Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 57: Ôm cây đợi hổ (3)




Vừa mới rồi Tức Mặc Ly tiêu nhiên ngồi ở trên cây, tuy rằng mọi người bị dáng vẻ tao nhã của y làm cho khuất phục, nhưng cũng cảm thấy nam tử sủng ái một cô nương như vậy nhất định là kẻ bỡn cợt với đời, hoặc trên mặt có chỗ nào đó không đầy đủ, tỷ như dung mạo, bằng không nhất định không cần lấy lòng một vị cô nương như vậy. Không ngờ hiện giờ thấy y phi thân lên đài, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên liền ôm lấy tiểu cô nương kia, dung nhan hoàn toàn hiện rõ trước tầm mắt mọi người, dung mạo ấy còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời rực rỡ trên trời xanh, rất nhiều người đều thở không nổi, theo bản năng nheo mắt lại.
Trong lòng Nhu Nhu công chúa vừa tức vừa đố kỵ: “Tiểu tiện nhân ngươi thật đáng ngưỡng mộ, ngoại trừ dựa vào nam nhân, ngươi còn có năng lực nào khác chứ?” Đám nữ tử dưới đài vốn là có chút ghen tị, hiện giờ thấy Nhu Nhu công chúa luôn miệng nói Duyệt Nhi như vậy, lại vừa nhìn thấy Tức Mặc Ly ra tay đánh Nhu Nhu công chúa, cũng nghĩ Duyệt Nhi chẳng qua chỉ dựa vào nam nhân mới được như thế, bắt đầu xù xì bàn tán.
Đột nhiên có người lớn tiếng nói: “Trên mái tóc đen của tiểu cô nương này không phải là cái tai hổ màu tím sao?” Vừa rồi khi Duyệt Nhi đang đánh nhau, vô ý bị Nhu Nhu công chúa dùng linh lực đánh lên mái tóc, giờ phút này hai lỗ tai be bé đã lộ ra. Hôm nay Cửu Kiếm giúp nàng chải tóc thành hai cái bánh bao như mấy ngày trước Tức Mặc Ly chải tóc cho nàng, nói là không để cho người khác chú ý. Duyệt Nhi cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ nghe tất cả mọi người dưới đài bắt đầu ồ lên, cũng có chút kỳ quái, hai lỗ tai của nàng rất kỳ lạ sao? Sao mọi người đều có dáng vẻ kinh ngạc như thế?
Dưới đài mọi người đều hăm he, hôm nay không lấy được Mẫu Đơn Nhan, giết tiểu cô nương kia lấy Nghịch Viêm cũng không tệ, huống hồ, giết nàng còn có thể lấy được Mẫu Đơn Nhan, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao. Một vài người tu vi cao thâm bay về hướng trung tâm đài. Nam tử áo trắng kia không biết nguồn gốc ở đâu, nhiều người công kích như vậy cũng chẳng hề lo lắng. Từ không trung có một đội nhân mã vội vàng tiến đến, bọn họ đều đi về hướng Nhu Nhu công chúa. Đám người Cửu Kiếm ở bên cạnh thấy thấy thế khẽ nhăn mày, trong đó lại có người của Thần tộc! Hơn nữa còn là tu vi cao nhất của Thượng Thần.
Theo Nhu Nhu công chúa đến Ô Điệp Châu có vài vị trưởng lão và mấy vị thần sứ tu vi thượng thần của thần tộc. Bọn họ ở giữa không trung nâng Nhu Nhu công chúa lên, trong đó có một vị trưởng lão nghiêm khắc quát: “Nhu Nhu công chúa có phần quá manh động rồi, cũng không nhìn xem là ai, y há có thể là người để cho cô trêu chọc?” Dù sao Nhu Nhu công chúa cũng là công chúa của Cửu Vĩ vương tộc, cũng có tu dưỡng một số ngôn hành cử chỉ nên có, nhưng bởi vì lần trước nàng ta bị hủy dung, Đạp Vũ thượng thần lại trở về Thần giới, trong lòng có chút cố chấp thành điên cuồng, hôm nay nói chuyện không lựa lời, rõ ràng là có tâm ma rồi.
