Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 7: Ngoan ngoãn đứng ở đây




Chỉ thấy vị dáng vẻ công tử của Đạp Vũ thượng thần này đứng ở trên đài cao, nhìn về phía Lạc Thủy thượng thần, vẻ mặt tràn đầy gió xuân, nói: “Tiểu cô nương thật đáng yêu, Tức Mặc Ly, huynh nhặt được nàng ở chỗ nào vậy.”
Chúng tiên:......
Lập tức đều quang minh chính đại đưa ánh mắt chính thức quay đầu nhìn về phía Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi phía sau hắn.
Dưới chín lần chín tám mươi một ánh mắt của chúng tiên, Duyệt Nhi cầm lấy quả đào lớn nhất trên bàn, bình tĩnh ‘cập’ cắn một miếng, hai cái tai nhỏ đều dựng thẳng lên.
Nét mặt lạnh lùng của Tức Mặc Ly vẫn không dao động, hắn tao nhã nâng ly rượu hoa đào trên bàn ngọc lên, nhấp một ngụm, bàn tay tựa ngọc nhẹ nhàng đặt ly rượu xuống bàn, ánh mắt thoáng mông lung trong nháy mắt, giống như đang tự hỏi cái gì đó.
Các vị tiên dưới đài nhìn hắn tao nhã như vậy, đã có chút hoảng hốt, không tự chủ được chờ đợi câu trả lời của vị thượng thần này.
Tức Mặc Ly liếc mắt nhìn nụ cười càng dịu dàng của Đạp Vũ thượng thần, giọng nói tựa dòng suối trong chảy qua đá ngọc nhẹ nhàng cất lên: “Đã quên.”
Lại một âm thanh ‘Cộp’ vang lên, chỉ thấy một lần cắn của Duyệt Nhi đã mất hết nửa quả đào, nét mặt vẫn là không có gì thay đổi. Tức Mặc Ly nghi hoặc nhìn nàng một cái, chỉ thấy hai má nàng vì cố nhét quả đào mà phồng lên, nhất thời cũng không rõ nguyên cớ.
Gương mặt Đạp Vũ thượng càng hớn hở cười: “Thì ra là như vậy.” Dứt lời không biết từ đây lấy ra một cây quạt ngọc, khẽ nâng lên hạ xuống quạt quạt. Dừng một chút, nói khẽ với Tức Mặc Ly: “Vật kia, vừa mới xuất hiện ở Bái Hỏa Sơn. Đã có rất nhiều người tài ba dị sĩ thuộc Quỷ tộc, Yêu tộc, cùng Ma tộc, thậm chí Nhân gian cũng chạy tới đó cướp đoạt.”
Tức Mặc Ly gần như lập tức đứng lên, nói với Vương Mẫu cùng Ngọc Đế đang ngồi: “Có việc cáo từ trước.” Vương Mẫu và Ngọc Đế vội gật đầu, trong lòng rất thỏa mãn với lời từ biệt của Tức Mặc Ly.
Lạc Thủy thượng thần và Đạp Vũ thượng thần cùng nhau vội vàng đi về hướng Bái Hỏa Sơn, đương nhiên, còn có một cái đuôi nhỏ U Duyệt Nhi. Nàng cũng không biết vì sao, chỉ cảm thấy phải đi theo Tức Mặc Ly, bất kể hắn đi nơi nào.
Sau khi chúng tiên cung tiễn bọn họ rời đi, một phần tiên cũng cáo từ vội vàng bay về hướng Bái Hỏa Sơn, dù sao bên kia hình như đang xảy ra chuyện gì đó, hai vị thượng thần đều đi, bọn họ đi tìm hiểu một chút cũng tốt. Tiên giới vừa mới khôi phục một chút sức sống, cũng không thể luôn ca múa mừng cảnh thái bình như vậy mà không để ý tới việc ngoài giới.
Đại đa số còn lại đều tiếp tục yến hội bàn đào, một vài tiên tử tâm tư xao động nghĩ tới hai vị thượng thần, cảm thấy rất mỹ mãn vì yến hội bàn đào lần này trọn vẹn hơn lần trước, dù sao phong thái của hai vị thượng thần không phải tùy tiện có thể nhìn thấy được.
