Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 37: Ta thật sự không thú vị sao?




Duyệt Nhi ăn xong một miếng, cái miệng nhỏ nhắn mở to tỏ vẻ còn muốn ăn, Tức Mặc Ly ôm nàng, gắp một miếng nhỏ, lại đút cho nàng.
Duyệt Nhi nuốt xuống, khuôn mặt nhỏ xinh chuyển hướng về phía Long Chỉ Thủy, nghi hoặc nói: “Hải tộc ăn thịt cua thịt cá, đây không phải là ăn đồng loại à?” Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn tỏ vẻ không tán đồng.
Long Chỉ Thủy chỉ cảm thấy tiểu cô nương này rất đáng yêu, cười nói: “Thứ chúng ta ăn tất nhiên không phải đồng loại, đồng loại của chúng ta có linh hồn và ý thức, chúng ta tất nhiên sẽ không ăn. Mà thức ăn này, đương nhiên là những sinh vật khác được nuôi dưỡng, không có ý thức và linh hồn.”
Duyệt Nhi à một tiếng, gật đầu, lại nói: “Lát nữa ngươi đọc tên, ta không cần nghe cách làm thức ăn. Như vậy ăn sẽ nhanh hơn một chút.” Nàng chẳng hề có hứng thú chút nào với cách làm những món này, chỉ thấy ăn ngon là thỏa mãn.
Long Chỉ Thủy bật cười, gật đầu, giới thiệu từng món, mỗi món khi vừa đọc tên thì chiếc bàn tròn liền tự động đem đĩa đựng món ăn đó chuyển qua trước mặt Tức Mặc Ly, Tức Mặc Ly đút từng miếng cho Duyệt Nhi, bất tri bất giác, thế nhưng đã nếm thử hơn hai trăm món ăn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nét thỏa mãn, thở dài nói: “Hai người đều không hề ăn gì.” Tức Mặc Ly buông đũa ngọc, dùng khăn gấm ấm áp tỉ mỉ lau mặt cho Duyệt Nhi, lại lấy nước trà cho Duyệt Nhi súc miệng, ánh mắt hết sức cưng chiều.
Long Chỉ Thủy bình tĩnh nhìn động tác của Tức Mặc Ly, giờ phút này nghe thấy lời nói của Duyệt Nhi, cười nói: “Long cung là nhà của ta, đương nhiên ta muốn ăn gì cũng được. Tiểu cô nương không cần lo lắng.”
Duyệt Nhi nhíu mày, giọng nói mềm nhẹ tràn đầy bất mãn: “Sao lại luôn gọi ta là tiểu cô nương, ta đã hơn bốn trăm tuổi rồi!” Nàng rất tự hào về niên kỷ của mình.
Long Chỉ Thủy bật cười nói: “Vậy cô nương tên là gì?” Duyệt Nhi: “U Duyệt Nhi. Còn ngươi?” Long Chỉ Thủy thấy nàng trả lời rất nhanh, trong lòng có vài phần thích tiểu cô nương này: “Duyệt Nhi muội muội, ta gọi là Long Chỉ Thủy.”
Con ngươi đen như mực của Tức Mặc Ly chợt lóe lên sắc lạnh,nâng đôi mắt mang theo ý tứ hàm súc không rõ liếc nhìn Long Chỉ Thủy.
Giờ phút này trong lòng Nam Hải Long Vương vừa rồi rắm vừa không biết làm sao. Nói đứa con trai này không hiểu chuyện thì nó lại biết cách lôi kéo làm quen. Ở thế gian, tiếng kêu ca ca muội muội không có ý nghĩa gì, chỉ tỏ vẻ thân thiết, nhưng ở tiên giới, ca ca muội muội không thể tùy tiện gọi như vậy, gọi ra miệng sẽ giống như ca ca muội muội thật sự. Long Chỉ Thủy dùng đến chiêu thức ấy, Nam Hải Long Vương đương nhiên vui mừng, trước khoan nói đến nguồn nước Nam Hải, cho dù chỉ nhận Duyệt Nhi đáng yêu như vậy làm nghĩa nữ cũng coi như rất viên mãn. Nhưng mà, nó không xem xem đối tượng mà nó gọi muội muội là ai! Xem xem biểu hiện lạnh lẽo của Lạc Thủy Thượng Thần, Nam Hải Long Vương âm thầm vã mồ hôi.
