, bàn tay tựa ngọc tạc siết chặt.
Yên lặng một lúc, y đưa tay nhẹ nhàng lướt qua trán Duyệt Nhi, chẳng bao lâu, Duyệt Nhi liền ngủ say, Tức Mặc Ly nhẹ nhàng đặt nàng lên chăn gấm rồi mới đứng dậy, liếc Đạp Vũ một cái, cái gì cũng không nói liền bước ra ngoài.
Đạp Vũ sửng sốt một hồi, lập tức cách không đưa tố tố tiên kê vào tay Cửu Kiếm, vẫn là ý cười như gió ấm lướt qua mặt: “Giữ nóng, khi Duyệt Nhi tỉnh lại sẽ ăn.” Dứt lời liền xoay người bước theo hướng Tức Mặc Ly.
Ra khỏi Phù Hoa Lầu, Tức Mặc Ly và Đạp Vũ cơ hồ đồng thời gia tăng một tầng kết giới tại Phù Hoa Lầu.
Lửa giận trong lòng Tức Mặc Ly càng bốc lên, phất tay, một luồng bạch quang liền phóng về phía Đạp Vũ, Đạp Vũ cũng vung tay chặn lại.
Hai người không ai nói gì, chỉ không ngừng thay đổi tư thế cùng chiêu thức. Bởi vì trận đấu giữa hai người họ, cây cỏ trên Phù Hoa Sơn gần như chỉ trong vòng nửa nén hương đã hóa thành mảnh vụn tung bay.
Tức Mặc Ly phất tay, Cửu Diệu từ trong nội đỉnh nhanh chóng bay tới, mang theo khí thế dữ dội, kim sắc lấp lánh, nắm ở trong tay.
Đạp Vũ cười lạnh: “Tạm thời không nói giết ta thì huynh liệu còn có thể phá bỏ quy chế mà quay về thánh giới hay không, chỉ nói huynh hôm nay phong ấn chưa giải, làm thế nào giết ta!” Dứt lời ngọc phiến thường phe phẩy trong tay bay lên không trung, thanh quang lóe lên, hóa thành một cây quạt lớn cao cỡ một người, từng nan từng nan nơi cán quạt đều lấp lánh ánh sáng xanh.
Ánh mắt Tức Mặc Ly càng lạnh lẽo: “Về hay không về Thánh giới, cũng không phải ngươi có thể làm chủ!” Nâng Cửu Diệu, bay người lên trước, chiêu chiêu đều là sát chiêu chí mạng.
Đạp Vũ sao cam chịu yếu thế, ngọc phiến liên tục múa lên xoay chuyển, không khí xung quanh như thể hóa thành lưỡi đao sắc bén ầm ầm lưu chuyển bay về phía Tức Mặc Ly, cũng là chiêu chiêu không chút dung tình.
Nhất thời, đất trời đổi sắc, hai vị Thần quân quyết chiến ở Phù Hoa Sơn, toàn bộ Bồng Lai đều rung chuyển, cuồng phong nổi lên tứ phía, sấm sét giao thoa, thanh thế cơ hồ truyền khắp tiên giới.
Hoa Tuyên Tịch sớm đã nghe tin chạy tới, sau lưng là các trưởng lão tu vi cao thâm của Bồng Lai Tiên Sơn, đứng cách đó xa xa. Những đệ tử còn lại thì sớm đã bị sức mạnh đánh bay hoặc trực tiếp hôn mê bất tỉnh, số còn lại còn chút năng lực thì đã trối chết chạy ra xa.
Hoa Tuyên Tịch vất vả chống đỡ kết giới của mình, thấy nhị vị thần quân kịch chiến giữa không trung, bạch y cùng thanh y đan xen, tư thái cùng khí độ tuyệt thế như vậy thật dễ khiến người tâm thần trầm mê, nếu có nữ tử nào ở nơi này, khẳng định dù sẽ bị sức mạnh của trận đấu nơi đây khiến cho bản thân hôi phi yên diệt nhưng cũng sẽ cam tâm tình nguyện.
