Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 142: Cô hổ nhỏ và Mặc ly cãi nhau(2)




Truyền thừa của thần, có thể cứu Sở Từ? Mà truyền thừa, chính là ở chỗ Tử Dao kia?
Duyệt Nhi chỉ cảm thấy hơi căng thẳng, đám mây cũng bay không ổn định, dọc đường suýt rơi.
Mộ Phong đang đứng bên hồ, không biết là đang nghĩ gì. Duyệt Nhi vội vội vàng vàng chạy đến, thiết tha nói: “Mộ Phong sư tôn, chúng ta đi tìm Tử Dao Thần quân được không?”
“Vì sao?” Mộ Phong xoay người khó hiểu.
“Trên người Tử Dao Thần quân có truyền thừa của thần, có thể cứu Sở Từ.”
Khí tức của Mộ Phong chợt trở nên lạnh lẽo, nói: “Điều nàng nghĩ tới khi vừa rời Họa Mạt không phải là đi tìm Mặc Ly, mà là đi cứu Sở Từ?”
“Nhưng Mặc Ly lúc nào cũng có thể gặp, Sở Từ thì lại không giống mà. Nếu như hồn phách y không còn, sau này sẽ chẳng còn cơ hội sống lại nữa.”
Mộ Phong phất tay áo, quay lưng lại, không nói gì.
Duyệt Nhi quýnh lên: “Mộ Phong sư tôn, người rốt cuộc có đi hay không?”
“Ta vì sao phải đi? Sở Từ liên can gì đến ta?”
Duyệt Nhi lúng túng: “Nhưng mà, vậy người liệu có thể giúp con được không?”
Mộ Phong không nói lời nào.
Duyệt Nhi sốt ruột, nàng đánh không lại Tử Dao Thần quân, hiện giờ chẳng dễ gì mới biết có thể có biện pháp cứu Sở Từ, mặc kệ, cho dù Mộ Phong sư tôn không đi, nàng tự mình đi, hoặc là tìm Mặc Ly đi cùng.
Nàng vội vã quay người, hướng bên ngoài chạy đi, đáng tiếc cơ thể dường như dù thế nào cũng không nhúc nhích được, thì ra đã bị Mộ Phong khóa lại: “Người làm gì vậy? Thả con ra, con muốn đi cứu Sở Từ!”
“Ta không cho, nàng không được đi.” Mộ Phong xoay người, đôi đồng tử đen như mực nhìn Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi nổi giận phừng phừng. Y không chịu đi cùng nàng, vốn cho rằng với tình nghĩa mấy tháng qua y nhất định sẽ đồng ý, nào ngờ y không chịu cũng được đi, đằng này còn muốn nàng không được đi: “Người dựa vào cái gì quản con! Người cũng không phải Mặc Ly, nếu là Mặc Ly, từ sớm đã để con đi rồi.”
Mộ Phong nhìn Duyệt Nhi đang giãy giụa trước mặt, làn môi mỏng mím chặt, không nói lời nào.
Duyệt Nhi càng nổi giận, chỉ thiếu điều giương nanh múa vuốt thả ra bản tính lão hổ của mình: “Người đáng ghét! Người xen vào việc người khác! Uổng công con tin tưởng người như vậy. Người còn không thả con, con sẽ hận người cả đời!”
Lời này vừa thốt ra, chỉ nghe thấy trong mắt Mộ Phong chợt lóe lên sát ý.
“NÀNG.NÓI.CÁI.GÌ?” Từng chữ từng chữ một, Duyệt Nhi nghe thấy cũng không khỏi có chút hoảng sợ, nhưng tính bướng bỉnh của lão hổ lại nổi lên, thấy y càng lúc càng áp lại gần, bản thân còn không thể cử động, trong lòng đối với y cực kỳ thất vọng, chỉ nói: “Người xen vào việc của người khác, con hận người cả đời!”
Bóng dáng Mộ Phong bỗng dưng đã đến ngay phía trước, ngón tay thon dài nắm chiếc cằm nhỏ của Duyệt Nhi, quả thực không kiềm chế được nộ ý của mình, mạnh mẽ hôn xuống.