Mà đám trưởng lão lần trước đem người giao cho Nhu Nhu công chúa, không ngờ nàng ta vì tư lợi bản thân, để Duyệt Nhi tránh được một kiếp, bây giờ xem ra nhổ cỏ chưa nhổ tận gốc, hậu hoạn vô cùng. Hôm nay lại gặp phải hậu hoạn lớn như thế ở đây, mấy vị trưởng lão đều có chút muốn khiển trách Nhu Nhu công chúa, thầm nghĩ Nhu Nhu công chúa này tùy hứng quá mức, chỉ sợ sẽ mang đến đại nạn cho Cửu Vĩ Hồ.
Nhu Nhu công chúa nhìn thấy có vài vị thượng thần bên cạnh mình nên cười lạnh nói: “Thế nào. Bây giờ không dám tiến lên rồi sao? Cũng đừng quên căn dặn của nữ nhân kia.” Mấy vị thượng thần này rất bất mãn đối với nàng ta, chỉ hừ lạnh một tiếng. Nhưng quả thật lại không dám làm trái mệnh lệnh của bề trên, liếc nhìn nhau, trong lòng nghĩ đợi lát nữa thừa dịp rối loạn sẽ ra tay.
Chẳng qua trong chốc lát, hơn mười vị tu vi cao thâm các giới hoặc là Thiên Ma, hoặc Yêu Tướng, hoặc Tiên Quân đều bay lên Triển Vật đài.
Cái mũi nhỏ của Duyệt Nhi ngửi ngửi, cảm thấy dân số đã đông lên nhiều, cười nói: “Các người muốn lấy thịt đè người à?” Giọng nói nhu mềm của nàng vừa cất tiếng hỏi, gương mặt dày của các vị tự xưng là tu vi cao thâm đều đỏ bừng, trước mắt đúng là bọn họ giống như đang muốn tập hợp lại đánh nhau với nàng và nam tử kia. Nhưng vì Nghịch Viêm, trong lòng bọn họ âm thầm tìm một lý do để có thể cảm thấy yên tâm thoải mái, cũng không có ý định dừng lại.
Vài vị thượng thần cũng tiến lên trên đài, lấy ra vũ khí, thầm nghĩ cho dù vị kia có tu vi cao hơn nhưng cùng một lúc đối phó với bốn người bọn họ cũng phải hao tốn công sức, huống chi Thần Quân này còn có điểm yếu, chính là vị tiểu cô nương mà bề trên đã ra lệnh giết, ha ha, thần nếu có điểm yếu, vậy sẽ không chịu nổi một kích.
Tức Mặc Ly chỉ thản nhiên quét mắt nhìn mọi người trên đài, không hề lộ ra cảm xúc gì, thấy Duyệt Nhi có chút lo lắng, xoa nắn hai lỗ tai be bé của nàng: “Sợ sao?” Duyệt Nhi lắc đầu: “Đánh nhau chơi rất vui.” Tức Mặc Ly im lặng một lát rồi nói: “Lần này nàng đừng chơi, để cho ta.” Duyệt Nhi có vẻ hơi thất vọng, ‘ừ’ một tiếng.
Đứng bên kia, trái tim của Thất Mệnh và Khổng Tước đều đã treo lơ lửng ngay cuống họng, bọn họ chưa từng thấy qua trận đấu như vậy! Một người trong số đó cũng có thể dễ dàng bóp chết bọn họ. Tuy rằng Thất Mệnh không muốn thừa nhận chuyện này là thật, nhưng lúc này cao thủ trong lục giới đều tề tựu về đây đang chuẩn bị giết Duyệt Nhi khiến y lo lắng không yên. Đảo mắt thấy sắc mặt của Lạc Thủy thượng thần vẫn thản nhiên, lại nhìn mấy vị thượng thần bên kia, nhất thời cảm thấy vô lực.
Cửu Kiếm Phất Dung Ngưng Không không hề chớp mắt, giống như đang xem trò vui gì đó. Cửu Kiếm cười nói: “Phất Dung Ngưng Không, hôm nay chủ thượng sẽ lấy ra vũ khí, lâu rồi ta chưa nhìn thấy Cửu Diệu.” Biểu cảm nhàn nhã giống như lúc nào cũng chuẩn bị sẵn hạt dưa vừa cắn vừa xem. Phất Dung, Ngưng Không không trả lời, dáng vẻ hết sức nghiêm túc xem trò vui.