Duyệt Nhi cũng mặc kệ nhiều chuyện như vậy, lúc trước nàng đọc rất nhiều thoại bản, người thế gian gọi muội muội tỏ vẻ thân thiết, đương nhiên cũng phải gọi lại một tiếng ca ca mới đúng. Vì thế ngọt ngào cười nói: “Chỉ Thủy ca ca.”
Long Chỉ Thủy được giọng nói mềm mại này gọi đến cả người đều sảng khoái, thấy Duyệt Nhi mở miệng cười, cũng nhịn không được cười rất vui vẻ. Nam Hải Long Vương nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ quả nhiên không hổ là con của mình, chiêu thức ấy cũng thật cao! Bà nào biết đâu rằng khi Long Chỉ Thủy gọi Duyệt Nhi một tiếng muội muội này thì trong lòng y không hề ôm ấp ý muốn lợi dụng gì, trong lòng y thật sự xem Duyệt Nhi như muội muội ruột của mình mà đối đãi.
Tức Mặc Ly thấy Duyệt Nhi hoàn toàn bị Long Chỉ Thủy hấp dẫn lực chú ý, trong lòng có chút phiền muộn, cảm giác như vật mình thích bị người khác cướp đi, một bàn tay nhẹ nhàng kéo kéo lỗ tai hổ màu tím, Duyệt Nhi quả nhiên thoải mái mềm nhũn trong lòng y, y có thể hưởng thụ nét mặt đáng yêu không bàn cãi gì của nàng.
Tức Mặc Ly vừa lòng ôm Duyệt Nhi đứng dậy, gật đầu về phía Nam Hải Long Vương liền trở về tẩm điện, đám người Kha Mộ Thanh, Cửu Kiếm cũng đều tự mình tản đi.
Nam Hải Long Vương vừa lòng vỗ vỗ bả vai đứa con nhà mình: “Con trai, lần này làm rất khá!” Long Chỉ Thủy nghi hoặc liếc nhìn bà, cũng không hỏi gì, đắm chìm trong niềm sung sướng mình đã có muội muội.
Mấy ngày kế tiếp, Long Chỉ Thủy thường xuyên ra vào đại điện nơi Lạc Thủy Thượng Thần ngủ lại, mỗi lần đều mang theo một đống đồ chơi vui cùng thức ăn ngon đi vào, Duyệt Nhi và y chơi đùa vô cùng hợp ý, thường thường cùng y đi ngắm phong cảnh Nam Hải, quả thật vui vẻ đến bay lên trời.
Ở đây có một người không vui, đó là Lạc Thủy Thượng Thần.
Lúc Duyệt Nhi không cùng Long Chỉ Thủy đi dạo thì ngắm nghía những đồ chơi mà Long Chỉ Thủy đưa tới, trái nói một câu “Chỉ Thủy ca ca nói”, phải nói một câu “Chỉ Thủy ca ca cho ta thứ này chơi rất vui”. Nghe nhiều đến mức y hận không thể đánh cho Long Chỉ Thủy hồn bay phách tán.
Ngày hôm đó, Long Chỉ Thủy lại đến dẫn Duyệt Nhi ra ngoài chơi, Duyệt Nhi nhảy xuống rời khỏi lồng ngực của Tức Mặc Ly, không nhìn thấy gương mặt lạnh tanh của Tức Mặc Ly, nói: “Ta muốn tự mình đi! Cửu Kiếm giúp đỡ ta là được rồi. Người ở trong này nghỉ ngơi đi.” Dứt lời, dưới sự dìu đỡ của Cửu Kiếm cùng Chỉ Thủy đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn lại, Kha Mộ Thanh thấy thế, âm thầm đưa ánh mắt đồng tình nhìn Tức Mặc Ly rồi cũng vội vàng đi theo.
Thấy ánh mắt kia của Kha Mộ Thanh, con ngươi vốn đen như mực của Tức Mặc Ly càng trở nên sâu thẳm, bỗng chốc nổi lên cuồng phong bão táp.