Duyệt Nhi không ngừng giãy giụa, thế nhưng vẫn như cũ không nhúc nhích được, hung hăng cắn một cái.
Mộ Phong bị đau, vội vàng tách ra đôi chút.
Duyệt Nhi giận đến độ nước mắt suýt nữa rơi xuống: “Người dựa vào cái gì! Người dựa vào cái gì quản con, người không giúp con cũng được đi, còn không cho con đi. Con ghét người, ghét người! Mặc Ly sẽ không đối với con như vậy, oa……., người dựa vào cái gì hôn con!”
Nàng rất hận đã thường xuyên xem hắn như Mặc Ly mà đối đãi. Nàng rất hận bản thân thế nhưng lại thích hắn như thích Mặc Ly.
Mộ Phong đưa tay nhẹ lau sạch vết máu bên môi, trong mắt một mảnh lửa giận thiêu đốt, lạnh lùng nói: “Dựa vào cái gì? Dựa vào việc ta chính là Tức Mặc Ly! Là phu quân của nàng!”
Đôi mắt to tròn của Duyệt Nhi long lanh lệ, nghe thấy lời này thì kinh ngạc nhìn Mộ Phong, tay Mộ Phong nhẹ phất qua mặt, lộ ra gương mặt phong hoa tuyệt đại thuộc về Tức Mặc Ly, so với khi là Mộ Phong còn tuấn tú hơn vạn phần.
“Mặc Ly…” Cô hổ nhỏ khóc nấc lên.
“Ta ở cạnh nàng mấy tháng, nàng cũng chưa từng nhận ra ta, nàng còn đối với Mộ Phong cũng có chút cảm tình, chẳng phải sao?” Tức Mặc Ly vừa thử nghĩ thì đã cảm thấy muốn nổi điên đến không chịu nổi. Dùng thân phận của Mộ Phong tiếp cận nàng là chủ ý của y, nhưng thấy Duyệt Nhi thế nhưng dường như cũng có cảm tình đối với Mộ Phong, trái lại chịu không nổi sự đố kỵ và không cam trong lòng.
Dựa vào cái gì y một lòng một dạ với nàng, nhưng trong lòng nàng lại có vô số người! Y sao chịu được?
Duyệt Nhi nước mắt mịt mờ, nghe thấy Tức Mặc Ly dùng ngữ khí đáng sợ như vậy nói chuyện thì trong lòng tủi thân, nhưng dù thế nào cũng nghĩ không ra nên đáp lại như thế nào. Nàng cũng không biết vì sao lại như vậy, nàng cũng không ngờ Mặc Ly lừa nàng, còn dùng thân phận Mộ Phong này ở bên cạnh nàng xem kịch vui: “Mặc Ly, chàng gạt người!”
Tức Mặc Ly thấy nàng không hề trả lời câu hỏi của y, trong lòng nguội lạnh hết một nửa. Cô hổ nhỏ mà y tâm tâm niệm niệm, nhưng y chẳng qua chỉ là một trong số những người nàng yêu thích mà thôi.
Mặc dù hết sức tức giận, nhưng y vẫn giữ được chút thần trí, ôm lấy Duyệt Nhi liền hướng phía dãy núi Lạc Thủy mà đi. Suốt đoạn đường, Duyệt Nhi cái gì cũng không dám nói, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Tức Mặc Ly cuối cùng nhịn không được, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng, vừa giận nàng không hiểu chuyện, vừa giận chính mình.
Đám Cửu Kiếm sớm đã nghênh đón, thấy bộ dạng như vậy củaTức Mặc Ly, lập tức không dám nói nhiều, chỉ có Duyệt Nhi không ngừng rơi nước mắt, khiến trái tim bọn họ vỡ vụn.
Tức Mặc Ly ôm Duyệt Nhi ngồi trên giường, đưa tay kéo chiếc nón hổ của nàng xuống, thấy nàng vẫn rớt nước mắt, trong lòng không nỡ, nhưng dù bất luận thế nào cũng không bình ổn được cơn giận của chính mình.
“Nàng rốt cuộc là muốn thế nào? Nàng cho ta là người có thể nương nhờ? Hay là phu quân nàng?”