Dưới đài trái lại hết sức căng thẳng, cũng không biết ai hô một tiếng, trận quần đánh của đám lão đại tu vi cao thâm trong lục giới sắp bắt đầu rồi. Duyệt Nhi nghe thấy động tĩnh, có chút sợ hãi. Tức Mặc Ly ôm nàng, thân mình chuyển động cực nhanh, một bàn tay bắn ra pháp thuật, biến hóa không ngừng xuyên qua xuyên lại giữa đám người như con thoi, liên tục có người ngã xuống, mấy vị thượng thần liếc nhìn nhau, rút kiếm tiến lên. Trong đó có một vị ra chiêu dồn ép muốn đánh vào điểm trí mạng của Duyệt Nhi, Tức Mặc Ly có chút không kiên nhẫn, nhiều người như vậy đánh hết thật sự có hơi phiền toái, tốc chiến tốc thắngg đi, vung tay lên lấy ra một thanh đao.
Đúng vậy, vũ khí Tức Mặc Ly dùng là đao, thân đao dài bằng nửa thân người, rộng bằng hai bàn tay, mũi đao thu nhỏ vểnh lên trên, tựa như một vầng trăng non mỏng mảnh, cả thân đao đều bao phủ trong một tầng ánh sáng màu vàng, hay có thể nói, khi nó xuất hiện đã thay đổi không khí xung quanh trở thành màu vàng vấn vương bao lấy thân nó. Cái chuôi mang ánh vàng rực rỡ, đúng là vũ khí thần binh đủ để làm chói mù đám mắt chó– Cửu Diệu.
Tức Mặc Ly vừa mới nâng đao lên, mấy vị thượng thần kia nhìn thấy Tức Mặc Ly lấy vũ khí ra thì sớm đã rối loạn tâm thần, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ, đưa mắt trao đổi, cuối cùng nhất quyết cùng nhau bay mất. Mọi người trên đài đều nhìn nhau, thấy mấy vị thượng thần lại ra đi như vậy, cuộc ẩu đả vừa rồi chẳng có kết quả tốt đẹp nào, còn tổn hại nhiều người như thế, trong lòng cũng biết không địch lại, từng người từng người yếu ớt nói một tiếng: sau này còn gặp lại, lợi dụng tốc độ nhìn không kịp liền biến mất khỏi đài. Nói đùa, bọn họ chỉ muốn Nghịch Viêm mà thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ sẽ dùng mạng ra đánh đổi? Chờ tiểu cô nương đi một mình sẽ từ từ tiêu diệt cũng không muộn.
Đám nữ tử dưới đài đều nhìn đến ngây người, lúc này hận không thể lăn đến ngay trước mặt Tức Mặc Ly để y liếc nhìn mình một cái, nam tử như vậy lại đối xử rất dịu dàng với tiểu cô nương ở trong lòng, đối với kẻ địch lãnh khốc vô tình, mạnh mẽ vô cùng, phong hoa tuyệt đại, khí chất xuất chúng, dung mạo kinh thế, chỉ cần y xem trọng liếc nhìn một lần cũng đã quá đủ rồi.
Cửu Kiếm bĩu môi nói: “Lại là một trận chiến chẳng có kịch tính gì...... Không thú vị.” Khổng Tước trợn mắt há hốc miệng nói: “Sao khi Lạc Thủy thượng thần lấy vũ khí ra thì bọn họ liền chạy mất vậy?”
Cửu Kiếm liếc nàng một cái: “Cửu Diệu cũng không phải là binh khí tầm thường, lấy ra lắc lắc cũng có thể dọa kẻ khác, mặc dù không thể nhìn ra tu vi của chủ thượng, nhưng có thể nhìn thấy chỗ lợi hại của Cửu Diệu, người có thể có được Cửu Diệu, chủ thượng lại có phong tư như thế, bọn họ bị dọa chạy cũng rất bình thường......” Hai mắt Khổng Tước lập tức lấp lánh như sao: “Thì ra Lạc Thủy thượng thần lợi hại như vậy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.