Sợ Duyệt Nhi không thoải mái, Tức Mặc Ly không đạp không mà bay, thay vì vậy đã gọi đến mây lành bảy sắc, bảo Duyệt Nhi đứng trên đó, còn mình đứng trước nàng cách khoảng nửa bước chân làm lá chắn ngăn giúp nàng cản gió lớn do tốc độ bay nhanh. Chính hắn cũng không có phát hiện mình làm như vậy có cái gì không ổn. Chỉ cảm thấy con hổ nhỏ này là do mình nhặt được, đương nhiên phải tự mình chăm sóc cẩn thận mới đúng.
Đạp Vũ bay bên cạnh bọn họ vẫn tao nhã như trước, nhưng trong đôi mắt dịu dàng kia lướt qua một ánh mắt suy ngẫm sâu xa.
Bọn họ đi với tốc độ cực nhanh, lúc đến mấy vạn dặm bên ngoài Bái Hỏa Sơn, đã là ba bốn canh giờ sau. Chỉ thấy chỗ sâu nhất ở Bái Hỏa Sơn kia đã có mấy đạo người ngựa đang trong thế giằng co bất động. Khi bọn họ nhìn thấy Tức Mặc Ly và Đạp Vũ đến thì có chút kinh ngạc.
Một yêu nữ xinh đẹp mặc bộ xiêm y đỏ thẫm uốn éo cái eo nhỏ, che miệng cười nói: “Ô, hôm nay ngọn gió nào thổi qua Bái Hỏa thế này, sao lại dẫn hai vị Tôn Thượng thần đến đây thế, ha, xem các ngươi có ai tranh được với hai vị thượng thần.”
Bên kia một tên Ma tộc cường tráng mắt mở to như chuông đồng trừng nữ yêu kia: “Bà nội gấu mẹ Hoa Mẫu Đơn à, nếu hôm nay không có ngươi ở đây làm phiền thì ông nội ta sớm đã cầm bảo vật về rồi, cần chi đứng chỗ này chịu gió núi chứ.”
Quỷ tộc bên kia không phục, Quỷ Ảnh toàn thân được áo choàng và mũ màu đen bọc kín cười giễu cợt, âm trầm mở miệng: “Đại Dũng, Hoa Mẫu Đơn, các ngươi có cần ở đây kêu la không, rõ ràng bảo vật này là do Quỷ tộc chúng ta phát hiện trước, các ngươi không biết liêm sỉ lại đây tranh đoạt, muốn ức hiếp Quỷ tộc chúng ta sao!”
Hoa Mẫu Đan vuốt vuốt mái tóc: “Bảo vật này do Quỷ tộc các ngươi phát hiện ra thì cũng chưa chắc là của các ngươi, nếu các ngươi có năng lực như vậy, sao vẫn chưa ra tay lấy bảo vật đi mà còn đợi bọn ta đến chứ?”
Quỷ Ảnh bị bắt bẻ đến á khẩu không trả lời được, đầu uốn éo, nghiêng về một bên.
Tối hôm qua trong bọn họ có một quỷ sai lúc đi qua nơi này không cẩn thận chạm phải cửa kết giới, đi vào phát hiện bên trong có một sơn động phát ra ánh sáng chói mắt. Thế nhân đều biết Quỷ tộc sợ ánh sáng nhất, tên quỷ sai kia tuy biết bên trong tất có vật khó lường, cũng không kiên quyết lấy, vội vàng lao ra kết giới, báo cáo cho hắn biết.
Hắn mang cho quỷ binh, đang muốn thần không biết quỷ không hay lấy báu vật về lĩnh thưởng, không ngờ lúc chạy đến nơi này lại không tìm được cửa kết giới nên đứng ở chỗ này xông vào kết giới, không ngờ lại vị Hoa Yêu phát hiện, sau đó là Ma tộc, sau đó là một đám dị sĩ tài ba nhân gian đều chạy đến. Bất đắc dĩ đến bây giờ cũng phá không được kết giới, mọi người lại không ai chịu buông tha, chỉ có thể giằng co ở nơi này, mãi đến khi hai vị thượng thần đến.
Tức Mặc Ly vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt cũng không từng di động. Từ từ hạ đám mây xuống, sau khi dắt Duyệt Nhi bước xuống đám mây thì trực tiếp đi đến nơi mọi người đang vây quanh.