Đáng tiếc, Hoa Tuyên Tịch tất nhiên không phải mấy nữ tử đó, giờ phút này trong lòng y rối thành một nùi, ánh mắt nhìn về phía ấy, Bồng Lai Tiên sơn sụp đổ, bị phá hủy chẳng qua chỉ trong một nén nhang, sẽ không còn nơi nào toàn vẹn, ngoại trừ…
Hoa Tuyên Tịch đưa mắt nhìn về Phù Hoa Lầu phía trên Phù Hoa Sơn, cách xa tầm mắt, chỉ thấy Phù Hoa Lầu yên tĩnh sừng sững đứng trên Phù Hoa Sơn đã bị phá hủy hoàn toàn, ngạo nghễ quay về phía mọi người cho thấy sự đặc biệt của nó.
Bồng Lai Tiên sơn trải dài mấy nghìn dặm, ngay cả nơi ngoại biên xa xôi nhất cũng bị ảnh hưởng, thế mà Phù Hoa Lầu cơ hồ ở ngay trung tâm trận chiến lại bình yên vô sự, toàn vẹn không chút tổn thất, Hoa Tuyên Tịch nhìn mà không thốt nên lời.
Mấy vị trưởng lão đương nhiên cũng nhìn thấy, đại trưởng lão nhịn không được nói: “Có lẽ là họa do tiểu tổ tông ấy gây ra, hai vị thần quân này đánh nhau ở đây, xem ra cơ nghiệp mấy mươi vạn năm của Bồng Lai Tiên sơn sẽ bị phá hủy chỉ trong chốc lát, nàng ta sao còn không ra ngăn lại.”
Lời này nói trúng suy nghĩ của mọi người, tứ trưởng lão lên tiếng: “Dù nói vị tiểu tổ tông này đích thực vì Bồng Sơn Tiên sơn mang lại rất nhiều điều tốt, nhưng hiện giờ Bồng Lai Tiên sơn này gần như sắp bị phá hủy, nhưng cũng là nàng ta không đúng.”
Hoa Tuyên Tịch không kiên nhẫn nói: “Câm miệng.”
Chủ tử đối với Bồng Lai Tiên sơn thế nào, y đương nhiên hiểu rõ, tính tình của nàng, y cũng rất rõ. Hiện giờ hai vị thần quân giao chiến ở Bồng Lai Tiên sơn như vậy, một người là Lạc Thủy Thần quân mà chủ tử ỷ lại nhất, một người là Đạp Vũ Thần quân- sư phụ của chủ tử, theo lý mà nói nàng không thể không ngăn cản. Tình huống này chỉ có một khả năng, chính là chủ tử bị ai đó làm ngất đi.
Nghĩ tới đó, Hoa Tuyên Tịch cũng thấy khẩn trương, nếu chủ tử đến tối mới tỉnh, vậy Bồng Lai tiên sơn sớm đã biến thành sa mạc Bồng Lai rồi.
Chính lúc đó, chỉ nghe thấy tiếng sấm trên trời càng lúc càng lớn, lôi điện thất sắc không ngừng bổ xuống, Tức Mặc Ly cầm Cửu Diệu phi thân lao tới, chính là “bát hoang phong vũ” gặp thần giết thần.
Ánh sáng kim sắc xung quanh thân đao Cửu Diệu phát ra, kết giới của Hoa Tuyên Tịch cách xa nơi đó va phải chút ít sức mạnh ấy thì đã gần trụ không nổi, miễn cưỡng hãy còn đỡ được một kích, trưởng lão sau lưng cũng có vài người đã phun máu. Hoa Tuyên Tịch vội vàng tập họp các trưởng lão lại một chỗ, hợp lực tạo nên kết giới, vừa cẩn cẩn thận thận truyền âm cho Duyệt Nhi, hi vọng nàng có thể nhận được.
Mà ngọc phiến trong tay Đạp Vu vẫn linh hoạt biến chuyển, ngoan cường chống đỡ.
Mặc dù y đấu không lại, nhưng cũng không thể thua, không thể thua, dù thế nào cũng không thể thua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.