Duyệt Nhi lắc đầu, thanh âm ngọt ngào tràn đầy nức nở: “Hức, ta không biết, nhưng mà, chàng bắt nạt ta. Chàng lừa ta…”
Tức Mặc Ly thở dài, cố gắng kìm xuống cơn giận trong lòng mình, cô hổ nhỏ này thật có bản lĩnh, y chỉ sợ sắp đem lửa giận của cả đời này mà thiêu cháy.
Y cúi đầu, ôm chặt lấy nàng, dịu dàng hôn nàng. Khát vọng trong lòng không cách nào không chế nổi, môi càng lúc càng đi xuống, lớp lớp y phục của Duyệt Nhi bị cởi ra, dần dần để lộ làn da trắng nõn.
Duyệt Nhi vẫn giận, không biết là sức lực từ đâu tới, đẩy Tức Mặc Ly ra, vội vàng lùi đến chỗ cách đó không xa: “Mặc Ly, chàng gạt người.”
Nàng không ngốc, rõ ràng là y đùa bỡn nàng, biến thành Mộ Phong, ở bên cạnh nàng, nhìn nàng luống cuống, nhìn nàng vì việc này mà rối rắm vô cùng, nói cho cùng, nàng chung quy chẳng qua vẫn chỉ là thú cưng của y mà thôi.
Tức Mặc Ly thấy nàng không mang giày, bàn chân nhỏ nhắn đạp lên ngọc thạch lạnh lẽo, đè xuống suy nghĩ phức tạp trong lòng, chỉ nhẹ giọng nói: “Qua đây, đừng để bị cảm lạnh!”
Duyệt Nhi vừa xoay người liền muốn chạy đi: “Ta không muốn! Ta phải đi cứu Sở Từ.” Nói đến đây, lại quay đầu: “Chàng có cho ta Đế Vương châu hay không?”
Tức Mặc Ly đứng dậy, mang theo ý lạnh khắp toàn thân, chậm rãi áp sát Duyệt Nhi, Duyệt Nhi đành phải từng bước từng bước lùi về sau.
“Nàng vẫn cứ muốn cứu Sở Từ?” Nàng đến cùng có hay không từng nghĩ qua cảm giác của y?
“Chàng có đưa Đế vương châu hay không?” Duyệt Nhi hiện tại chỉ muốn nhanh một chút lấy Đế vương châu, cứu Sở Từ, dù gì hiện giờ nàng không muốn gặp Mặc Ly.
Mặc Ly thay đổi quá nhiều, căn bản không phải Mặc Ly trước đây.
“Không đưa. Nàng muốn cứu hắn ra tiếp tục cùng hắn chàng chàng thiếp thiếp?” Thanh âm cực kỳ phẫn nộ.
Duyệt Nhi chỉ thấy lời này thật chói tai, nhưng lại không biết là ý gì, quay đầu liền nói:
“Không cho cũng được, ta tìm Tử Dao Thần quân.”
Tức Mặc Ly bay người đến trước mặt nàng: “Nàng dám?”
“Ta có gì không dám? Ta cũng không phải của chàng! Dựa vào cái gì đi đâu cũng phải nghe chàng chứ! Dựa vào cái gì muốn ta luôn luôn ở bên cạnh chàng! Dù gì vẫn chính là chàng đáng ghét đáng ghét đáng ghét! Ta ghét chàng nhất!” Cô hổ nhỏ cực kỳ phẫn nộ, nói không lựa lời.
Từng tiếng từng tiếng đáng ghét, cộng thêm kích động của Sở Từ và Mộ Phong, Tức Mặc Ly yêu nàng sâu đậm, sao có thể chịu được?