Y đưa mắt nhìn Phất Dung và Ngưng Không vẫn còn ở lại, thản nhiên, không biết đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói: “Có phải ta rất vô vị?”
Phất Dung và Ngưng Không hoảng sợ, Ngưng Không nơm nớp lo sợ đắn đo một lúc, cung kính nói: “Chủ tử sao lại vô vị chứ. Chủ tử dung mạo vô song, tao nhã tuyệt thế, tuy rằng hơi kiệm lời lại lạnh nhạt đôi chút....”
Tức Mặc Ly có chút ngờ vực: “Duyệt Nhi thích Long Chỉ Thủy?” Khóe miệng Ngưng Không giật giật: “Cả ngày Duyệt Nhi cô nương đều ở bên cạnh chủ tử, đương nhiên thích chủ tử nhiều hơn. Nhị vương tử long cung kia chỉ là ca ca của Duyệt Nhi cô nương, đương nhiên không thể so sánh với chủ tử được.”
Tức Mặc Ly gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lúc này mới hoàn toàn ý thức được chính mình đã hỏi cái gì, lạnh lùng quét mắt nhìn Phất Dung và Ngưng Không, đi qua đi lại trên điện hai lần, cuối cùng vẫn nhịn không được đi theo khí tức của Duyệt Nhi.
Phất Dung và Ngưng Không liếc nhìn nhau, Phất Dung là người đầu tiên lên tiếng: “Chủ tử vừa rồi không phải là giả chứ.” Ngưng Không trầm ngâm một lát, thở dài nói: “Vừa là thật cũng vừa là giả.”
Bên kia, Duyệt Nhi và Long Chỉ Thủy đã đến biển sâu với mục đích lấy một thứ: Phụ Đồ Châu. Phụ Đồ Châu sinh trưởng ở nơi sâu nhất, một năm chỉ có mấy chục viên, to bằng hạt gạo, từ khi nguồn nước của Nam Hải xuất hiện vấn đề, Phụ Đồ Châu vốn khó sinh trưởng cũng càng ngày càng ít, khi Chỉ Thủy dẫn theo Duyệt Nhi tới nơi này, lấy chẳng qua chỉ mới có hai ba mươi viên.
Duyệt Nhi cẩn thận đem Phụ Đồ Châu cất vào chỗ sâu nhất trong túi Càn Khôn, kéo thật chặt miệng túi. Chỉ Thủy ở bên cạnh thở dài, nếu nguồn nước Nam Hải còn tốt thì lúc này Duyệt Nhi muội muội có thể lấy được sẽ không chỉ hai ba mươi viên này.
Duyệt Nhi nghe thấy Chỉ Thủy giống như lúc nào cũng vui vẻ không có phiền não nay lại thở dài, vội hỏi: “Chỉ Thủy ca ca sao vậy?”
Chỉ Thủy cũng không giấu giếm, đem chuyện nguồn nước của Nam Hải nói ra. Duyệt Nhi nghe xong, đang chuẩn bị nghiêm túc suy nghĩ biện pháp thì Sát Na Phương Hoa trên trán đột nhiên nóng lên, một thứ tựa như tâm quyết truyền vào trong đầu. Duyệt Nhi kinh ngạc lắc lắc cái đầu nhỏ, bản thân bất ngờ hiểu ra vấn đề là gì? Sát Na Phương Hoa này cũng quá lợi hại nha.
Tâm quyết kia đã vững vàng ở trong ý thức của nàng, Duyệt Nhi lập tức muốn Chỉ Thủy dẫn nàng đi đến nguồn nước Nam Hải. Chỉ Thủy đối với vị muội muội này yêu thương hết mực, cũng không biết làm sao, liền dẫn Duyệt Nhi đến đó.
Đợi lúc đến nguồn nước Nam Hải, đại vương tử Hành Vân nghe được động tĩnh vội vàng đến nghênh đón: “Chỉ Thủy, mau trở về đi, đừng gây thêm phiền phức nữa.”