Các đạo nhân mã đều biết hai vị thương thần đến là muốn lấy bảo vật, dù sao mình cũng không phá được kết giới, cho nên không chút ngăn cản, để cho Tức Mặc Ly và Duyệt Nhin vào trong, dù sao sau khi kết giới bị phá thì còn nhiều cơ hội mà.
Đạp Vũ đưa mắt nhìn Tức Mặc Ly, tao nhã cười nói: “Huynh làm đi.” Tức Mặc Ly gật đầu, hiểu ý của hắn. Nếu luận về pháp lực, khi Đạp Vũ phát hiện Bái Hỏa Sơn khác thường trực tiếp chạy tới nơi này cướp bảo vật cũng được, cho dù mấy đạo nhân mã muốn liều mạng đánh thì hắn vẵn thoải mái ứng phó.
Tất cả mọi người cứ nghĩ là bảo vật thông thường, chỉ là bọn họ biết, đây là bảo vật mà bọn họ tìm kiếm cũng không dễ dàng có trong tay. Cho nên Đạp Vũ mới đi báo cho Tức Mặc Ly cùng nhau đến, một người vào trong lấy bảo vật, một người chống lại mấy đạo nhân mã.
Tức Mặc Ly đứng ở trước kết giới, vung tay lên, kết giới ‘ầm’ một tiếng thì tiêu tán.
Mọi người ở đây:...... Kết giới mà bọn họ phá mấy canh giờ thật sự không chịu nổi một kích như vậy sao.....!
Chỉ thấy trong sơn động cách đó không xa có một luồng ánh sáng chói mắt bắn ra, dường như muốn làm tổn thương đôi mắt người ta. Duyệt Nhi nắm tay Tức Mặc Ly, có chút khẩn trương nheo mắt nhìn luồng hào quang kia, hỏi: “Đó là gì?”
Tức Mặc Ly dắt nàng chậm rãi tiến về phía trước, giọng nói như dòng suối chảy trên đá ngọc thản nhiên bay vào tai Duyệt Nhi: “Mảnh vỡ của Thiên Cơ Linh Lung.”
Kết giới vừa vỡ, các đạo nhân mã lập tức tràn vào muốn thừa dịp loạn lấy bảo vật, cũng không biết khi nào thì đã bắt đầu đánh nhau, đủ loại pháp thuật pháp khí lóe sáng cực nhanh đan xen trong đám người đang đánh nhau, trong nháy mắt, loạn thành một cụm.
Đạp Vũ thản nhiên bước sau Tức Mặc Ly vài bước, mặc cho bọn họ đánh lẫn nhau, hi vọng mọi việc thuận lợi, chuyện hắn phải làm là ngăn cản những con cá lọt lười phá hư việc mà thôi.
Đi tới cửa động, Tức Mặc Ly đưa ánh mắt nhìn sang Duyệt Nhi đang ở bên cạnh rồi tiếp tục nắm tay nàng đi vào trong. Trong đôi mắt Duyệt Nhi chỉ còn là một mảng ánh sáng trắng không thể nhìn thấy mảnh vỡ Thiên Cơ Lung Linh ở nơi nào. Chỉ ngừng lại theo Tức Mặc Ly.
Tức Mặc Ly dừng một chút, tùy tay bố trí một kết giới cho Duyệt Nhi phòng ngừa bị bị ánh sáng thương tổn, vỗ vỗ đầu của nàng: “Ở trong này ngoan ngoãn đứng yên đừng nhúc nhích.”
Lúc này Duyệt Nhi đã nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ừ một tiếng.
Đạp Vũ chỉ tựa người vào trước cửa động, nếu không nhìn vào dung mạo và dáng vẻ tao nhã vô song kia, người khác sẽ tưởng nhầm hắn là một thư sinh ôn nhã. Lúc này Đạp Vũ thư sinh nhìn vào trong động, tiếp tục quay đầu nhã nhặn làm ra thế ‘một người canh cổng vạn người không thể qua’.
Tức Mặc Ly ngưng tụ linh lực ở trong lòng bàn tay, bàn tay tựa ngọc hướng về phía mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung. Mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung càng phát ra ánh sáng chói mắt, bắt đầu run rẩy.
Mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung chính là mảnh vỡ của thần khí, rơi xuống Bái Hỏa Sơn, tự mình hình thành kết giới hoàn mỹ, nếu không có tên quỷ sai chó ngáp phải ruồi kia, trong năm giới căn bản không có người tìm được. Lúc lấy nó mà pháp lực không đủ sẽ bị năng lực bảo vệ của nó tiêu hủy.
Lúc này hào quang trong lòng bàn tay của Tức Mặc Ly càng ngày càng sáng, mảnh vỡ Thiên Cơ Linh Lung chấn động kịch liệt, cả Bái Hỏa Sơn đều chấn động. Các nhóm yêu ma quỷ quái bên ngoài đều bị hiện tượng lạ thường này làm cho hoảng sợ.
Lập tức thống lĩnh mỗi nhóm tính toán tỉ mỉ một lượt, Hoa Mẫu Đơn nhìn mọi người, là người đầu tiên mở miệng nói: “Hiện giờ nhìn hiện tượng dị thường này ta nghĩ đến thứ này là bảo vật vô thượng, nếu vị thượng thần bên trong lấy được thì chúng ta vĩnh viễn cũng đừng mong đoạt được từ trong tay hắn, không bằng chúng ta liên thủ lại, lấy bảo vật rồi quyết định sau, như thế nào?”
Mấy người thống lĩnh các nhóm cũng đang có ý này, lại không muốn mất thể diện nói ra, lúc này trong lòng tính toán kế, mình trước hết giả ý hợp tác, chờ vào bên trong, nhiều người đục nước béo cò, kẻ cướp được bảo vật có lẽ là mình. Vì thế đều làm bộ miễn cưỡng đồng ý. Chỉ trong một khắc, đám người vừa mới hỗn chiến đã vì ích lợi mà liên hợp lại, nhằm về phía sơn động.
Lúc này Đạp Vũ tựa vào cửa sơn động, trong tay không biết từ đâu đã lấy ra một cây quạt ngọc nhẹ lay động, nhanh nhẹn cười: “Muốn vào? Trước hết phải qua cửa của bản thần đã!”
Ở đây có vài vị nữ tử đã bị nụ cười nhẹ nhàng được chiếu rọi bởi ánh sáng từ trong sơn động phát ra của Đạp Vũ làm cho mê mẫn tâm thần, thầm than quả nhiên là thượng thần, tao nhã như thế chắc chắn khó tìm được trong lục giới. Lúc này cây quạt ngọc của Đạp Vũ ‘ba’ một tiếng đã thu lại, xuất thủ tấn công ngay trước mặt Ảnh Quỷ.
Cả Bái Hỏa Sơn đều chấn động, huống chi trong sơn động, Duyệt Nhi đứng ở trong kết giới cũng không dám động đậy, thấy ngọn núi này chấn động dữ dội, lại không dám mở mắt ra, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, không biết Tức Mặc Ly như thế nào.
Lúc này, một con rắn thật lớn xuất hiện ở Bái Hỏa Sơn, lập tức bóng dáng rắn vừa biến mất, hóa thành hình người lướt vào trong sơn động.
Đạp Vũ còn bận đối phó với cả đám nhân mã, pháp lực của hắn, vừa ra tay là có thể giết chết bọn họ. Thế nhưng thần không thể ra tay tạo sát nghiệt.
Lúc này các đạo nhân mã đã gia tăng thêm, cũng chừng hơn một ngàn người, đứng canh tuy rằng không tốn nhiều sức lực, nhưng lại phiền phức vô cùng phiền phức, lúc này Đạp Vũ vẫn đang đứng ở cửa động, quạt trong tay càng không ngừng xoay chuyển, vung múa, đánh.
Đột nhiên trong lúc đó, luồng ánh sáng trắng dường như muốn đem hết toàn bộ bộc phát, chỉ nghe’ ầm’ một tiếng. Trong nháy mắt, Đạp Vũ xoay người bước vào trong sơn động, đồng thời một bóng dáng màu vàng cũng xông vào.
Duyệt Nhi cũng nghe thấy tiếng ‘ầm’ này, cuống quít mở mắt ra, còn chưa nhìn thấy bóng dáng của Tức Mặc Ly, một đạo ánh sáng màu vàng quang đã phá kết giới đánh về phía mình
Đạo ánh sáng màu vàng kia tấn công với khí thế như dời núi lấp biển, đảo mắt liền bay đến trước mặt, Duyệt Nhi sửng sốt, trong đầu trống rỗng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.