Duyệt Nhi nói rồi thì có chút hối hận, ngước mắt nhìn lên, trong làn nước mắt mịt mù chỉ cảm thấy ánh mắt Mặc Ly khiến người đau lòng vô cùng, thất vọng, mất mát, thống khổ, toàn bộ đều thoáng hiện lên trong đôi mắt thường ngày bình lặng không một gợn sóng, trong nhất thời, cô hổ nhỏ kinh hãi, vội vàng kéo tay áo Tức Mặc Ly, nhỏ giọng cầu xin: “Mặc Ly…Mặc Ly…Ta không phải cố ý, ta không có nghĩ như vậy…”
Tức Mặc Ly phất tay áo, trong trái tim ý lạnh càng lúc càng sâu. Duyệt Nhi bị cái phất tay này của y đẩy lùi ra sau mấy bước, có chút chật vật, vội vàng lại chạy lên trước, muốn níu lấy tay áo y.
Nhưng lại nghe thấy thanh âm lạnh lẽo chưa từng thấy: “Được, nàng muốn tự do, nàng muốn ghét ta, nàng không cần ta, nàng thích người khác. Duyệt Nhi, nàng thích thế nào thì chính là thế đó, ta sau này không quản nàng nữa.” Dứt lời tay liền vung lên, một viên đan châu màu đen xưa cổ liền bay đến trước mặt Duyệt Nhi.
Duyệt Nhi hơi sợ hãi, không nghĩ tới Mặc Ly nói sau này sẽ không quản nàng nữa, chỉ gấp gáp nói: “Chàng xấu xa! Chàng nói mặc kệ ta liền mặc kệ ta…” Nước mắt to như hạt đậu lại rơi xuống, trong lòng bỗng dâng lên nỗi sợ hãi không chút nguyên do: “Chàng từ trước đến nay đều xem ta như thú cưng! Hiện giờ chơi chán rồi liền bỏ mặc. Chàng là kẻ xấu!”
Tức Mặc Ly đã quay lưng lại: “Ta quản nàng, nàng liền oán ta, ta không quản nàng, nàng cũng oán ta. Chung quy là ta không đúng. Nếu như nàng nói ta xem nàng như thú cưng, vậy xem ra tâm tư mấy trăm năm qua của ta đều bị con hổ không có lương tâm ăn mất rồi. Nghĩ thấy Tức Mặc Ly ta cũng có một ngày rơi vào bước đường này.”
Nói đến khúc cuối, thanh âm đã trở nên thê lương cô tịch.
Duyệt Nhi cầm Đế vương châu, nghe thấy lời này của Tức Mặc Ly, trong lòng càng ủy khuất, không hiểu sự việc vì sao lại ra nông nỗi này, nàng rõ ràng không hề làm gì.
“Vậy…Vậy chúng ta đi cứu Sở Từ, sau này chúng ta sẽ giống như trước đây, có được không? Ta sẽ không chạy trốn nữa.” Cô hổ nhỏ cất giọng cầu xin. Cứu Sở Từ rồi, nàng sẽ ở mãi bên cạnh y, sẽ không suy nghĩ mấy chuyện náo loạn ầm ĩ nữa.
Trái tim Tức Mặc Ly đau đớn, quay người nhìn dáng vẻ cầu xin của nàng, đích thực không biết phải phát tiết phẫn nộ của mình nơi nào: “Nàng đến cùng liệu có hay không một chút tự giác! Đến bây giờ vẫn nhớ Sở Từ, nhớ Đạp Vũ, nhớ Mộ Phong! Trong trái tim nàng chứa đựng những gì?”
Duyệt Nhi lùi về sau một bước, dễ nhận thấy nàng có hơi sợ hãi.
Tức Mặc Ly nhìn nàng, ngẫm lại suốt những năm qua, y nuôi lớn nàng thì thế nào? Y dạy dỗ nàng thì thế nào?
Y nhìn đôi mắt to tròn ngập nước của Duyệt Nhi, chỉ nói: “Liệu có phải ta quá chiều nàng, mới khiến nàng trước nay không hề lo ngại?”
Thấy trong đôi mắt to của Duyệt Nhi nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống, thoải mái cùng đau đớn trong lòng đan xen, chỉ sợ một khắc sau sẽ lại ôm lấy nàng mà dỗ dành an ủi, cuối cùng đành nhẫn tâm, thanh âm lạnh lẽo không chút cảm xúc: “U Duyệt Nhi, nàng cho rằng Tức Mặc Ly ta không phải nàng thì không được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.