Cái mũi nhỏ của Duyệt Nhi ngửi ngửi khí tức ở bên này, nhân tiện nói: “Sẽ không gây thêm phiền phức đâu, ta có biện pháp.” Giọng nói ngọt ngào, hơn nữa dáng vẻ ngọc tuyết đáng yêu, Hành Vân chỉ xem nàng là một tiểu cô nương ham chơi: “Tiểu cô nương, nguồn nước Nam Hải là nền tảng của Nam Hải, không được qua loa. Muốn chơi đùa thì hãy bảo Nhị đệ đưa cô nương đi nơi khác chơi đi!”
Đôi mắt to của Duyệt Nhi chợt lóe ánh sáng, có chút uất ức: “Ta thật sự có biện pháp mà.” Hành Vân buồn cười nhìn nàng, thấy đôi mắt to trong suốt của nàng lại mịt mờ, giọng nói mang theo thương tiếc: “Cũng không phải ta không tin cô nương, nhưng sự tình quan trọng, cô nương nói có biện pháp nào chứ.”
Duyệt Nhi nóng nảy: “Ta thật sự có biện pháp, khối tử ngọc trên trán nói cho ta biết.” Hành Vân thấy dáng vẻ nàng sốt ruột giải thích thì đã có vài phần tin tưởng, nhìn hai lỗ tai nhỏ màu tím đáng yêu trên mái tóc đen của nàng và viên tử ngọc trên trán, trong lòng có chút kinh ngạc: “Cô nương là Tử Hổ Vương?” Mấy trăm năm trước, tộc Tử Hổ không phải đã bị diệt tộc rồi sao? Hiện giờ tiểu cô nương này là Tử hổ, trên trán còn đính Sát Na Phương Hoa – vật được truyền đời của tộc Tử hổ theo truyền thuyết, càng khiến cho y nghi ngờ.
Duyệt Nhi mở to mắt nhìn về phía y: “Ngươi có để cho ta thử hay không.” Hành Vân thấy nàng trừng mắt nhưng lại không hề mang theo chút uy hiếp như thế càng cảm thấy đáng yêu, trong lòng buồn cười liền đồng ý, dù sao nếu đến lúc không ổn, y toàn lực ngăn cản, cũng không lo lắng tiểu cô nương không nhìn ra tu vi này làm chuyện xấu, nếu nàng thật sự giải quyết vấn đề này, vậy đương nhiên không thể tốt hơn.
Cửu Kiếm tiến lên phía trước nói: “Duyệt Nhi cô nương......” Duyệt Nhi nở nụ cười nhẹ nhàng, nói: “Cửu Kiếm đừng sợ, ta đã nói, đương nhiên làm được.” Chỉ Thủy nghiêm túc nhìn Duyệt Nhi, cũng không nói chuyện.
Duyệt Nhi xoay xoay đầu, xác định mình đã nhớ rõ dòng tâm quyết kia, bàn tay nhỏ bé rút Huyễn Oanh Lưu Ly trượng đang cài trên mái tóc đen xuống, đặt ở trong tay, hóa thành một quang trượng cao hơn nàng một cái đầu, đỉnh trượng là đầu một con hổ tím nhỏ đáng yêu. Cả thân trượng tỏa ra ánh sáng màu tím, thỉnh thoảng có tia chớp trắng thoáng xuất hiện, khẽ rung trong tay Duyệt Nhi.
Hành Vân, Chỉ Thủy và Cửu Kiếm đều thất kinh, thanh trượng này không phải là vật của ngũ giới, cực phẩm tiên khí ở trước mặt nó giống như sắt vụn, đây nghiễm nhiên là một cực phẩm thần binh!
Trong lòng Cửu Kiếm chấn động hơn, nàng đến từ Thần giới, đương nhiên biết cây trượng này là thượng cổ thần binh của Thần giới, lại là cây trượng duy nhất, biết bao người trong Thần giới tranh đoạt đến vỡ đầu cũng không được, nhắc tới nó cũng chỉ có thể cầu vái mà thôi, không ngờ chủ tử nhà mình lại tặng cho Duyệt Nhi cô nương làm vũ khí, a, còn làm ra hình dáng dễ thương như vậy...... Cửu Kiếm đau lòng cực kỳ, khóe miệng cũng co rút.
Cuối cùng Hành Vân vẫn nhịn không được, hỏi: “Tiểu cô nương, cây trượng này là ai cho cô?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.